Thấy không có cách nào tránh được, Lục Thiệu Vũ chỉ có thể né về hướng ngược lại chiếc xúc tu đang vươn ra.
Trong lúc y tiếp đất, vô số xúc tu lao về phía bọn họ, Tần Lê Ca nhanh chóng ném tiến sĩ Bailey cho Kỷ Vũ Hành, nói với Lục Thiệu Vũ với giọng điệu vội vàng: "Biến trở về!"
Thân hình Lục Thiệu Vũ lập tức thu nhỏ lại, trong nháy mắt trở lại hình người. Tần Lê Ca một tay khiêng y lên vai, nhanh chóng ra lệnh cho những đồng đội khác: "Tách ra chạy, mau!"
Đồng đội không chút do dự tách ra, Kỷ Vũ Hành ôm lấy tiến sĩ Bailey, Thích Linh ôm lấy Ân Duyệt, nhóm hai người chạy rất nhanh, trong thoáng chốc đã sắp chạy khỏi vòng tấn công của xúc tu.
Nhưng khi sắp thoát khỏi phạm vi tấn công của xúc tu, những chiếc xúc tu lúc đầu còn đang tấn công Lục Thiệu Vũ đột nhiên dừng lại trong giây lát, sau đó hàng chục xúc tu từ phía sau vươn tới, nhanh chóng hướng về phía Kỷ Vũ Hành.
Kỷ Vũ Hành còn đang chạy về phía trước, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng xé gió, cậu phản ứng nhanh mà né sang một bên, nhất thời cả người và tiến sĩ Bailey đều lăn trên mặt đất.
Cùng lúc đó, những chiếc xúc tu đập mạnh vào vị trí cậu vừa đứng, Kỷ Vũ Hành quay đầu lại, thấy vô số xúc tu đang hướng về phía mình, cậu lập tức đưa tay ôm tiến sĩ Bailey, không nghĩ đến an nguy của bản thân, nhưng trước hết phải đưa nhiệm vụ mục tiêu thoát khỏi vòng vây —
Nhưng trước khi cậu kịp thực hiện được lý tưởng hy sinh bản thân để hoàn thành nhiệm vụ thì Thích Linh từ phía sau lao đến, cô bỏ lại Ân Duyệt, chuyển sang khiêng tiến sĩ Bailey lên: "Để tôi!"
Kỷ Vũ Hành sửng sốt một chút, sau đó trơ mắt nhìn xúc tu đang tấn công mình rút lui không chút luyến tiếc, xông về phía Thích Linh đang ôm tiến sĩ Bailey.
"Chị Thích!" Kỷ Vũ Hành vội vàng đuổi theo, chạy được vài bước, cậu lập tức phát hiện có gì đó không ổn, vội vàng ôm lấy Ân Duyệt đang đứng bên cạnh đuổi theo: "Trả cô ấy lại cho tôi! Chị làm như vậy rất nguy hiểm!"
Ân Duyệt bị ôm tới ôm lũi, cái mũi của cô bé điên cuồng đụng vào lồng ngực cứng rắn của Kỷ Vũ Hành, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng: "..."
Phía trước có Thích Linh thu hút sự chú ý của kẻ thù, Tần Lê Ca và Lục Thiệu Vũ phía sau cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.
Lục Thiệu Vũ bị thương nặng, vẫn đang thở hổn hển trên người Tần Lê Ca, Tần Lê Ca trông không hề mệt mỏi chút nào, hắn vừa điều khiển sức mạnh tâm trí né tránh, vừa nhíu mày nhìn bóng lưng Thích Linh: "Chắc cô ấy không chống đỡ được bao lâu đâu, phải để Kỷ Vũ Hành, tốc độ của cậu ấy nhanh hơn."
Lục Thiệu Vũ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Kỷ Vũ Hành sắp đuổi kịp rồi."
Tần Lê Ca quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy Kỷ Vũ Hành xuyên qua đám xúc tu trên mặt đất, tốc độ nhanh hơn gấp đôi, kỹ năng tốc độ của cậu ta dường như cuối cùng cũng được phát huy hết vào lúc này.
Khoảnh khắc tiếp theo, khi Tần Lê Ca vừa chớp mắt, Kỷ Vũ Hành đã lao tới bên cạnh Thích Linh đang chạy chậm lại, nhanh chóng đổi tiến sĩ Bailey với Ân Duyệt trong ngực cậu, tự mình ôm tiến sĩ Bailey bỏ chạy.
Tần Lê Ca nhìn tốc độ Kỷ Vũ Hành đột nhiên tăng lên, trong lòng cũng bớt lo lắng hơn, hắn dùng sức mạnh tâm trí tuyền âm cho Kỷ Vũ Hành: [Cậu có thể bỏ xa nó không? Nếu không thể thì chạy hình chữ S.]
Kỷ Vũ Hành ở phía trước: "..." Anh Tần, anh xem tôi bận rộn như này, có thể chạy hình chữ S được không?
Tần Lê Ca nhướng mày nhìn cậu hồi lâu, thấy cậu chạy rất thuận lợi, thoạt nhìn không hề mệt mỏi, lại cười nói: [Là đàn ông thì không thể không được, cậu cố lên, tôi sẽ chăm sóc chị Thích của cậu.]
Kỷ Vũ Hành bận chạy nên không quay đầu lại, nhưng sau đó cậu thật sự chạy hình chữ S trước mặt Tần Lê Ca, dáng người tao nhã, bước chân không hề hỗn loạn chút nào, sau khi chạy hình chữ S, cậu tiếp tục chạy về phía trước, trong nháy mắt cậu đã biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
Tần Lê Ca đứng đó, suýt chút nữa bị cậu chọc cười, ý là nói không cần hắn chăm sóc? Được rồi.
Hắn quay đầu, nhìn Thích Linh đang thở hổn hển xong nói: "Chúng ta đi trước, Kỷ Vũ Hành có thể xử lý được."
Thích Linh dừng lại một chút, không nói gì, xoay người muốn ôm lấy Ân Duyệt trên mặt đất lần nữa.
"Chị Thích, không cần, thật sự không cần, em có thể đi được." Ân Duyệt yếu ớt nói: "Nếu chị ôm em, em sẽ nôn mất, em nói thật."
Thích Linh cũng không kiên trì, nhóm người do Tần Lê Ca dẫn đầu nhanh chóng rút lui về hướng ngược lại.
May mắn dọc đường không gặp phải người ngoài hành tinh nào uy hiếp, sau khi bọn họ chạy được mấy cây số, Tần Lê Ca rốt cuộc cũng thấy khoảng cách đã khá xa: "Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút."
Phía trước có một cái hố cực lớn, hắn sử dụng sức mạnh tâm trí quét qua một vòng, không phát hiện bất cứ nguy hiểm gì, mọi người tạm thời ở bên trong nghỉ ngơi một lúc.
Ân Duyệt dọc đường được người ôm nghỉ ngơi dưỡng sức, cô bé đã khôi phục được một ít sức mạnh ánh sáng, ngồi bên cạnh Lục Thiệu Vũ, rất tự giác muốn chữa trị cho y.
Lục Thiệu Vũ im lặng đưa tay ra, lòng bàn tay bị thủng mấy lỗ lớn, vết thương nhìn rất đáng sợ, Ân Duyệt nhìn thoáng qua, sợ hãi không dám chạm vào: "Anh, anh Lục, anh không sao chứ? Tay anh..."
"Không sao." Lục Thiệu Vũ lạnh lùng nói: "Chữa trị nhanh đi."
Y vẫn luôn lạnh lùng như vậy, Ân Duyệt đã sớm quen rồi, cô bé bĩu môi lẩm bẩm: "Anh hung dữ với em làm gì? Anh Lục, nếu anh tự làm mình tổn thương như vậy, người khác nhìn thấy sẽ đau lòng, đau lòng muốn mắng anh là chuyện bình thường, có lẽ anh Tần sẽ giận anh hơn em!"
Tần Lê Ca dựa vào vách đất, nhướng mày nhìn Ân Duyệt: "Hả? Sao tôi lại muốn mắng anh ấy?"
"Anh Lục biến thành như thế này, em rất đau lòng, anh nhất định còn đau lòng hơn em." Giọng điệu Ân Duyệt nói với vẻ hiển nhiên: "Khi anh cảm thấy đau lòng thì sẽ muốn mắng người khác, không phải sao?"
"Vậy thì làm nhóc thất vọng rồi." Tần Lê Ca nói: "Tôi không có ý định mắng anh ấy."
Ân Duyệt đang nắm tay Lục Thiệu Vũ, phóng ra sức mạnh ánh sáng để chữa trị cho y, khi cô bé nghe được câu này, khó hiểu quay đầu nhìn Tần Lê Ca.
Tần Lê Ca vươn tay, chỉnh lại mấy sợi tóc rối của Lục Thiệu Vũ về vị trí cũ, nhìn mặt y mỉm cười: "Cục cưng của tôi bị thương nặng như vậy, sao tôi nỡ mắng được chứ?"
Lục Thiệu Vũ quay đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào mắt hắn, Tần Lê Ca nhìn vào mắt y, thở dài, đưa tay sờ sờ đầu y.
Tóc Lục Thiệu Vũ vừa dày vừa cứng, tuy bề ngoài trông lạnh lùng trầm ổn, nhưng thực tế, từ khi còn nhỏ Lục Thiệu Vũ đã luôn gặp nguy hiểm đến tính mạng trong các trận đánh, y cư xử cũng sắc bén hơn trong mọi việc.
Hắn từng chứng kiến y đánh nhau và bị bầm tím khắp người, quả thật hắn sẽ tức giận và hung dữ với y, nhưng theo lời bình luận của một người bạn ngồi cùng bàn trong thế giới ảo thì bản chất của Lục Thiệu Vũ chính là một con chó điên ngoan ngoãn của hắn, nếu có ai xúc phạm đến hắn đều sẽ chết, hơn nữa sẽ chết rất khó coi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lục Thiệu Vũ bình thường tức giận không phải vì bản thân mà là vì hắn, sau khi gặp lại Lục Thiệu Vũ, nhà sản xuất muốn hắn tuân theo quy tắc ngầm đã bị đánh đến nhập viện, fan hâm mộ nửa đêm lẻn vào nhà hắn để tỏ tình cũng bị đạp từ tầng ba xuống, hắn giống như thuê một người bảo vệ toàn thời gian, được bảo vệ suốt ngày.
Vì vậy, thân là người được y nghiêm túc bảo vệ như vậy, khi y bị thương, hắn chỉ có thể sờ đầu y, an ui một chút, hắn không có tư cách tổn thương y.
Vì vậy Tần Lê Ca dịu dàng mỉm cười với Lục Thiệu Vũ: "A Vũ, anh gãy tay cũng không sao, nhưng anh phải bảo vệ đầu của mình, nếu không ngày thứ 7 sau khi anh chết, em sẽ đào anh ra khỏi đất, treo lên đầu giường."
Tay Ân Duyệt run lên, suýt chút nữa ném sức mạnh ánh sáng lên tường: "..." Anh Tần, anh đang tự dọa mình, dọa anh Lục hay dọa em!
Lục Thiệu Vũ xứng đáng là người ở cùng Tần Lê Ca nhiều năm, nghe được những lời đáng sợ như vậy, y vẫn không thay đổi sắc mặt, vẫn có thể bình tĩnh trả lời: "Không, anh sẽ mang em về."
Lục Thiệu Vũ nói quay về đương nhiên là trở lại thế giới thực.
Ân Duyệt nghe được lời này, không khỏi ngẩng đầu nhìn y.
Lục Thiệu Vũ ban đầu không để ý đến cô bé, nhưng Ân Duyệt nhìn chằm chằm quá lâu, vì vậy y cũng cúi đầu nhìn Ân Duyệt, mặt không thay đổi nhìn cô bé một lúc, thấy Ân Duyệt không nói lời nào, đôi mắt đen dần hiện vẻ hoang mang.
Tần Lê Ca bên cạnh thiếu chút nữa bật cười, ho khan vài tiếng để kìm lại.
Ân Duyệt vẫn nhìn chằm chằm Lục Thiệu Vũ, sau khi nhìn một lúc lâu, cô bé không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thiệu Vũ, vì vậy cô bé phải hỏi: "Em đâu? Chị Thích đâu? Anh Kỷ đâu?"
Lục Thiệu Vũ im lặng: "..."
Ân Duyệt dùng ánh mắt nhìn kẻ bị phản bội nhìn y: "Anh Lục, anh không thể như vậy, em biết anh thiên vị, nhưng anh thiên vị phải có giới hạn, anh không thể thiên vị quá mức được."
Lục Thiệu Vũ, kẻ thiên vị quá mức mở miệng: "Tôi..."
"Anh không cần giải thích." Ân Duyệt ngắt lời y trước, tỏ vẻ thất vọng: "Em hiểu, anh Lục, em thật sự hiểu, anh chỉ không yêu chúng em, anh chỉ thiên vị anh Tần, anh chỉ... Hahahaha!"
Nói xong lời cuối cùng, Ân Duyệt bật cười, Lục Thiệu Vũ vốn định nói chuyện, thấy Ân Duyệt cười như vậy, y cũng im lặng ngậm miệng lại.
Tần Lê Ca ngồi ở bên cạnh, thấy Ân Duyệt cười như vậy, ánh mắt nhìn cô bé dịu đi một chút.
Năm nay Ân Duyệt mới mười bốn tuổi, lẽ ra cô bé nên cười thoải mái như thế này, thay vì ở trong nhiệm vụ thế giới lên núi đao xuống biển lửa, sống một cuộc sống mà cô bé phải lo lắng về cái chết mọi lúc mọi nơi.
Khoảng cách để quay trở lại thế giới thực còn 5800 điểm nữa, 5800 điểm này hắn phải tìm mọi cách để có được từ nhiều nơi khác nhau.
Tần Lê Ca suy nghĩ, bất giác cau mày, sau đó đột nhiên có hơi ấm ở tay phải, là Lục Thiệu Vũ nắm tay hắn, nhìn hắn hỏi: "Đau đầu hả em?"
"Không có." Tần Lê Ca mỉm cười: "Nghĩ chút chuyện thôi."
Lục Thiệu Vũ không hỏi nữa, chỉ nắm chặt tay hắn.
Sau đó không ai mở miệng nói chuyện nữa, mặc dù mọi người không nói gì, nhưng bọn họ vẫn luôn lo lắng Kỷ Vũ Hành vẫn chưa trở lại, cho nên khi phía trên có động tĩnh, mọi người gần như lập tức ngẩng đầu lên.
Người đứng ở trên quả nhiên là Kỷ Vũ Hành, cậu thở hổn hển, từ trên cao nhìn xuống, cười nói: "Tôi đã trở lại rồi đây!"
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Thích Linh cau mày nói với cậu: "Cậu quá chậm."
"Không thể nào." Kỷ Vũ Hành từ trên cao phóng xuống, nhảy xuống bên cạnh Thích Linh, đầu đầy mồ hôi: "Tôi chạy rất nhanh!"
Thích Linh không trả lời cậu, nhưng cô không nhịn được cười.
Kỷ Vũ Hành lau mồ hôi, đẩy tiến sĩ Bailey đến trước mặt Tần Lê Ca: "Anh xem! Cô ấy còn nguyên vẹn... À, ít nhất từ khi giao cho em, cô ấy không bị thương, Ân Duyệt có thể giúp cô ấy chữa trị không?"
Trên người tiến sĩ Bailey có vết thương do xúc tu của người ngoài hành tinh gây ra, vết thương hơi lớn, nhưng hiện tại đã ngừng chảy máu, xem ra vết thương không quá nặng.
Ân Duyệt bước tới, bắt đầu chữa trị cho tiến sĩ Bailey một lần nữa mà không hề phàn nàn, Kỷ Vũ Hành thả lỏng người, dựa vào bức tường đất phía sau, thở dài: "Tôi kiệt sức rồi, tiến sĩ Bailey là bảo vật gì vậy? Tại sao chúng ta phải cướp cô ấy, người ngoài hành tinh cũng muốn cướp cô ấy sao?"
"Bởi vì giá trị tồn tại cả cô ấy ở cả hai bên." Tần Lê Ca vuốt mái tóc đang che khuất tầm nhìn của mình, liếc cậu một cái: "Cậu vẫn chưa nhận ra à?"