IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 55




Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

Checker: Gà

***

Chương 55. Khủng hoảng trong vụ nổ.

Lục Thiệu Vũ thật sự là...

Trong lòng Tần Lê Ca tràn đầy phức tạp: "Anh có biết anh đang nói gì không vậy?"

"Đương nhiên anh biết." Lục Thiệu Vũ nói: "Em có thể tin tưởng anh."

Tất nhiên Tần Lê Ca biết mình có thể tin tưởng y, điều đó không thể nghi ngờ.

Lúc trước trong ảo cảnh, con dao hắn ghim vào người Lục Thiệu Vũ, dòng máu chảy xuống người Lục Thiệu Vũ, thêm cái cách y ôm chặt hắn không cho phép hắn chết.

Thậm chí trước đó Lục Thiệu Vũ còn đuổi theo hắn, sau khi tiến vào trò chơi luôn chắn trước mặt hắn, cuối cùng vẫn tình nguyện từ bỏ mạng sống của mình để hoàn thành nguyện vọng muốn chết của hắn.

Nhưng...

Tần Lê Ca bất lực mỉm cười, bước tới lấy mảnh giấy từ trong túi Lục Thiệu Vũ ra: "Anh nói gì vậy, chẳng lẽ em còn không tin anh sao?"

Em chỉ cảm thấy anh hơi chậm một chút.

Lục Thiệu Vũ đáp lại, có chút khó hiểu nhìn hắn, dường như cảm thấy cảm xúc của hắn có hơi kỳ lạ, nhưng lại không biết tại sao.

Tần Lê Ca lười nói tiếp với tên đầu gỗ này, cầm tờ giấy kia vừa đọc vừa đi về phía cửa: "Đi thôi, tiếp tục tìm đồng đội của chúng ta."

Lục Thiệu Vũ bước nhanh theo sau, đi đến trước mặt Tần Lê Ca: "Đi đâu tìm?"

"Dùng sức mạnh tâm trí để dò đường, đi thôi." Tần Lê Ca nói.

Hắn đưa tay ra, ánh sáng màu bạc dọc theo ngón tay lan ra ngoài, một tia sáng chói lóa xuyên qua hành lang tối tăm, sau đó đi xuyên về phía bóng tối trước mặt.

Xung quanh bọn họ vẫn có chút ánh sáng của đèn dầu, chưa đến mức không thấy gì, Tần Lê Ca đã tiết kiệm sức mạnh tâm trí, dựa vào chút ánh sáng yếu ớt này để tiến về phía trước cùng Lục Thiệu Vũ.

Con đường trước mặt vẫn là đường đất, mỗi bước đi sẽ để lại những hố nông, đi lâu sẽ cảm thấy hơi nhức chân.

Trong bóng tối, bọn họ không nhìn thấy rõ phương hướng, chỉ có thể dựa vào sức mạnh tâm trí của Tần Lê Ca để tiếp tục di chuyển theo một hướng không xác định.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi Lục Thiệu Vũ cảm thấy có chút mệt mỏi vì căng thẳng quá lâu thì Tần Lê Ca đột nhiên đưa tay giữ chặt Lục Thiệu Vũ: "Có thứ gì đó."

Lục Thiệu Vũ lập tức dừng lại, im lặng lắng nghe.

Không gian im ắng đến đáng sợ, đến nổi có thể nghe thấy tiếng thở rất nhẹ của hai người.

Tần Lê Ca nhắm mắt lại, ý thức của hắn theo sức mạnh tâm trí phóng ra bên ngoài, hắn nhìn thấy sinh vật bóng tối chặn cuối con đường, sinh vật nằm bất động, dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Tần Lê Ca cố gắng tập trung để nhìn rõ hơn, ánh sáng bạc nhàn nhạt chiếu lên mặt đất trước mặt sinh vật bóng tối, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dạng của nó.

— Là một con rắn khổng lồ dài 9 mét.

Nó nằm ở ngã ba cuối đường, thân hình to lớn như ngọn núi, nằm im lặng, bộ giáp nặng nề trên người nâng lên hạ xuống theo hô hấp của nó.

Tần Lê Ca quan sát một lúc, lặng lẽ khống chế năng lượng, rút lui khỏi phạm vi cảnh giác gần con rắn khổng lồ từng chút một.

Ánh sáng màu bạc dần rời xa con rắn khổng lồ, một đường lui về phía sau, Tần Lê Ca không dám thả lỏng tinh thần, hắn chăm chú nhìn con rắn khổng lồ, chú ý đến chuyển động của nó cho đến khi ánh sáng màu bạc hoàn toàn rời khỏi phạm vi cảnh giác của con rắn khổng lồ.

Một đôi mắt đỏ như máu, to như đèn lồng đột nhiên mở ra.

Con ngươi thẳng đứng và lạnh lùng của con rắn khổng lồ nhìn thẳng vào hắn, với ánh mắt đỏ như máu của nó làm cho người ta lập tức cảm nhận được cái lạnh chạy dọc sống lưng.

Đầu óc Tần Lê Ca trở nên trống rỗng trong thoáng chốc, nhịp tim của hắn bị đình trệ bởi cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ, tuy nhiên, con rắn khổng lồ không cho hắn thời gian để phản ứng, cơ thể to lớn của nó ở khoảng cách hơn chục mét nhanh chóng di chuyển về phía hắn chỉ trong vài giây, trực tiếp đụng vào màng chắn năng lượng mà hắn chưa kịp thu hồi.

Năng lượng sụp đổ, trong nháy mắt, Tần Lê Ca hoàn toàn không thể cảm nhận được tinh thần lực tồn tại trong cơ thể con rắn khổng lồ, tinh thần của vật thí nghiệm rõ ràng đã bị phá hủy hoàn toàn, sức mạnh tâm trí của hắn đối với con rắn khổng lồ này hoàn toàn không có tác dụng nào.

Đầu hắn đau dữ dội, tầm mắt tối sầm, trong lúc hỗn loạn, hắn hét lên với Lục Thiệu Vũ: "Đi mau!"

Mặt đất dưới chân bọn họ rung chuyển kịch liệt, cát bay che khuất tầm mắt, Lục Thiệu Vũ không kịp hỏi gì, y nắm lấy tay Tần Lê Ca chạy như điên về hướng đã đi.

Những tiếng va chạm kịch liệt không ngừng truyền đến từ phía sau, lối đi tối tăm và chật hẹp bị con rắn khổng lồ công kích bất ngờ mở rộng gấp đôi, khoảng cách giữa bọn họ cũng không ngừng rút ngắn, từ 5 km xuống còn 3 km, cho đến khi chỉ còn lại không đến 1 km—

Nếu còn tiếp tục như vậy, hai người bọn họ sẽ bị con rắn khổng lồ này nghiền thành một cục thịt băm trong lối đi hẹp này.

Lục Thiệu Vũ chịu đựng bụi bay đầy trời, nghiến răng hét lớn: "Bám chặt anh!"

Tần Lê Ca nhanh chóng buông tay Lục Thiệu Vũ ra, nhảy lên lưng y, gần như trong giây tiếp theo, tầm nhìn của hắn nhanh chóng tăng cao, Lục Thiệu Vũ nhanh chóng hóa thành người sói rồi tăng tốc, chạy như điên về phía trước.

Cát bụi trước mặt trực tiếp rơi đầy mặt Tần Lê Ca, hắn chỉ có thể nhắm mắt lại, cố gắng chỉ đường cho Lục Thiệu Vũ trong cơn va chạm dữ dội: "Phía trước ba trăm mét nữa rẽ phải!"

Lục Thiệu Vũ nhắm mắt lại, chân vừa rẽ phải, không chút do dự chạy về phía Tần Lê Ca chỉ, gần như ngay sau đó—

Rầm!

Con rắn khổng lồ cắn vào vị trí mà họ vừa dừng lại.

Tần Lê Ca bị ném ra xa, nặng nề ngã xuống đất, những viên đá sắt nhọn trên mặt đất cào vào chân và cơ thể hắn, làm rách ra vài vết thương.

Đầu óc Tần Lê Ca có chút choáng váng, cố gắng đứng dậy nhưng không thành, lần này hình như cơ bắp ở chân đã bị thương.

Hắn cắn răng chống đất, chịu đựng đau đớn nhanh chóng đứng thẳng dậy, đi về phía Lục Thiệu Vũ: "A Vũ..."

Trước mặt hắn là một đống máu loang lổ, hắn không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể sử dụng sức mạnh tâm trí để cảm nhận xung quanh, nhưng chưa đi được mấy bước, hắn đột nhiên cảm thấy một bóng đen to lớn lao về hướng này.

Rầm!

Tiếng gió phía sau chỉ dừng lại trong chốc lát, một bóng đen lướt qua người hắn, lại bị Lục Thiệu Vũ bên cạnh đá bay đi!

Tần Lê Ca nhanh chóng quay đầu lại, thấy con rắn khổng lồ nhanh nhẹn xoay người trên không, há miệng to đầy máu cắn vào tay Lục Thiệu Vũ.

Rắc!

Lục Thiệu Vũ nhịn không được kêu lên đau đớn: "Ưm..."

"Lục Thiệu Vũ!"

Tay trái bị cắn của Lục Thiệu Vũ chảy máu đầm đìa, y bị con rắn khổng lồ kéo đi mấy bước mới giữ được thăng bằng, nửa quỳ dùng cánh tay sói còn lại đập mạnh vào đầu con rắn khổng lồ.

Sức của hắn lớn đến mức thậm chí còn tạo ra những hố lớn trên mặt đất, nhưng con rắn khổng lồ dường như không cảm nhận được điều đó, răng nanh của nó không ngừng cắn vào tay trái của y.

Tần Lê Ca chống lên mặt đất, nhanh chóng bò dậy, lấy một quả bom tự chế từ trong nhẫn lấy ra, xoay người nhảy lên cơ thể con rắn khổng lồ.

"Xì..."

Con rắn khổng lồ bị Lục Thiệu Vũ đánh liên tiếp mấy cái, đôi mắt đỏ rực của nó càng hung tợn hơn, nó không thèm để ý đến người trên lưng, dùng thân thể to lớn quấn chặt lấy Lục Thiệu Vũ.

Thân hình dài mấy mét quấn chặt lấy người sói màu nâu đến mức da thịt rướm máu, gần như không thể nhìn thấy da thịt lộ ra của người sói.

Sức giãy giụa của Lục Thiệu Vũ càng ngày càng yếu, Tần Lê Ca không dám nhìn tình trạng của Lục Thiệu Vũ, hắn nhanh chóng bám lấy vảy trên người con rắn khổng lồ, bò nhanh lên phía trên, quần áo của hắn bị vảy cứng cào rách mấy lỗ, đợi đến khi thuận lợi bò đến nơi, gần như cả người hắn đã bị thương.

"A Vũ, kiên trì một chút."

Tần Lê Ca hít sâu một hơi, một tay nắm lấy vảy trên người con rắn khổng lồ, cố gắng giữ thăng bằng trên lưng con rắn khổng lồ đang lắc lư, tay kia cầm quả bom tự chế của Thích Linh, ghim mũi kim vào ngay xương sống của con rắn khổng lồ, tiêm tất cả chất lỏng của quả bom vào 3 tất con rắn khổng lồ.

Khi giọt chất lỏng cuối cùng được bơm vào con rắn khổng lồ, Tần Lê Ca lập tức buông tay, đồng thời hét lên: "A Vũ! Năm giây!"

Cùng lúc đó, hắn điên cuồng chạy về phía Lục Thiệu Vũ, chui qua khe hở con rắn khổng lồ để lại, trực tiếp đâm thẳng vào cơ thể Lục Thiệu Vũ.

Ánh sáng bạc rực rỡ lóe lên, tạo thành một lá chắn bảo vệ mà mắt thường có thể nhìn thấy xung quanh hắn và Lục Thiệu Vũ.

Bùm!

Một tiếng nổ mạnh vang lên, con rắn khổng lồ phát ra tiếng kêu chói tai, đầu và thân hoàn toàn bị thổi bay ra xa 3 tấc, máu bắn tung tóe khắp mặt đất.

Vụ nổ phá vỡ lá chắn vệ, đầu Tần Lê Ca trống rỗng, hắn thậm chí còn không có thời gian nhìn Lục Thiệu Vũ, lập tức bất tỉnh.



"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Ân Duyệt miễn cưỡng ổn định bản thân sau cơn chấn động dữ dội, vẻ mặt không giấu được sự lo lắng: "Là tiếng nổ, vụ nổ đến từ đâu?"

Sự rung chuyển liên tục trong vài phút rồi dần chậm lại.

Ân Duyệt đứng dựa vào tường, quay đầu nhìn Thích Linh bên cạnh: "Chị Thích, vụ nổ ở đâu vậy?"

"Chị không biết, có lẽ là tiếng bên phía Tần Lê Ca, tiếng nổ này nghe như bom tự chế của chị." Thích Linh cau mày: "Hiện tại bộ đàm không có tín hiệu, không thể liên lạc với bọn họ, chúng ta trực tiếp đi qua xem."

"Được." Ân Duyệt gật đầu, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may chị Thích cũng ở đây, nếu không em không biết phải làm sao."

"Em nói gì vậy?" Thích Linh lạnh mặt: "Không có chị ở đây thì em cũng phải học cách tự bảo vệ mình, nếu không khi em gặp nguy hiểm..."

"Nếu có nguy hiểm thì xong đời, em biết." Ân Duyệt lẩm bẩm nói.

Thích Linh nhìn cô bé, đưa tay dùng sức gõ đầu cô bé một cái: "Đây không phải chuyện đùa, đừng có ỷ lại."

Ân Duyệt ôm đầu, mím môi: "Em biết rồi."

Thích Linh gật đầu, không nói gì nữa, dẫn đầu đi về phía trước.

Ân Duyệt ở phía sau kéo góc áo của cô, cẩn thận đi theo, vì tiết kiệm sức mạnh ánh sáng nên cô bé chỉ dựa vào ánh đèn dầu để đi.

Thích Linh cầm súng trong tay tiến về phía trước, nghĩ rằng khi quay về nên chế tạo đèn pin để sau này không gặp phải tình huống không thấy gì như này.

Đang suy nghĩ, cô chợt nhớ ra trong nhẫn của mình có điện thoại di động, chắc điện thoại di động có chức năng đèn pin.

Cô lấy điện thoại ra, định bật đèn pin thì liếc nhìn ra phía sau qua màn hình điện thoại.

"..."

Thích Linh nắm chặt điện thoại trong tay: "Ân Duyệt, em có phát hiện ra manh mối gì không?"

"Không ạ." Tiếng Ân Duyệt vang lên phía sau cô: "Chị Thích, chị có phát hiện gì sao?"

Thích Linh nhìn màn hình điện thoại, cổ họng nghẹn lại: "... Chị cũng không có."

Quần áo bị kéo lại, bàn tay "Ân Duyệt" rõ ràng đang nắm lấy góc áo của cô.

Nhưng qua màn hình điện thoại, cô chỉ nhìn thấy khung cảnh hoang tàn phía sau.