Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 308: Giả vờ




Sáu tỷ?

Chơi?

“Anh muốn làm gì?” Trương Phương Tiên giật mình trước sự hào phóng của anh, nếu như rút ra số tiền này từ cho phòng tài vụ thì chắc sẽ không còn tiền trả lương tháng sau cho nhân viên nữa, hơn nữa sẽ rất dễ xảy ra tình trạng doanh nghiệp sụp đổ trong tích tắc.

"Nếu đám người đó muốn rút sạch vốn lưu động của tôi thì tôi sẽ rút sạch vốn lưu động của họ trước, cô hãy nghĩ cách giải quyết vấn đề vốn trong nhà máy đi.” Lục Tam Phong nhìn Trương Phương Tiên và nói: "Cô cũng nên thử tự giải quyết một mình đi

“Tôi?" Trương Phượng Tiên bối rối nói: "Tôi không hiểu về tài chính

"Tôi hiểu về khởi nghiệp sao?" Lục Tam Phong nhìn cô ta và nói: "Rất đơn giản, tìm vài người của ngân hàng, an bữa cơm, sau đó nói chuyện với họ để họ biết được khả năng kiếm tiền của doanh nghiệp chúng ta trong tương lai, cho họ ít chiết khấu, nếu thật sự không ổn nữa thì tìm người bên văn phòng Thị Chính đến bảo đảm.”

“Bây giờ chúng ta vẫn còn nợ bên văn phòng Thị Chính hơn sáu mươi tỷ đấy, người ta còn dám đi đảm bảo cho anh sao?” Trương Phượng Tiên lấy tay xoa đầu, ngoài mặt thì thấy doanh nghiệp này vô cùng quy mô, nhưng ban quản lý nòng cốt đều biết bên trong đang nợ một đống tiền. Lúc đầu cô ta còn nghĩ có thể trả hết nợ cho văn phòng Thị Chính trong năm nay nhưng không ngờ bán đất như thế mà vẫn không thể kiếm được tiền.

“Đừng lo lắng, làm ăn thì phải như thế, làm gì có ai mới làm đã có thể kiếm được tiền?" Lục Tam Phong đứng dậy nói: "Tôi sẽ mở cuộc họp với bộ phận tài vụ, tiên thể để họ mua vé máy bay cho tôi luôn

"Ngày mốt cần tôi đi theo không?

"Cô đi theo làm gì?” Lục Tam Phong nhìn cô ta và nói: "Đến lúc đó tôi sẽ bay thẳng đến Tử Vĩnh.

Trương Phương Tiền lầm bầm mấy câu trong miệng, cô ta thấy hơi bất mãn, khoảng thời gian này vốn dĩ không gặp được anh mấy lần, khó khăn làm anh mới quay về vậy mà còn mang cho cô một trận, có ta cảm giác mình cũng chang khác chỉ Hiếu Nghĩ là bao, đều có số có chồng cũng như không.

"Lại lầm bầm cái gì đấy?”

“Không có gì, chỉ là nhớ anh thôi." Trương Phượng Tiên nở nụ cười ngọt ngào trên mặt.

“Bớt nhớ tôi đi, có thời gian thì nghĩ tới công việc nhiều hơn!” Trương Phượng Tiên nghe anh nói thế thì trừng

anh một cái rồi đi theo sau lưng anh cùng ra ngoài. Bộ phận tài vụ nghe nói Lục Tam Phong muốn rút ra sáu tỷ thì nhảy đồng lên, mấy ngày trước Chu Hoài Đông nói với họ chuẩn bị tâm lý đốt tiền, lửa chiến ở thị trường đầu ra sắp bùng cháy rồi.

“Tổng giám đốc Lục, nếu như rút ra sáu tỷ thì tài khoản chỉ còn lại chưa đến chín trăm triệu đến lúc đó đến tiền lương cũng không có mà phát, hơn nữa, có một là nguyên vật liệu sap sửa phải thanh toán, chín trăm triệu thật sự không đủ.

“Hơn nữa, anh cũng không nói là lấy tiền đi làm gì? Đây là công ty, không phải là việc cá nhân của một mình anh, còn có rất nhiều cấp quản lý năm giữ có phần nữa."

“Tạm thời không thể nói số tiền này được dùng để làm gì." Lục Tam Phong đưa mặt nhìn quanh một lượt, xoay tới xoay lui cây bút mực trong tay rồi gõ lên bàn sau đó nói: "Còn có ai phản đối nữa?" “Tôi phản đối!” Một người đàn ông ngoài ba mươi đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng, dáng vẻ như muốn cổ hết sức để thay đổi quyết định của anh.

“Tốt làm.” Lục Tam Phong khen xong thì nhìn anh ta và nói: “Anh đã bị khai trừ

Người đàn ông đứng ngày ra ở đấy, thế là anh ta đã mất việc rồi sao?

“Tổng giám đốc Lục, ý của tôi...

“Đến phòng nhân sự làm thủ tục." Lục Tam Phong nhìn anh ta và nói.

Người đàn ông cảm thấy rất uất ức, anh ta im lặng một lúc rồi ra khỏi văn phòng.

"Mọi người có thể thảo luận với tôi nhưng phải phân biệt rõ là chuyện gì, chuyện này cứ quyết định như thế đi.” Lục Tam Phong đứng dậy nói: “Đặt cho tôi một vé máy bay đi Ninh Giang, hi vọng lúc tôi đi thi sáu tỷ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Còn nữa, sau khi tôi đi phải giúp đỡ tổng giám đốc Trương trong việc vay tiền, tôi tin rằng chỉ cần vượt qua được khoảng thời gian này thì sẽ nhìn thấy được ánh sáng thôi”

Khoảng thời gian này cùng với việc gia tăng của doanh số bán ra thì cả nhà máy cũng đã được thả lỏng hơn, đặc biệt là tầng lớp quản lý, nhưng cả ngày h nay, tầng lớp quản lý lại một lần nữa phải công tháng thần kinh.

Tất cả mọi người đều tưởng rằng Điện Tử Thủy Hoàn đã sắp dành được thắng lợi nhưng bây giờ họ mới hiểu công ty vẫn chưa đứng vững, thậm chí còn mấp mé bên bờ vực của sự phá sản bất cứ lúc nào.

Sáng hôm sau, Lục Tam Phong lên máy bay bay đến Ninh Giang, bây giờ đã là cuối tháng ba, thời tiết ở bên này vừa đẹp, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu nhưng thời tiết bên kia thì vô cùng nóng nực, còn hơn cả ngày giữa hè.

Lục Tam Phong vừa đến cổng sân bay thì đã nhìn thấy bảy tám người, đứng giữa họ là một người đàn ông năm sáu mươi tuổi, đối phương nhìn Lục Tam Phong chăm chăm, có vẻ như là đang đợi anh.

“Tổng giám đốc Lý ở đây đợi tôi sao?" Lục Tam Phong quan sát ông ta một lúc rồi hỏi.

“Không có, chỉ là đúng lúc tôi quay về thôi, tổng giám đốc Lục đang định đi đầu thế?” Tổng giám đốc Lý nhìn ra phía sau lưng Lục Tam Phong và nói: “Sao cậu không đất theo vệ sĩ hay trợ lý gì hết vậy?”

“Tôi không thích có người đi theo, nhưng tổng giảm đốc Lý thì khí thế thật, ông đi đầu về thế?"

“Cậu đoán xem!" Tổng giám đốc Lý khẽ mỉm cười với vẻ quyền rũ của nhân vật phản diện nho nhà trong phim rồi nói: "Chạc là tổng giám đốc Lục đang định đi Ninh Giang nhỉ? Hoàng Hữu Danh đã dành suất tham gia duy nhất của thành phố này cho câu cậu không được phụ lòng kỳ vọng của ông ấy đâu đấy."

“Tổng giám đốc Lý yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, ông từ Tử Vinh về sao?”

Tổng giám đốc Lý mim cười và không nói gì, dường như tất cả mọi người đều im lặng, ông ta sải bước đi thật ra nhanh ra ngoài, Lục Tam Phong đưa mắt nhìn theo bóng lưng ông ta dần xa.

Anh biết tổng giám đốc Lý ở đó để đợi anh, chắc khoảng thời gian này ông ta sẽ luôn ở Bình Châu cho đến khi nhân vật không xác định trong ngành là Lục Tam Phong biến mất hoặc là Hoàng Hữu Danh bị dieu di

Chín giờ rưỡi sáng, máy bay đáp xuống Ninh Giang, Lục Tam Phong ra khỏi sân bay thì đã có một luồng hơi nóng phà vào mặt, anh đảo mắt nhìn quanh một lượt vì theo như cuộc điện thoại trước đó của anh thì sẽ có một chiếc xe hơi thương gia đến đón anh.

Anh nhìn quanh một lượt thì phát hiện chỉ có một chiếc xe thương gia màu đen đậu ở đó, Lục Tam Phong tiến trước gõ nhẹ lên của số xe tại xe hạ cửa sổ xe xuống, quan sát Lục Tam Phong một lượt

"Đây là xe của diễn đàn hội nghị thượng đỉnh các doanh nghiệp sao?"

"Đúng vậy, anh là người bên Điện Tử Thủy Hoàn phải không?” Tài xế không khách sáo cho lắm, anh ta rút một quyển sổ từ bên cạnh lên rồi liếc nhìn và nói:

“Lục Tam Phong hả?"

“Đúng rồi

“Đang đợi anh đây, mau lên xe!”

Lục Tam Phong thấy hơi bất mãn với thái độ của tài xế, nhưng anh cũng không suy nghĩ gì nhiều, bây giờ ở sân bay đi xe buýt thì không tiện lắm, còn taxi thì lại rất hiếm, cứ đứng đợi ở đó cũng không phải là cách.

Anh kéo cửa xe ra thì phát hiện bên trong còn có hai cô gái đang ngồi, một cô tâm bốn mươi tuổi trở lại, trang điểm rất quý phái, trên người tỏa ra một mùi thơm rất đặc biệt, khắp người cô ta đều là độ đất tiền, cô ta nhìn Lục Tam Phong với vẻ khinh thường, không muốn tiếp xúc gần với anh.

Cô còn lại khoảng tâm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vẻ mặt rất kiêu ngạo, cô ta nheo mắt liếc Lục Tam Phong một cái rồi nói: "Bác tài, diễn đàn hội nghị thượng đỉnh của chúng ta lớn như thế mà không thể xếp riêng một xe cho tổng giám đốc sao?”

Có vẻ như hôm nay tài xế cũng đã gặp không ít những người như thế, anh ta quay đầu lại nói với Lục Tam Phong "Màu lên xe đi, nói cho các người biết, chỉ có chiếc xe này thoi, muốn ngôi thì ngôi, không muốn ngồi thì cũng hết cách, đừng nói cái gì mà tổng giám đốc, hôm nay tôi toàn chở tổng giám đốc hết đấy

“Vậy tổng giám đốc cũng có phần lớn nhỏ mà!” Cô gái bất mãn nói.

Lục Tam Phong lên xe, định ngồi vào ghế trước thì cô gái trẻ chau mày và nói: “Anh ngôi phía sau đi!” “Đừng có ngôi bên chỗ của tôi, người anh ta đây

mùi mồ hôi, tôi không muốn ngửi đâu. Người phụ nữ

ngồi ở ghế sau tỏ vẻ đầy khinh thường.

Lục Tam Phong đầu rãnh ở đó nghe hai người họ nói nhảm, anh đặt mông ngôi ngay vào bên cạnh cô gái trẻ rồi kéo cửa xe lại và nói: "Bác tài, chúng ta đi thôi."

Cô gái trẻ cũng chẳng xinh đẹp gì lầm, cô ta ngồi sát vào bên trong, can thân quan sát Lục Tâm Phong, quân áo trên người anh cũng chẳng phải loại hàng hiệu gì nhưng nhìn chất liệu thì cũng không phải loại tôi.

"Kiểu hội nghị thượng đỉnh thế này năm nào tôi cũng tham gia, máy nam đó là đi theo doanh nghiệp của bố mẹ, năm nay thì tôi đã tự lập công ty rồi, vốn tưởng rằng diễn đàn như thế này rất khó tham gia, không ngờ mới mở công ty năm đầu tiên đã được mời tham dự Cô gái trẻ nói với vẻ như bất lực làm

"Đúng thế, em gái, tôi cũng hay đến thường, năm ngoài không như thế này đầu thái độ phục vụ của năm ngoái rất tốt, năm nay chẳng biết thế nào nữa.

Người phụ nữ ở ghế sau thở dài và nói: “Sớm biết thế này thì tôi đã vận chuyển đường hàng không chiếc Mercedes Benz của tôi qua đây rồi.”

Lục Tam Phong nhìn hai người họ lời qua tiếng lại, nói chuyện rất sôi nổi.

“Chắc cậu mới đến lần đầu tiên nhỉ?” Cô gái trẻ

Lục Tam Phong gật đầu nói: "Đúng vậy.

hói.

"Cô xem, nhìn bộ dạng đó của cậu ta là biết mới đến tham gia lần đầu tiên rồi, tôi nói câu nghe, lần này có rất nhiều tổng giám đốc lớn đến, phải kết giao cho nhiều, hiểu không?”

"Công ty cậu làm về lĩnh vực gì?"

“Lĩnh vực điện tử, buôn bán nhỏ mà thôi." Lục Tam Phong khách sáo nói.

Lĩnh vực điện tử có buôn bán nhỏ sao?

“Nên xưng hô với hai có như thế nào?" Lục Tam Phong hỏi

"Gọi tôi là tổng giảm đốc Chu là được.” Người phụ nữ lớn tuổi hơn nói: "Tôi làm ăn từ hai bàn tay trang, ở thành phố của chúng tôi thì công ty của tôi là nổi bật nhất, tôi còn là phủ hào giàu có nhất ở thành phổ của chúng tôi đấy

"Vậy sao? Tôi là nữ đại gia giàu có nhất ở thành phố chúng tôi." Cô gái trẻ như thể tìm được tri kỷ, cô ta vui vẻ nói: "Người có thân phận như chúng ta đến tham gia hội nghị như thế này thì thật sự đã nể mặt bọn họ lắm rồi.

Lục Tam Phong nghe thấy họ nói là hai nhà giàu bậc nhất thì ngượng ngùng nói: “Tôi thật sự không bằng hai cô, đến đứng bên cạnh đại gia tôi cũng không làm được.”

“Không sao, cứ từ từ, tôi cũng đi lên từ vị trí như anh bây giờ, làm ăn quan trọng nhất là quan hệ Tổng giám đốc Chu như thể đang chỉ bảo cho người mới, cô ta nhìn Lục Tam Phong và nói: "Cậu đi theo tôi, tôi hay đến hội nghị này, đều là người quen.”

"Đúng đúng đúng, dù cho không quen biết với những người khác thì quen biết với tôi, với tổng giám đốc Chu.” Cô gái trẻ cao ngạo nhìn Lục Tam Phong và nói. “Cũng là vinh dự cả đời này của anh rồi."

Lục Tam Phong cảm thấy hai cô gái này nói chuyện không biết khách sáo, suýt chút là không kiềm được, muốn nói với họ rằng công ty của mình cũng không tệ như thế, nhưng không ngờ tài xế đã không chịu nổi trước.

"Chúng ta có thể đừng nói dóc không? Diễn đàn hội nghị thượng đỉnh doanh nghiệp mới được tổ chức lần đầu tiên trong năm nay

Lập tức, bầu không khí trong xe trở nên ngưỡng ngịu, đến cả máy lạnh hình như cũng lạnh hơn.

Lục Tam Phong có thể cảm nhận được câu nói đó của bác tài xế đã phá hỏng hoàn toàn lớp phòng ngự của hai cô gái, anh họ lên một tiếng rồi nói: “Hai vị tổng giám đốc có gì muốn nói không?”

Tổng giám đốc Chu bắt chéo chân lên cho đỡ bối rồi rồi nói: "Tôi đã từng tham gia rất nhiều hoạt động thế này, cũng tương tự vậy, thay đổi hình thức mà thôi."

"Đúng vậy, cũng quen rồi." Cô gái trẻ hỏi: “Cậu đã từng tham gia chưa? Xưng hô với cậu thế nào?

“Trước đây tôi từng tham gia mấy lần, năm nay thì chưa tham gia, tôi họ Lục, tên Tam Phong, Phong trong Sơn Phong!" Lục Tam Phong khách sáo nói

"Tôi tên Lý Kiêu Loan, câu gọi tôi là tăng giảm đốc Lý được rồi, nhà tôi là gia đình có truyền thống kinh doanh." Lý Kiều Loan cao ngạo nói: "Bố tôi là doanh nhân, mẹ tôi cũng là doanh nhân, đương nhiên tôi cũng là doanh nhân

Cả nhà ba người đều là doanh nhân sao?

Lục Tam Phong chưa từng nghe qua trong nước lại có một gia đình lợi hại như thế

“Bố cô làm ngành giá

“Bố tôi buôn bán thịt dê mẹ tôi làm công ty hat giống, còn tôi thì tiên tiến hơn." Ly Kiêu Loan tầng

chapter content