Hội chứng muốn sống bình an tại dị giới

Chương 44: Tiếp theo, người tâm sự là…




“….Ơ, đây là…”

“Chào, cô tỉnh rồi nhỉ.”

Tại phòng y tế trong lâu đài Quama, Lacra mở mắt tỉnh dậy trên chiếc giường được đặt trong phòng.

Trong lúc chiến đấu, tuy mấy loại trị liệu như chữa lành vết thương sở hữu hiệu quả tức thì, nhưng chúng vẫn sẽ lưu lại đau đớn trong người. Ngoài ra, nó chỉ là trị liệu tạm thời nên độ chính xác sẽ không cao.

Trong trường hợp trị liệu tỉ mỉ thì sẽ tiêu tốn rất nhiều ma lực của bản thân. Vì lý do đó, dù vết thương của Lacra đã lành hẳn, nhưng cô ta sẽ ngủ say vài ngày do tác dụng phụ bởi ma pháp Trị Liệu.

Lacra xoay đầu, nhìn vào tôi đang ngồi trên ghế đặt ngay cạnh gối nằm của mình.

“Thượng Thư-sama… Anh đã ở đó suốt cho đến khi tôi tỉnh dậy sao?”

“Không hề, cỡ một tiếng trước thôi. Tôi không rảnh đến mức đi ở cạnh một kẻ ngủ vài ngày đâu.”

“Phải chi anh làm ra vẻ đã luôn trông nom tôi cẩn thận thì… Hah! Tôi ngủ vài ngày mà cơ thể vẫn sạch sẽ!? Không lẽ là Thượng Thư-sama…!?”

“Muốn cảm ơn thì đi mà nói với Mix đã lau cơ thể cô mỗi ngày đi.”

“Phải rồi ha.”

Tôi có cảm giác cô ta còn đang cảm ơn ngược lại nữa cơ, thôi đừng đụng vào chuyện này thì tốt hơn.

Lacra ngồi dậy và nghe tôi giải thích những gì đã xảy ra. Chúng tôi đã dồn Jestaff vào đường cùng, phanh phui thân phận Lytial và gõ một cú mạnh vào thế lực Leytis.

Nếu được thì tôi còn muốn diệt trừ cả Lytial. Nhưng không ngờ hắn lại dùng một thứ tiện lợi như ma pháp Dịch Chuyển.

Vì đã để Lytial chạy thoát nên Tử mong muốn hình phạt lên bản thân, nhưng Duvleori lại bảo rằng hãy trừng phạt anh ta. Không còn cách nào khác, tôi đành ném chuyện suy nghĩ hình phạt cho Tử sang Duvleori.

Tôi đã cấm Tử quản thúc nên bản thân mong rằng đó sẽ là một hình phạt bình thường.

“Vậy sao… Ekdoic-san đã chiến thắng Harkdoc-san nhỉ.”

“Ừ thì lát nữa tôi còn định đi phàn nàn với anh ta cơ.”

“Anh vẫn chưa nói sao?”

“Bởi vì tôi muốn nói trước với cô đấy. Cô biết rõ Ekdoic đã đến gần mà không muốn hợp tác chứ gì.”

“Ư,…. Là chuyện gì vậy ta?”

“Cô vừa lỡ mồm rồi đấy. Hay là để đằng này phân tích luôn cả phần của cô nhé? Sau khi nhận ra sự hiện diện của kẻ thứ ba trong lúc chiến đấu với Harkdoc, cô lập tức hiểu rằng đó là đồng minh vừa đến hội hợp. Phương hướng thì khác với Girista và Mix. Nếu là Illias ở cùng [tôi] hay Ulffe thì họ sẽ không do dự mà nhảy vào. Cho nên cô đã nhận ra đó là Ekdoic, nhưng anh ta lại chỉ đứng nhìn trận chiến. Cô có thể nói ra lời xin giúp đỡ nhưng vẫn cố chấp muốn một chọi một với Harkdoc. Lý do____”

“Đủ… đủ rồi! Tôi thừa nhận! Sụt sịt… Bí mật trong lòng thiếu nữ là điều quan trọng nhất mà anh lại…”

“Thế thì nỗ lực tỏ ra bí ẩn hơn chút đi. Mạch suy nghĩ của cô đang đúng kiểu tráng hán nhiệt huyết đấy.”

“Tráng hán nhiệt huyết!?”

Dấu hiệu ấy đã xuất hiện trong vụ việc với Thương, và cả lần này cũng vậy.

Lacra là một người vô tư và muốn tận hưởng cuộc sống mỗi khi có cơ hội, nguyên nhân cô ta thực hiện hành động lần này hẳn là vì Ekdoic.

Tôi đã cảnh báo họ rằng đừng có so sánh tài năng lẫn nhau rồi tự cảm thấy thua kém. Song, quả nhiên đã là anh em thì cũng không tránh khỏi việc ý thức đến điều đó.

“Cô nhất định đã nhìn ra lượng ma lực và trình độ của Harkdoc, nhận thấy mình có đầy đủ cơ hội thắng nên mới thách thức… Vậy cô cảm thấy thế nào khi bị đánh bại bởi loại người như thế?”

“…Thú thật là tôi đã toàn bại. Giờ tôi mới biết lật thuyền trong mương là như thế nào.”

“Nếu có lần tới thì cô hẳn sẽ thắng thôi. Về năng lực cơ bản thì cô vẫn hơn nhiều.”

“Nhưng mà tôi sẽ không còn… cơ hội chiến đấu với Harkdoc-san nhỉ?”

“Hẳn rồi. Xét theo nghĩa đó thì Harkdoc đã giành chiến thắng trong cuộc chiến duy nhất với cô rồi.”

Cho dù sau này có chiến đấu hơn trăm lần, nhất định Lacra sẽ đạt được tỉ lệ thắng hơn 90%.

Tuy nhiên, Harkdoc đã giành thắng lợi cần thiết trong cuộc chiến cần thiết. Đó là lý do tại sao Lacra thừa nhận mình đã toàn bại.

“Và Ekdoic-san đã thắng Harkdoc-san ấy… Vốn Thượng Thư-sama cũng đã tính rằng Harkdoc-san sẽ thắng… Hầy, khó chịu quá đi… Tôi lại thua nữa rồi…”

Lacra cố tình uỵch một tiếng dựa người về bên này.

Nếu tôi không giậm chân chống đỡ thì sẽ bị nghiêng người khi cô ta dồn toàn bộ thể trọng như thế.

“Này, Lacra.”

“___Thượng Thư-sama, quả nhiên là Ekdoic-san vẫn tốt hơn sao?”

Dù giọng nói vẫn như mọi khi, nhưng vì Lacra dụi đầu vào người nên tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ta. Miễn cưỡng nhìn vào cũng tội nghiệp thật nên bản thân đành tự trọng vậy.

“Quả nhiên là cái quái gì chứ. Đừng có tuỳ tiện quyết định đánh giá của người khác.”

“Vậy…”

“Tôi từng nói rồi, tôi đánh giá thấp mấy kẻ muốn chết hay khinh thường sinh mạng của mình. Cô lẫn Ekdoic cũng tự yêu bản thân hơn một chút đi. Một kẻ khinh miệt chính bản thân thì chẳng có giá trị để so sánh đâu.”

“Hừm hừm… Tôi thì nghĩ là tôi thích bản thân lắm chứ…”

“Cô nghĩ tôi có thể tin vào cái thích của một kẻ so sánh mình với người khác rồi tự dán nhãn thua kém lên người sao.”

“Anh ác quá đi! Nhưng mà không phải chuyện này với chuyện đó khác nhau sao!?”

“Đúng là khác thật. Cho nên tôi thích Lacra lúc bình thường lắm.”

Một chút trầm mặc trôi qua. Da dẻ của Lacra đã tốt lên rồi, rất giỏi.

“…Anh giỏi lắm, Thượng Thư-sama.”

“Không có chi. Nhưng mà bọn cô đấy nhé, bớt chuyện so sánh mình với đối phương rồi xem bản thân là phần kém hơn đi. Còn khôn lỏi nữa là [tôi] sẽ xen vào cái so sánh đó đấy.”

“Chuyện đó thì… có vẻ tôi bị đố kỵ thật nhỉ.”

“Ồ, với [tôi] mà cô tự đánh giá cao bản thân đấy nhỉ. Này thì lên mặt.”

Do không nhìn thấy khuôn mặt nên tôi dúi nắm tay vào gáy cô ta.

Lacra lạch bạch vùng vẫy nhưng vẫn không ngẩng mặt lên.

“Nâng lên hay hạ xuống cũng bị mắng sao!?”

“Phải nhìn thấy bộ dạng hèn nhát rồi bị khinh thường thì sao mà không khó chịu chứ hả. Nhưng tôi hiểu lý do cô cảm thấy như vậy, bản thân cũng đồng cảm với cô. Cho nên cứ thoải mái nhụt chí đi, thích phàn nàn gì thì cứ nói. Nếu có thể giúp cô trở lại bình thường thì tôi ở đây bao lâu cũng được.”

Vào lúc [tôi] không thể bước ra bước cuối cùng trong vụ việc của Tử, Lacra đã quan tâm [tôi] theo cách của mình.

Cứ để mình được quan tâm cũng không hợp lý tí nào.

“…Anh thật sự, không bảo tôi thay đổi nhỉ.”

“Ít nhất thì đi sửa thói quen sinh hoạt đi. Với cả cách tiêu tiền nữa.”

“Hức.”

“Thiệt tình. Không tự ôm vào người được thì đừng có phô trương. Nếu [tôi] không ở đây thì cô sẽ ăn thêm cảm giác cô độc nữa đấy.”

“Thật vậy nhỉ. Nếu tôi thức dậy một mình thì chắc sẽ khóc vì hối tiếc mất. Cho nên là hãy an ủi tôi đi!”

“Xin lỗi, lát nữa [tôi] còn bận việc. Bản thân không có thời gian dành cho cô đâu.”

“Ác quá đi!? Những lúc thế này thì anh không thể thoải mái nói là ‘Đành chịu vậy’ sao!?”

“Bởi vì bình thường đã phải nói vậy rồi. [Tôi] không nhân nhượng với kẻ luôn vòi vĩnh lúc bình thường đâu.”

“Hức.”

“Cho nên là chỉ một tiếng thôi đấy.”

“….Vâng.”

Lacra cứ thế im lặng cúi đầu và tựa vào cơ thể tôi. Hẳn là cô ta đang suy nghĩ nhiều chuyện. Tuy rằng không khóc, nhưng giữa chừng thì tôi có cảm giác cô ta bắt đầu nhoẻn miệng cười.

Và đúng một tiếng sau, tôi vùng đứng dậy. Lacra rốt cuộc ngẩng mặt lên, chỉ là khuôn mặt lại đang lộ vẻ bất mãn.

“Vẫn còn chưa hết một tiếng mà?”

“Kutou, đã bao lâu kể từ khi [ta] nói chỉ một tiếng rồi?”

“Một tiếng và một phút! Đồng hồ trong thân thể Ác ma sẽ không nhầm!”

“Hừm hừm…”

“Nói chung là vậy đấy, Kutou sẽ không nói dối đâu.”

“Ngoài ra, thời gian chủ nhân ở trong căn phòng là năm tiếng!”

“Này, đừng nói láo chứ.”

Bởi vì những lúc để cho Kutou nói chuyện thường là truyền đạt gì đó cho người khác nên bản thân mới tập thói quen giải thích thêm cho nó, nhưng thật thất bại quá rồi. Sau này phải dạy dỗ lại mới được.

“…Đành chịu vậy. Hôm nay xem như tới đây thôi.”

“Dù sao thì cũng sắp đến lúc Mix đến lau người cô rồi. Nhất định cô ấy sẽ đồng ý làm thôi.”

“Vậy thì tôi xin được phép… Thượng Thư-sama, có lẽ anh sẽ cảm thấy phiền toái… nhưng nếu tôi chết đi thì… liệu anh có buồn không?”



Lại nữa hả. Nhưng giọng điệu này có chút thoải mái hơn rồi. Giống như kiểu tiện đường hỏi luôn những điều bản thân nghĩ trong lúc nhụt chí vậy.

“Để xem nào, chắc tôi sẽ phiền não không biết nên rưới nhiều rượu rẻ tiền, hay rưới một chút rượu đắt tiền lên mộ. Và có khi sau đó thấy phiền quá nên chỉ dùng nước thôi.”

“Anh ác quá đi!?”

“Con người khi chết đi thì chết nhanh lắm. Với lại trước giờ chúng ta toàn làm những chuyện mà có thể chết đi bất cứ lúc nào nữa. Cho nên tôi sẽ chấp nhận thế sự vô thường thôi. Ít nhất thì dù Lacra chết đi bây giờ, tôi cũng sẽ không khóc vào lúc này đâu.”

“Sụt sịt… Anh có thể khóc một chút cho tôi cơ mà…”

“Sẽ có người thay tôi khóc cho cô thôi. À, nhưng mà có một chuyện. Nếu cô chết đi thì Jestaff và Harkdoc chắc sẽ gặp phải tình cảnh còn đau khổ hơn cả cái chết nữa.”

Xét theo nghĩa đó thì chuyện có thể xây dựng quan hệ bằng hữu với những địch nhân ban đầu như Girista và Ekdoic, Tử và Duvleori, Thương rồi Kim đúng là kỳ tích.

Do không nhìn thấy Lacra lộ động thái muốn đáp lời nên tôi cứ thế mà rời khỏi phòng.

-------------------------------------------------------------------

Ý thức tôi mơ màng trở về. Đầu óc có chút đau âm ỉ.

Cái này là do cơn đau đầu đánh thức bản thân dậy khi ngủ quá nhiều đây mà. Mấy ngày nghỉ thường hay bị nên chắc chắn không sai.

Toàn thân tôi đau nhức. Đúng rồi, tôi đã chiến đấu với Ekdoic… và thua trận.

Đại ca… Đúng rồi, đại ca có bình an không!?

“Ui da!?”

Vì miễn cưỡng định ngồi dậy nên cơn đau khắp người đồng loạt xộc thẳng lên não.

Tôi co người lại, dốc sức chịu đựng nước mắt đang sắp sửa tràn ra.

“Dậy rồi sao, Harkdoc.”

Tôi cũng bắt đầu dần quen thuộc với giọng nói này. Cơ mà gã đang ở bên cạnh ư? Lỡ mà nhìn thấy gã thì tôi sẽ bị bất tỉnh mất!?

Nhưng mà ngài bản năng đang rất yên phận. Chuyện này là sao? Đến khi tôi dời mắt qua phía giọng nói thì lập tức biết được câu trả lời.

Đúng là gã đàn ông đang ở đó, nhưng lại được ngăn cách bởi một tấm màn phủ xuống từ trần nhà.

Hồi bị che mắt cũng không vấn đề. Vậy chỉ cần không nhìn trực tiếp là sẽ không sao cả.

“Ít nhất thì ta muốn được một cô gái đáng yêu đánh thức cơ.”

“Xin lỗi nhé, phụ nữ nhà này đều là đám khủng bố cả.”

“Ê.”

“Nói vậy cũng đúng. Nếu người trong nhà toàn quái vật thì ta cũng ngại thiệt.”

“Ê.”

Đến khi để ý thì nữ hiệp sĩ kia đã xuất hiện trong tầm mắt. Nếu chưa sử dụng ma pháp Truy Tìm thì thật sự sơ suất rồi.


Gã đàn ông giải thích những chuyện xảy ra trong lúc tôi bất tỉnh. Có vẻ họ đã dồn ép đám tổ chức giống với Larheit và diệt đi một nửa.

Cơ mà kẻ đó là Bang Hội Trưởng Morgana hả trời…

“Vì chuẩn bị dựng nước nên Jestaff đang bắt đầu tuyển người. Khoảng tuần sau thì chúng [tôi] dự định sắp xếp phương châm cụ thể và thiết lập nơi thoả hiệp với vua Zenotta cùng vua Garne.”

“Trong lúc ta đang ngủ thôi sao… Đại ca đúng là tuyệt thật… Nếu ta có thể giúp được thì tốt… chỉ là cánh tay… Hửm? Hở hở!?”

Tay phải, cánh tay phải đáng lẽ đã bị nổ sạch đến tận vai đang yên vị tại chỗ cũ.

Cả cánh tay được quấn kín bằng băng gạc. Mặc dù không rõ tình trạng của nó, nhưng tôi vẫn có chút cảm giác tê tê gần đầu ngón tay.

“Nhận ra rồi sao? Bình thường thì phải nhận ra từ đầu chứ nhỉ?”

“Ch… chuyện này là thế quái nào!?”

“Cánh tay phải của anh bị nổ tung không còn vết tích là sự thật, vậy nên chúng [tôi] đã cấy vào một cánh tay khác. Chỉ là kỹ thuật ấy vẫn chưa được phổ cập ở thế giới này. Do đó, [tôi] đã nhờ Tử, tức Tử Ma Vương, dùng một Ác ma thượng cấp mà liên kết cho anh.”

“Ác ma!?”

“Về cơ bản thì Ác ma do Tử trực tiếp tạo ra sẽ không có tính tự chủ. Cho nên [tôi] đã dùng nó ký sinh thay cho cánh tay của anh. Thú thật thì chỉ cần Ác ma cũng có thể cấu trúc nên cánh tay, nhưng nếu cấy thêm cả bộ phận làm hạch tâm thì kể cả người mới cũng có thể thao tác với độ chính xác cao hơn.”

“Nghe ghê thật đấy…”

Tôi chẳng thể nào nghĩ ra cái ý tưởng khủng khiếp như gắn tay người thường vào cả.

Tôi thử dùng ma pháp Truy Tìm. Ồ, thiệt luôn kia. Ma vật đang bao phủ toàn cánh tay phải của tôi. Gớm quá đi!

Bên trong đúng là có cánh tay người… Khoan đã.

“Này… Cái tay này là___!”

“Đó là nguyện vọng mãnh liệt từ chính chủ. Đúng như anh đã thấy, cánh tay đó là tay phải của Jestaff Heliodra.”

Trước khi kịp suy nghĩ thì cơ thể của tôi đã hành động. Tôi phớt lờ cơn đau mà nhảy khỏi giường và đấm về phía gã đàn ông ở bên kia.

Tuy nhiên, chuyển động ấy đã bị đối phương đọc vị. Trước khi nắm đấm của tôi chạm đến tấm màn thì nữ hiệp sĩ đã đè người tôi xuống.

Cơn đau chạy khắp thân thể, nhưng chuyện đó không liên hệ. Không thể tha được, tuyệt đối không thể tha cho hắn!

Ấy vậy mà tôi vẫn không thể cử động. Nữ hiệp sĩ này chẳng hề suy chuyển chút nào. Chuyện này không liên quan đến việc cơ thể bị thương, mà là sức mạnh của tôi không đủ để làm vậy.

“Anh thật sự dễ đoán thật đấy.”

“Tên khốn! Lại dám dùng tay của đại ca…!”

“Đừng có tự dưng đổ lỗi cho bên này. [Tôi] đã nói đây là nguyện vọng mãnh liệt từ chính chủ cơ mà. Ban đầu thì bọn [tôi] định đào mộ đâu đó hoặc cướp tay từ kẻ đang chờ tử hình. Nhưng sau khi nghe chuyện đấy thì Jestaff lại cúi đầu nhờ bên này sử dụng cánh tay của ông ta đấy.”

“Chuyện đó… Làm sao ta có thể tin được chứ!?”

“Jestaff đã bảo thế này, ‘Nếu không làm đến vậy thì nó sẽ xem thường mạng sống của mình. Ta không muốn mình chết sau nó. Với cánh tay của ta thì nó nhất định sẽ không miễn cưỡng nữa.’”

“___!”

Tôi đã nhận được kết quả sau khi kiểm tra ma lực trong cánh tay phải. Cánh tay này không phải thứ bị ép buộc cắt xuống. Tôi có thể hiểu được đây chính là cánh tay mà đại ca đã giao phó cho mình. Đại ca đã giao cánh tay này cho tôi với suy nghĩ ấy…

“Ông ta đã nhờ [tôi] truyền lời khi anh tỉnh dậy, ‘Giờ thì mày đã thực sự chính là cánh tay phải của tao rồi. Đừng để một lão già phải sống phần đời còn lại chỉ với một cánh tay đấy. Thiệt tình, đừng bắt tao phải nói lần nào nữa.’”

“Đại ca… Nhưng chỉ vì vậy mà giao cánh tay cho em thì…!”

Nữ hiệp sĩ giải trừ trói buộc. Chắc là cô ta nhận định rằng không cần phải làm như vậy nữa.

Tôi không quan tâm đến cơ thể đau đớn mà ôm chặt cánh tay phải bằng cả thân mình. Tôi chấp nhận cảm xúc từ cánh tay phải bằng cả thân thể.

“Xin lỗi vì phá hỏng cảm xúc của anh, nhưng mà cánh tay phải của Jestaff hiện đang được ký sinh bởi Ác ma của Tử. Nói thẳng ra là ông ta còn thoải mái hơn trước nữa.”

“Phá cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!?”

Cái tên này thật sự thích phá hoại cảnh cảm động của người khác ghê nhỉ!?

À không, cảm xúc của tôi đối với cánh tay phải này vẫn không thay đổi đâu nha!?

“…Tiện thể thì lõi của tay phải đại ca là như thế nào?”

“Jestaff bảo rằng chỉ cần Ác ma là đủ nên không có lõi gì cả. Nhưng ông ta lại thể hiện độ thích ứng đến mức đáng kinh ngạc, thậm chí là hiện đã có thể cử động luôn rồi. Thông thường thì sẽ chỉ có chút cảm giác như anh thôi. Nói chung là hình như ông ta sở hữu tương thích rất tốt với cánh tay Ác ma.”

“Quả nhiên là đại ca.”

“Khen ở chỗ đó cũng không ổn lắm đâu.”

Nhiều chuyện, điểm tuyệt vời của đại ca lúc nào cũng tuyệt hết.

“Cơ mà nếu cơ thể của đại ca có tương thích tốt thì chẳng phải tay phải của đại ca cũng vậy sao?”

“Có nghĩa là anh không tương thích rồi.”

“…Xìu.”

“Đừng có buồn thiu một cách rõ ràng vậy chứ.”

Mình không tương thích với cánh tay phải của đại ca… Đau khổ quá đi. Không, nên xem như mình vẫn còn chưa trưởng thành.

Đúng rồi, cánh tay này đang vượt quá tầm với của tôi. Bản thân chỉ cần trở thành người đàn ông phù hợp với cánh tay này là được!

“Được rồi, ta đã phục hồi!”

“[Tôi] không ghét cái tính đó của anh đâu. À đúng rồi, sau này Jestaff sẽ rúc trong văn phòng mà làm công vụ. Và tên của anh không nằm trong mấy nhân viên hỗ trợ đâu.”

“Đừng có lập tức đi xiên kẻ vừa mới phục hồi chứ!?”

Cái tên này… Do tấm màn nên tôi không thấy mặt, nhưng nhất định là hắn đang cười rồi!? Cơ mà nữ hiệp sĩ kia cũng đang ngán ngẩm nhìn kiểu “Anh đang vui vẻ lắm nhỉ” đó!?

Cơ mà tại sao vậy, đại ca? Không, đúng là tôi không phải không hiểu lý do.

“Mà có vẻ anh không làm việc giấy tờ gì được nhỉ.”

“Ừ thì… ta đúng là ngại viết chữ lắm… Hồi đó ta còn phải sống tại một thế giới không có chỗ cho học hành đó!”

“Một người như vậy ở gần cũng chỉ vướng víu. Do đó, ông ta đã bảo với bên này rằng hãy rèn luyện anh giùm đấy.”


“…Hở?”

“Tức là từ lúc này, anh sẽ là chân chạy vặt cho [tôi].”

“…Khoan đã! Cái gì mà chạy vặt hả! Không phải nên là hộ vệ sao!?”

“Hộ vệ thì cũng được thôi, nhưng thế thì [tôi] sẽ đối xử anh ngang hàng với Illias đó?”

Tôi liếc qua nữ hiệp sĩ được gọi là Illias. Illias đường hoàng ưỡn ngực tự hào.

Ừm, cấp độ này thì éo thế nào rồi, đại ca. Phải cạnh tranh với cô ta thì thôi chạy vặt cũng được.

“Chạy vặt sao… Leo lên từ tầng đáy cũng không tệ lắm…”

“Nếu anh muốn xuống dưới chút nữa thì làm người giúp việc tại căn cứ của mấy Ma Vương cũng được đó?”

“Chạy vặt! Coi vậy chứ điểm bắt đầu này cũng hay lắm nha! Hãy xem ta thể hiện đi!”

Mặc dù chỉ gặp tên này vài lần, nhưng tôi có thể hiểu ra vài chuyện.

Hắn ta sẽ không do dự thi hành chuyện mình đã nói. Thậm chí còn đang muốn làm ấy chứ.

Đây đúng là một kẻ khủng bố, nhưng so với chuyện bị thả vào nơi của ba Ma Vương trông như đang hợp tác với hắn thì đỡ hơn nhiều. Mong là vậy.

“Hơi bất ngờ đấy, [tôi] còn tưởng anh sẽ kháng nghị nhiều hơn khi phải rời khỏi Jestaff đó.”

“Thì đúng là ta không muốn rời xa đại ca tí nào. Nhưng nếu đại ca đã bảo ta đi rèn luyện thì cho dù có phải lao vào ma cảnh cũng phải kiên cường mà tiến tới thôi.”

“Nếu anh muốn ma cảnh thì [tôi] sẽ cung cấp cho?”

“Hoàn cảnh vừa phải thôi, cả ta cũng biết miễn cưỡng là không tốt mà. Cho nên bỏ cái suy nghĩ đó ra đi, nha?”

“Vậy sao…. Vậy à…”

“Đừng có ra vẻ tiếc nuối như thế!? … Mà bên đó cũng không lo chuyện đặt một kẻ từng muốn giết Girista và Lacra bên cạnh mình sao?”

“Anh không nhắc Ekdoic tức là đã thành thật thừa nhận thất bại nhỉ?”

“Éo có nha! Cả Ekdoic nữa!”

“Dĩ nhiên là [tôi] cũng đã suy nghĩ nhiều thứ. Nếu không phải anh không ngượng ngùng nói ra những chuyện đó, cho dù tha Jestaff sống vì những cống hiến khi còn làm cố vấn thì [tôi] cũng sẽ giết anh thôi.”

“…Đừng có khiến ta nhớ lại. Ta nói ra mấy lời đó vì chuẩn bị tinh thần trước lúc chết mà thôi.”

Đúng rồi, bình tĩnh nghĩ lại thì mình không có mặt mũi nào đi gặp đại ca nữa. Cứ nói hết mấy cái muốn nói… Ừm, thật sự là… Tại sao mình lại sống nhờ.

“Nếu nói ra những lời đó trong lúc tỉnh táo thì [tôi] không muốn đặt anh ở gần đâu. Tuy nhiên, [tôi] đã nghĩ đến chuyện giết anh, và bọn anh đã thua [tôi] trong cuộc chiến đọc vị. Thế nhưng anh vẫn còn sống sót. Xét theo nghĩa đó thì anh đã giành được mạng sống cho chính mình. Mặc dù [tôi] không phủ nhận chuyện may mắn đã đứng về phía anh.”

“Hê, vậy sao. Thế thì ta sẽ tự mãn về chuyện đó vậy. Như thế thì trông ngươi sẽ khó chịu hơn.”

“Không hề. Nói thẳng ra thì anh có sống hay chết cũng chả gây ra chướng ngại gì đâu.”

“Sao ngươi lại đánh giá thấp người chuẩn bị làm đồng minh đến vậy hả!?”

“Thì tại vì anh cũng chỉ trâu bò đến mức khó tin thôi, ngoài ra thì chả có điểm gì tốt cả.”

“Lại còn nói đến thứ người ta để ý nữa chứ!?”

“Anh phải mang trên mình thêm nhiều vũ khí nữa đi. Chỉ bằng vào bản năng ấy thì anh sẽ đâm phải tường vào một lúc nào đó thôi.”

“…Ta đã đâm vào tường từ lâu rồi.”

“[Tôi] biết chứ. Nếu không có gì tiến triển thì đôi bên cũng sẽ vất vả lắm.”

Tôi đã trông cậy vào ngài bản năng mà sống đến hiện tại. Nhưng tôi cũng đã được cho biết rằng mình không thể chỉ sống nhờ nó.

Kể cả trước sự tồn tại vô hình như ngài bản năng mà tên ngoại đạo này cũng đã ứng phó như một chuyện hiển nhiên.

Tôi không thể phân biệt được tên này sẽ là đồng minh hay kẻ địch của đại ca trong tương lai sau này.

Bởi vì đại ca đã chấp nhận điều kiện nên khả năng cao là chúng tôi sẽ dừng lại ở vị trí đồng minh.

Tuy nhiên, vào một ngày nào đó, vẫn có khả năng một kẻ khủng bố giống như tên này trở thành kẻ địch. Thế thì tôi nên học hỏi những điều mình có thể học.

Hãy chờ em nhé, đại ca. Em sẽ càng trở nên mạnh hơn. Em xin thề với cánh tay phải đã nhận từ đại ca rằng bản thân sẽ trở thành người đàn ông mà đại ca tự hào.

“Dù sao thì mong được giúp đỡ vậy… Cơ mà ta vẫn chưa hỏi tên nữa.”

“Yên tâm đi, [tôi] vẫn chưa nói cho ai cả.”

“Láo toét.”

“Thật đó.”

“Thật đó.”

“Thiệt hả trời…”

Nói sao nhỉ… Đại ca, em không biết liệu mình có thể hợp tác thuận lợi với gã đàn ông này không nữa.

-------------------------------------------------------------------

Sau khi trò chuyện với Harkdoc, tôi đang đi đón Kim tại Turize nhằm mục đích thương lượng với Jestaff.

Mình cũng dùng Taxi Ekdoic hồi mới đến Quama ấy nhỉ? Dường như do ảnh hưởng từ Ma Tộc hoá mà tốc độ nhanh hơn hẳn lúc trước. Cả chuyện chắn gió được chuẩn bị vẹn toàn cũng rất tuyệt hảo.

Tuy nhiên, nhân vật chính là Ekdoic lại không mở miệng. Kể cả lúc bảo rằng cần quay về Turize, anh ta cũng chỉ ừ một tiếng đáp lại.

Hẳn là anh ta đang đợi tôi mở lời rồi, dù gì thì khoảng thời gian này cũng chỉ có hai chúng tôi. Khi một lần nữa trở về Quama thì khả năng Kim và Thương đồng hành là rất cao. Vậy thì tôi nên nói lúc này rồi.

“Ekdoic, tôi hỏi thẳng luôn, anh muốn tôi nói gì?”

“…Anh nói vậy thì lại khó thật. Nhưng để xem… tôi muốn lời có thể điều chỉnh tâm tình hiện tại của mình.”

“Thế thì nó sẽ là màn phân tích đến mức khiến mấy người như Illias khó chịu đấy. Anh không ngại sao?”

“Ừ, tôi không ngại. Thú thật thì tôi không thể nhìn thấy bản thân, cứ như là có màn sương che phủ vậy.”


Mấy kiểu này đúng là anh em ruột nhỉ. Ừ thì nuông chiều một mình Lacra hoài cũng không công bằng cho lắm.

“Nếu nói nhanh gọn thì tầm mắt của anh đã được mở mang. Xong rồi đấy.”

“Tóm tắt quá ngắn gọn rồi. Anh hãy phân tách ra thêm một chút đi.”

“Anh đã luôn sống nhằm để chứng minh danh tiếng của Begragud và giá trị của mình. Tuy nhiên, sau khi hoàn thành mục đích ấy, anh lại muốn nâng cao giá trị của bản thân. Và anh đã đặt tầm mắt lên Lacra, xem cô ta là tiêu chuẩn cho mục đích của mình. Tuy nhiên, anh đã gặp gỡ, trò chuyện với nhiều người và biết được giá trị của họ. Đôi lúc anh bị kích thích, tiếp nhận ảnh hưởng từ những chuyện ấy, và nó trở thành yếu tố thôi thúc con tim của anh.”

Đối với người luôn sống một mình trong thế giới ngầm như Ekdoic, chuyện tiếp xúc với nhiều người chính là trải nghiệm rất mới mẻ.

Người khí khái như Gozz, người tháo vát như Ban-san, người tự tin như Sir Leanor, người mang lòng trung thành không đổi như Duvleori.

Càng biết nhiều về nội tâm của họ, anh ta càng nhìn thấy nhiều thứ hơn.

“Cho nên khi đứng trước Thương, anh đã nghĩ cuộc đời của cô ta không hề tốt đẹp. Và chính vì nghĩ như vậy, anh mới có ham muốn khiến nó trở nên tốt hơn. Nói chung là đến đây thì mọi thứ rất thuận lợi rồi.”

“…Anh nói đúng. Khi thuyết phục thành công Thương Ma Vương, tôi đã có chút cảm xúc giống như thoả mãn ở đâu đó trong lòng. Nó khác với chuyện nâng đỡ địa vị của Lacra vì bản thân tôi. Tôi chỉ đơn thuần vươn tay ra vì muốn làm gì đó cho đối phương, và đã được người đó nắm lấy. Trải nghiệm này… cho dù nhìn lại cả cuộc đời của mình, nó vẫn là thứ khó có thể thay đổi được.”

Chuyện đó thì nói cho đương sự đi kìa. Cô ta đang là cô bé đáng thương lắm đấy.

“Song, sau khi trưởng thành đến mức ấy, đánh giá đối với Lacra trong lòng anh đã thay đổi. Trong thâm tâm, Lacra là tồn tại mà anh muốn vượt qua nhưng lại rất khó khăn. Tuy nhiên, bởi vì tầm mắt được mở mang nên độ khó của chuyện ấy đã bắt đầu giảm xuống.”

“Điều đó… có nghĩa là tôi bắt đầu xem nhẹ Lacra ư? Tôi không có ý định như thế…”

“Chỉ vì thứ nhìn lên thay đổi không có nghĩa là anh đang nhìn xuống người khác. Anh chỉ đang nhìn rõ rằng cô ta là ‘một kẻ như thế này ư’ thôi.”

“Nhìn rõ sao…?”

“Anh tin rằng Lacra sẽ không thua nên mới không hỗ trợ. Chắc hẳn là anh đã nghĩ thế, nhưng thực tế thì không chỉ như vậy. Lacra cũng không hề mong đợi sự hợp tác từ anh.”

“Chuyện đó là…”

“Thật ra, bởi vì lòng kháng cự không muốn thua kém anh nên Lacra mới không yêu cầu trợ giúp dù biết anh đã đến nơi. Và anh đã dần trở nên có thể cảm nhận được cảm xúc đó của Lacra. Vì vậy mà tình huống mới diễn ra như thế. Tuy nghĩ rằng mình nên trợ giúp, nhưng anh đã bị áp đảo bởi những suy nghĩ về Lacra cùng với cảm xúc của cô ấy nên mới không thể hành động.”

“Đúng là tôi có suy nghĩ rằng Lacra sẽ không thể nào thua cuộc. Chỉ là chuyện cảm nhận được cảm xúc của Lacra thì…”

“Thì anh đã lo lắng lúc Lacra thua trận phải không?”

“Huynh đệ, cho dù là tôi thì cũng phải lo lắng khi đồng bọn gục ngã chứ.”

“Đây không phải chuyện an nguy tính mạng của Lacra. Cảm xúc không muốn thua kém anh của Lacra đã bị đập nát bởi Harkdoc. Nhất định anh đã có cảm xúc thương hại về điều đó. Vì vậy, cho dù đánh bại Harkdoc đã hạ gục Lacra, anh vẫn không thể vui sướng hoàn toàn. Bởi vì dù khá mơ hồ, nhưng anh đã dần có thể lý giải được nỗi cay đắng mà Lacra đang nếm trải.”

Hồi mới tuyên chiến với Lacra, chắc hẳn Ekdoic chỉ nghĩ mấy chuyện như “muốn được huynh đệ công nhận mình hơn Lacra và thể hiện sự cách biệt.”

Song, Lacra cũng có những suy nghĩ của riêng mình. Lý do Ekdoic không phản ứng kiểu “Thế này thì chiến thắng đã thuộc về tôi! Cô đã biết thân biết phận chưa!” là vì anh ta đã bắt đầu hiểu được cảm xúc ấy.

“Ekdoic, anh không còn nhận thức Lacra như một mục tiêu để vượt qua, mà đã có thể nhìn nhận cô ấy như một cá nhân. Tầm mắt của anh đã được mở mang, thế nên anh bắt đầu xem nhẹ những cố chấp trong quá khứ mà bản thân từng hạ quyết định trong lúc tầm mắt còn hạn hẹp. Đó chính là nguồn gốc của màn sương vướng bận trong lòng anh. Thật ra thì thay vì bảo là màn sương, chúng ta nên nói rằng thứ anh từng hướng tới trong quá khứ đã trở nên tẻ nhạt rồi.”

“…Vậy thì huynh đệ, tôi cần phải làm gì đây? Tôi nên vứt bỏ thứ mà mình đã hạ quyết tâm trong quá khứ vì giá trị của nó mờ nhạt quá sao?”

“Không cần phải vứt bỏ đâu. Đơn giản là vẫn có một thứ còn ở xa hơn nữa trên con đường mà anh bước đi. Vậy thì hãy dùng nó làm bước đệm mà hướng tới mục tiêu cao hơn là được. Trong ý chí mơ hồ muốn nâng cao giá trị của mình, nó chính là khoảng trời cao xa hơn nữa phải không nào?”

“…Tôi không thể hình dung bằng lời rằng làm sao để nhìn về phía trước được.”

“Không cần làm thế. Cứ nắm bắt theo kiểu an ổn là được. Kể cả mục đích trong cuộc đời của [tôi] cũng chỉ là muốn sống bình an thôi đó?”


“Muốn sống bình an sao… Ra là vậy. Nắm bắt thì khá đơn giản, nhưng có vẻ giới hạn của nó lại rất sâu.”

“Tôi khiến anh nghĩ vậy chứ không chừng nó lại nông cạn lắm đấy.”

“Hừm, thế thì trong lòng tôi sẽ xem như nó là thứ sâu xa vậy. Đúng là tôi đã quen biết thêm nhiều người, đã lý giải rằng có nhiều thứ khác nhau. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa hiểu được ý nghĩa thật sự trong nguyện vọng của huynh đệ. Vì vậy, tôi sẽ tiếp tục bồi bổ đôi mắt này để có thể nhìn ra được nó.”

Biểu cảm của Ekdoic đã trở nên mềm mại hơn. Lần đầu tiên tôi trông thấy biểu cảm hiền hoà như thế từ anh ta.

“Tinh thần rất tốt. Cơ mà lúc nãy tôi cũng nói rồi, nhớ phải tự yêu thương bản thân đi. Đừng có cố tình cảm thấy mình thua kém.”

“…Tôi nghĩ mình đã xoá sổ khí tức rồi, không ngờ anh lại hiểu rõ thật đấy.”

“Là chuyện anh lẻn vào phòng kế bên và túc trực cạnh Lacra suốt ngày đêm nhỉ. Cho dù không thể nhìn hay cảm nhận được thì tôi cũng biết anh sẽ làm thế.”

“___Quả nhiên là tôi không thể địch lại huynh đệ.”

“Tôi nói trước, Lacra mà biết chuyện thì sẽ rợn người lắm đó. Nhớ học cách điều chỉnh đi đấy?”

“…Tôi sẽ cố gắng.”

Chúng tôi đến biệt thự của Tử tại Turize. Chủ nhà đang ở Quama nên hiện chỉ có Thương và Kim mà thôi.

Hai người này thường sẽ ló mặt tại lâu đài Turize và tiến hành nghiên cứu ma pháp cùng với Nora và Luco.

Tuy vậy, Kim vẫn cần phải trị vì Garne. Cô ta sẽ dành ra vài phần thời gian trong một ngày để di chuyển ý thức đến phân thân tại Garne.

Vào khoảng thời gian này thì chắc Kim đang ngủ rồi. Cô ta từng bảo “Cậu mò đến giường ta lúc nào cũng được đó?”, hay là tôi đi làm yêu quái Makuragaeshi nhỉ? [note50715]

Muốn đi vào dinh thự thì cần phải có kẻ sở hữu sóng ma lực đã định trước.

Ba Ma Vương thì không cần nói, Duvleori và Ekdoic cũng có thể ra vào thoải mái.

Còn lại là [tôi]… nhưng vì không có ma lực nên bản thân đành dùng ma lực của Kutou làm chìa khoá thay thế.

“Này Thương ơi~, cô có ở đó không~? Hay là cô không quen cuộc sống trong dinh thự nên vô rừng sống rồi~?”

“Tôi có đây này! Cái gì mà vô rừng sống chứ hả____ Ekdoic!?”

Bộ dạng của Thương vừa ra đón chúng tôi đã thay đổi khá nhiều.

Lúc trước thì cô ta vận bộ đầm xanh cùng với chiếc băng trán vô cùng cầu kỳ, rất ra dáng vẻ của một Thương Ma Vương.

Nhưng hiện giờ thì nói sao nhỉ… Bộ dạng của cô ta mang cảm giác thô ráp đơn giản phảng phất chút xanh mờ mờ. Chắc nên nói đây là y phục dân tộc nhỉ?

Với lại còn có gì đó tăng lên nữa. Một cái sừng mọc ra từ trán rồi chiếc đuôi giống đuôi ngựa.

“Ừ, tôi đã đến cùng huynh đệ… Bầu không khí của cô thay đổi rồi nhỉ.”

“Vậ… vậy sao? Nếu tiếp tục mặc đầm thì lại trùng với Tử. Tại vì cô ta áp súc Ác ma thành đá quý nên đứng chung thì tôi không thể thắng cô ta về độ xa hoa được.”

“Tiện thể thì sừng với đuôi là sở thích của cô ư?”

“Làm sao mà có chứ!? Đây là lúc tôi còn sống đấy! Sau khi trở thành Ma Vương thì nó có thể tái sinh, nhưng tôi đã phong ấn để nó không mọc ra thôi.”

Đúng là tộc một sừng từng bị gọi là quỷ và chịu phải thương tổn nhỉ.

Sau những sang chấn tâm lý cùng ký ức đau đớn, cô ta đã mài đi chiếc sừng và cắt đi đuôi mình. Hẳn là kể cả khi trở thành Ma Vương thì cô ta cũng không muốn quay về bộ dạng ấy.

Và hiện tại, chuyện cô ta muốn trở về nguyên điểm là điều rất tốt.

“Nói chung là… một chiếc sừng rất tuyệt.”

“Cũng đúng. Nhưng tôi chưa từng thấy động vật như thế này bao giờ. Huynh đệ có biết gì không?”

“Tộc một sừng sao… Tạm thời thì có loài động vật mang tên như vậy đó?”

“Hở, thật ư?”

Tôi vẽ hình kỳ lân biển trên giấy da cừu. [note50716]

Thẳng thắn mà nói thì nó là cá heo hoặc cá voi gì đấy mọc sừng.

Loài vật này cũng sống ở biển nên chắc khó mà có thể trông thấy tại thế giới này.

“…Huynh đệ vẽ tranh đẹp thật.”

“Cũng tại để lừa người thì trường hợp dùng tranh làm tư liệu diễn thuyết khá là nhiều.”

“Lý do của anh buồn thật đấy.”

“…Không phải! Đúng là nó có sừng, nhưng tộc một sừng không mang dòng máu loài động vật mềm mềm béo ú này đâu!”

“Nhưng nhìn chiếc sừng này thì…”

“Không phải đuôi khác hoàn toàn sao! Nhìn này! Nhìn cho kỹ đuôi của tôi đi!”

Cô hăng hái xoay đuôi về phía này thì cũng… Mà nếu là kỳ lân biển thì đúng là phải gọi bằng vây đuôi.

“Đuôi giống ngựa lại có sừng thì chắc chỉ còn kỳ lân thôi.”

“Kỳ lân?”

Tôi một lần nữa soạt soạt vẽ tranh kỳ lân. Thỉnh thoảng rảnh rỗi tôi cũng hay vẽ ngựa nên khá là khoẻ.

Tôi đưa tranh vừa vẽ cho hai người xem.

“…Là ngựa mọc sừng.”

“…Là ngựa mọc sừng nhỉ.”

“Kể cả ở thế giới bên này, nó cũng không thực sự tồn tại vì là động vật huyễn tưởng trong thần thoại. Chiếc sừng của nó có thể thanh tẩy cả nước bị ô uế bởi độc tố.”

Ngoài ra nó còn thích trinh nữ thanh thuần, hay nên nói rằng ngoài đối tượng ấy ra thì nó là loài động vật hung tợn không hề khoan nhượng.

“Ra là vậy. Xét theo nghĩa đó thì hình tượng rất giống nhau.”

“… Phả… phải rồi nhỉ. Hình tượng thanh khiết thì đáng đồng tình nhỉ! …Tại sao anh lại che miệng cười vậy hả!?”

Ai da, cái này không phải về chuyện thanh khiết hay không. Chỉ là đúng lúc tôi nghĩ đến hung tợn mà Ekdoic nói vậy nên mới cảm thấy buồn cười thôi.

“Xin lỗi nhé. Đúng là kỳ lân sẽ hợp với Thương hơn. Dù có chút vấn đề là nó thuộc giống ngựa trắng, nhưng mà màu sắc thì đành chịu rồi nhỉ.”

“Trắng sao… Tuy hơi khó chịu vì phải nhớ đến Yugura, nhưng kỳ lân này thì không có tội.”

Mà tâm trạng của Thương đang khá là cao hứng đấy nhỉ. À thì đúng là lúc muốn cắn “tên nào đó” thì cô ta cũng thế, nhưng lúc này thì trông rất là vui vẻ.

Quả nhiên là cô ta cảm thấy vui khi Ekdoic ló mặt rồi. Dù sao thì tên Ma Tộc đầu tiên cũng bỏ mặc bản thân lâu quá trời.

“___Đúng vậy. Nó rất hợp với bầu không khí của Thương. Cả trang phục đó cũng thể hiện rõ nét đặc trưng của Á nhân. Nó thật sự rất đẹp.”

Ồ, tên này thật lòng khen luôn kìa. Anh ta chọn đúng mấy câu thoại khá là hay đấy. Thương-san này, cô cảm thấy sao nào?

A, đỏ mặt quá trời luôn.

“An… anh… đẹp cái gì… rồi còn [Thương] nữa…!?”

“Hử, sau này chúng ta cũng sẽ có lúc đồng hành khi ra phố. Huynh đệ đã bảo rằng nếu cứ gọi Ma Vương thì sẽ không ổn lắm… Không lẽ nên gọi bằng danh xưng khác ư?”

“…Đư… được thôi. Để mỗi tên này gọi cũng khó chịu nữa…”

“Vậy sao? Thế thì từ giờ tôi sẽ gọi cô là Thương. À, nói ra miệng thì nó dễ phát âm lại còn nghe hay nữa.”

“__!”

Ừm ừm, mấy cái sầu muộn vì bị bỏ mặc từ trước đến giờ đã bị quên sạch hết rồi nhỉ, cô Ma Vương dễ dụ. Ngược lại còn có cảm giác anh ta áp sát hơn bị nhanh cơ.

“Sao vậy, mặt cô đỏ quá… Không lẽ Ma Vương cũng bị cảm sao?”

“Kh… không phải!”

“Nhưng mà mặt cô cứ đỏ___”

“Ekdoic Salf, nằm xuống đất đi!”

“Owa!?”

Ồ, hay ghê. Ekdoic đập thẳng xuống đất luôn. Đây là cái gọi là lực cưỡng ép đối với Ma Tộc sao. Thật quá đáng sợ.

Nghĩ đến chuyện trở thành Ma Tộc của Kim hay Tử lại khiến tôi rùng mình.

“…Huynh đệ, so với lý giải mục đích của anh thì tôi cảm thấy việc lý giải bên này còn khó khăn hơn.”

“Không đâu, tôi nghĩ nó dễ lắm đó?”

“Vậy sao… Tôi vẫn còn chưa đủ tiến bộ rồi…”

Hay là lần sau để cho Marito tư vấn anh ta nhỉ? Có lẽ tên đấy cũng giỏi ứng phó với phụ nữ lắm.