Interpol Phần 3 - Đế Chế Bất Diệt

Chương 9






Bang Washington, Mỹ.
Uranus và Mars đợi thám tử Spender và Spider tại trụ sở cảnh sát thị trấn Backfield, hai cốc café trước mắt đã nguội ngắt từ bao giờ. Vẻ mặt của cả hai đều trầm ngâm, mắt hướng ra phía đường lớn. Tất nhiên là trước khi có kết quả giám định vết máu thì không ai còn có thể làm gì hơn được. Mars đã thuật qua cho Uranus nghe về sự mất tích của giáo sư Tagasi và vụ nổ máy bay trên Đại Tây Dương, nên lúc này vẻ mặt của Uranus càng có vẻ u ám hơn.
Người hàng xóm đã chứng kiến những gì diễn ra buổi sáng hôm đó thực sự không thể giúp gì nhiều hơn, vì bà ta không nhớ những người đó đến đây bằng phương tiện gì, hay thậm chí là họ ăn mặc như thế nào. Bà ta chỉ nhớ người phụ nữ đến trước chừng 35, 36 tuổi, tóc vàng, không cao lắm.
Trong căn nhà, dù có soi từng milimet cũng không để lại bất kì dấu vết nào ngoài vũng máu. Còn tờ giấy trong túi áo tiến sĩ Fenton thì không thể chắc là có từ bao giờ, nên không thể coi đó là một dấu vết để lần theo.
Đúng lúc này, Spider xuất hiện ở ngưỡng cửa cùng thám tử- thanh tra Spender. Thấy họ xuất hiện, cả hai đứng dậy.
-Người phụ nữ đó có nhớ ra được thêm gì không?- Spider hỏi trước, bắt gặp cái lắc đầu của Mars, anh khẽ thở dài.
-Tôi đã có bản xét nghiệm mẫu máu ở đây.- Thanh tra Spender đặt túi hồ sơ xuống trước mặt ba người- Theo như kết quả giám định, thì mẫu máu ở hiện trường, là máu của tiến sĩ Fenton.
Lần này thì cả ba cùng đưa mắt nhìn nhau, ánh nhìn khẩn trương cực độ.
-Chúng ta giờ khó có thể khẳng định chắc chắn là tiến sĩ Fenton đã chết. Bởi nếu cần ám sát thì chúng không cần phải mang xác ông ấy đi làm gì.- Mars tự trấn an mình và mọi người.- Có thể chúng cần ông ấy, còn ông ấy do chống cự lại nên đã bị thương.
-Chúng tôi có thể vào hiện trường lại một lần nữa, được chứ?- Uranus đề nghị, tự nhiên anh có cảm giác mình đã bỏ qua một cái gì đó rất quan trọng.
-Tôi sẽ dẫn các cậu đi.- Thanh tra Spender đồng ý và đứng dậy.
Ba người bước nhanh theo ông, ánh mắt cực kì khẩn trương.
Bốn người chia nhau xem xét lại toàn bộ căn nhà một cách cẩn thận. Lát sau, Uranus kêu lên, ánh mắt lộ đầy vẻ phấn khởi, trên tay anh là một tờ giấy. Ba người còn lại nhìn tờ giấy đó, nhận ra là một tờ hóa đơn giặt đồ, tỏ ra chưa hiểu ý của Uranus. Uranus giải thích:
-Mọi người nhìn ngày tháng năm trên tờ hóa đơn này sẽ rõ. Ngày nhận hóa đơn là tối ngày hôm trước ngày tiến sĩ mất tích. Trong hóa đơn này có ghi những đồ ông ấy đem giặt, mọi người nhìn xem, áo khoác ngoài màu nâu, chính là cái mà chúng ta tìm thấy tờ giấy nhỏ ở bên trong.
-Cần phải xác minh lại cho chắc chắn.- Mars thận trọng nhìn lại tờ hóa đơn.

-Việc đó để tôi lo.- Uranus gật đầu- Cũng nhanh thôi mà. Nhưng nếu đó chính là cái áo ông ấy mới lấy, thì tờ giấy đó tiết lộ ra điều gì chăng? Một địa chỉ mà ông ấy cần đến à? Chữ trên tờ giấy không phải của ông ấy, nên có thể là của người phụ nữ đến lúc sáng sớm…
-Mọi việc chúng ta mới chỉ phỏng đoán đến vậy thôi- Spider lắc đầu- Tôi có ý này hay hơn. Tôi đã xem bản đồ, chỉ có một con đường độc đạo dẫn vào thị trấn này, và muốn vào đây, mọi người phải đi qua một ngã ba. Ở ngã ba đó có cài đặt hệ thống camera theo dõi. Những người kia được khẳng định là không đi ra từ thị trấn, thì chỉ có thể đi từ bên ngoài vào đây. Chắc chắn hình ảnh họ sẽ được ghi lại qua camera. Chúng ta có thể xem xét và khoanh vùng đối tượng, chiếu theo thời gian.
-Đó cũng là một ý hay.- Mars gật đầu.- Vậy Uranus, anh đi xác minh chiếc áo đó, còn tôi và Spider đến khu đặt camera xem xét một chút.
-Được- Uranus gật đầu.- Tôi sẽ gọi điện về thông báo tình hình với Commet luôn. Chúc may mắn.
Khu nghiên cứu Nhật Bản.
Commet ngồi trầm ngâm trước màn hình máy tính, đôi mày cau lại một cách sốt ruột. Càng ngày càng có những tin tức tồi tệ khiến anh phải hoài nghi về khả năng của bản thân. Hai vị giáo sư bị mất tích, sự sống chết của một người đồng đội nữa hoàn toàn không chắc chắn, còn có những gì sẽ xảy ra nữa đây. Trong khi đó, anh lại không nắm chắc được một chút gì về tin của Eagle và bọn giáo phái Thiên Hà. Lần đầu tiên G6 làm việc mà không có chút hiệu quả nào. Lỗ hổng ở đâu?
Snowy bước vào, đôi mắt của cô gái trẻ trung này cũng thâm quầng lại, da thì sạm đen hơn, mái tóc xù lên như chưa chải, trên tay cô là một xấp tài liệu. Thấy cô, anh lắc đầu:
-Trông cô có vẻ sắp kiệt sức đến nơi rồi, cô nên nghỉ ngơi đi. Cô nên nhìn Rose đấy.
-Tôi còn chịu được. Việc còn đầy thế này, tôi không thể bỏ.- Snowy lắc đầu, vẻ mỏi mệt hiện ra càng rõ hơn.
-Rose phải vào viện vì không trụ được rồi đó.- Commet lộ vẻ không hài lòng.
-Cô ấy còn nghĩ nhiều hơn tôi mà. Từ lúc trở về đến giờ cô ấy có vẻ yếu quá. Ngày xưa có bao giờ chúng ta thấy cô ấy mệt mỏi như bây giờ đâu.
-Việc nghiên cứu mấy cái văn tự cổ đó cô làm một mình được chứ?
-Tất nhiên tôi làm được. Để cho Rose nghỉ ngơi đi, đợi nhóm của KyO và nhóm của Cannon về rồi tính sau. Tôi nghĩ tôi sắp tìm ra một chút bí mật về chúng rồi…
-Ừm… vậy cô vất vả thêm nhé!
-Có tin tức gì về nơi trú ẩn của đám người Eagle chứ?
-Không…-Commet lắc đầu- Tôi đã lục tung cả khu vực biển quanh đây rồi. Có thể chúng ở xa hơn.

-FBI và cục tình báo các nước không giúp gì được chúng ta sao?- Snowy chán nản hỏi.
-Họ nói họ sẽ cố hết sức…Nhưng cô biết đấy, chả ai hao người tốn của cho chúng ta đâu…
Snowy lặng im rồi hỏi tiếp:
-Có tin tức của 3 đội kia rồi chứ?
-Rồi… Tôi đã nhận được báo cáo của họ. Cô và tôi đi thăm Rose rồi tôi sẽ lần lượt tóm tắt cho hai người nghe.
-OK.
Cả hai lặng lẽ đi về khu điều dưỡng của trung tâm quân sự, nơi N.R đang trải qua một đợt hồi phục sức khỏe đặc biệt ở đây. N.R đã ngất đi khi chuẩn bị cùng Snowy nghiên cứu đám văn tự cổ khiến ai nấy đều hốt hoảng. Trước nay, cô là người chưa bao giờ bị gục ngã. Có lẽ tin về cha nuôi- tiến sĩ Fenton, giáo tư Tagasi, Shin và Tiểu Phong làm cô ngã gục chăng?
Khi Commet và Snowy đến phòng chăm sóc đặc biệt dành cho N.R thì cô đang đọc sách trên giường. Thấy cả hai bước vào, cô vội buông quyển sách xuống, mỉm cười:
-Ôi, hai người đến đấy à? Tôi buồn chán quá chẳng biết làm gì…
-Trông cô khá hơn rồi đấy.
-Chắc chiều nay là tôi có thể rời khỏi đây…-N.R cười.
-Cô cứ nghỉ ngơi đi. Giờ chưa phải là lúc căng thẳng nhất mà cô đã như thế này rồi, hỏi sau này làm sao cô có thể chịu được những áp lực kinh khủng hơn?- Commet có vẻ không đồng tình.
-Nhưng, tôi thấy mình nằm đây thật không ổn chút nào trong khi mọi người lúc nào cũng có nguy cơ đối mặt với nguy hiểm.
-Thôi, tôi không cho cô có bất kì lý do nào rời khỏi đây trước tối mai. Tôi đến chỉ để báo tin cho cô như đã hứa thôi.
-Có tin gì rồi sao?

-Mars, Spider và Cannon thì chưa, nhưng hai đội còn lại thì đã có rồi.- Giọng Commet có vẻ chùng hẳn xuống khi nói đến đây.
-Có gì anh cứ nói thẳng xem nào…- N.R sốt ruột hỏi.
-Chiếc máy bay chở Shin và Tiểu Phong đã phát nổ trên Thái Bình Dương, đó là sự thật. Theo hộp đen được tìm thấy dưới đáy biển, đã có kẻ đem bom lên máy bay.
-Thật vô lý…- N.R kêu lên- Làm sao chúng có thể mang bom lên được chứ… Tôi đã ở khu soát vé suốt để chắc chắn là không có kẻ khả nghi nào đi trên chuyến bay đó. Chính tôi cũng đã dùng thẻ căn cước của mình tiễn hai người họ lên tận máy bay và xem xét lại kĩ rồi mà.
-Trong trường hợp này, chỉ có thể suy đoán là chúng có người trong phi hành đoàn mà thôi.- Commet thở dài.
-Shin còn quá trẻ- Snow lắc đầu vẻ thương tâm- Còn Tiểu Phong thì quá nhỏ… Cô đừng nên đau buồn nữa Rose.
-Tôi ổn mà. Vậy còn tin từ nhóm Cannon và Apple.
-Vấn đề làm tôi băn khoăn cả ngày nay chính là ở đây đây.
-Sao thế?- Cả hai cô gái có vẻ tò mò.
-Theo như trung tâm ở Đôminica thuật lại, việc họ cho người hộ tống giáo sư Tagasi từ đó về Nhật là hoàn toàn bí mật, không có trên ba người biết. Ba người đó đã đi cùng giáo sư ra máy bay và sẽ lên máy bay cùng ông về đây. Nhưng họ đã không lên máy bay.
-Vậy họ biến mất ở đâu?
-Cannon và Apple đã tìm thấy xe của họ trong một cánh rừng, trên xe không có ai, nhưng có vết máu để lại. Có lẽ đã có một vụ đọ súng diễn ra ở đó.
-Không tìm thấy ai sao?
-Không.- Commet lắc đầu.
-Tại sao bọn chúng biết và có thể tiến hành ám sát giáo sư được nhỉ?- N.R cau mày, rồi đột nhiên, cô tái mặt hỏi- Không lẽ trong tổ chức có nội gián?
-Tôi cũng nghĩ như thế…- Commet gật đầu vẻ nghi hoặc- Bởi vì chúng biết tường tận đường đi nước bước của chúng ta. Nếu nói rằng chúng biết vì chúng có Eagle thì hoàn toàn sai lầm… Eagle giỏi, nhưng hắn không hề xuất sắc đến độ ấy, hắn cũng chỉ là con người.
-Nhưng những hành động của chúng ta gần đây đâu có báo cáo lên ngài Tổng Tư lệnh?- N.R càng thất kinh.
-Chính xác, Tổng tư lệnh sợ tin tức sẽ thất thoát nên ông ấy cho phép chúng ta hành động mà không cần báo cáo ngay. Thế nên, những tin tức đó, chỉ có chúng ta biết…

-Chúng ta?- Snowy dường như hiểu ngay lời Commet nói- Ý anh là chỉ có G6 chúng ta biết những tin đó, và nếu có tin tức lọt ra ngoài, thì chỉ là một trong 10 người chúng ta nói ra sao?
-Còn có đội Kan nữa…
-Anh điên rồi…- Snowy hét lên ngắt lời Commet- Đầu anh có bị làm sao không thế Commet? Chúng ta là ai? Là G6, là Aseller, anh quên rồi sao?
-Tôi không quên…- Commet cố giải thích với cô- Nhưng ý tôi là…
-Anh không quên mà anh có thể nghi ngờ những người cộng sự đã gắn bó máu thịt với anh sao? Anh nghĩ là tôi sẽ tin lời anh nói à? Không, không bao giờ có một ai trong chúng ta làm cái điều vô liêm sỉ đó…- Snowy quát lên giận dữ.- Anh thấy chúng ta còn chưa đủ thê thảm hay sao mà còn định làm mọi người phải nghi ngờ nhau như thế?
-Cô bình tĩnh nghe tôi nói đã Snowy…- Commet nóng nảy gắt to hơn khiến hai cô gái cũng giật cả mình.
-Được, nhưng anh tốt nhất đừng bao giờ nhắc lại cái suy nghĩ vớ vẩn đó nữa.- Snowy hổn hển nói trong cơn tức giận.
-Tôi nghĩ Commet cũng có lý đấy Snowy…- N.R nhẹ nhàng tiếp lời- Mọi chuyện đều có thể xảy ra, chị hiểu điều đó mà, đúng không?
-Hai người điên rồi… Tôi phải về làm việc tiếp đây…- Snowy cau có rồi bước nhanh ra khỏi cửa.
Snowy đi rồi, Commet lắc đầu thở dài:
-Sự việc đã đến nước này, chính tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa.
-Khi trong lòng đã có sự nghi kị lẫn nhau thì làm việc với nhau rất khó. Anh nên chấm dứt sớm việc này đi, không thì chúng ta sẽ sớm tan rã, không phải vì yếu, mà vì chúng ta không có lòng tin vào chính đồng đội của mình đấy.
-Tôi biết… Thôi, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi tìm Snowy nói chuyện chút. À, tại sao cô không mang Alex theo mà gửi nó về nhà làm gì?
-Thân tôi tôi còn lo không xong nữa nên tôi nhờ KyO gửi nó về Việt Nam một thời gian. Nó đi theo chắc cũng chẳng giúp ích được gì nhiều mà.
-Còn Arrow, nó không về cùng cô sao?
-Không… có lẽ nó muốn ở lại đảo cùng con chim mái và đàn con của nó.
-Ừ… Cũng có thể như vậy tốt hơn. Tôi đi đây, tạm biệt.
Commet chào người đồng nghiệp rồi bước ra khỏi cửa, đi về phía trung tâm nghiên cứu nơi Snowy đang làm việc.