Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 122: Mười tỷ




Có không ít công nhân ở xung quanh, lúc Lục Tam Phong mới bước vào cửa nhà mày là đã có người chú ý tới Trương Phượng Tiên, lầm bầm lầm bầm hỏi rằng người phụ nữ xinh đẹp phía sau ông chủ là ai.

Một số công nhân kỳ cựu đã gặp Giang Hiểu Nghi nói rằng đó không phải là vợ của tổng giám đốc Lục.

Bây giờ Trương Phượng Tiên đòi tiền, hơn nữa lại tận một tỷ, còn nói ra như thế, khó làm người ta không mơ mơ màng màng, mọi người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi một chút, tuy là trong lòng đã tò mò chết đi được nhưng mà chẳng ai dám hỏi, thậm chí là đều cúi đầu cả, cố ý tránh đi. dễ

Bọn họ cũng khá hiểu cho, đàn ông mà, có tiền là là xuất hiện trường hợp dây lưng quần bị lỏng thôi.

Giám đốc bên phòng kế toán không nghĩ tới chuyện đầu tiên mà ông chủ phải xử lý lại nan giải đến thế, ông ta lên tài vụ cũng coi như là tay già đời, nhưng đứng trước các loại tình huống thế này vẫn chẳng có kinh nghiệm gì. “Tổng giám đốc Lục, số tiền này có cho hay không?” “Cho cái quần gì? Ông bù thêm năm trăm triệu à?” Lục Tam Phong nói xong kéo hành lý của mình về phòng làm việc. “Anh không cho thì tôi không đi, anh như thế thì thiếu mất một nửa đấy!” Trương Phượng Tiên đi theo sau, miệng líu lo nói không ngừng.

Một đám người nhìn Lục Tam Phong rời đi, nhao nhao xúm lại muốn nhiều chuyện, giám đốc Chu hằng giọng nói một cái: "Không được đoán mò, tự lo chuyện của mình đi, biết chưa.

Bên trong phòng làm việc, Trương Phượng Tiên trợn to mắt nhìn Lục Tam Phong mà quát lên: “Sao anh lại như thế chứ?" “Cô nói xem, là do chính miệng của cô nói trước mà” “Lúc đó tôi sợ muốn té ra quần, đừng nói là thiếu một nửa, mà cả không muốn một đồng nào tôi cũng phải đồng ý, trong khoảng thời gian này tôi với anh chạy bao nhiêu chỗ, rồi dùng bao nhiên quan hệ rồi." Trương Phượng Tiên tay chỉ vào anh, tức giận thở dốc nói.

Lục Tam Phong ngồi xuống, nhìn cái bàn chất đầy đống tài liệu mà nhức đầu, bây giờ tiền nào anh trả miệng được thì trả, còn tiền nào nên tiết kiệm thì tiết kiệm luôn. “Cho một tỷ cũng được!” Lục Tam Phong lấy một tờ giấy ra, cầm bút cúi đầu viết một hồi, nói: “Đây là giấy nợ một tỷ, ngày này năm sau, cô tới đây tìm tôi.”

Trương Phượng Tiên nhận tờ giấy nợ rồi nhìn thoáng qua, trực tiếp xé lấy, rồi đặt mông ngồi trên ghế sa lon, mở miệng nói: “Anh không trả cho tôi thì tôi qua nhà anh ăn ké. “Vừa hay giúp vợ tôi giải sầu, sẵn tiện chăm con giùm luôn. “Anh... Anh không biết xấu hổ à!”

Lục Tam Phong không để ý tới, cúi đầu nhìn thoáng qua các tài liệu, tất cả đều là tài liệu nhà máy xây dựng, phải được ký tên

Các hãng chế biến thực phẩm Phong Giai ở thành phố

Bạch Nhiên đã được đầu tư, gần đây cũng đang chuẩn bị mở rộng quy mô, nhân số công nhân trong nhà máy tăng tận bảy trăm người, đến lúc đó không chỉ có thể cung cấp cho bản địa mà còn có thể cung cấp cho nhà máy mới ở Hà Bắc nữa.

Từ đầu năm nay việc sản xuất sản phẩm cũng được đẩy nhanh hơn, thị trường đã tiến hành thâm nhập vào, bao trùm lấy bốn tỉnh sau thành phố hai mươi bảy huyện, lợi nhuận hàng tháng tới tới hơn ba triệu.

Lục Tam Phong liếc nhìn lấy báo cáo điều tra thị trường mới nhất, điều tra thô sơ giản lược cho thấy lợi nhuận trần của thực phẩm Phong Giai ở tỉnh này là hơn mười bảy tỷ, hàng năm đạt lợi nhuận trên dưới hai trăm tỷ, thị phần lương thực có thể đạt được mười hai phần trăm.

Thị phần như thế này là vô cùng kinh khủng, các thị trường thực phẩm hot nhất đời sau cũng không có khả năng vượt được ba phần trăm, lí do có thị phần mạnh như thể là do ở địa phương thiếu đi các xí nghiệp thực phẩm, việc đơn giản hóa các sản phẩm thị trường cũng giống như phim truyền hình hiện nay được phát sóng từng bộ một, không phải vì phim hay hơn các thế hệ sau, mà vì nó là duy nhất. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Lợi nhuận ròng của một tỉnh là hai trăm tỷ một năm, nếu như Lục Tam Phong xây mười sáu nhà máy thì cũng được xem là nhà giàu nhất tỉnh.

Dĩ nhiên là, trên con đường dài này thì cạnh tranh lại rất kịch liệt.

Tất cả sáu nhà máy trong giai đoạn đầu đã được thảo luận, Cao Chí Dũng đứng đầu thành lập ra khâu quy hoạch, bồi dưỡng cho một số người trong xưởng thành tài, rồi còn tìm đến nhân tài cả nước ở ngành này mà tiến hành quy hoạch cho sáu nhà mày.

Sáu nhà máy diện tích chiếm tổng cộng mười một nghìn bốn trăm mét vuông, gần như là mỗi nhà máy được hai nghìn mét vuông, Lục Tam Phong cũng chẳng hề ngạc nhiên với quy mô này thí nào, bây giờ cơ bản là chẳng đánh giá.

Cộng lại cả sáu nơi là được lợi tức thấp, khoản vay không lãi suất tổng cộng là ba trăm mười lăm tỷ, hầu hết chúng được xem quỹ đặc biệt, không thể sử dụng được, chỉ có thể cho vào ngân hàng, thậm chỉ là có nơi còn quy định công ty xây dựng nào là có thể chi tiêu.

Với ba trăm mười lăm tỷ tiền quỹ thì việc xây dựng vài cái nhà máy chẳng hề là vấn đề gì cả, Lục Tam Phong xem xét các quỹ này, đây là một khoảng năm mươi sáu tỷ quỹ đặc biệt của Châu Phi, đủ để mua dây chuyền lắp ráp quy mô lớn.

Có người gõ cửa phòng một cái, Cao Chí Dũng đứng ngay cửa, Lục Tam Phong ngẩng đầu nói: “Vào đi!”

Cao Chí Dũng vào cửa là đã thấy Trương Phượng Tiên tức giận ngồi đó, trong lòng có hơi buồn bực, nhưng mà anh ta cũng chẳng nghe nói hai người gây gổ gì thật. “Tổng giám đốc Lục, anh trực tiếp tới nhà máy à? Không về thăm chị dâu ư?” “Ngồi đi, xử lý chuyện nhà máy xong cái đã.” Lục Tam Phong liếc nhìn văn kiện hỏi: “Dây chuyền sản xuất là liên lạc thế nào? Sao tôi không thấy danh sách này?” để “Ở đây đây” Cao Chí Dũng lôi ra một tài liệu lên bàn, nhỏ giọng hỏi: “Hai người gây gổ à?” đỏ ra “Anh không cần phải nhỏ giọng, cái phòng làm việc lớn cỡ cái bàn tay này tôi nghe được, Cao Chí Dũng anh tự đi mà xem đi, chuyện như vậy mà không trả tiền. Trương Phượng Tiên tức giận nói.

Cao Chí Dũng bày ra vẻ mặt khó coi nhìn Lục Tam Phong. “Tôi cho cô ấy năm trăm triệu, cô ấy nhất quyết đòi một tỷ, gấp đôi luôn.” “Một tỷ?” Cao Chí Dũng bị mấy chữ này sợ hãi, nhìn Trương Phượng Tiên nói: "Không phải là một trăm triệu ha?" “Một trăm triệu là tình huống của một trăm triệu, anh hỏi anh ta trong khoảng thời gian này đã xảy ra bao nhiêu chuyện đi, tôi suýt nữa còn bị người ta giết, sớm biết như thể thì đừng nói là một trăm triệu, có một tỷ tôi cũng chẳng đi.” Trương Phượng Tiên nhớ tới đêm khuya đó mà trên mặt viết luôn cả chữ sợ.

Cao Chí Dũng biết chuyện không dễ, nhưng cũng chẳng nghĩ lại nguy hiểm đến thế, kinh sợ nói: "Sao lại như thế chứ? Tổng giám đốc Lục, anh nói là chỉ gặp một tí chuyện phiền phức thôi mà?" “Đúng thế, chỉ có một tí phiền phức thôi, tôi còn chưa có cụt tay cụt chân, lúc đó cô ấy gọi bảo tôi là chỉ lấy một nửa." Lục Tam Phong sợ Cao Chí Dũng kẹp ở giữa khó xử, đóng tài liệu: “Được được được, một tỷ, để bên tài vụ tỉnh đi." “Không được, tôi nghĩ lại chuyện ngày hôm đó rồi, ba trăm ngàn quá là thiệt rồi.” Trương Phượng Tiên nhìn anh nói: “Một tỷ không giải quyết được.

Cao Chí Dũng đứng lên nhỏ giọng nói: “Để tôi nói cho cô hiểu lần cuối, người đều là đồng đội với nhau, hạng mục thứ nhất đã đàm phán xong rồi, nhân tài chiếm hơn trăm ngàn, cô muốn hơn một chút để làm tiền tổn thất tinh thần thì tôi sẽ nói chuyện với tổng giám đốc Lục, cô muốn bao nhiêu?” “Tôi muốn mười tỷ!” “Bao nhiêu cơ?” Giọng của Cao Chí Dũng lớn hơn gấp mấy lần. Kể cả Lục Tam Phong cũng bị bất ngờ, trừng to mắt nhìn cô ta, nói: “Cô không muốn một cắc nào à?”

Thật sự thì Trương Phượng Tiên không muốn tiền, vừa nãy cô ta đã hiểu được, cô ta muốn ở lại, nhiều năm rồi có ta đã học được lý luận kinh tế và quy tắc kinh doanh, nhưng với hành động thực tế thì còn chưa quen, cô ta nghĩ rằng Lục Tam Phong đúng lúc lại ngược lại, người này lại có kinh nghiệm thương giới phong phú. “Không trả thì tôi không đi, ở gần anh vậy.” Trương Phượng Tiên vừa thẳng thắn vừa giỡn nói, trong khoảng thời gian này cũng đã học được không ít từ Lục Tam Phong. “Người anh tìm đấy!” Lục Tam Phong nhìn Cao Chí Dũng nói: “Đại tiểu thư mười tỷ kìa.” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Cao Chí Dũng thấy hơi khó xử, nhưng khi thấy Trương Phượng Tiên có vẻ như không giận đến thế mà lại giống như cố ý tìm lý do, nhìn nhìn Lục Tam Phong, khi nãy anh ta lại nghe thấy một số tin đồn gì đó, bây giờ lại thấy chuyện thế này, anh ta dường như đã nhận ra được điều gì đó. “Chuyện của hai người thì hai người tự giải quyết đi.” “Cái này." Lục Tam Phong thấy hơi bất đắc dĩ, bây giờ thời gian không còn bao nhiêu, chỉ có thể bỏ qua chuyện này trước, mở miệng nói: “Bảng khai báo tài vụ đầu?” “Cái này cũng như báo cáo nhân sự, một vài giám đốc xí nghiệp tôi đã nói với anh trước đây là được rồi, tôi đã tự đào tạo ba người rồi thêm và vài phó giám đốc, năm nay tôi đã đề bạt bốn người lên làm phó giám đốc. Đây là thông tin và sơ yếu lý lịch của nhân viên. Cao Chí Dũng mở tài liệu ra.

Lục Tam Phong liếc nhìn, một là một người giám đốc nhà máy có lí lịch tương đối lâu đời, một người là đã về hưu được mời lại, còn lại đều là tham gia qua quản lý, được thông qua từ đợt tuyển dụng năm ngoái.

Lục Tam Phong gật đầu, ký tên, lật đến phía sau còn có ba bốn người không biết, hơi cau mày nói: "Mấy người này không phải là nhà máy bên mình à?” “Bốn người này gần đây mới nhận lời mời, tôi vì nhà máy Hà Nam bên kia mà chuẩn bị, người này năm nay năm nay ba mươi, trước kia là tổng giám đốc của nhà máy nông nghiệp, coi như là một người có bản lĩnh... “Được rồi!” Lục Tam Phong giơ tay lên bảo anh ta không cần nói nữa: “Giám đốc nhà máy bên kia tôi đã tìm được người tốt rồi, tôi cũng đã giải thích tình hình cho anh ta luôn rồi.” “Hả?” Cao Chí Dũng hơi sững sờ, một lúc sau mới gật đầu nói: “Tổng giám đốc Lục có bạn à?” “Mới quen, chỉ là tôi cảm thấy anh ta có nỗ lực có năng lực, được rồi, quản lý Lý chừng nào mới về?” Lục Tam Phong buồn bực hỏi: “Tổng thanh tra tài vụ là sao đây?” “Người đó cũng xem như là đồ đệ của quản lý Lý, dạo này đang nghỉ việc, khá là quen thuộc với tài vụ nội bộ, cũng coi như là có danh tiếng, quản lý Lý bây giờ mới được phân cho bên sản xuất, mới vừa bắt đầu thôi, mờ mịt đầu óc choáng váng

Lục Tam Phong gật đầu nói: “Chuyện bên trong nhà máy tôi sẽ không hỏi nhiều hơn, chuyện của bên dây chuyền sản xuất nhất định phải sắp xếp xong, các nhà máy thuê tạm nói chung là đã được sắp xếp xong, rồi cứ để dây chuyền sản xuất chuyển vào, rồi việc sản xuất sẽ diễn ra trong thời gian sớm nhất. “Tôi biết, phải thúc giục, nhưng mà thời gian gấp quá” “Năm nay chắc chắn là sẽ rất bận, những cái đóng gói thiết kế rồi kinh doanh thị trường, rồi đồ án thiết kế tôi cũng không nhìn nổi, ngày mai thông báo cho người bên bộ phận thiết kế hợp đi, còn nữa, lúc tôi đi đã bảo mấy người bên bộ nghiên cứu thử mấy vị, sao rồi?”

Cao Chi Dũng nghe thấy chữ vị là thấy buồn nôn, gật đầu nói: “Thật sự là đã làm ra mấy loại, bọn tôi dạo này ăn muốn ói ra luôn” “Được, bảo bọn họ mai họp cho tôi nếm thử.” Lục Tam Phong đẩy các tài liệu ra xa, trong đầu có vài chuyện quan trọng lướt ngang qua.

Điện thoại trên bàn vang lên, Cao Chí Dũng tiện tay nói: “Phòng làm việc của thực phẩm Phong Giai đây, ai đấy ạ?” “Giám đốc Cao à? Lục Tam Phong chưa về ư?”

Cao Chí Dũng đưa điện thoại qua nói: “Chị dâu!”