Kamen Rider Faiz Seiden: Igyou no Hanabana

Chương kết




Chương kết

Mari ghét tuyết.

Đặc biệt là tuyết ở Lễ Giáng Sinh.

Cho nên, vào lúc cô ấy đi dạo trên phố với Takumi vào Lễ Giáng Sinh, Mari cầu nguyện thời tiết cả ngày hôm nay cũng đừng thay đổi

"Này, tự nhiên ngây người ra làm gì vậy. Đi nhanh đi."

Takumi nói với Mari ngửa mặt trông lên bầu trời.

"Biết rồi, thiệt tình. Thật sự không thể dễ dàng nói chuyện sao."

Mari một mực chạy chậm đuổi theo Takumi đi ở phía trước.

Bây giờ phải đi đến cửa hàng đồ chơi mua đồ trang trí cho Lễ Giáng Sinh.

Mặc dù một tuần trước đó đã trang trí xong cây Giáng Sinh rồi, thế nhưng ngày hôm qua Keitaro và Naoya đột nhiên muốn nói rằng muốn trang trí đẹp đẽ và rực rỡ hơn.

Nếu như trang trí càng lung linh hơn thì Yuusuke mới có thể hạnh phúc được. Keitaro và Naoya nói như vậy.

Chỉ cần nhắc tới cái tên Yuusuke, Mari không thể phản đối.

Takumi cũng như vậy.

Mọi người đều rất cưng chiều Yuusuke.

Cũng đã được 2 tháng trôi qua kể từ ngày Naoya đột nhiên ôm đứa bé sơ sinh đến tiệm giặt quần áo Kikuchi.

"Nhìn này! Đây là đứa trẻ của anh đây đó. Rất dễ thương, phải không? Kể từ ngày hôm nay, tôi muốn sống chung cùng với mấy người, cho nên hãy biết cảm kích đi!"

Naoya liền thô lỗ như vậy mà bước vào tiệm giặt quần áo Kikuchi.

Mặc dù lúc đầu rất kinh ngạc thế nhưng cuối cùng Keitaro vẫn đón nhận bọn họ.

Bởi vì ước mơ của Keitaro là khiến cho mọi người trên toàn thế giới cũng được hạnh phúc.

Bất kể tội phạm 'không mời mà tới' nguy hiểm đến mức như thế nào, Keitaro chắc chắn sẽ không từ chối.

Vào lúc hỏi tên đứa trẻ này, Naoya nói rằng tên của đứa trẻ này là Yuusuke.

Cũng không ai tin rằng Yuusuke sẽ là đứa con của Naoya.

Tuy là nói như vậy, thế nhưng Yuusuke thật sự rất đáng yêu và dễ thương.

Ban đầu vì Yuusuke thích gần gũi với Keitaro cho nên Mari luôn không vui.

Mặc dù Mari đã làm món nướng cho Yuusuke và làm trò đùa dai nhàm chán với Keitaro nhưng vẫn không có cách nào khiến cho Yuusuke thân thiết với mình.

Bởi vì nụ cười của Keitaro bình dĩ gần gũi và thân thiết, Yuusuke chỉ thích một mình Keitaro.

Keitaro cũng rất yêu thương Yuusuke.

Giống như đứa con của mình vậy.

Khắp nơi trên đường phố đều trang trí với đồ trang trí Lễ Giáng Sinh.

Khắp nơi đều có thể nghe thấy hát bài Thánh Ca Giáng Sinh.

Nhiều ông già Nô-en phân phát tờ rơi và lớn tiếng quảng cáo cửa hàng của mình.

Mari đột nhiên đứng ở trước một cửa hàng nhạc cụ rất nhỏ.

Cây ghi-ta cổ điển được đặt ở trong tủ kính đập vào đôi mắt Mari.

Mari kéo Takumi muốn rời đi và nở nụ cười tươi.

"Này, này, chờ một chút đã."

"Cái gì vậy?"



"Nhìn nè, đây là món quà giáng sinh mà tôi muốn tặng cho anh."

Mari chỉ vào cây ghi-ta ở trong tủ kính và nói với Takumi.

"Không cần đâu."

Mari cưỡng ép kéo Takumi muốn chạy trốn vào trong tiệm.

Ở trong tiệm giặt quần áo Kikuchi, cũng đang phát bài Thánh Ca Giáng Sinh.

Nghe nhạc phát ở trên radio, Keitaro để cho Yuusuke ngồi ở trên đùi mình và dùng cây bút sáp màu vẽ tranh.

Trên bàn bày đầy thức ăn cho bữa tiệc Giáng Sinh lớn, tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ hết.

Chỉ cần Takumi với Mari quay về là có thể bắt đầu bữa tiệc Giáng Sinh vui vẻ ngay lập tức.

Mới vừa rồi, Naoya muốn nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Yuusuke càng sớm càng tốt và mở món quà đã mua về ra.

Là mặt nạ quái thù làm từ cao su.

"Nhìn nè, Yuusuke, rất ngầu chứ? Đeo lên một chút xem nào."


Thế nhưng, Yuusuke lại khóc và ném mặt nạ quái thú đập vào mặt Naoya.

"Ta nói này, chuyện gì đang xảy ra thế, thái độ này với cha của nhóc."

"Ai là cha chứ? Không ai tin tưởng ông là cha cả."

Keitaro ôm Yuusuke khi nói như vậy.

Sau đó, Keitaro tiếp tục dùng cây bút sáp màu vẽ tranh vì Yuusuke khóc thút thít.

Cứ cần làm như vậy, bất kể tâm tình Yuusuke không vui ra sao, nhóc đó cũng sẽ ngừng khóc thút thít.

Keitaro vẽ xong ô tô và máy bay, cuối cùng vẽ xong bức trong giống như tranh chân dung của Yuka vậy.

Keitaro cũng muốn cho Yuusuke rằng đó là người quan trọng nhất của cậu và những kỷ niệm của họ.

Yuusuke một mực cười hì hì trong khi nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Yuka.

---

Saya đặt một cây Giáng Sinh nho nhỏ ở trên bàn.

Cây Giáng Sinh trống rõng và không có đồ trang trí nào cả.

"Giáng Sinh vui vẻ, Masato."

Saya nói về phía người ở trên giường.

Masato đã mất đi hình dạng con người đang cựa quậy ở trên giường mờ tối.

"Sao vậy, Masato? Đừng lo lắng về bất cứ điều gì cả."

Saya ôm chặt lấy Masato đang giãy giụa.

"Em sẽ bảo vệ anh. Mãi mãi...Mãi mãi..."

Món trang trí duy nhất ở trên cây Giáng Sinh là bóng đèn nho nhỏ và sáng lấp lánh ở trên đỉnh.

---

"Ông không cần phải tức giận như vậy!"

Mari ôm cây đàn ghi-ta và nói với Takumi ở sau lưng.

"Không phải là tôi đã nói là không cần rồi sao, tại sao vẫn còn muốn mua nữa!"

Takumi mất hứng bước đi.


"Cho nên tôi mới nói nó là quà tặng mà. Bởi vì ngày hôm nay là Lễ Giáng Sinh, anh ở trước mặt mọi người và gảy đàn ghi-ta một chút cho họ thưởng thức là được rồi mà. Chắc chắn Yuusuke sẽ rất vui mừng."

"Không muốn."

Takumi vẫn luôn là người ngoan cố như vậy.

Mari đột nhiên đứng yên và nói to.

"Đã không thành vấn đề nữa rồi, Takumi."

"Cái gì mà không thành vấn đề nữa?"

"Mọi người cũng đã hiểu ra rồi mà, Takumi là người như thế nào. Cho nên không sao cả."

Takumi dừng lại nhìn chăm chú rất lâu vào cây đàn ghi-ta.

"À, chẳng lẽ, bởi vì rất lâu không gảy đàn ghi-ta, cho nên không tự tin sao? Vậy thì, hãy để cho tôi thưởng thức một chút trước xem nào."

Ban đầu Mari rất muốn bảo Takumi gảy một khúc cho mình thế nhưng nói như vậy sẽ khiến cho cô ấy rất xấu hổ.

Cho dù là như vậy, Takumi cũng không đồng ý.

"Vậy thì hãy chơi đoán số đi."

Đây là phương án cuối cùng.

"Không muốn."

"A, ông muốn chạy trốn hả."

"Ai muốn chạy chứ!"

Thế nhưng, người chiến thắng là Takumi.

Mari để lộ ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc ở trên mặt.

Takumi nở nụ cười trông vô cùng vui mừng.

Sau đó, dường như Takumi bị ai đó gọi vậy và nhìn lên bầu trời trong khi tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú nghe cái gì đó.

Trong khoảnh khắc nào đó, vẻ mặt của Takumi lóe lên nét cô đơn.

Mari bất ngờ và nhìn chăm chú vào Takumi.


"Được rồi."

Takumi nhìn Mari và nói.

"Để tôi gảy một khúc cho cô thưởng thức."

Takumi lại đổi về vẻ mặt trước kia.

Takumi và Mari ngồi cạnh nhau trên băng ghế dài ở công viên.

Takumi đặt hộp đựng đàn ghi-ta ở trên đầu gối và mở nắp ra.

Sau đó, Takumi lấy đàn ghi-tan ra và bắt đầu điều chỉnh âm.

Vừa gảy sáu dây đàn vừa xoay lược đàn.

Sau đó, Takumi bắt đầu trình diễn.

Ngón tay của Takumi lướt ở trên dây đàn và phát ra giai điệu.

Giai điệu nhẹ nhàng mà mạnh mẽ.

Mari nhắm hai mắt lại và lắng nghe âm nhạc chảy vào trong lòng mình.

Giai điệu dường như muốn mang Mari đến một nơi nào đó.


Nơi tuyệt đẹp tràn đầy không khí trong lòng, ấm áp và yên bình.

Đột nhiên, giai điệu trở nên rối loạn và màn trình diễn bị dừng lại.

Mari bị đưa trở lại băng ghế dài ở công viên và mở đôi mắt ra.

Takumi buông dây đàn ra và tro bụi đang chậm rãi chảy xuống từ ngón tay Takumi.

Takumi nhắm đôi mắt lại và không cử động.

Mari nhớ lại lời Saya đã nói.

—— Tuổi thọ của Orphnoch rất ngắn ngủi ——

"Takumi!"

Mari nắm thật chặt ngón tay Takumi và hét lớn.

Sức mạnh của Mari miễn cưỡng ngăn lại tro bụi chảy xuống.

Mari nhẹ nhàng đặt đầu Takumi tựa lên vai mình.

Mari ôm lấy bả vai Takumi và đứng dậy.

—— Không được, Takumi! Đừng chết! ——

Mari đỡ cơ thể Takumi đứng dậy.

Khi còn bé, Takumi cõng Mari, cứu Mari.

—— Cho nên, bây giờ đến lượt Mari làm hậu thuẫn cho Takmi ——

Thế nhưng, Mari không biết mình nên đi nơi nào.

Thế nhưng, Mari cảm thấy nhất định phải tiếp tục bước đi.

Mari cảm thấy mình nhất định phải một mực tiến về phía trước.

Mari nhớ lại lời hứa với thiếu niên khi ấy, lời hứa với Takumi.

Hãy sống kiên cường, mạnh mẽ.

Hãy sống ngay thẳng, chính trực.

—— Đúng vậy, Takumi, anh không thể chết. Bởi vì anh còn chưa thực hiện lời hứa của chúng ta ——

Thế nhưng, để thực hiện lời hứa, rốt cuộc thì em nên làm như thế nào mới phải đây?

Cái gì mà sống kiên cường chứ, cái gì mà sống ngay thẳng chứ. Mari vẫn không hiểu được.

Thế nhưng, Mari nhất định phải tìm được câu trả lời.

Bởi vì đây là lời hứa với Takumi.

Chẳng biết từ lúc nào, tuyết bắt đầu rơi xuống.

Tuyết, rơi ở trên mí mắt Takumi.

Takumi, mở hai mắt ra.

Tuyết không ngừng rơi, chiếu sáng ở trong mắt Takumi.

Từ lúc sinh ra cho tới nay, lần đầu tiên Mari cảm thấy, tuyết, thì ra là đẹp như vậy.