[InuSess] Giữa Màn Mưa Tuôn

Chương 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Cậu mơ thấy quá khứ hiện về trong giấc mộng.

Lấy góc nhìn của một kẻ thứ ba dõi theo bóng áo đỏ nhỏ gầy đứng trước một Sesshoumaru trẻ hơn hiện tại.

Anh đào nở rực cả một góc trời, bán yêu bé nhỏ ôm quả cầu mây trong tay, ngóng trông khao khát, nhỏ giọng khẽ gọi một tiếng, anh ơi.

Đáp lại là tiếng cười khẩy đầy khinh miệt và bóng lưng lạnh lùng.

Thế nên, Inuyasha từ bỏ.

Vì con người hay yêu quái khi đối mặt với thứ mà cả cộng đồng đều căm ghét thì đều có thái độ như nhau, Sesshoumaru ấy à, có lẽ cũng ghét cậu như họ vậy.

Cậu cúi đầu, cảm xúc bất lực lan truyền toàn thân.

Giấc mộng vỡ tan thành mảnh nhỏ, từng chút từng chút tua lại những gì cậu đã trải qua.

Mọi thứ cứ như cưỡi ngựa xem hoa, mê mang mờ mịt.

Hàng mi như cánh bướm run rẩy chợt thấy nặng nề lạ thường, cuối cùng mở ra, để lộ đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm.

Cậu ngơ ngác cảm nhận cả người lạnh lẽo mệt mỏi, cầm một lọn tóc lên xem, vẫn là sắc đen như mực, móng tay vẫn trơ trụi như đêm qua.

Đáng lẽ không phải như vậy, bên ngoài trời đã sáng rồi mà. Giờ rõ là ban ngày cơ mà, Inuyasha hoảng sợ nghĩ.

Cậu bật dậy, lại choáng váng đến suýt ngã, bấu tay vào vách hang mới đứng vững được. Bên ngoài trời vẫn mưa, vẫn có thể nghe thấy tiếng rì rào rả rích, mặt đất ẩm ướt cũng bắt đầu tích nước lại thành vũng.

Nếu bên cạnh không phải còn có một đống lông đuôi mềm mại, cậu còn tưởng Sesshoumaru là kết quả của việc cậu quá cô đơn đến nỗi tạo ra ảo giác.

Không ngờ cậu lại có thể ngủ say vào đêm trăng non, dù cậu không rõ tại sao không thể khôi phục yêu lực. Nhưng hiên tại quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi mới đúng, Inuyasha biết mình bị bệnh rồi.

Là con người mới bị bệnh, bị cảm lạnh, phải uống thuốc thật đắng mới khỏi được, nhưng cậu không biết pha thuốc, cũng chẳng có ai sẽ pha cho cậu, nên chỉ có thể đi ngủ thôi.

Dù là ốm đau thế nào, chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi. Phiêu bạt nhiều năm như vậy, cậu biết chứ.

Tay cậu đảo qua đống lông trắng kia, cậu không muốn nghĩ xem Sesshoumaru đi đâu mất rồi, anh trai cậu vốn không quan tâm đến cậu, chờ mong quá nhiều thì chỉ có thất vọng thôi.

Nhưng bệnh tật càng khiến con người ta yếu ớt, thiếu niên tóc đen áo đỏ này cũng không ngoại lệ.

Cậu thế mà có ý muốn được tựa vào lồng ngực ấm áp kia để được ngủ một giấc bình yên, ngẫm lại cũng thấy buồn cười. Trong đầu thì kêu lạnh, thân thể lại cứ nóng lên.

Ý thức cậu bắt đầu hỗn loạn, có tiếng bước chân đến gần, cậu ra sức giữ cảnh giác, siết chặt Thiết Toái Nha trong tay.

Là Sesshoumaru đã quay lại.

Không biết đại yêu bắt đâu được một con lợn rừng, quả nhiên chênh lệch sức mạnh rất dễ nhìn ra. Ví dụ cậu mà đánh nhau với lợn rừng thì nhất định cả người lem luốc lầy lội, Sesshoumaru trước mặt lại sạch sẽ trước sau như một.

Cậu nghe huỵch một tiếng, con lợn rừng bị ném xuống đất.

“Ê, hang động này là tự ta tìm được, nếu ngươi muốn có chỗ nghỉ chân thì tự mình tìm đi.”

Mấy lời này nói lúc nhiễm bệnh nghe càng có vẻ hữu khí vô lực, so với chửi rủa lại càng giống làu bàu hờn dỗi.

Một bàn tay lặng lẽ áp lên trán cậu, trừ mẫu thân cùng vài người bạn thân quý ít ỏi trong đời, chưa từng có ai đối xử với cậu như vậy. Nhưng giờ đây, yêu quái lạnh lùng đáng sợ này lại dịu dàng với cậu đến thế.

Tại sao vậy? Inuyasha không hiểu.

Cảm thông sao? Thương hại cậu sao?

Có điều hình như cũng không phải, đầu óc cậu giờ loạn như ma, muốn nghĩ cái gì cũng khó khăn vô cùng.

“Ngồi lại gần đống lửa đi.”

“Ừ.”

Ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu nghe lời, từ đống lông mềm chui ra tập tễnh đi tới, Sesshoumaru là tốt bụng đột xuất đấy à?

Cậu liếc trộm hắn một cái, hắn cuối cùng cũng hơi ra dáng anh cả, ngồi một bên làm thịt lợn rừng.

Đại yêu quái cũng cần ăn à? Inuyasha tò mò nghĩ, dù sao cậu cũng chưa từng thấy Sesshoumaru ăn uống là như nào.

Thấp thỏm nhận miếng thịt hắn đưa tới, cậu nuốt nước bọt, chợt không biết làm sao cho phải.

“Không độc đâu.”

“Hừ! Cho dù có độc ta cũng không sợ.”

“Ngươi như vầy rồi còn nói chuyện kiểu đó, đúng là buồn cười.”

“Ai cần ngươi lo!”

Cậu vớ lấy một nhánh cây khô đâm xuyên qua miếng thịt, cầm quay đều trên lửa, đầu óc nghĩ vẩn vơ, cậu không biết liệu yêu lực của cậu biến mất có phải tại Sesshoumaru không. Giả dụ như thừa lúc cậu không đề phòng hắn đã làm gì đó chăng.

“Chuyện yêu lực của ngươi không liên quan đến ta.”

“…”

Có lẽ yêu quái hơn bán yêu như cậu ở chỗ có thêm thuật đọc tâm này đây.

Cậu trầm mặc một lúc lâu, lại lặng lẽ thở dài một tiếng.

“Mỗi đêm trăng non ta đều biến thành người, nên ta biết không liên quan đến ngươi.”

Cứ thế nói cho một người không rõ là địch hay bạn như Sesshoumaru bí mật sống còn của bản thân chẳng biết có qua loa quá không, vấn đề này Inuyasha không muốn nghĩ nữa, vì có thể cùng ngồi ăn với người này nghĩa là quan hệ giữa hai bên đã dịu đi lắm rồi.

Dù sao cả hai cũng đã đánh nhau suốt mấy trăm năm, thời gian vô tình giũa mài cũng ít nhiều cho thiếu niên bộp chộp này một chút trưởng thành.

“Nhưng đã qua đêm trăng non rồi ta lại không khôi phục được, biết đâu là, yêu lực cũng có ngày hao hết…”

Cậu cúi đầu, đôi mắt đăm đăm nhìn lửa cháy bập bùng, vẻ mặt mờ mịt.

Cậu cũng từng ao ước trở thành người, cùng sống với cô gái mà mình yêu quý.

Bình thường mà già đi, có một gia đình nho nhỏ nương thân.

Vuốt qua lọn tóc đen xòa trước trán, có vài sợi rơi xuống trước mặt, cậu mỉa mai nhìn, không ngờ cũng có ngày chuyện này xảy ra.

Đã vậy thì chỉ có thể cam chịu, dù sao cũng không có cách nào khác giải thích rõ hơn, cứ tiếp tục như thế cậu sẽ già đi, rồi chết, đối với cậu cũng là một loại giải thoát.

Không ai có thể sống trong cô độc vô tận, Inuyasha đã từng có bạn bè, chẳng qua những người đó đã bước lên con đường chuyển sinh như vạn vật. Năm tháng qua đi, chỉ còn mình cậu bồi hồi một chỗ.

“Yêu lực của ngươi không phải mất đi.”

“Cái gì?”

“Chỉ là bị phong bế mà thôi, bán yêu ngu xuẩn.”

“Bị phong bế?”

“Xúc tua của yêu thụ đêm qua không chỉ có tác dụng ăn mòn đơn giản như vậy.”

“Vậy có phương pháp giải trừ không?”

Cậu mừng rỡ ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hoàng ngọc sáng rỡ kia, đuôi mắt có ánh đào sắc xảo, đẹp đẽ lại thêm phần lộng lẫy. Đây là anh trai cùng cha khác mẹ với cậu, rõ ràng là cùng huyết thống nhưng lại chênh lệch đến vậy.

Có điều, Sesshoumaru không trả lời cậu vấn đề này, chỉ lấy ánh mắt kỳ quái nhìn cậu.

Cẩn thận ngẫm lại, có lẽ đại yêu không muốn cậu biến trở về thành bán yêu, thấy bán yêu yếu đuối càng vô dụng thế này, anh trai chắc càng vui vẻ chăng.

Cậu giận dỗi ngoảnh mặt đi, nếu hắn không muốn nói cậu cũng không ép, cậu không có lý do gì ra tay với người đã cứu mình, huống hồ hiện tại cậu tuyệt đối không thắng nổi Sesshoumaru.

“Ăn đi.”

“A?”

“Ăn đi.”

“À.”

Cậu hoài nghi nhìn đại yêu ngồi đối diện, tự hỏi chẳng lẽ hắn cũng sốt ấm đầu như cậu hay sao. Từ đêm hôm qua đến nay, mọi chuyện cứ phát triển theo hướng kỳ quặc không giống lẽ thường, mà giờ trời vẫn còn mưa nữa.

Inuyasha không thể nào lại chạy đi dầm mưa lúc đang sốt thế này để tìm chỗ trú mới, mà xem tình hình, phải ở chung với đại yêu thêm một thời gian ngược lại có tỷ lệ rất cao.

“Này, Sesshoumaru, ngươi biết phương pháp hóa giải, đúng không.”

“…”

Im lặng kéo dài, Inuyasha đành từ bỏ.

“Chậc, ngươi không nói cũng chả sao.”

Cậu cắn một miếng thịt, nạc mỡ có đủ, thơm ngon ngào ngạt.

Sesshoumaru không có nghĩa vụ phải cho cậu biết cách, nên cậu chỉ có thể tự mình tìm, dù sao chết một cách tự nhiên và kiên cường sống sót là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Lúc cậu đối mặt với cái chết cũng sẽ khóc, dẫu đã chẳng còn người hay yêu quái nào vì cái chết của cậu mà rơi nước mắt.

Nhưng cậu vẫn muốn sống, Kagome đã từng nói với cậu, còn sống là còn hy vọng, còn tương lai.

Có điều đến tận bây giờ Inuyasha vẫn chưa gặp được.

Cậu không hiểu hy vọng và tương lai trong lời cô nói là gì, chỉ biết mong ước cuối cùng của cô ấy là muốn cậu sống sót.

“Sesshoumaru, tối nay ngươi cũng ở lại đây à?”

Thực lòng cậu có chút chờ mong, mong có người làm bạn bên cạnh, hiện tại Sesshoumaru chính là lựa chọn tốt nhất.

Cậu cũng chẳng có tư cách gì hỏi xem hắn có nguyện ý hay không, dù bây giờ đại yêu có quay ngoắt bỏ đi thì cậu cũng không cản hắn.

“Ngu xuẩn.”

Cậu ngó đại yêu cởi áo giáp xuống để một bên, đáp án vừa xem liền hiểu ngay, coi như hắn ngầm đồng ý rồi.

Khóe môi cậu nở nụ cười, khờ dại ngây ngô hệt như khi còn bé. Sesshoumaru có lẽ là một yêu quái không tồi.

Kimono điểm hoa văn anh đào phẳng phiu sạch sẽ, hắn ngồi đó, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của bán yêu, trái tim băng giá lại chợt thấy lo lắng.

Hôm qua hắn giết một đám tiểu yêu phiền phức rồi sơ suất bị thương, không ngờ gặp phải Inuyasha. Hắn thấy thú vị, muốn nhìn xem cún con ngốc định làm gì, lại biết được bí mật đêm trăng non. Thần sắc hắn phức tạp khó đoán, ánh mắt chăm chú ghim chặt vào thiếu niên áo đỏ ăn no ngủ say chẳng chút phòng bị gì.

Độc trên người bán yêu, không thể giải trong một sớm một chiều được.

“Anh ơi.”

Tiếng nỉ non vô thức bật thốt từ trong mơ, luyến láy một tia dịu dàng.

Hắn vén lại lọn tóc đen lòa xòa, bán yêu này có đôi khi giống cún con khiến người ta tâm động.

“Ta ở đây.”

Hang động mù mờ sáng tối, ngoài kia mưa vẫn rơi tí tách rả rích, vẫn không xao động được bầu không khí bình thản bên trong.