Im Đi Tớ Không Nghe

Chương 37: Rung động




Không nên tự luyến

Ngón tay của Túc Lễ sạch sẽ, thon dài. Khoá đồng phục được hắn kéo xuống vang lên tiếng 'cách' thật khẽ, khi áo khoác mở ra quẹt phải quần, âm thanh 'sột soạt' như được phóng đại trong không khí tĩnh lặng.

Túc Lễ thong thả cúi xuống. Túc Lễ đứng rất gần cậu nên cậu nghe thấy mùi thơm cam thoang thoảng từ hắn, không sao tránh được.

Úc Lạc Thừa đờ người đứng tại chỗ. Bên trong lớp áo khoác là chiếc áo len đã bị giặt đến vải cứng.

Chữ 'sờ' của Túc Lễ chắc là sờ cách lớp áo len thôi.

Ngón trỏ của hắn khẽ gảy ngoài áo. Sau đó, hắn nhấc mắt lên nhìn Úc Lạc Thừa.

"Tớ sờ vào trong được không?" Hắn chân thành đến nỗi cả người hắn nom vô cùng ngoan ngoãn lễ phép.

[Mềm, ấm, mượt... Mẹ kiếp, đồng ý mau!!!]

Khuôn mặt trắng bệch của Úc Lạc Thừa thoắt cái đỏ bừng. Dẫu biết rằng Túc Lễ chỉ xem cậu như thỏ con - bé cưng của hắn, nhưng cậu là người mà, bị xoa như thỏ cũng xấu hổ lắm.

Bên ngoài dịu dàng nhưng bên trong chó tính của Túc Lễ khiến cậu thêm tổ nhức đầu. Cậu vốn đã không giỏi từ chối rồi, đặc biệt là lúc Túc Lễ cáu kỉnh, từng đốt ngón tay hắn níu lại lớp áo cậu dần trở nên trắng bệch.

Cậu gắng gượng gật đầu.

Mắt Túc Lễ sáng rực. Hắn chẳng buồn khách sáo nữa, thò hẳn tay vào áo khiến Úc Lạc Thừa muốn độn thổ tới nơi.

Da gà da vịt cậu còn chưa kịp nổi thì bên ngoài lớp đã vang lên tiếng bước chân, có tiếng gào lên: "Trong lớp còn đứa nào nữa? Sắp đóng cửa rồi! Về mau lên!"

Trong chớp mắt, người bên ngoài nọ mở cửa ra - ông bác bảo vệ ló đầu vào gọi: "Còn ai không?"

Lớp học vắng tanh không một bóng người.

"Bực thật, lúc nào cũng có mấy lớp tan học không tắt đèn, đám học trò này..." Ông bác tắt đèn, bật đèn pin bước đến các lớp khác để kiểm tra.

Cửa lớp khép hờ khẽ di chuyển.

Úc Lạc Thừa bị Túc Lễ dồn vào góc tường, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Túc Lễ ép sát đến độ cậu thở không ra hơi.

Úc Lạc Thừa khẽ túm lấy cổ áo hắn.

Trong bóng tối, Túc Lễ cúi đầu nhìn cậu, tia lạnh loé lên sau lớp kính, "Hửm?"

"Được, được chưa?" Úc Lạc Thừa phát hiện hắn ép sát rạt hơn, sắp dán cả người lên người cậu mất, "Bác ấy đi rồi."

"Ừm." Túc Lễ liếm đôi môi khô khốc, cười khẽ: "Cần gì phải trốn nhỉ?"

[Con quỷ thỏ này nhát gan quá. Mẹ nó, khi nãy lôi mình một phát tưởng đâu nội tạng lọt hết ra ngoài không á, đúng là con thỏ lực điền mà! Cần gì phải trốn, chúng ta chẳng yêu đương hun hít gì, mình sờ có tí bụng mà làm như chuyện kỳ cục lắm không chừng. quái lạ, ông đây vô cùng đàng hoàng đứng đắn! Con thỏ chết dẫm này làm như thể tụi mình đang yêu đương vụng trộm vậy... Xuỳ.]

Úc Lạc Thừa ngượng ngập mấp máy môi, tỏ ra bực mình: "Sờ, sờ bụng bị người khác thấy... Kì cục lắm."

[Ui chao, biết ngay mà, là do ẻm mắc cỡ!]

Túc Lễ mỉm cười gật đầu, "Được, vậy sau này tụi mình tìm chỗ không người để sờ."

"........" Nói thế nghe càng kỳ cục hơn, Úc Lạc Thừa khẽ đẩy hắn ra, "Đi thôi."

Túc Lễ không nhúc nhích mà còn cố tình ép sát hơn, "Nhưng tớ vẫn chưa có sờ mà Thừa Thừa."

[Aaaaaa mém chút nữa! Tức quá! Hiếm lắm bé thỏ của mình mới chủ động xin được sờ mà!]

Chút can đảm của Úc Lạc Thừa thoắt cái tắt ngúm. Cậu lo sợ đáp: "Sắp, sắp khoá cửa rồi mà, lần sau được không?"

[Cũng đúng, sắp khoá cửa, sờ được có mấy phát thì hề hấn gì, phải dành nhiều thời gian để sờ cho sướng! Muahahahaha!]

"Được thôi, tớ nghe lời cậu." Túc Lễ lùi về sau, cuối cùng cũng thả cậu ra khỏi khe cửa.

Lúc hai người ra khỏi lớp, bác bảo vệ đã khoá cánh cửa bên kia của toà dạy học. Túc Lễ và Úc Lạc Thừa chạy xuống từ bên này, vừa quẹo qua là vô tình đụng trúng ông bác khác.

"Ê! Hai đứa học lớp nào? Khuya lắc khuya lơ rồi còn ở toà dạy học làm gì vậy hả!" Ông bác dữ khủng khiếp, hẳn là không phải lần đầu tiên bắt gặp học sinh trốn ở toà dạy học để hút thuốc, uống rượu, nên lên đây để ngăn bọn họ.

Túc Lễ nhanh tay lẹ mắt túm Úc Lạc Thừa chạy tiếp. Hai người cao ráo chân dài chạy như bay. Bác bảo vệ đuổi theo mười mấy mét là bỏ, đứng đằng sau la vài tiếng cho có lệ.

Đèn đường dần phụt tắt từ xa, bóng tối tựa sương mù dần bao phủ lấy phía sau.

"Có giống với chơi game không?" Túc Lễ vừa chạy, vừa ngoái đầu hỏi cậu.

Úc Lạc Thừa khó hiểu nhìn hắn, cổ họng đã khát khô lại còn bỏng rát, bị gió đêm hất vào nên càng nóng hơn.

Túc Lễ mỉm cười nhìn cậu, kéo cậu chạy mãi cho đến khi màn đêm bị bỏ lại phía sau.

Tiếng gió rít bên tai, Úc Lạc Thừa lo lắng nhìn về trước, ánh đèn đường chập chờn hắt xuống mặt đất như những quả cam.

"Bác bác- Bác ơi đợi đã! Túc Lễ vội gào lên với ông bác quản lý ký túc xá đang định đóng cửa.

Để vào được cửa đương nhiên phải chịu ăn mắng, Túc Lễ và Úc Lạc Thừa thở hồng hộc, ngoan ngoãn nghe ông la. Nhưng ông biết mặt Túc Lễ nên chỉ nói vài câu rồi phất tay đuổi bọn họ lên lầu.

Tới cầu thang, Úc Lạc Thừa mới nhận ra nãy giờ hai người vẫn còn đang nắm tay làm cậu muốn rút tay về ngay.

Không rút được.

Mà còn bị Túc Lễ nắm càng chặt hơn.

[Đệt, chưa được sờ bụng thì vẫn phải được nắm tay chứ hả?! Úc Lạc Thừa keo kiệt quá thể, đồ ích kỷ! Đồ con thỏ ích kỷ! Ông đây không buông tay thì sao nào! Không buông tay đấy! Tức muốn chết aaaa, cả một buổi tối không làm ăn được gì- Nào có ai số khổ hơn mình!]

"......." Úc Lạc Thừa câm nín không rút ra nữa.

Leo đến lầu 5, Túc Lễ lải nhải không ngừng đã buông tay cậu một cách miễn cưỡng. Úc Lạc Thừa tức thì nhẹ nhõm.

Biết thế đã cho hắn sờ bụng luôn rồi.

--

Hôm sau là thứ Hai, cũng là kỳ thi tháng đầu tiên của khối 11. Bởi do căng thẳng mà Úc Lạc Thừa dậy sớm hơn mọi ngày, sắc trời bên ngoài mới tờ mờ sáng.

Chuông báo thức vẫn chưa kêu, Úc Lạc Thừa lặng lẽ ngồi dậy chuẩn bị mặc quần áo.

Bỗng có một cái đầu lú ra bên cạnh làm cậu hú hồn hú vía.

[Muahahaha!]

Túc Lễ thầm cười khoái chí trong lòng. Hắn chưa đeo kính, tóc rối tung rũ trên trán nên trông hắn càng tăng động hơn.

Úc Lạc Thừa nhìn hắn đưa một bộ quần áo lên trên mà khó hiểu, cậu do dự một chốc mới nhận lấy, bảo: "Trưa tớ giặt cho cậu."

Hẳn là chưa tỉnh ngủ nên Túc Lễ cứ mắt nhắm mắt mở, ngơ ngác một hồi mới thì thào: "Không phải giặt, tớ cho cậu đó."

Vì chưa tỉnh ngủ nên hiếm khi thấy hắn yên tĩnh. Úc Lạc Thừa không nghe được hắn nghĩ gì trong lòng, bỗng thấy nóng bỏng cả tay, "Không, tớ không cần đâu, cảm ơn cậu."

Túc Lễ nằm bò lên trên đầu giường cậu, vừa ngáp vừa nhắm mắt chọc chọc vào cánh tay cậu, lì lợm nói: "Thi cử mặc quần áo mới mới có vía hên được."

Vừa dứt lời, không đợi Úc Lạc Thừa đáp hắn đã lăn xuống giường dưới hệt như cọng bún, lật người tiếp tục ngủ.

Úc Lạc Thừa không khỏi thò đầu xuống nhìn hắn.

[Ờm, chắc cậu ấy sẽ nhận nhỉ, còn trả lại nữa là mình đội quần mất... Mẹ ơi buồn ngủ quá đi. Mình đã có lòng chọn ra bộ đẹp nhất cho cậu ấy rồi, bộ đồ rách kia của cậu ấy sắp cứng thành đá đến nơi. Ôi buồn ngủ quá ngủ thôi... Hức hức cậu ấy có tưởng mình coi thường cậu ấy không... Aaa phiền chết đi được, biết thế đã không tặng rồi... Cơ mà buồn ngủ quá đi kỳ thi ngu lòn này... Có phải bé thỏ mặc áo len là do đang đợi mọc lông không nhờ? Muahahaha cứu cười ẻ... Má ơi cười tỉnh ngủ-]

Sau đó, Úc Lạc Thừa thấy hắn nằm dưới chăn run bần bật, ló đầu ra dụi mắt.

Úc Lạc Thừa lật đật ngồi thẳng dậy, đoạn lại nhìn áo len trong tay do dự mím môi.

Túc Lễ cao hơn cậu nửa cái đầu nên áo len mặc lên người hơi bị rộng, cổ áo cũng thùng thình. Cậu thấy không quen nên kéo áo che lại xương quai xanh, kéo khoá đồng phục lên tận cằm, song vẫn cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại của chiếc áo len này.

-

Phòng thi yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng viết chữ sột soạt.

Nhìn thấy ba chữ "ló đầu ra" trên đề thi, Úc Lạc Thừa không khỏi nhớ đến dáng vẻ Túc Lễ ngơ ngác, còn ngái ngủ nằm ngoài ra đầu giường mình. Sau đó, cậu lại nhớ đến lúc hắn ló đầu từ chăn ra, khi dụi mắt còn vương tóc loà xoà trước trán.

Đôi mắt cậu chất chứa nét cười.

Khá là... đáng yêu.

Bỗng nhận ra mình đang nghĩ gì, nụ cười của cậu tắt ngúm.

Úc Lạc Thừa mím môi, bắt đầu tập trung làm bài.

Buổi trưa, kỳ thi kết thúc, nộp bài xong là Úc Lạc Thừa vác balo chậm rãi đi theo đám đông đến canteen, trên đường gặp được Bộ Phong Gia.

"Đù má, đề Ngữ Văn lần này bị khùng hả, cái quần què gì thế!" Bộ Phong Gia chán nản rù rì, "Tôi còn chưa viết xong luôn. Cậu viết xong chưa?"

"Xong rồi." Úc Lạc Thừa gật đầu.

"Uầy, lúc còn ở trường số Bảy cậu học giỏi lắm phải không?" Bộ Phong Gia tò mò hỏi: "Bình thường cậu học chăm thế kia."

Úc Lạc Thừa ngập ngừng lắc đầu, "Tớ học không giỏi đâu."

Cậu gắng gượng để bản thân không phải nhớ đến mọi thứ về trường số Bảy. Ánh mắt mơ màng của cậu bỗng tập trung nhìn về Túc Lễ ở phía trước trong đám đông.

"Câu 4 trắc nghiệm tớ chọn sai chắc rồi." Âu Đồng Đồng đứng bên cạnh Túc Lễ, nhíu mày lấy tay níu lấy tay áo hắn, "Túc Lễ, câu 4 cậu chọn đáp án nào?"

Túc Lễ để mặc cô nhóc túm tay áo mình, nở nụ cười đáp: "Chắc D."

Âu Đồng Đồng nghe xong còn ủ rũ hơn.

Một bạn nữ bên cạnh Túc Lễ cười đùa nói: "Tớ cũng chọn D nè, Túc Lễ, câu 3 cậu chọn gì á?"

Túc Lễ rất tốt tính trả lời, bị bạn nữ đó đánh vào tay cũng chỉ ôm tay cười tươi rói, tiện thể an ủi Âu Đồng Đồng, "Điểm Văn của cậu tốt thế mà, chưa chắc là khoanh sai đâu."

Tiếng người ồn ào, bọn họ đứng cũng không gần nên Úc Lạc Thừa không nghe thấy hắn nghĩ gì. Từ xa trông thấy hắn bị một đám con gái vây quanh, đã vậy hắn còn đối xử với từng bạn vừa dịu dàng vừa ga lăng, trước giờ vẫn thế, luôn được yêu thích.

"Lão Túc! Không đi nữa là không được ăn cơm đó!" Lâm Duệ chen vào bá cổ hắn, cùng Vu Hạo túm hắn ra, bọn họ vừa đùa giỡn ồn ào vừa chạy đến canteen.

"Đồng Đồng, hồi nãy cậu đứng gần với lớp trưởng ghê luôn, tai đỏ hết luôn rồi này." Bạn nữ bên cạnh cười đẩy cô nhóc.

"Làm gì có, ui cậu phiền quá đi..." Âu Đồng Đồng cười đẩy lại.

"Chắc chắn lớp trưởng cũng thích cậu, hồi nãy cậu ấy chỉ nhìn cậu thôi." Có người trêu chọc khiến cho Âu Đồng Đồng đỏ tía tai.

Úc Lạc Thừa và Bộ Phong Gia lướt ngang bọn họ. Bộ Phong Gia không nhịn được nói: "Lớp trưởng được thích quá nhỉ. Âu Đồng Đồng xinh nhất lớp mình. Cơ mà lớp trưởng đã học giỏi, đẹp trai lại còn tốt tính, thảo nào nhiều người crush. Từ lớp 10 là cậu ta đã nhận biết bao thư tình không đếm xuể rồi, hâm mộ ghê."

"Ờm." Úc Lạc Thừa gật đầu.

Suýt chút là cậu quên mất.

Túc Lễ đối xử cực kỳ tốt với tất cả mọi người, dẫu cho là thầy cô hay bạn học đều rất thích hắn cả.

Và Úc Lạc Thừa cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.

Dù không bị tự luyến nhưng cậu cũng không nên tự chuốc lấy rắc rối.

Những rung động thoáng qua không đúng thời điểm ấy, cuối cùng vẫn bị lý trí dằn ngược xuống đáy lòng.