Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 125: Mở hội nghị




Mới hửng trời, các khâu trong nhà máy đã bắt đầu mở hợp sớm, nhất là sau khi Lục Tam Phong trở về, thần kinh của bọn họ ai nấy cũng đều căng như dây đàn. Thực phẩm Phong Giai này mặc dù mới thành lập không lâu, nhưng mà điều lệ với quy định bên trong thì hành con người ta dữ lắm!

Cái sự “hành” này đối với một số người mà nói là đến mức chỉ trích nặng nề, là hiệu suất chỉ tiêu mỗi tháng ép người ta đến thở không ra hơi, hơn nữa còn áp dụng hệ thống quản lý tính điểm, thực hiện biện pháp đào thải những người có năng lực kém. Trong hội nghị, Lục Tam Phong bảo này là tăng giảm entropy gì gì đó, chả ai hiểu mô tê gì.

Dưới áp lực cao là thay mặt cho năng suất cao, mà muốn năng suất cao thì mức “ưu đãi” cũng phải cao, cho nên ngay cả tiền lương của nhân viên hạng bét mà cũng cao hơn một phần ba so với nhân viên nhà máy khác, đãi ngộ cũng tốt hơn, còn như quản lý này kia nếu mà làm tốt thì có thể lấy được cổ phần, thậm chí trở thành bên hợp tác.

Song, Lục Tam Phong là đang kết hợp quy chế quản lý ở các thế hệ sau thành một thể. Anh quả thực làm loãng rất nhiều cổ phần, nhưng với tư cách cổ đông lớn nhất, anh sẽ vĩnh viễn có thể vững vàng mà điều khiển Thực phẩm

Phong Giai, đồng thời cũng sẽ khiến cho nhân viên dùng trạng thái cao nhất đối mặt với công việc. Cái nguyên tắc “Muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ” này, anh còn hiểu hơn người khác nữa.

Trương Phượng Tiên đã đến. Cô ta đối với những nhân viên quản lý trong nhà máy này có chút tò mò, cứ luôn cảm thấy mấy người này như được buff máu tiếp sinh lực chung vậy.

Cô ta vào phòng làm việc của Lục Tam Phong, lại lật xem xấp tài liệu trên bàn. “Cô làm cái gì vậy? Không được táy máy đồ đạc đâu. Mau ra ngoài đi!” Một bà thím vẻ mặt khẩn trương, nói. "Hả?” Trương Phượng Tiên quan sát đối phương, thấy đó là một nhân viên quét dọn vệ sinh, bèn lên tiếng: “Tôi tiện tay nhìn chút thôi” “Đây là phòng làm việc của tổng giám đốc. Cô là người của khâu nào?” Bà thím nghi ngờ quan sát cô ta. “Tôi là thư ký của tổng giám đốc Lục. Thím đi lo việc của thím là được rồi, không cần để ý tôi đâu!”

Bà thím nghe vậy thì quay đầu đi, Trương Phượng Tiên thầm thở phào một cái. Cô ta cảm thấy người chỗ này ai nấy đều cực kỳ tuân thủ quy tắc, khiến cho cô ta có một cảm giác áp lực không nói nên lời. Ở đây, người nào làm việc người ấy, mà cô ta lại giống như một kẻ lang thang không có mục đích gì.

Là người đã học qua không ít quản lý xí nghiệp kiệt xuất, nên đối với một cái nhà máy thành lập còn chưa tới một năm mà đã có năng lực thực hiện đáng ngạc nhiên như vậy, cô ta có chút không dám tin tưởng.

Lật xem một phần tài liệu hội nghị bên trong nhà máy. Về cơ bản, việc vận hành nhà máy bây giờ Lục Tam Phong đã mặc kệ rồi, đều giao hết cho Cao Chí Dũng. Trương Phượng Tiên có chút nghĩ không ra, vì sao một nhân vật như Cao Chỉ Dũng lại hạ mình dưới quyền Lục Tam Phong được? “Cô làm cái gì đó? Ở khẩu nào? Đồng phục và thẻ làm việc đầu?” Mấy bảo vệ đi vào, đồng loạt hỏi. Trương Phượng Tiên quay đầu, có hơi lúng túng, lại nhìn bà thím quét dọn ở cửa, rõ là bà ta đã đi kêu bảo vệ tới. “Tôi là bạn của tổng giám đốc Lục”. “Hồi nãy cô nói cô là thư ký mà” Bà thím vô tình lật tẩy cô ta. “Tôi... thật ra là... hôm qua tôi đã tới rồi... đi qua phòng làm việc khác hỏi đi, hôm qua... “Thôi đi đi đi! Tới chỗ phòng nhân sự trước, kiểm tra chút là biết. Không phải người của nhà máy chúng tôi thì không được vào, biết chưa?” Bảo vệ vừa nói vừa chuẩn bị kéo cô ta ra ngoài. “Có chuyện gì?” Lục Tam Phong vừa đi tới thì bắt gặp bà thím quét dọn đứng ở cửa. “Tổng giám đốc Lục, phòng làm việc của anh hình như có ăn trộm vào “Cái gì?” Lục Tam Phong la to, xong liền ẵm Như Lan vọt vào. Trong phòng làm việc có toàn bộ tài liệu liên quan tới mười sáu nhà xưởng, còn có cách điều chế sản phẩm, quy hoạch xí nghiệp, kế hoạch marketing thị trường, rồi còn một đống tài liệu nữa chứ! Rồi khi thấy người đến là Trương Phượng Tiên, cô ta cả người đổ mồ hôi lạnh ướt lưng, anh bèn nói: “Không sao, tôi biết người này, các anh các chị ra ngoài đi!” “Tôi cũng nói tôi là bạn anh ấy mà." Trương Phượng Tiên bỏ tay. “Mỗi ngày tui quét dọn chỗ này mà chưa có gặp bao giờ, thật ngại quá!” “Không có gì đâu thím Triệu, thím còn mắc việc của thím, có chút tính cảnh giác cũng rất tốt. Dù sao tài liệu trong phòng làm việc của tôi rất quan trọng, có mấy người thậm thà thậm thụt cũng bình thường”. Lục Tam Phong lễ độ nói mấy câu, thím Triệu lại đi qua phòng làm việc khác quét dọn. “Cái gì mà thậm thà thậm thụt đẩy phỏng?!” Trương Phượng Tiên nói rồi lại nhìn Như Lan: “Mẹ cô bé đâu? Để anh giữ con à?” “Thôi đừng nhắc! Phiền chết đi được!” Lục Tam Phong thả Như Lan xuống đất để cô bé tự chơi, sau đó ngồi xuống ghế, lại nói: "Giờ cô xác định muốn ở lại à?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Trương Phượng Tiên có chút lo lắng không đáng kể: “Anh trả tiền xong thì tôi đi liền!” “Giờ như vầy, chốc nữa cô đến phòng nhân sự làm thủ tục lãnh một chức vụ cá nhân đi, lương tháng hơn một triệu, vậy sẽ tính là người của nhà máy rồi!” Lục Tam Phong nói rồi rút ra một tờ giấy viết thư từ trong tay áo, xoèn xoẹt viết dăm câu giới thiệu, xong đưa cho cô ta “Cầm lấy này!” “Tháng hơn triệu? Với sinh viên chính quy Đại học Harvard, nghiên cứu sinh Đại học Yale như tôi á hả? Anh coi lại anh còn nợ tôi cả đống tiền như vậy chưa trả kìa, có biết xấu hổ không hả?”

Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn cô ta, rất thẳng thừng nói: “Cô làm như tôi không biết cô muốn gì! Giờ nếu cô muốn ở lại bên cạnh tôi thì thu cái thói kiêu ngạo đấy của cô lại, còn như không muốn thì để lại tài khoản ngân hàng trên bàn rồi tự mình đi đi!” “Tôi... tốt xấu gì tôi cũng là người đẹp. Anh không thể dịu dàng tí, dỗ dành tôi một tỉ sao?” “Dỗ dành cô?” Lục Tam Phong cười nhạt một tiếng, dựa vào ghế: “Cô dòm cho kĩ cái vành mắt thâm quầng như con gấu trúc của tôi, rồi lại dòm cái mặt sắp hư thận của tôi xem!” "Ờ... mắc ói!” Vẻ mặt Trương Phượng Tiên ghét bỏ mà quay đầu đi ra cửa.

Lục Tam Phong thì sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Tiếp theo sẽ là hội nghị của phòng Thiết kế và phòng Nghiên cứu, hôm nay hội nghị phải mở cũng không ít. Vắng mặt ở nhà máy lâu như vậy, anh cần hiểu đại khái tình hình, nhất là thị trường và sản phẩm năm sau.

Mười mấy phút sau, Trương Phượng Tiên lần nữa trở vào, trước ngực đeo một cái thẻ làm việc. Cô ta ngồi xuống ghế, hỏi: “Có thể hỏi anh chuyện này được không?” “Nói!” “Sao anh lừa được Cao Chí Dũng tới vậy?” “Lừa á hả?” Lục Tam Phong nhìn cô ta, đáp: “Thế chẳng nhẽ không thể là tại vì anh ta sùng bái năng lực xuất chúng của tôi nên mới cam tâm tình nguyện ở dưới trướng tôi hay gì?!” “Stop!” Trương Phượng Tiên bĩu môi, nói: “Chắc dựa vô mình anh? Mà giờ tôi nhận chức rồi, nay làm công chuyện gì đây?!” “Cô thì cũng chẳng làm được gì! Bữa nay chơi với con gái tôi một ngày đi!” Lục Tam Phong vừa nói vừa bắt đầu sắp xếp lại tài liệu trên bàn.

Trương Phượng Tiên thấy trong tay Như Lan cầm một con búp bê Barbie, vốn tưởng cô bé sẽ chải đầu cho nó, ai dè đâu Như Lan lại hơi dùng sức vặn đầu con búp bê xuống, rồi lại bẻ tay bẻ chân nó ra. Cô bé lại móc ra một con búp bê Barbie, bắt đầu lắp ráp loạn xạ.

Trương Phượng Tiên thấy vậy cảm thán một câu: “Thiệt là cha nào thì con nấy!”

Cao Chí Dũng đi vào, trên tay xách theo một xấp tài liệu: "Tổng giám đốc Lục, đã sắp đủ người rồi! Ý, Như Lan không có đi học hả?” “Thôi đừng nhắc, đi học thì tức chết có ngày!” Lục Tam Phong cầm xấp tài liệu lên. “Sao vậy? Vừa khóc vừa quậy quạng hả?” "Không, ngược lại cô bé rất ngoan, chính là cô hiệu trưởng nhà trẻ làm tôi bực.” Lục Tam Phong thở dài, ra khỏi phòng làm việc.

Cao Chí Dũng thì chấm hỏi đầy đầu. Thường thì đi nhà trẻ thì con nít nó khóc nó la, chứ sao mà cô hiệu trưởng um sùm được? “Cô xin việc rồi à?” “Ờ, nhờ phúc của anh, giờ một cắc cũng không kiếm được, còn phải chăm sóc đứa nhỏ này! Tôi là du học sinh mà chẳng khác nào bảo mẫu!” Trương Phượng Tiên ngồi xổm xuống nói với Như Lan: “Cháu cầm theo búp bê Barbie, chúng ta qua chỗ khác chơi nhé, đi theo ba cháu. “ẵm ẵm!” Như Lan giơ hai tay ra. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Trương Phượng Tiên thấy dáng vẻ mũm mĩm của cô bé, trong lòng rất vui liền bế lên, đi ra ngoài. Cô ta lên tiếng hỏi Cao Chí Dũng: “Công nhân viên chỗ này sao thấy ai cũng năng nổ quá vậy, một bà thím quét dọn cũng lo tới vấn đề an toàn ở chỗ này?” “Bọn họ rất trung thành!” “Tại vì lương cao hả?” “Cũng không hoàn toàn là tiền bạc. Môi trường làm việc rất tốt, nói như lời tổng giám đốc Lục thì cái này kêu là “Xí nghiệp văn hóa”. Anh ta có từng nói với tôi là một chế độ tốt có thể sàng lọc và chọn ra nhân tài chất lượng cao để giữ lại. Mà ba chữ chất lượng cao này ấy, không gói gọn trong năng lực làm việc, mà còn có tính cách của mỗi người." Cao Chí Dũng suy nghĩ một chút, lại nói: “Nói thật, nhà máy phát triển quá nhanh, nhanh tới nỗi làm tôi không theo kịp. Ai nấy đều mệt vô cùng, hơn nữa mỗi một người đều căng thẳng, bởi vì tháng nào cũng có người đi, phòng nhân sự cứ nhận người mãi. “Nếu mệt vậy sao còn phải bảo vệ chứ? Mọi người đều đi làm kiếm lương, hơn nữa không làm được chỉ tiêu liền bị sa thai!"

Cao Chí Dũng suy tư một chút, mới đáp: “Là hy vọng. Anh ta là một người rất giỏi tạo giấc mơ. Cô biết không, anh ta làm loãng ba mươi phần trăm cổ phần. Mỗi ngày cô tới nhà máy làm việc, cô đều có thể cảm nhận được sự biến chuyển kinh khủng khiếp ở chỗ này. Nhà máy tốt thì cô tốt, nó cũng giống như cô nhìn thấy con của mình vậy!”

Trương Phượng Tiên bèn cẩn thận thể nghiệm loại cảm giác mà anh ta nói kia. “Tổng giám đốc Lục là một người rất có sức hấp dẫn. Năng lực của anh ta rất mạnh, cứ như là một cái hang không đáy vậy, khiến cho người ta nếu mà chỉ liếc một cái sẽ không nhìn thấy điểm cuối đâu. Bên cạnh đó, con người này còn rất có dã tâm nữa”. “Để anh khâm phục vậy luôn á hả? Đáng tiếc, để tôi nói anh nghe chuyện này” Trương Phượng Tiên nhìn thoáng qua Như Lan trong lòng mình, rồi nói bằng khẩu hình miệng: “Đứa trẻ này không giống anh ta một chút nào hết!”

Cao Chí Dũng nhìn bộ dạng như tìm ra châu lục mới của cô ta thì không kiềm nổi mà bật cười, nhưng lại sợ Như Lan nghe thấy. Nói cho cùng cô bé cũng lớn rồi, đã bắt đầu nhớ chuyện này chuyện nọ.

Nên anh ta cũng dùng khẩu hình miệng đáp lại: “Thì vốn có phải máu mủ ruột rà gì đâu, nhận con nuôi mà!” “Cái gì?" Trương Phượng Tiên sợ tới nỗi nói thành tiếng. “Không có gì, mà cô cũng bớt quan tâm mấy chuyện không có liên quan tới mình đi! Đi vào họp!” Cao Chí Dũng nói rồi đi vào phòng họp.

Lục Tam Phong đã ngồi ở đó, anh nghiêng đầu nhìn Trương Phượng Tiên, mà Như Lan trong lòng cô ta nhìn thấy Lục Tam Phong liền hô lên: “Baba, ẵm ẵm, ẵm ắm!” “Hoặc là cô ra ngoài, hoặc là để cô bé ra ngoài chơi, chứ đừng có chặn ở cửa, được chứ?”

Trương Phượng Tiên vội vã đi vào, ngồi lên cái ghế bên cạnh. Cô ta nhìn Như Lan tự chơi búp bê còn trong lòng thì đã sáng tạo ý nghĩ vì sao hai người không có con, các kiểu tình tiết phim máu chó đã tua xoèn xoẹt như điên ở trong đầu. “Sản phẩm đâu?” Lục Tam Phong nhìn mọi người, nói: “Bưng lên để tôi nếm thử!”

Hai cái thổ được bưng lên. Lục Tam Phong ăn một ít đồ hộp, hơi gật đầu, nói: “Vị này có thể, nhưng không nên chỉ có ngọt không, còn cần thêm tí vị chua nữa! Mấy cái hương vị này không tệ, nhưng nhất định phải suy xét sự khác biệt khẩu vị giữa người miền Bắc và người miền Nam, cung cấp hàng hóa phải chia ra, biết không?” “Thiết kế bao bì sản phẩm đầu?” "Tổng giám đốc Lục, đây la ảnh chụp và ý tưởng thiết kế. Chúng tôi làm ba kiểu thiết kế khác nhau, không chỉ khác ở bao bì mà còn khác ở dung lượng chứa. Trên tạo hình chai lọ cũng bỏ rất nhiều công phu, đây là tham khảo một ít từ kinh nghiệm của Coca Cola trên thị trường.