IMI - Tiên Giới Chiến

IMI - Tiên Giới Chiến - Chương 128: Hoài Nam ở Ma giới




“Đạt tới cảnh giới Khai Trí thì trong cơ thể sẽ xuất hiện thực thể ma lực ngưng tụ, ừm… gọi là nội đan đi. Lúc này ma lực hấp thụ được sẽ có tám phần được chuyển vào và tích trữ trong nội đan. Hai phần còn lại sẽ sử dụng để ngưng kết và tẩm bổ cơ thể.”



“Nội đan của ma tộc so với Kim Đan của Tiên giới thắng ở trữ lượng, nhưng thua ở khả năng duy trì. Dẫu sau kim đan mỗi một thời gian sẽ tự động sản xuất ra linh lực giống như một nhà máy cỡ nhỏ, tẩm bổ cơ thể của tu chân giả, bởi vậy đạt tới Kim Đan, đa phần đều không cần ăn, mà chỉ cần úp mặt vào tường ngồi xổm cũng còn lâu mới chết. Ma tộc thì khác, không có ăn, thì chết chắc.”



“Khai Trí cảnh giới với lượng ma lực dày đặc từ nội đan, có thể tạo ra trạng thái thực thể ngoại phóng, nói đơn giản là dồn nén một lượng ma khí cực kỳ dày đặc bắn ra ngoài, rồi thông qua chút kỹ xảo khiến nó ngưng hình mà thôi. Bởi vì kỹ xảo thô ráp này, ma tộc chiến đấu cực kỳ tiêu hao, đấm một quyền phải ăn một con bò mới bổ xung lại được. Tất nhiên những thứ nhiều dưỡng chất như thịt của tu luyện giả hoặc những kẻ đồng cảnh giới lại là chuyện khác.”



Hoài Nam ngồi khoanh chân, chống tay vào cằm, vẻ mặt chán nản nghe tiếng lải nhải trong đầu mình. Hắn dựa lưng vào một gốc cây khô cằn sau lưng, uể oải nói:



“Cho nên hiện tại, không có gì để ăn thì chúng ta chết chắc !?”



“Kufufu, tiểu chủ nhân, có thể ăn thịt tiểu Vũ nha, mềm mại này, mọng nước, linh lực dồi dào, hấp thu xong có thể vài năm không cần ăn, hoặc dồn lực để tiến hóa lên một tiểu cảnh giới cũng có thể nhé.”



Giọng nói trong đầu đáp lại đầy vẻ trào phúng.



“Vậy thà ta đi ăn mấy con ma cây kia còn hơn.” Hoài Nam bĩu môi.



“Không thích, cảm giác vị cứ như cái dây thừng, nghĩ còn thật buồn nôn.”



Hoài Nam trợn mắt trắng:



“Ngươi ăn sống con nhà người ta thì không buồn nôn !?”



“Khác nhau nha, ma cây trì độn, có ngắt một cành cây của chúng nó ăn thì phải vài ngày sau chúng nó mới kháng nghị. Còn sinh vật bị ăn sống, sẽ la hét, gào thét, tâm linh run rẩy, cảm giác khác hoàn toàn, đầy cảm giác thành tựu thỏa mãn. Maz, tiểu chủ nhân ngài nghĩ xem, uống một bát máu nóng hổi chung quy vẫn dễ chịu hơn uống một bát nhựa cây đi !?”



“Nói cũng có lý.” Hoài Nam gật đầu không phản bác, hắn dù sao cũng vẫn là thích ăn thịt hơn ăn chay.



Nhưng sau đó lại tiếp tục buồn bực nhổ ra một đoạn xương cụt bóng loáng.



“Nhưng con ma tượng cuối cùng ở vùng này, chúng ta cũng ăn xong rồi. Tiếp tục không có gì ăn, liền chết đói á.”



Cecillia trong đầu hắn cũng thoáng ảo não:



“Cảnh giới thấp cũng thật phiền phức, phải dùng phương pháp nhai nuốt và tiêu hóa hạ cấp thế này để bổ xung ma lực tiêu hao, nếu tiểu chủ nhân ngài sớm thành ma vương thì tốt rồi, có thể tùy ý điều động ma lực trong cơ thể đám ma cây để làm dinh dưỡng như trước, sống liền khoái hoạt.”



Cảnh giới ma vương có thể trực tiếp rút đi ma lực của loài khác tẩm bổ cho mình, khiến quần ma thần phục, bởi vậy mới gọi là ma vương. Còn đại ma vương, thực tế chỉ là cách gọi khác của cảnh giới hư không – cận giới hoàng mà thôi.



Hoài Nam cười lạnh:



“Ngươi nghĩ sống ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này có gì khoái hoạt !?”



Hắn chỉ tay ra phiến đồng bằng phía trước, một dải đất đá bằng phẳng trải dài không thấy bờ bến, lác đác có mấy cành cây khô héo tựa như cái hắn đang dựa lưng nhô lên, một vài bộ xương thành tinh lảo đảo lắc lư đi lại trong gió rét. Rõ là cái phiến tử địa.



Gió heo hút thổi qua, Hoài Nam không thấy rét vì thể chất mạnh mẽ nhưng vẫn cảm thấy có một luồng hàn ý xâm nhập. Chính mình anh tuấn tài ba, không phải cũng sẽ chết héo ở chỗ này vài ngàn năm, phải ăn rễ cây, ấy lộn, ma cây để sống qua ngày chứ hả !?



Còn may, trong người hay bên cạnh vẫn còn có hai nữ làm bạn, Hoài Nam nhìn Mặc Sương Vũ đang thiu thiu ngủ ở bên, khuôn mặt bầu bĩnh đã tiều tụy đi khá nhiều vì nửa năm bươn trải cùng hắn, thoáng có chút khổ sở. Mặc Sương Vũ thực ra mang rất nhiều ích cốc đan, loại thuốc dành cho tu chân giả lười ăn và muốn ngồi xổm trong núi bế quan, nhưng cô bé ăn được, Hoài Nam ăn không được. Ích cốc đan thực tế cũng là viên dinh dưỡng ở tiên giới, giống thực phẩm chức năng ở trái đất, thế nhưng Hoài Nam bây giờ cần là máu và thịt, cảnh giới của hắn cũng khiến hắn tiêu hao cực lớn. Nửa năm nay hắn bị đói xỉu không biết bao nhiêu lần.




Thỉnh thoảng Mặc Sương Vũ phải nhỏ cho hắn một giọt máu, hắn mới có khí lực đi lại và làm việc.



Nửa năm nhỏ máu, dù là tu chân giả cũng không dễ chịu. Ở đây linh lực thưa thớt, Mặc Sương Vũ muốn khôi phục cũng cực kỳ chậm chạp. Thậm chí vết nứt trên kim đan cũng chưa hoàn toàn lành lại.



Hoài Nam cuối cùng cũng hiểu tại sao ở đây ngoại trừ xương khô và ma cây, hiếm có con ma thú nào, vì xương khô tụi nó không cần ăn, và ma cây có thể sống chậm. Tiêu hao của hai loài này đều cực ít, chúng nó sống vài ngàn năm nữa cũng không vấn đề gì, nhưng hắn thì khác, trước khi tấn cấp ma vương, ma tộc tu luyện giả nếu không có ăn, nhẹ thì thụt lùi cảnh giới, nặng thì thành quỷ đói chờ đầu thai.



Lúc trước Cecillia còn giữ được cơ thể và một phần thực lực, vẫn có thể cưỡng ép đám ma cây nhường ra ma lực, bây giờ còn dám chạy đến trước mặt chúng nó lộn xộn, bỏ qua uy áp, thật có khả năng bị chúng nó ăn tươi.



“Ta nói rồi, không đùa đâu, ta nghĩ chủ nhân ngài vẫn nên ăn tiểu Vũ đi, cứ thế này chẳng mấy ngài sẽ chết, con bé sẽ cô độc một mình ở đây, với bé gái, vậy có chút tàn nhẫn ha. Sớm giải thoát cho nó thì hơn.”



“Ta thực ra rất muốn ăn ngươi.” Hoài Nam cắn răng.



Giọng nói trong đầu vang lên, vẫn đầy vẻ trào phúng, điệu bộ chẳng phải chuyện gì to tát:



“Đến đây, ta cũng không cấm cản ngài nha. Chỉ cần ngài chịu được cảm giác tự mình đâm gậy vào cơ thể mình mà nói, ta cũng chưa từng thử qua cảm giác bị người ăn đâu, có chút thú vị. Kufufufu…”



Liên kết giữa hai người là thật. Mặc dù Cecillia chết thì Hoài Nam cũng sẽ không chết, nhưng cảm giác đau đớn thì cả hai cùng chia xẻ, đánh cô ta thì Hoài Nam đau, muốn xxx cô ta thì cúc hoa sẽ sẽ nhói. Thật không có biện pháp nào.



“Bitch…” Hoài Nam nổi gân xanh đầy trán, không còn từ nào hợp hơn với cái thể loại này.



“Nếu ngươi không nghĩ ra được cách nào, thì cùng ta chết đói ở đây đi. Ngươi không sợ đau, không sợ ngứa, nhưng chết đói hẳn không dễ chịu nhỉ !?”




“Tsk…” Cecillia phiền chán.



“Mà, nói đến, thì hẳn là có. Dời khỏi chỗ này là được.”



“Cái hành tinh này có tàu vũ trụ !?” Hoài Nam mắt sáng lên hỏi.



“Hành tinh !? Đây là tầng thứ mười tám ở ma giới… ừm, quên mất nó cũng là một tinh cầu nhỉ. Cơ mà, tàu vũ trụ là cái gì !?”



“Một loại thiết bị chuyên chở vượt hành tinh.” Hoài Nam kiên nhẫn giải thích. Hai người bất đồng ngôn ngữ nhiều lắm, nửa năm vẫn không đủ xóa hết.



“A, cái đó thì không, nhưng mười tám tầng ma giới đều được xâu với nhau bởi một sợi xích không gian, ừm, có thể coi như một trận pháp dịch chuyển đi, muốn rời khỏi tầng sâu nhất của ma giới này, chúng ta tìm sợi xích để leo lên là được.”



“Nói cách khác, phải tìm mắt trận !?” Hoài Nam nhíu mày hỏi, chẳng lẽ bới cả hành tinh lên tìm !? Ma giới này cũng thật kém văn minh, đến cái biển chỉ đường cũng không có, tứ phía tối om, không có mặt trời, muốn không di chuyển thành vòng tròn cũng chỉ có thể dựa vào trí nhớ và cảm giác, cứ như vậy hiệu xuất tìm kiếm sẽ rất thấp.



Giọng nói của Cecillia trong đầu thoáng chút mất tự nhiên:



“Tìm thì cũng không hẳn, bởi ta vốn biết nó ở đâu, nhưng địa phương đó gần đây có chút kỳ quái. Ta cũng không muốn tùy tiện bước vào đó.”



“Có gì kỳ quái !?” Hoài Nam kích động hỏi, bây giờ dù là đầm rồng hang hổ hắn cũng quẩy, mà hắn cũng rất muốn gặp rồng và hổ, để nướng chúng nó ăn.



“Nó biến thành một sơn cốc, đầy ánh nắng và hoa màu, ta đang trọng thương, bước vào vùng ánh nắng như vậy tìm kiếm chỉ sợ liền chết tốt. Mà giữa cái vùng đen như lông này, có một điểm sáng chói như vậy, có phải rất quỷ dị hay không !?” Cecilia nghĩ nghĩ đáp.




“Có ánh nắng !? Tốt, ta còn thực thích được tắm nắng đây.” Hoài Nam hưng phấn cười cợt.



“Chủ nhân ngài nghĩ lại xem, ngài bây giờ là một ma tộc rồi đó nha, bị nắng chiếu vào liền đẹp mặt.”



Tại sao hắc ám khung thương lại là bầu trời màu đen bao phủ ma giới !? Bởi vì ma tộc không khoái ánh sáng. Đem một con ma vật cấp bậc Khai Trí ra phơi nắng, đảm bảo chỉ cần nửa tiếng, nó sẽ biến thành cá hong khô.



Hoài Nam chợt tắt tiếng, cẩn thận ngẫm nghĩ, mình hiện tại chẳng phải là con người thuần túy nữa. Chỉ sợ trở về trái đất cũng phải mặc giáp kín người, giống như chuột bọ không dám chạy ra trời quang, tâm tình hưng phấn liền nhanh chóng tụt xuống.



Nhưng tâm tình xấu cũng chẳng ảnh hưởng tế bào não hắn vận động.



“Tiểu Vũ có thể đi nha, nhóc này là người Tiên Giới, cũng chả liên quan gì đến ma tộc chúng ta.”



Lập tức cánh tay trái của hắn run rẩy, tế bào chuyển động nhanh chóng tổ hợp thành một cái đầu chó đen xì, nhưng biểu cảm cực kỳ nhân tính hóa, hai mắt tròn hung ác lúc này sáng trưng, đầy vẻ kích động.



“Đúng rồi !!! Sao ta lại quên mất. Ngày đó thật may mắn không đem con bé ra gặm. Chủ nhân ngài thật anh minh thần võ.”



“Chứ sao.” Cứ việc tâm tình đang rất không xong, nhưng cũng không ảnh hưởng Hoài Nam tán thưởng con chó này với mình tung hô, hắn giơ tay muốn giận xoa đầu chó.



Crap…



Đầu chó cắn tới, bàn tay phải liền cụt gốc. Hoài Nam mặt không biểu tình nhìn nhìn.



“Ai ai ai ai ai…. Đau quá… thì ra cảm giác bàn chân, a… không, bàn tay bị nhai mất là như thế này !! Kufufufu…. Đau chết ta rồi… Đau thật… đau thật… fufufuu… Tiếp nào. Chúng ta cắn miếng nữa ăn mừng.”



Khuôn mặt chó đen vặn vẹo đầy vẻ phấn khích, còn cao hứng hơn Hoài Nam khi nghe tin có cổng dời khỏi nơi đây. Thậm chí nó còn thở gấp, ánh mắt xoáy tròn có vẻ mê ly. Hoài Nam còn thấy nó đỏ mặt. Hắn nghiến răng nghiến lợi:



“Có tin không hiện tại ta giải trừ khế ước, cho ngươi nằm lại đây vĩnh viễn luôn !?”



“Ấy ấy, chủ nhân bớt giận, thuộc hạ quá mừng nên tùy hứng… Mời chủ nhân cứ tùy tiện trách phạt.”



“….”



Thấy hắn lạnh mặt không đáp, đầu chó nghi hoặc hỏi:



“Chủ nhân có cần ta dạy cho vài cách để bạo hành nữ nô !?”



“Ngươi nghĩ ai cũng thích tự ngược giống mình sao !?” Hoài Nam đáp, mặt không biểu tình. Đau đớn gì đó hắn cũng đã quá quen rồi, mất cánh tay cũng chỉ như muỗi đốt thôi. Ma lực để khôi phục khiến mấy ngày tới sẽ đói bụng mới là cái đáng lo lúc này.



“Kufufufu… thôi nào, đừng vậy mà.” Cecillia cười cười, đầu chó điều khiển bàn tay trái đến, liếm liếm trên mặt hắn. Hoài Nam có chút chán ghét, dùng tay phải mới hồi phục của mình, còn đang bốc khói xanh đẩy đẩy nó ra. Cecillia dụi dụi đầu vào ngực hắn, có điểm giống tiểu cẩu làm nũng. Nhưng Hoài Nam rất nghi ngờ, con hàng này có phải đang phấn khích muốn cắn thử xem trái tim của hắn có vị như thế nào không đây.