"Không phải, từ từ đã!" Cuối cùng Ân Duyệt cũng tỉnh táo lại, bắt lấy tay áo Tần Lê Ca: "Anh Tần, vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Nhóc không nhớ sao?" Tần Lê Ca quay đầu, nhướng mày nhìn cô bé: "Bình thường thức đêm chơi điện tử, bây giờ quả nhiên nhóc thành não cá vàng rồi."
"...." Ân Duyệt nghẹn một chút: "Không phải! Em mới không phải não cá vàng! Anh Tần, vừa rồi là tại sao thế? Tại sao cả hai đội đều thắng? Quy tắc hệ thống không phải có nói..."
"Quy tắc hệ thống nói là đội thắng sẽ đạt được 1000 điểm, nhưng cũng không nói cái gì là thắng." Thích Linh bỗng nhiên chen vào nói, cô nhìn về phía Tần Lê Ca, hỏi: "Vì chúng ta hiểu nhầm quy tắc của thế giới này, cho rằng mỗi thế giới chỉ có một đội dành chiến thắng, tôi nói không sai chứ?"
"Đúng vậy, cô nói rất có đạo lý." Tần Lê Ca nhìn cô gật đầu, khen ngợi nói: "Chỉ là thời gian nhận ra có hơi chậm một chút."
Thích Linh: "...." Hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ, có lẽ không nói sẽ tốt hơn.
Thích Linh im miệng, Kỷ Vũ Hành ở một bên nóng lòng muốn được đánh vài trận, cậu mở miệng: "Tần Lê Ca anh thật là..."
Lục Thiệu Vũ: "Câm miệng."
Kỷ Vũ Hành: "???" nói thầm: "Không phải chứ anh Lục, tôi cảm giác anh cứ luôn nhắm vào tôi là sao?"
Lục Thiệu Vũ không để ý đến cậu, lại nhìn sắc mặt Tần Lê Ca, màu da Tần Lê Ca vốn đã trắng, bây giờ lại càng tái nhợt kinh người.
Ánh mắt Lục Thiệu Vũ vô thức tối đi, tiến lên vài bước giữ chặt tay Tần Lê Ca: "Cơ thể của em thế nào rồi, có chỗ nào không ổn không?"
Kỹ thuật che giấu của Tần Lê Ca rất tốt, nếu không tự nói ra thì người khác không thể nhìn ra được cơ thể hắn không khỏe, nhưng người khác này lại không bao gồm Lục Thiệu Vũ.
Lúc này Lục Thiệu Vũ vẫn nhìn ra được, Tần Lê Ca không hề ngạc nhiên, hắn còn có thể trước sau như một mỉm cười nhìn Lục Thiệu Vũ: "Bị anh nhìn ra rồi?"
Mặt Lục Thiệu Vũ không biểu cảm nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt kia giống như đang nói "Còn phải hỏi."
Tần Lê Ca giả vờ thở dài: "Cơ thể không thoải mái lại còn bị trừng, ai da, cảm giác đầu càng đau, đi không nổi nữa rồi."
Nói xong, hắn vốn tưởng Lục Thiệu Vũ lại muốn trừng hắn, không ngờ Lục Thiệu Vũ chỉ nhìn, ánh mắt mang theo lo lắng: "Thật sự rất đau sao?"
Tần Lê Ca sửng sốt một chút, nghĩ rằng bản thân có vẻ đùa hơi quá trớn, chuẩn bị sửa miệng nói: "Đùa thôi, cho nên em..."
Không ngờ lời còn chưa nói xong, Lục Thiệu Vũ bỗng nhiên buông tay hắn ra, một tay đỡ ngang eo, bế cả người hắn lên.
Tân Lê Ca có chút ngạc nhiên: "...?"
"Lời em nói không biết câu nào là thật." Lục Thiệu Vũ lạnh mặt nhìn hắn: "Có đau hay không thì để anh tự xem rồi biết."
Cơ thể Tần Lê Ca cứ như vậy mất đi quyền tự chủ, dưới cái nhìn của tất cả đồng đội, hắn bị Lục Thiệu Vũ trực tiếp ôm vào phòng, đặt lên giường.
Lục Thiệu Vũ ngồi xổm xuống, nhanh chóng giúp hắn cởi giày ra, đắp chăn lên người hắn, hành động quen thuộc làm Tần Lê Ca thiếu chút nữa hỏi lại "Anh muốn cùng em ngủ không?"
Nhưng còn chưa kịp nói ra, Lục Thiệu Vũ bỗng dưng dừng lại động tác giúp Tần Lê Ca đắp chăn, thân thể hơi nghiêng về phía trước, trán y chạm nhẹ vào trán Tần Lê Ca.
Hắn tự cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Tần Lê Ca, trầm giọng nói: "Trán em rất lạnh."
Lục Thiệu Vũ nói xong câu này, cúi đầu nhìn về phía Tần Lê Ca, vừa nhìn mới nhận ra khoảng cách của y và Tần Lê Ca như áp sát vào nhau, y vô thức ngừng thở.
Lúc này Tần Lê Ca không nhìn Lục Thiệu Vũ, hắn rũ mắt, lông mi hơi hơi run lên, Lục Thiệu Vũ bất giác nhìn lông mi hắn, càng nhìn càng cảm thấy tâm tình không thể bình tĩnh.
Tần Lê Ca không đoán được Lục Thiệu Vũ sẽ đột nhiên đến gần, hắn rụt về sau một chút lại bị Lục Thiệu Vũ dùng một tay giữ lấy eo, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn, lại lần nữa bị kéo trở về.
Môi Tần Lê Ca rất mỏng, dáng môi lại rất đẹp, không biết có phải bị Lục Thiệu Vũ nhìn chăm chú hay không, hắn thế mà lại liếm liếm môi.
Trên viền môi khô khốc lại hiện một vệt nước, ngược lại càng khiến người khác muốn tới gần, ánh mắt Lục Thiệu Vũ tối sầm lại, không nhịn được cúi đầu...
"Cục cưng à." Giọng nói của Tần Lê Ca có chút trầm khàn: "Làm gì vậy? Hửm?"
Động tác Lục Thiệu Vũ chợt dồn dập, đối mắt nhìn Tần Lê Ca.
Hơi thở của Lục Thiệu Vũ còn nóng hơn cả trán hắn, hơi nóng phả vào cần cổ Tần Lê Ca, có chút ngứa ngáy, hắn không nhịn được vương tay sờ sờ mặt của Lục Thiệu Vũ: "Sao anh lại hăng hái dữ vậy? Chẳng lẽ là...."
Hắn cười khẽ, nhìn vào gương mặt của Lục Thiệu Vũ, nhẹ nhàng nói từng chữ một: "Thẹn thùng?"
Giây tiếp theo, bàn tay tác loạn kia của hắn bị dùng sức áp lên giường. Lục Thiệu Vũ kiềm hắn lại, nhẹ hít vào một hơi, âm thanh có chút tắt nghẽn: "Tần. Lê. Ca."
Tần Lê Ca tiếp xúc với y qua một lớp chăn, vẫn cảm nhận được nhiệt độ trên người Lục Thiệu Vũ, hắn thuận theo bị đè trên giường, lên tiếng: "Hửm?"
Lục Thiệu Vũ nằm trên người hắn không nói gì, vô thức dùng sức nắm lấy tay hắn.
Sức lực của Lục Thiệu Vũ luôn rất lớn, khi chưa tiến vào thế giới nhiệm vụ đã mạnh như vậy, hiện tại trải qua cường hoá kỹ năng thú hoá, tố chất thân thể đã tăng hơn trước gấp mấy lần, Tần Lê Ca bị y nắm chặt cổ tay có chút đau, hắn suy nghĩ, hô đau một tiếng.
Lục Thiệu Vũ lập tức buông tay, đồng thời lùi lại một chút, nói: "Anh xin lỗi."
Bầu không khí kiều diễm vừa rồi phút chốc tan biến, Tần Lê Ca ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhìn ánh mắt ảo não của Lục Thiệu Vũ, không nhịn được cười: "A Vũ."
Hắn vừa mở miệng vừa vươn cổ tay vừa rồi bị Lục Thiệu Vũ nắm lấy đã hằng lại một vệt đỏ, nhưng nhìn kỹ cũng chưa xuất hiện vết ứ bầm, không phải là vết thương to tát gì.
Lục Thiệu Vũ lại không cảm thấy như vậy, biểu tình trên mặt hắn càng thêm nghiêm trọng.
"Thật ra không đau chút nào." Tần Lê Ca nói: "Nhưng nếu anh muốn em kêu đau thì em sẽ kêu một chút."
Lục Thiệu Vũ sửng sốt, ánh mắt ấy ngay cả chính y cũng không biết có bao nhiêu dịu dàng, y nhẹ nhàng vương tay, cẩn thận nắm lấy tay Tần Lê Ca.
Động tác nhẹ nhàng như vuốt ve một con thú nhỏ, Tần Lê Ca dứt khoát bắt lấy tay y, sau đó nói với y: "Đầu em cũng đau."
Lục Thiệu Vũ lập tức duỗi tay giúp hắn mát-xa.
Tần Lê Ca nhắm mắt lại, hắn cảm nhận trạng thái cơ thể hiện tại, lại nói: "Em cũng có chút mệt."
Lục Thiệu Vũ ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng đỡ hắn nằm lại trên giường.
Tần Lê Ca được y mát-xa đầu, cả người cũng bị chăn bọc kín mít.
Vốn hắn đã có chút mệt mỏi, cơ thể mệt, tinh thần mệt, tâm càng mệt, cái cảm giác áy náy vô bờ bến khi nhìn thấy Từng Cầm cũng không hề biến mất xíu nào, hắn đã có thói quen nhẫn nại, nhưng nếu lúc này nói cảm xúc ra, ngược lại sẽ cảm thấy có chút không thể thả lỏng được.
Vì thế hắn duỗi tay ra từ trong chăn, nắm lấy tay của Lục Thiệu Vũ: "Lại đây nào."
Lục Thiệu Vũ vốn dĩ đã dựa vào hắn rất gần, cho rằng hắn có chuyện muốn nói, vì thế nghiêm mặt lại gần.
Tần Lê Ca dùng một tay câu lấy cổ y, thuận thế lôi kéo, kéo cả người y đến trên giường, sau đó trở mình chặn y lại: "Để em nghỉ ngơi một chút."
Lục Thiệu Vũ nằm thẳng tắp trên giường, nhìn hắn chằm chằm: "...."
"Cục cưng, em mệt quá, anh yên một chút nhé." Tần Lê Ca vỗ vỗ đầu y: "Em muốn ngủ, anh đừng quậy, có được không?"
"... Anh sẽ không quậy." Lục Thiệu Vũ lạnh mặt, cơ thể cứng đờ trả lời.
Tần Lê Ca được y đảm bảo, dúi đầu vào trong lòng ngực y, không bao lâu đã ngủ ngon lành.
Chỉ còn lại Lục Thiệu Vũ một mình tỉnh bơ, y bị Tần Lê Ca ôm chặt bên người, lồng ngực hai người dán chặt vào nhau.
Miệng lưỡi Lục Thiệu Vũ khô khốc, cảm thấy cả người nóng rực, y nhẹ nhàng rút tay ra một chút, muốn đổi tư thế, lại bị Tần Lê Ca ôm chặt hơn.
Lục Thiệu Vũ không muốn đánh thức hắn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào xoáy tóc của Tần Lê Ca một lúc lâu, đành từ bỏ giãy giụa.
Y duỗi tay ôm lấy Tần Lê Ca, chính mình cũng nhắm mắt lại.
...
Tần Lê Ca một đêm ngủ ngon giấc, lại bị đồng đội điên cuồng ở ngoài cửa đánh thức.
Lúc hắn mở mắt ra, thấy Kỷ Vũ Hành và Lục Thiệu Vũ đang đối mắt nhìn nhau, người trước là vẻ mặt hoảng sợ, người sau là vẻ mặt khó chịu... Biểu cảm này đại khái chỉ có Tần Lê Ca nhìn ra được.
Thích Linh và Ân Duyệt đứng ở sau lưng Kỷ Vũ Hành, dáng vẻ che mặt không dám nhìn thẳng, cho đến khi Tần Lê Ca mở miệng, bầu không khí như đội trưởng muốn giết đội viên mới biến mất.
Tần Lê Ca hỏi: "Mấy người sáng sớm đến phòng tôi mở tiệc hả?"
"Không phải đâu!" Ân Duyệt rất sợ bị liên lụy nên vội vàng giải thích: "Em và chị Thích ở bên ngoài chờ anh, là do anh Kỷ tò mò sao anh lại ngủ lâu như vậy, hơn nữa hôm qua anh Lục nói cơ thể anh không thoải mái, anh Kỷ có chút lo lắng nên đến đây nhìn xem thế nào."
"Ai biết Lục Thiệu Vũ lại ở trong phòng cậu." Thích Linh bổ sung một câu, sau đó chậm rì rì mà nói: "Tôi chưa kịp nhắc nhở cậu ta."
Kỷ Vũ Hành quay đầu lại u oán nhìn cô.
Rõ ràng không phải không kịp, là căn bản không muốn nhắc!
"Ồ." Tần Lê Ca không chút quan tâm, hắn lười biếng dũi người rồi ngồi dậy.
Ân Duyệt và Thích Linh là hai người phụ nữ duy nhất có mặt tại hiện trường, hai người đều không tự giác dời tầm mắt lên người Tần Lê Ca.
Hắn vốn lớn lên rất đẹp trai, lúc này lại nheo mắt ngáp, đầu tóc và quần áo lộn xộn, kết hợp với âm thanh hơi khàn khi vừa tỉnh dậy...
Tần Lê Ca liếc nhìn về phía mọi người nhướng mày: "Mê tôi rồi hả?"
Đúng là tỏa đầy hormone nam tính.
An Duyệt đỏ mặt nhìn hắn, đang muốn gật đầu, lại thấy Tần Lê Ca bỗng nhiên bị Lục Thiệu Vũ lấy chăn bao quanh người, cả cái đầu cũng không lộ ra.
Cô bé quay đầu nhìn Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ dùng tay đè lấy chăn, không cho Tần Lê Ca thoát ra ngoài, quay đầu lạnh lùng nhìn bọn họ: "Đi ra ngoài."
Cả đám trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, ý muốn phản kháng: "...."
Ba giây sau, các đồng đội phản kháng thất bại, từng người lần lượt ngoan ngoãn rời đi.
Người cuối cùng rời đi còn giúp bọn hắn đóng cửa cẩn thận, Tần Lê Ca lộ ra một đôi mắt, nhìn Lục Thiệu Vũ: "Vậy còn anh?"
Lục Thiệu Vũ chưa kịp phản ứng lại: "Anh?"
"Anh cũng không mau rời đi?" Tần Lê Ca đẩy chăn ra, dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi: "Muốn nhìn em thay quần áo à?"
Vừa dứt lời, Tần Lê Ca lập tức đưa tay cởi nút áo, Lục Thiệu Vũ cúi đầu, mặt không biểu cảm nhìn hắn cởi nút thứ hai, cuối cùng khi cởi đến nút thứ ba...
Y chạy.
Tần Lê Ca vừa cởi đồ vừa không khỏi buồn cười.
Rõ ràng bên ngoài nhìn như thú hoang, tại sao khi trở về lại hệt như đồ ngốc vậy.
Tần Lê Ca trong phòng chậm rãi thay quần áo, lúc đi ra ngoài thì nhìn thấy biểu tình nặng nề của mọi người.
Hắn cũng đoán được đại khái có chuyện gì, nhìn ra phía sau bọn họ, quả nhiên nhìn thấy một màn hình màu lam lơ lửng ở không trung.
Mặt trên là bảng danh dự, đội của bọn họ vẫn đạt hạng nhất như cũ, nhưng ở bên cột đối thủ thách đấu cuối cùng điền thêm một tên "đội K".
Đội K, xếp hạng thứ hai, tổng điểm chiến tích là 4100 điểm, đội trưởng Ngụy Nhận.
Tần Lê Ca sờ sờ cằm, nhìn điểm chiến tích của bọn họ, lại tính nhẩm một chút, sau khi giành chiến thắng thì đội họ đã đạt được 2050 điểm.
Bọn họ vốn đã có 4200 điểm, hơn nữa nhiệm vụ hoàng thành đạt 1000 điểm, cộng với 2050 điểm....
"7250 điểm." Tần Lê Ca mỉm cười: "Khoảng cách rời khỏi thế giới nhiệm vụ chỉ còn thiếu 2750 điểm, vậy là khi nhiệm vụ lần sau kết thúc là có thể rời khỏi đây, chuyện tốt đó nha."