Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 229: Tiến dần từng bước




Tô Ái Linh liên tục nhận được tin tức từ nhiều kênh khác nhau, tình cờ dò xét được Lục Tam Phong đang ở nhà nào, cách đây chưa đến mười phút mà thôi.

Mặc dù cứ nghe Trương Phượng Tiên nhắc đến, những cô lại chưa từng nhìn thấy, Tô Ái Linh âm thầm tính toán thiệt hơn, đối với Lục Tam Phong mà nói anh rất thích vợ của mình.

Anh kiên nhẫn biết bao nhiêu, rõ ràng chuyện này rất quan trọng đối với anh, không bằng đi dạo đến nhà anh một vòng, xem thử điểm mấu chốt của anh.

Sáu giờ chiều, trời đã bắt đầu tối, bên ngoài gió thổi rất lạnh, cuốn mấy lá khô dưới đất uốn lượn mấy vòng, tựa như đang mài dao trong cơn gió đó, mấy văn phòng lớn lớn đều thi ào ào đóng chặt cửa.

Lục Tam Phong đi ra khỏi phòng họp, không ít người nhao nhao lên chửi thề mấy câu: "Lạnh quá má ôi." rồi vội vàng vào phòng làm việc, Lục Tam Phong đi thẳng vào phòng Cao Chí Dũng, xoa xoa hai bàn tay lạnh lẽo, nói: "Hôm nay lạnh thật đấy, thực sự không thể mở máy sưởi trước được sao?" "Anh là người phương Bắc chịu không nổi, nhưng tôi là người phương Nam, có bị đồng thành cây cột thì máy sưởi của phân sưởi còn đến mười ngày nữa tức là ngày một tháng mười một mới mở, tổng giám đốc Lục, hôm nay có rất nhiều giám đốc nhìn thấy có vấn đề không đúng, mau về suy nghĩ đi." Cao Chí Dũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng đăm chiêu "Bước đi ban đầu rất tự nhiên phóng khoáng, bây giờ lại bối rối hơn nhiều, quay về? Thật sự muốn biến công ty thành nhà của anh sao?" Lục Tam Phong ngôi xuống châm một điều thuốc lên hỏi: "Hợp đồng tài chính đó thể nào rồi?" "Đã có vạch định bước đầu, anh xem đi, tôi đã gọi điện thoại cho ông chủ bên kia nói chuyện, người ta trả lời vẫn còn đang suy nghĩ.

Lục Tam Phong cầm bản hợp đồng lên lật xem, liên tục gật đầu, mặc dù bản hợp đồng này có ngắt ngoéo, nhưng tương lại thực phẩm Phong Giai sẽ tăng trưởng vô cùng tốt, sẽ có người tiếp nhận.

Điện thoại trên bàn vang lên, Cao Chí Dũng nhấc máy trả lời: "Alo?" "Tổng giám đốc Lục, tìm được anh rồi, trong nhà có khách đến?"

Có khách đến?

Lục Tam Phong hơi sửng sốt, không kịp phản ứng, cuối cùng trong điện thoại vang lên: "Sao thế?" "Anh đang ở đâu đó?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có vẻ bối rối, hoảng hốt của Giang Hiểu Nghi. "Anh đang ở công xưởng, sao vậy? Ai đến thế? Không có việc gì chứ, có tôi ở đây rồi!" Lục Tam Phong tưởng rằng mấy người anh của Giang Hiểu Nghi hay là Giang Hiểu Hiện đến, nên đã an ủi vài câu trước. "Nói là bạn của anh, tổng giám đốc Tô!" Giang Hiểu Nghi nói xong ngẩng đầu lên nhìn Tô Ái Linh, cô hoàn toàn cảm thấy xa lạ khi đứng trong phòng khách của căn nhà này, dường như ngôi nhà nhỏ này vốn dĩ không dành cho cô.

Trong ánh mắt cô như có gai nhọn, khiến người khác không dám nhìn thẳng mấy thứ trên người cô rất mắc tiền, đứng ở trong ngôi nhà này có chút vênh váo nhưng lại không nói nê lời.

Giang Hiểu Nghi vẫn luôn cảm thấy năm nay mình đã tiêu quá nhiều tiền cho bản thân rồi, nhưng rõ ràng trước mặt cô vẫn có chút giản dị.

Lục Tam Phong nghe thấy Tô Ái Linh chạy đến nhà mình, não liền nổ "oanh" một tiếng, phải mất đến mười mấy giây, anh mới thẹn quá hóa giận, âm trầm nói: "Em đưa điện thoại cho cô ta nghe." "Alo, anh muốn tìm em à?" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói có chút trêu chọc, nhưng lại có ý thăm dò nhiều hơn. "Em đến nhà anh làm gì?" "Đi ngang qua thôi, vừa hay em cũng chưa đến nhà anh, vợ anh còn nói muốn làm cơm cho em ăn, đúng là một người phụ nữ có đức hạnh" "Tô Ái Linh, em đừng có quá đáng, còn xuống tay ở phương diện này" "Anh hung dữ với em à? Tối hôm qua anh đâu có nói với tôi như vậy, tối qua toàn là những lời ấm áp, dịu dàng thôi." "Em về ngay" Lục Tam Phong không nhiều, cúp máy cái rụp.

Từ trước đến này Cao Chí Dũng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Tam Phong, sắc mặt trở nên âm trầm rất đáng sợ, lập tức đứng dậy nói: "Tổng giám đốc Lục, áo khoác của anh nè, ở nhà sao vậy?" "Không có gì, hợp đồng tài chính cứ thế mà làm, đến lúc đó tôi sẽ phụ trách chi tiết cụ thể, hẹn bọn họ đến thành phố của chúng ta ký hợp đồng" Lục Tam Phong căn dặn đơn giản hai câu, mặc áo khoác vào đi xuống lầu

Giang Hiểu Nghi nghe thấy hôm qua cô ta và Lục Tam Phong ở cùng với nhau, hung hăng trừng mắt hỏi: "Tối qua cô ở cùng với anh ấy sao?" "Khụ... tôi nói đùa thôi." Tô Ái Linh không hề có ý đâm chot.

Thế nhưng Giang Hiểu Nghi đã cảm nhận được điều gì đó, nhẹ cắn môi đứng dậy nói: "Cô ngồi đây đi, nhà khá nhỏ, mong cô không chế, tôi đi mua đồ ăn chút xíu. "Ngôi nhà này thực sự rất đơn giản, xem ra anh ấy cũng không để tâm mấy, xem ra cô vẫn còn khá trẻ tuổi, trông cũng xinh đẹp." Tô Ái Linh đánh giá Giang Hiểu Nghi. "Tổng giám đốc Tô cũng rất xinh đẹp, cô là tổng giám đốc lớn, bà nội trợ như tôi không thể bì với cô được!" "Tôi cũng như vậy thôi, tìm tòi, bò trườn lăn lộn bao siêu năm trời, nhưng cũng tiết kiệm được khoảng mấy trăm tỷ, đến cả một người đàn ông bên cạnh cũng không có." Tô Ái Linh dựa vào ghế phô pha, ngẩng đầu, vắt chéo hai chân, châm một điều thuốc. "Đã nhiều nằm ròi, nhà tôi cũng không có bao nhiêu tiền, tôi đi làm cơm trước, sau đó cùng cô đây nói chuyện nha." Giang Hiểu Nghi đứng dậy đi vào nhà bếp.

Vừa nhặt rau vừa lẩm bẩm, phụ nữ ba mươi tuổi mà xinh đẹp như vậy, còn có cả nghìn tỷ trong tay, trong lòng không khỏi chua xót, mắt chớp chớp không ngừng.

Bình thường có Như Lan ở nhà rất khổ rồi, nhưng hôm nay ngồi nhìn Tô Ái Linh tính cách lại cực kỳ khôn khéo "Quỷ nhỏ, lại đây!" Tô Ái Linh ngoắc ngoắc ngón tay.

Như Lan nhảy lên số pha lại gần trước mặt cô, cúi thấy đầu, nhưng ánh mắt lại hướng lên, tạo thành một tư thế rất kỳ quái nhìn cô ta, Tô Ái Linh nghiêm túc đánh giá gương mặt nhỏ nhắn này, thật sự rất dễ thương.

Nhưng thế nào cũng không giống với Lục Tam Phong!

Quan sát thêm một lúc nữa, cho dù đôi mắt, lông mày, mũi hay là tại không giống một chút nào, cô ta liền cười xùy, vươn tay xoa lên đầu Như Lan: "Tổng giám đốc Lục là một kẻ đáng thương mà!"

Lục Tam Phong về đến nhà, mở cửa ra thì mùi thức ăn đã bay thoảng tới, Tô Ái Linh ngồi trên sô pha đang thì thầm cái gì đó với Như Lan, hai người cùng về phía Lục Tam Phong, Như Lan gọi một tiếng "Ba" rồi nhào vào lòng Lục Tam Phong.

Lục Tam Phong xoa đầu cô bé, bảo cô bé đi về phòng đi, làm cơm xong sẽ gọi, anh cởi áo khoác ra treo lên tủ giày, quay đầu lại nhìn Tô Ái Linh.

Bốn mắt nhìn nhau, đối phương lại cười nhưng không nói gì cả, có một loại cảm giác thú vị muốn xem xem Lục Tam Phong chuẩn bị làm gì. "Đến cũng không nói trước một tiếng." Lục Tam Phong lên tiếng.

Tô Ái Linh không ngờ câu đầu tiên anh ấy nói lại là câu này, thái độ so với vừa nảy nghe điện thoại hoàn toàn khác nhau, cô mở miệng nói: "Em đã nói với vợ của anh, đêm qua hai chúng ta ở cùng với nhau."

Lục Tam Phong tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống, trừng mắt nhìn cô ta, lúc này Lục Tam Phong không thể không thừa nhận, kiên nhẫn cũng là một loại năng lực, nhưng anh lại thực sự thiếu đi khả năng này. "Anh vào nhà bếp xem thử."

Bước vào nhà bếp, Giang Hiểu Nghi đang bận rộn thuần thục nấu cơm, có mấy món xào đã được bày ra, cô ấy nghe thấy có tiếng người bước vào, cùng không quay đầu lại nói: “Cô là khách, không cần xuống bếp đầu, xong ngay ấy mà." "Là anh!"

Động tác Giang Hiểu Nghi cứng đờ, ngay lúc này mọi tủi thân trong lòng cô đều đang dâng trào, nước mắt tuôn như mưa. "Em đừng nghe cô ta nói bậy, anh có từng gặp qua người này trên phương diện công việc, buôn bán, bây giờ không thể hợp tác cùng nhau nữa, bọn họ mới cầu cứu đến người nhà." Lục Tam Phong nói nhỏ bên tai cô.

Giang Hiểu Nghi lấy tay lau nước mắt, quay đầu lại nức nở nói: "Tối hôm qua anh đi đâu?" "Đi uống rượu, có Cao Chí Dũng, giám đốc Cao đó, em cũng biết gần đây công xưởng xảy ra rất nhiều chuyện, đã một thời gian dài rồi anh không quản lý, đều dựa vào người nhà, không muốn suy nghĩ lung tung, nếu như em suy nghĩ bậy bạ thì cô ta đã đạt được mục đích rồi." Lục Tam Phong giúp cô lau nước mắt nói: "Đừng khóc, em là xinh đẹp nhất!" "Em... em còn trẻ!" "Ừ ừ, để anh làm cơm, lấy công chuộc tội!" Lục Tam Phong thuận tay cầm lấy cái vá.

Chưa được một lúc Lục Tam Phong mang tạp dề, bưng món ăn ra, đặt lên bàn: "Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi!" "Sao anh lại làm cơm? Anh không có địa vị trong cái nhà này như vậy hả?" Tô Ái Linh kinh ngạc nói.

Lục Tam Phong lén nhìn vào nhà bếp, nhỏ tiếng nói: "Em đến thì anh phải làm cơm chứ, bình thường ở nhà anh không khác mấy đại gia là mấy, em không biết đâu, anh làm món này, em sẽ thích đến rơi nước mắt đó."

Làm cơm vì em?

Trong lòng Tô Ái Linh có cảm giác nói không nên lời, quay đầu lại phát hiện ra ánh mắt của Giang Hiểu Nghi lại đỏ đỏ, tin nổi cái lời nói dối này của Lục Tam Phong hay không đây.

Gọi Như Lan ra ăn cơm, Giang Hiểu Nghi nhìn cô ta, mặc dù cô ta có tài sản mấy trăm tỷ nhưng mình lại vẫn còn rất trẻ, cô ta có nhiều tiền bên cạnh lại không có đến một người đàn ông hả?

Lấy lại tự tin, rộng lượng hơn nhiều, Lục Tam Phong liên tục gắp thức ăn cho hai người, miễn cưỡng lắm mới duy trì được cục diện này.

Ăn xong cũng đã sắp chín giờ tối, Như Lan đã nằm trên ghế sô pha ngủ rồi, Giang Hiểu Nghi thì đang thu dọn bát đũa, Tô Ái Linh đứng dậy nói: "Không còn sớm nữa, ở chỗ này tôi cũng không lại được, đi đây!" "Đi sao?" Giang Hiểu Nghi từ trong nhà é bước ra nói: "Anh tiến tổng giám đốc Tô một đoạn đi." "Thế em dọn dẹp đi nhé." Lục Tam Phong mặc áo khoác vào đưa cô ra xuống lầu. "Em lái xe đến hả?" Lục Tam Phong liếc nhìn chiếc xe, buồn bực nói: "Xe đâu?" "Khách sạn thuê giúp em." Tô Ái Linh dựa vào xe, ánh mắt mông lung nhả ra một làn khói trắng, vươn tay nắm lấy cà vạt của Lục Tam Phong: "Đi cùng em, tối nay ngủ cùng em đi." "Em muốn hủy hoại gia đình này của anh sao?" "Xem ra tổng giám đốc Lục rất cần gia đình này, không cần em à? Thôi bỏ đi, là do em không biết tự lượng sức mình, tạm biệt, không gặp lại." Tô Ái Linh nói xong mở cửa xe. "Tạm biệt, nói gì vậy?" Lục Tam Phong giữ cửa xe lại: "Anh cần em." "Anh cần em, hay là cần tiền? E rằng là cần tiền nhỉ?" "Anh cần tiền, và anh cũng cần em!" "Lên xe.

Lục Tam Phong ngồi lên ghế phó lái, nhìn ra thế giới lạnh lẽo bên ngoài kia, trong lòng đầy phức tạp, hỗn độn, xe đi được nửa đường, Lục Tam Phong đột nhiên lên tiếng: "Dừng xe lại đi, anh muốn đi vệ sinh." "Chút nữa là đến rồi." "Anh không nhịn được."

Tô Ái Linh dừng xe lại bên đường, Lục Tam Phong phóng như bay vào con hẻm nhỏ, xuyên qua mấy ngỏ ngắn, là một con phố, bên phổ có một buồng điện thoại, anh lấy thẻ điện thoại ra cắm vào. "Alo, ai đấy?" "Em yêu, là anh, công xưởng xảy ra chút chuyện, tối nay anh không về nhé." "Có chuyện gì vậy?" "Vẫn là chuyện đuổi mấy quản lý cấp dưới ấy mà, trước hết đừng nói nữa, cứ thế nhé."

Cúp điện thoại, Lục Tam Phong gọi điện sang cho Cao Chí Dũng, nói với anh ta, nếu Giang Hiểu Nghi có hỏi thì nói là anh ta và mình đang ở với nhau, nếu như để bị lộ, cuối năm đừng nghĩ đến hoa hồng, tiền thưởng.

Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Lục Tam Phong mới thở dài một hơi, lại để cô ta đi thăm dò mãi thế này cũng không phải là cách, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, chạy về lại con đường nhỏ kia, trong lòng suy nghĩ làm thế nào để đối phó với cô ta!