Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 187: Ai tin thì kẻ đó là đồ Ngốc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Tam Phong thấy mấy lời đó có vẻ hơi kỳ lạ nhưng khi anh phản ứng lại thì lại thấy cũng không có gì là lạ. Bây giờ trong mắt người có tiền thì mấy ngôi sao cũng chẳng khác gái bao là mấy, dù sao thì cũng đã từng xảy ra chuyện đánh gôn nổi tiếng.

Tổng giám đốc Hồng thấy Lục Tam Phong hơi do dự thì tưởng rằng việc tìm nữ minh tinh quá rầm rộ, nếu bị bọn săn tin chụp hình được thì rất dễ bị cho lên mặt báo nên mở lời: “Không sao cả, phía Hương Giang thì không dám nói nhưng ở bên này, nếu có người dám để lộ ra ngoài thì ngày mai tôi sẽ cho tòa báo đó đóng cửa, chút năng lực này thì tôi có."

“Đúng vậy đấy, còn trẻ như thế mà sao lại mắc bệnh sợ vợ rồi?”

“Nhưng vợ của Tổng giám đốc Lục xinh đẹp như thế, chắc cậu ấy sẽ không để mắt đến những cô gái có nhan sắc thông thường đâu.”

“Vậy thì tìm hoa hậu Hồng Kông, hoa hậu châu Á cho cậu tùy ý chọn."

Lục Tam Phong mỉm cười, nâng ly rượu lên hướng về phía mấy người đó và lắc nhẹ, sau đó uống một ngụm và nói: “Tôi thật không dám giống như mấy vị tổng giám đốc đây, tôi là người nhà quê, lúc tôi đi trưởng thôn của chúng tôi đã kéo tay tôi lại và nói “Tam Phong à, cậu đến thành phố lớn nhớ không được phóng túng, nghe nói phụ nữ ở thành phố lớn rất nhiều bệnh, nếu để bị lây bệnh thì cậu có tiền trị nhưng phụ nữ trong thôn ta thì toi đời hết đấy.”

"Hahahaha!"

Mọi người ở đó đều cười to ha hả, Lục Tam Phong liên tục phát tay và nói: “Chỉ bàn chuyện làm ăn, tôi không thể phụ lại lời dặn dò của cụ trưởng thôn, tôi ấy à, lần đầu tiên đến đây, xin kính các vị một ly trước.”

Lục Tam Phong nâng ly rượu lên và uống cạn một hơi, tổng giám đốc Hầu vỗ tay trước, hai người còn lại không ngừng khen hay.

Lục Tam Phong họ vài tiếng, cầm đũa lên khắp đồ trộn, ăn một miếng rồi nói: "Các vị, tôi nói thẳng vậy, bây giờ tôi muốn xây dựng nhà máy sản xuất ti vi màu cao cấp bằng kỹ thuật trong nước.”

“Cách đơn giản nhất, mua!"

“Vấn đề bây giờ là người ta đang làm ăn rất tốt, không muốn bán, dù cho có bán thì cũng là giá trên trời. Tôi không am hiểu về ngành này cho lắm, hi vọng hai vị chỉ giáo thêm.” Lục Tam Phong nhìn sang tổng giám đốc Hầu và tổng giám đốc Trương.

“Vậy thì phải xem cậu xây nhà máy như thế nào rồi, nếu như lấy hàng từ các doanh nghiệp lớn khác, sau đó thực hiện lắp ráp tại nhà máy thì thiết kế ăn tiền của cậu chủ yếu là thiết kế bên ngoài và thương hiệu, cái này rất đơn giản, tôi có thể cậu anh giới thiệu!” Tổng giám đốc Hầu nói.

“Tổng giám đốc Lục, tôi thấy tốt hơn cậu nên làm gia công, không cần tốn chi phí gì, chỉ cần mua một nhà máy và tuyển vài công nhận là được.” Tổng giám đốc Trương im lặng một lúc rồi nói: “Đầu tư tầm ba lăm đến bảy mươi tỷ thì có thể sản xuất được sản lượng lên đến một trăm ngàn đến ba trăm ngàn chiếc trên một năm.

Lợi ích của kiểu gia công này có thể dễ dàng nhìn thấy rất rõ, nhanh chóng thấy được kết quả, nhanh chóng đạt được sản lượng nhưng lại có một nhược điểm chí mạng đó là không có kỹ thuật công nghiệp của riêng mình, tất cả các sản phẩm đều được lấy linh kiện từ các nhà máy khác, bất cứ một nhà máy linh kiện nào cũng có thể làm gián đoạn sản xuất.

Nếu anh bán sản phẩm bình thường thì còn được nhưng nếu như anh trở thành nhãn hàng lớn thì đó sẽ là lúc anh bị người ta tấn công. Hai ba mươi năm sau, nhược điểm đó đã đẩy rất nhiều doanh nghiệp vào chỗ chết, Lục Tam Phong sẽ không phạm phải sai lầm như thế.

Thậm chí có rất nhiều chỗ còn nhập khẩu bộ phận chính sau đó thực hiện lắp ráp ở trong nước, dán nhãn hiệu lên rồi đem đi bán, Santana đang được bán bây giờ cũng là theo hình thức đó.

Kiểu nhà máy gia công, nhập khập toàn bộ công nghệ của nước ngoài sau đó tiến hành lắp ráp như thế này được gọi là hàng nội địa gia công.

Lục Tam Phong hơi chau mày rồi lên tiếng: “Tôi vẫn hi vọng bản thân nắm được vài kỹ thuật, chẳng hạn như kỹ thuật ống tia âm cực, màn hình huỳnh quang, thu nhận tín hiệu, kỹ thuật máy giải mã, kỹ thuật mã hóa số. Còn nữa, con người tôi đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm lớn, mấy mối làm ăn nhỏ tầm hai ba chục triệu thì thôi tôi không làm.

"Ồ?"

Vẻ mặt của ba người ở đó đều trở nên nghiêm túc hơn, họ nhìn về phía Lục Tam Phong với vẻ hơi kỳ lạ, tuổi tác của bất cứ ai trong ba người họ đều gấp đôi Lục Tam Phong, họ đều là những tay làm ăn lão luyện.

“Xin hỏi mối làm ăn lớn bao nhiêu thì mới có thể lọt vào mắt tổng giám đốc Lục được? Ba trăm rưỡi tỷ sao?”

“Những kỹ thuật và kỹ thuật mũi nhọn mà tổng giám đốc Lục vừa nói lúc nãy đều nằm trong tay các doanh nghiệp nước ngoài còn những kỹ thuật mũi nhọn trong nước cũng nằm trong tay các doanh nghiệp. Những doanh nghiệp nắm giữ những kỹ thuật này sống rất nhẹ nhàng đấy!”

“Không sai, bất cứ một kỹ thuật nào trong số những kỹ thuật đó đều có thể dễ dàng kiếm được tiền. Tôi vẫn muốn hỏi tổng giám đốc Lục muốn mối làm ăn tầm cỡ nào?”

Lục Tam Phong nhìn ba người đó, mỉm cười như một con hồ ly, anh cầm đũa lên gắp thức ăn rồi lên tiếng nói: “Chắc ba vị chỉ mới nghe nói về tôi, cụ thể thế nào vẫn chưa hiểu rõ, em đây bất tài, chỉ trong một năm đã từ một thằng nghèo kiết xác có được ngày hôm nay, nếu như đã muốn chơi thì phải chơi cho lớn.”

“Lớn cỡ nào? Ba trăm tỷ hay ba nghìn tỷ?"

“Kỳ đầu dự tính đầu tư vào khoảng ba trăm rưỡi tỷ, kỳ sau đầu tư không ít hơn một nghìn tỷ. Tôi đang dự tính cho làn sóng kết hôn, tiếp đó là sinh em bé trong một hai năm tới, kết hôn thì cần gì? Ti vi, ti vi màu đấy, không có ti vi thì nhất định bố mẹ vợ sẽ không vui!” Lục Tam Phong đập bàn rồi nói: “Trong khoảng thời gian hai năm này, thị trường ti vi màu sẽ đạt đến sự phát triển chưa từng có, dự kiến cả thị trường khoảng tầm một nghìn tỷ và tôi muốn chiếm một phần mười trong số đó, thậm chí là nhiều hơn.”

“Cừ!” Tổng giám đốc Hồng đưa ngón tay cái lên khen.

“Anh hùng xuất thiếu niên, tôi rót rượu cho cậu.” Tổng giám đốc Hầu rót rượu cho Lục Tam Phong rồi hỏi: “Tổng giám đốc Lục, những mối làm ăn lớn thế này thì nhất định phải bàn với hai chúng tôi, chúng tôi thông thạo vấn đề về mặt điện tử, bất luận là trong nước hay quốc tế đều có thể giải quyết cho cậu.”

Lục Tam Phong nâng ly rượu lên và cụng lên với mọi người rồi nói: “Mối làm ăn như thế này chắc chắn có lời, không lỗ, nếu như mọi người đã gặp được nhau thì tức là đã có duyên, cho các anh một cơ hội, mỗi người góp bảy mươi tỷ, tôi sẽ để các anh giữ cổ phiếu chưa niêm yết."

“Phù!”

Mấy người đó đều phun hết rượu trong miệng ra.

“Tổng giám đốc Lục, ý của tôi là nếu cậu muốn mua nhà máy hay làm quen với các đội kỹ thuật, nhà cung cấp thì chúng tôi có thể giúp đỡ, bao gồm cả việc nhập khẩu nguyên bộ, chúng tôi làm những việc đó.” Tổng giám đốc Hầu giải thích.

“Bọn họ đều buôn bán hàng điện tử nên rất thông thạo trong lĩnh vực này." Tổng giám đốc Hồng gật đầu và nói: “Đây cũng là lý do mà tôi giới thiệu họ với cậu.”

Mấy người đó liên tục lắc đầu, bọn họ đến để kiếm tiền từ Lục Tam Phong, sao bây giờ lại bị Lục Tam Phong dụ góp cổ phần, bọn họ sẽ không làm kiểu mua bán phải bỏ thêm tiền vào như thế này đâu.

Bọn họ đều không xem ti vi, đồ ngốc cũng nhìn ra được mấy năm nữa ngành này sẽ sụp đổ, từ việc điên cuồng đi hàng lậu thì có thể nhận ra đang có lỗ hổng rất lớn.

Vấn đề là, kỹ thuật mũi nhọn nằm hết trong tay các doanh nghiệp nước ngoài, nếu là doanh nghiệp nhà nước thì tốt, còn nếu là doanh nghiệp tư nhân mà muốn tích lũy công nghệ để kiếm lợi thì phải cần đến lượng lớn thời gian và tiền của, việc đầu tư thật sự quá lớn.

Bữa cơm đó kéo dài mãi đến mười hai giờ tối, họ nói chuyện rất nhiều, Lục Tam Phong cũng biết được rất nhiều thông tin từ chỗ tổng giám đốc Hầu và tổng giám đốc Trương, còn về việc Lục Tam Phong nói đầu tư bước đầu một trăm tỷ, thậm chí là một nghìn tỷ thì bọn họ cũng đều xem như chuyện đùa.

Việc đầu tư ở đẳng cấp này thật sự có thể khuấy động thị trường ti vi, thậm chí là thị trường hàng điện tử, vấn đề là đi đâu để kiếm được nhiều tiền như thế? Trong nước có ai hay công ty nào có nhiều tiền như vậy sao?

Về phần tài chính nước ngoài thì càng đừng nên đùa, người ta không cần thiết phải bồi dưỡng cho đối thủ cạnh tranh.

Đã một giờ sáng, gió đêm se lạnh, Lục Tam Phong ôm tổng giám đốc Trương, mấy người đàn ông lôi lôi kéo kéo nhau.

“Người anh em, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi, về mặt điện tử chắc chắn tôi sẽ để giá hữu nghị, nói thật, trong giới không ai không biết Hầu Liêm Chính tôi rất tình nghĩa với bạn bè."

“Không sai, tổng giám đốc Hồng có thể bảo đảm cho tôi, anh ấy giới thiệu tôi cho cậu chứng tỏ con người tôi đáng tin, làm ăn coi trọng nhất là chữ tín”

Ba người họ đảm bảo qua lại với nhau, Lục Tam Phong đồng ý hết, còn về việc thông qua họ để tiếp xúc với các đội công nghệ và nhà cung cấp thì có ma mới biết sẽ bị lột bao nhiêu lớp da.

“Tổng giám đốc Lục, chúng ta đi tắm hơi đi, thế nào hả?” Tổng giám đốc Hầu vỗ vai Lục Tam Phong và nói: “Tôi đây với cậu vừa gặp đã thân, vốn dĩ định tìm hai ngôi sao nữ mua vui nhưng cậu không chịu, lần này nhất định phải tắm hơi cho tỉnh rượu.”

“Trễ quá rồi!” Lục Tam Phong liếc nhìn đồng hồ rồi hơi chau mày.

“Sợ vợ đúng không? Ây dồ, còn trẻ như vậy không nên như thế chứ, đi, nhất định phải nể mặt tôi, còn nữa, để nói đôi chút với cậu về công nghệ ti vi bây giờ, thật ra chính là vấn đề vật liệu, vật liệu của người ta ở nước ngoài rất bền!”

Lục Tam Phong hết cách, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Trên đường đi họ bàn không ít về sự khác biệt của công nghệ quốc tế, vấn đề chính là nằm ở vật liệu và công nghệ, ống tia âm cực của nước ngoài thô hơn, đồng thời độ chính xác cũng cao hơn, hơn nữa hiệu quả làm việc của súng quét được nâng cao khiến hình ảnh hiển thị của ti vi sẽ đẹp và sống động hơn.

Còn lại chính là vấn đề màu sắc, hiện nay công nghệ trong nước thật sự không ổn.

Không biết có phải tổng giám đốc Hầu đã uống say thật rồi không, ông ta vỗ vai Lục Tam Phong và nói một câu thật lòng: “Tổng giám đốc Lục à, không phải người trong nước không giỏi mà là công nghệ bị phong tỏa, người tây không gặp được người giỏi của nước ta. Tôi đi khắp trong và ngoài nước nên biết trong đội ngũ nòng cốt cũng có rất nhiều người là dân ta, nếu cậu giỏi thì hãy chiêu mộ những người đó về với mình”

Lục Tam Phong nghiêm túc gật đầu. Lúc xe dừng lại hẳn, anh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tên tấm bảng hiệu chiếu đèn màu đỏ có viết mấy chữ lớn về tắm hơi, ánh đèn trước cửa sáng rực rỡ.

Vào bên trong tắm táp và xông hơi một lúc thì trông tổng giám đốc Hồng có vẻ đã tỉnh rượu kha khá, anh ta nhìn sang Lục Tam Phong và hỏi: “Tổng giám đốc Lục đã từng đi tắm hơi chưa?”

Kiếp trước Lục Tam Phong tắm thường xuyên nhưng kiếp này thì thật sự chưa từng, anh lắc đầu.

“Thanh niên trẻ không biết cách hưởng thụ, cậu có biết tinh túy của việc tắm hơi là gì không?”

chapter content



chapter content



chapter content