Chương 15:
Kugisaki Nobara cảm thấy tức mình cực kì, càng tức hơn khi nghĩ về cái thằng đàn anh năm hai đang ở nước ngoài mà Fushiguro cứ nhắc mãi là người đáng kính nể.
Hừ hừ, đáng kính nể hay không thì không biết. Chỉ biết cơ hội dùng công quỹ để du lịch Kyoto đã mất rồi.
(Dù cho việc đó tối thiểu khẳng định thực lực của anh Okkotsu là rất mạnh, đặc cấp mà.)
Sukuna đi ngang qua, không cẩn thận bị túm lấy vò một trận, còn nghe than phiền.
Bộ hắn trông giống thùng rác tâm linh lắm sao?
Sukuna cực kì không hài lòng với việc mình hết bị con sen túm lấy cằn nhằn lại bị học sinh của con sen túm lấy cằn nhằn. Tất nhiên nói thế thôi chứ tài nguyên viết truyện tự mình đến cửa, ngu sao không lấy.
Để xoa dịu nỗi đau thì cần thiết đi mua sắm. Nobara cảm thấy đồng phục trường tuy thoải mái nhưng kiểu dáng màu sắc cùi ghẻ quá rồi, muốn mua mấy bộ thể dục đáng yêu mới được.
Tất nhiên phải mang theo hai thằng hầu, khoan, có thêm Junpei rồi nên là ba thằng hầu mới đúng. Chỉ tại bạn ấy quá nhỏ xinh, có loại cảm giác tội lỗi nếu để bạn ấy xách đồ.
Nhưng khoan, ngẫm lại khuôn mặt khá mềm mại kia, ánh mắt dịu ngoan kia, còn dáng người mảnh khảnh với bờ vai không quá rộng...
Nabara vừa dùng não thay nữ trang cho Junpei xong, đang vui thì tự nhiên nhớ lại hình ảnh lần trước thầy Gojo và anh Inumaki chôm váy. Bỗng nhiên tuột mood vãi.
Nhưng khoan, nếu xem nhẹ tư thái kệch cỡm của hai người đó thì thoạt nhìn cũng không tệ lắm?
Thầy tuy cao nhưng khá gầy, vai rộng có thể dùng ren che, mông tuy xẹp nhưng mặc váy bồng là được. Quan trọng là cặp chân dài trắng nõn không tì vết kia.
Còn anh Inumaki thì nhỏ xinh đáng yêu, cải trang loli cũng sẽ không có gì không khỏe.
May mắn cho Megumi và Yuuji là đầu óc bão nổi của Nobara không đem bọn họ kéo vào photoshop. Ấn tượng bản khắc đã định hình khiến Nobara chỉ có thể nhìn thấy hai thằng này là hai thằng trẩu. (Dù cho lông mi vừa cong vừa dài của Megumi cũng rất có tiềm năng)
Ừm, nói chung biết mua gì để làm quà giáng sinh rồi.
———
Gojo dựa vào miêu tả về đặc tính "sẹo trên trán" được Choso hữu tình cung cấp, thuê một em thám tử điều tra. Là người ắt sẽ có dấu vết để lại.
Nhìn đống tài liệu vài GB được chuyển qua điện thoại, chưa mở ra nhưng cảm thất nhức nhức cái đầu rồi đây.
Không hổ là thám tư ưu tú nhất hiện nay sao.
———
Thám Tử-kun trời sinh hóng hớt vì thế lớn lên trực tiếp làm thám tử để có thể hóng hớt rồi.
Tuy nói "nếu bạn làm việc mình thích thì bạn căn bản không làm việc" là l·ừa đ·ảo của mấy thằng cha công ty để lấy cớ trả lương thấp cho "nhiệt huyết" của nhân viên. Và sớm thôi sở thích sẽ bị ghét bỏ, nhiệt huyết sẽ cạn kiệt, thứ từng khiến bạn hào hứng biến thành một màn t·ra t·ấn khác. Nhưng hóng hớt lại khác, Thám Tử-kun làm việc hai năm rồi mà vẫn vui phết, cái vụ án gì gì như tìm chó mèo không muốn nhận thì đùn cho mấy em thực tập là được, mình chỉ nhận những thứ thú vị như giúp người đ·ánh g·hen các kiểu (bậy).
Tuy vây xem các màn đ·ánh g·hen vẫn luôn rất thú vị nhưng vẫn tồn tại thứ gọi là thẩm mỹ mệt nhọc. Thám Tử-kun tính kiếm cớ mấy em thực tập có thể chuyển chính thức và có thể nhận mấy vụ đ·ánh g·hen để mình đi tìm chó mèo cho, nhưng bỗng nhiên có công việc cực kì thú vị được ủy thác rồi. Tạm hoãn kế hoạch vậy.
Thám Tử-kun quan sát vị khách hàng của mình.
Cảm giác khá mâu thuẫn, tuỳ tiện suy luận chắc chắn sẽ ra kết luận sai. Nhưng vị khách hàng Gojo Satoru này rất thú vị, vì nghĩa cử cao đẹp của hóng hớt sẽ điều tra kĩ càng về người này sau.
"Tôi cần điều tra về những người có dấu hiệu như thế này, thời gian từ hiện tại kéo dài đến càng xa xưa càng tốt."
Cái gì? Bạn tốt bị khách hàng chính tay g·iết bỗng xác c·hết vùng dậy sau đó bị kết liễu lần hai?
Thám Tử-kun lúc đầu nghe kể lể, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm (2 năm) hỗ trợ đ·ánh g·hen, cứ tưởng người yêu của khách hàng bị bất hạnh c·hết đi sau đó có người tính phẫu thuật thẫm mĩ chuẩn bị diễn kịch bản "thế thân bạch nguyệt quang" gì đó. Cái vết sẹo trên trán có thể là dấu vết của phẫu thuật chỉnh dung có tì vết.
Nhìn quần áo mà Gojo Satoru đang mặc thì rõ ràng ràng là nhà giàu, mà còn là nhà giàu lâu đời chứ không phải loại mới nổi. Có thể hiểu được vì sao bị đám đào mỏ nhằm vào. Nhưng...
"Nếu thế giới này đã không thể khiến Suguru cười vui thì điều duy nhất mà ta có thể làm là tiễn cậu ấy đi. Thế mà thứ khốn kh·iếp kia lại dám dùng thân thể của cậu ấy ra vẻ trước mặt ta..."
Khoan, vị khách hàng này, ngài thẳng thắn thú nhận việc mình g·iết người có ổn không đó?
Thám Tử-kun nghĩ lại việc Gojo Satoru có tiền và quyền nên khả năng cực cao đã ém nhẹm việc này, cảm thấy tính mạng nguy hiểm vì thế vẫn ngoan ngoãn nhận việc mà không nói gì thêm.
Với lại thân là người yêu thích hóng hớt đào bới riêng tư của người khác, Thám Tử-kun rất nhiên không có tiêu chuẩn đạo đức hay lương tâm cao cấp gì. Phải nói tiền lương quá cao (và tò mò).
"À, dùng cái này nếu lúc điều tra thông tin mà không đủ quyền hạn."
Thám Tử-kun: có quyền hạn này rồi sao không tự đi tra đi?
Gojo: ông đây bận.
Thám Tử-kun điều tra mệt c·hết người rồi, phim tình cảm lãng mạn biến thế thân văn biến s·át n·hân cuồng... thế mà còn chưa đủ tệ. Ngươi nói thế giới này nó làm sao rồi?
Xin lỗi khách hàng, tui đã trách nhầm anh rồi.
Mà fanfic đọc hay thiệt.
Bởi vì khi ngươi muốn tìm thông tin về ai thì ngươi gõ tên người đó lên công cụ tìm kiếm chứ sao. Và lúc gõ tên Gojo thì cái fanfic nó hiện lên, còn trên cả phần sơ yếu lý lịch việc Gojo Satoru có vẻ là giáo viên trường tôn giáo nào đó.
———
Gojo đọc sơ qua tài liệu, cơ bản của thể thấy thứ chôm xác kia là chiến sĩ phấn đấu cực kì, không chỉ chơi nghiên cứu mà còn tự mình thực nghiệm trên người mình, không chỉ có hoạt động chính trị đối nội mà còn có hoạt động chính trị đối ngoại. Mấy tháng trước còn bay qua nước ngoài chiếu phim để thuyết phục mấy người đó bắt chú thuật sư các kiểu.
Vụ này đối với chú thuật giới thật ra không đáng lo, dù sao nhân viên chiến đấu tất nhiên đều có kinh nghiệm thực chiến và điên.
Người điên thường ở trong trại không phải vì thế giới quá nguy hiểm đối với người điên mà là người điên quá nguy hiểm đối với thế giới.
Vấn đề là mọi nhân loại (trừ Fushiguro Toji) đều có chú lực, lỡ tụi dở hơi nào đó túm đại bạn nhỏ để nghiên cứu thì phiền c·hết.
Kẻ c·ướp thân thể kia tiết lộ chú thuật giới kiểu này thì...
Vì thế Gojo tự mình thuê mấy đứa quan hệ công chúng để tiết lộ thông tin một cách hợp lý hơn, dù sao cũng lộ rồi, chơi trội đi!
Tất nhiên trước đó vẫn là cho đám trưởng lão đi toang đi. Lần này không thể tiếp tục thực hiện thủ đoạn êm dịu rồi. Dù sao xác của Suguru bị tuồn đi là do bọn họ động tay chân đó.
Thật ra việc tiết lộ chú thuật giới chỉ là sớm hay muộn thôi, nhìn những tài năng gần đây, cả các loại chú thuật cũng trở nên hiện đại hoá, có thể đoán trước rằng nhân loại đang trong quá trình tiến hoá, số lượng người có thể sử dụng chú lực sẽ đẩy nhanh tăng cao.
Nếu thế còn không bằng bắt đầu điều chỉnh bộ máy và chế độ giáo dục đi.
Và bắt đầu bằng việc không xoá ký ức của thám tử.