Im Đi Tớ Không Nghe

Chương 33: Xấu hổ




Đầu óc của Túc Lễ không được bình thường

Có thể là do chia sẻ bí mật chôn giấu đã lâu, hoặc cũng có thể là do sau khi biết được tính hướng của cậu, Túc Lễ hoàn toàn không thấy chán ghét, điều này khiến Úc Lạc Thừa không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng, cậu cũng được ở bên cạnh Túc Lễ mà không cần căng thẳng liên tục.

"Về trường còn muốn chuyển ký túc xá không?" Túc Lễ nhét cho cậu một đĩa đầy ắp dâu tây, ngồi xuống sofa.

[Cậu đã đồng ý làm bé pet của tớ rồi, chắc không chuyển nữa đâu nhỉ? Tay Úc Lạc Thừa xinh quá, trắng tươi.]

Úc Lạc Thừa ngập ngừng một chốc, thử dò hỏi: "Nếu như vẫn đổi, cậu có giận tớ không?"

[Tất nhiên!]

"Không có mà." Túc Lễ cười thản nhiên, "Chuyển ký túc xá là quyền tự do của cậu."

[Nhưng tớ sẽ bóp chết tự do của cậu từ trong trứng nước! Cậu là thỏ con của tớ, mắc gì phải ở chung với người khác? Sao không ăn dâu thế... Muốn xem bé thỏ ăn dâu cơ.]

Úc Lạc Thừa cầm trái dâu cắn một cái, trong tay chỉ còn lại cuống dâu. Cậu nở nụ cười với Túc Lễ, "Vậy để tớ nghĩ lại đã."

Thấy bên má cậu phồng lên, Túc Lễ liếm khoé môi, vươn tay lấy trái dâu đưa vào miệng Úc Lạc Thừa, nghiêm túc nhìn cậu, "Cậu cắn chóp dâu trước được không?"

[Áu áu áu, đút bé thỏ ăn dâu tây, cục cưng ăn chóp dâu ấy, ăn chóp dâu mới ngọt nhất, đưa lưỡi ra liếm trước cũng được!]

"........." Thấy khuôn mặt đẹp trai dịu dàng, bình tĩnh của hắn, Úc Lạc Thừa khó lòng hiểu được độ liên quan của người trước mặt và giọng nói dê xồm kia.

Cậu mím môi, nuốt nốt dâu trong miệng, toan vươn tay nhận dâu hắn đưa qua, lại bị hắn nhanh tay lẹ mắt né sang một bên.

"Tớ đút cho cậu." - Mắt Túc Lễ sáng rực. Hắn đưa dâu vào miệng cậu, tựa như đang hết sức kiềm chế nỗi hưng phấn trong lòng.

[Năn nỉ mà, liếm một cái đi!]

Úc Lạc Thừa câm nín, chỉ còn nước nuốt hết trái vào miệng, nói dối một cách nghiêm túc: "Miệng tớ to."

Nhìn thấy vệt nước bên khóe môi cậu, Túc Lễ cười tủm tỉm.

[Á, dễ thương quá đi. Mẹ nó, Úc Lạc Thừa là thỏ thành tinh chuyển thế à? Sao có thể đáng yêu như vậy chứ? Muốn vùi đầu vào hít bụng cậu quá đi hê hê hê.]

Úc Lạc Thừa cảnh giác lùi về sau, vội lái sang chuyện khác - "Túc Lễ, cậu làm xong bài tập chưa?"

Cậu chưa từng thấy Túc Lễ làm bài tập bao giờ, rất hy vọng hắn có thể chuyên tâm học tập, nhờ đó mới không rảnh rỗi sinh nông nổi đến chọc ghẹo cậu.

"Tự học tối thứ Sáu đã làm xong rồi." Túc Lễ đẩy kính, sau đó mân mê lòng bàn tay cậu rất tự nhiên, "Hồi cậu còn học ở THPT số 7 từng làm thỏ con của người khác chưa?"

Úc Lạc Thừa sửng sốt, "Sao cơ?"

Túc Lễ bốc dâu chấm chấm lên môi cậu, ra hiệu cậu há miệng. Hắn sáp qua, nghiêm túc hỏi: "Có ai sờ cậu chưa? Đút cậu ăn chưa?"

[Chậc— Phiền ghê.]

"Không, không có." Úc Lạc Thừa vừa mở miệng đã bị nhét nửa trái dâu vào. Cậu vô thức cắn. Túc Lễ nhanh tay lẹ mắt, chỉ cho cậu cắn một chút ngọn chóp dâu.

Cậu đỏ bừng mặt, nhìn chằm chằm Túc Lễ, lặp lại lần nữa, "Không có mà."

Nói chung, người có đầu óc bình thường sẽ không nuôi bạn học mình như nuôi pet đâu.

"Vậy thì tốt." Túc Lễ đưa nửa trái dâu còn lại vô miệng cậu, cười đáp: "Ngoan nào, há miệng."

"............"

Đó giờ, Úc Lạc Thừa không hề biết việc ăn trái cây lại làm người ta mắc cỡ như vậy. Cậu ráng cho Túc Lễ đút nốt nửa trái, cuối cùng cũng chịu hết nổi, bật dậy khỏi sofa.

"Không còn sớm nữa, tớ phải về trường đây." Cậu đặt đĩa lên bàn trà, định đến phòng cho khách lấy balo và quần áo, bỗng bị Túc Lễ nắm cổ tay.

Sau đó, cậu nghe thấy giọng điệu bực bội của hắn: [Đệt mới có mấy giờ đâu, mình còn chơi chưa đã mà... Phải nghĩ cách giữ Úc Lạc Thừa lại mới được... Ơ, sao lại không nhốt cậu ấy vào lồng nhỉ? Để cậu không đi đâu được nữa, chỉ có nước ngoan ngoãn đợi chủ nhân về đút dâu tây và cà rốt thôi— Phải chi được thắt cái nơ ngay cổ cậu ấy là được rồi, loại cài như dây chuyền ấy... Mình còn thèm sờ bụng mà.]

"Không cần vội." Túc Lễ vờ vô tội nhìn cậu, "Bọn mình ăn trưa rồi hẵng về trường."

[Mình đánh ngất cậu ấy được không? Nhốt cậu ấy vào phòng ngủ. Ớ, không được, đường này nhiều CCTV quá, có khi về không được trường, lão Trịnh chắc chắn sẽ gọi điện hỏi... ba mẹ của Úc Lạc Thừa... Ui, phiền vãi.]

Nghe xong, Úc Lạc Thừa lạnh cả sống lưng. Cậu không xác định được là Túc Lễ thật sự có ý định này hay chỉ là nghĩ cho vui, nhưng— Người bình thường làm gì có ai suy nghĩ kiểu này?!

"Tớ, tớ còn muốn về trường giặt quần áo." Úc Lạc Thừa kiếm được cái cớ cực kỳ gượng ép, nhìn hắn khóc không ra nước mắt.

Túc Lễ vân vê cổ tay cậu, mỉm cười, "Được chứ, tớ về chung với cậu."

[Thôi bỏ đi.]

Lúc bọn họ cùng nhau về trường là vừa hay ký túc xá mở cửa. Vừa lên lầu, bọn họ gặp Lữ Văn Thuỵ và Lâm Duệ.

Túc Lễ nở nụ cười chào hai người, chớp mắt đã quay về hình tượng lớp trưởng nhiệt tình và hoà đồng.

"Sắp thi tháng rồi. Mẹ tôi bắt tôi mang hạt óc chó bổ não cho bằng được." Lâm Duệ kéo hành lý, "Cứu, bộ não này xài hết được rồi, đống óc chó ứ trong đây chưa kịp tan."

"Lớp phó học tập Lâm khiêm tốn quá. Não cậu không xài được thì bọn tôi còn sống nổi không?" Lữ Văn Thuỵ cười khẩy, "Nhìn đi, cậu với Túc Lễ thầu hết hạng nhất hạng nhì, có cho ai đụng tới đâu."

"Chưa chắc, biết đâu chừng có nhân tố bí ẩn." Túc Lễ cười đáp: "Mọi người cố lên."

[Aaa lần này ông đây nhất định phải được hạng nhất!!! Hạng khối phải cao hơn nữa! Đệt, tại sao điểm Văn của mình không lết nổi! Con mẹ nó, phần đọc hiểu ăn mất hết mấy điểm, bảo tác giả hiểu ổng cũng không hiểu, đệt, thằng ngu ra đề! Chỉ biết hạn chế suy nghĩ tự do của mình lại thôi! Vãi, nếu không thi Văn thì có hạng nhất khối bố cũng chơi tuốt! Đúng là không cho mình đội cái vương miện đàng hoàng...]

Trông thấy Túc Lễ bình tĩnh thờ ơ đang giăng đầy bão tố trong lòng, Úc Lạc Thừa cúi đầu nín cười, cùng bọn họ leo lên lầu.

Tuy có lúc tiếng lòng của hắn hơi đáng sợ, nhưng có lúc cũng rất thú vị, làm cậu vô thức thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Ê, Úc Lạc Thừa, cuối tuần này cậu về nhà rồi đấy à?" Lữ Văn Thuỵ ngoái đầu hỏi, "Hình như đó giờ cậu không về mà?"

Úc Lạc Thừa bỗng dưng bị hỏi, vô thức nhìn Túc Lễ, "Tớ—"

"Thì thỉnh thoảng người ta cũng phải về chứ, cậu quản người ta làm gì." Hắn đập vai Lữ Văn Thuỵ, "Không phải lúc cậu mới đến đã nhớ nhà khóc chảy nước mũi tèm nhem sao?"

[Đệt, tọc mạch thế làm gì? Đồ nhiều chuyện!]

Lữ Văn Thuỵ giật giật khoé miệng, "Tôi đang quan tâm cậu ấy có được không? Cậu xem cậu ấy đi, cả ngày không hó hé được câu nào, tôi nhìn mà sốt ruột dùm."

"Úc Lạc Thừa có cái mặt là được rồi." Lâm Duệ trêu: "Anh Úc đẹp trai ơi, sau này anh có làm người nổi tiếng cũng đừng quên em nhé."

Úc Lạc Thừa nhìn hắn cười ngượng.

"Moá, nhan sắc bùng nổ quá, trái tim bé bỏng của tui! Hèn gì ngày nào đám Tiêu Viên cũng dại trai." Lâm Duệ ôm tim làm quá.

[Chậc.]

Túc Lễ túm gáy Lâm Duệ quay về, dở khóc dở cười nói: "Bớt diễn dùm đi, cậu hù người ta sợ rồi kìa."

[Còn làm người nổi tiếng à, nằm mơ đi, thỏ của ông không ai được ngắm.]

"Ui ui, có phải con gái đâu, tôi nhìn tí thì có sao." Lâm Duệ quay đầu lại, nhìn cậu cười toe toét: "Tôi mà là con gái ấy, chắc chắn sẽ tìm cậu làm bạn trai hahaha!"

Nụ cười trên mặt Túc Lễ lạnh toát, lôi Lâm Duệ đi, "Đủ rồi, cậu thích người ta chưa chắc người ta đã thích cậu."

[Đệt, chắc Úc Lạc Thừa không thích người như Lâm Duệ đâu nhỉ?]

"Sao cậu biết cậu ấy không thích tôi— Má lão Túc, mắc gì hôm nay cậu cứ đấm tôi vậy?" Lâm Duệ giãy lên, định đánh hắn.

Túc Lễ cười tránh, "Cậu ngứa đòn."

Lữ Văn Thuỵ chật vật xách vali to đùng, gào lên: "Hai đứa bây dừng lại đê, không sợ té cầu thang à!"

Vali bỗng nhẹ bẫng, Lữ Văn Thuỵ kinh ngạc quay lại, trông thấy Úc Lạc Thừa đang giúp xách một tay.

"Để tớ giúp cậu." Úc Lạc Thừa nhỏ giọng nói.

"À, cảm ơn." Lữ Văn Thuỵ dường như không cảm nhận được độ nặng của hành lý nữa. Lên được nửa tầng, hành lý đã vào tay Úc Lạc Thừa hết, hắn bèn phụ một tay ở sau lưng, không khỏi kêu lên: "Úc Lạc Thừa được phết nhờ, sức khoẻ thật đấy, ba tôi còn không xách nổi cái vali này đâu."

Úc Lạc Thừa nhỏ giọng đáp: "Không nặng lắm đâu."

Lữ Văn Thuỵ xách vali, hỏi: "Khi nào cậu chuyển ký túc xá?"

"Tớ... chắc là tạm thời không chuyển đi nữa." Úc Lạc Thừa nhẹ nhàng nâng vali lên.

"Cũng đúng, chuyển đi chuyển lại phiền phức lắm." Lữ Văn Thuỵ gật đầu, thần bí ghé vào tai cậu, "Tôi hỏi cậu việc này, cậu có bạn gái chưa?"

Úc Lạc Thừa sửng sốt, sau đó vội lắc đầu, "Tớ chưa."

"Chưa có thật à?" Lữ Văn Thuỵ nghi ngờ, "Còn có bạn nữ lớp khác hỏi thăm về cậu đấy."

"Chưa có thật." Úc Lạc Thừa ngượng ngùng đáp: "Tớ không có yêu đương."

"Thôi được, tôi thấy cậu ngày nào cũng chỉ biết học thôi." Lữ Văn Thuỵ mất hứng, "Cậu—"

"Hai cậu đang làm gì vậy?" Túc Lễ vịn cầu thang thò đầu ra, trông thấy hành lý trong tay Úc Lạc Thừa thì nhíu mày, "Cậu tự xách đi chứ Lữ Văn Thuỵ."

"Nặng quá!" Lữ Văn Thuỵ la lên: "Úc Lạc Thừa không giúp tôi thì có ba tầng tôi cũng không xách nổi. Hai người không có lương tâm chạy thì nhanh!"

"Bọn tôi mỗi đứa một cái vali to đùng mà!" Lâm Duệ cười ha hả.

Bọn họ lê lết được đến tầng 5. Lữ Văn Thuỵ còn chưa thả balo xuống đã chạy ào ào đến ký túc xá của Lâm Duệ chia quả óc chó. Túc Lễ ra mở cửa ban công cho thông thoáng. Úc Lạc Thừa đặt balo xuống giường, bê thau đổ nước vào, định giặt khăn tắm và khoác đồng phục.

"Tớ xem tay đã." Tiếng của Túc Lễ bỗng vang trên đầu cậu.

[Má, tự dưng đi xách vali giúp Lữ Văn Thuỵ làm gì? Ông đây khiêng vác nặng nhọc cũng không thấy cậu giúp một tay nữa? Hai người ở đằng sau cười nói vui vẻ như thế làm gì? Không phải cậu ta lúc nào cũng để ý cậu sao? Tức quá.]

".....Vali không nặng." Úc Lạc Thừa bưng chậu rửa mặt, hết nước giải thích: "Cậu ấy xách không nổi nên tớ phụ thôi."

"Đưa tớ xem tay." Túc Lễ đặt chậu rửa mặt của cậu lên ghế bên cạnh, liếc thấy lòng bàn tay đỏ bừng của cậu, khẽ cười - "Đỏ hết cả rồi."

"Không sao đâu." Úc Lạc Thừa toan rụt tay về nhưng Túc Lễ không cho.

Hắn rủ mắt, bật nước xối lên tay Úc Lạc Thừa, đoạn lấy khăn cẩn thận lau sạch sẽ. Hắn cười khẽ, "Thừa Thừa, liếm một cái đi."

"Gì, gì cơ?" Úc Lạc Thừa nghi ngờ mình nghe nhầm.

"Liếm một cái là không đỏ nữa." Túc Lễ nghiêm túc nhìn cậu, "Được không? Tranh thủ lúc Lữ Văn Thuỵ còn chưa về."

[Muốn ngắm thỏ con liếm móng, trong hoạt hình toàn diễn như vậy. Lưỡi của Úc Lạc Thừa chắc sẽ đáng yêu lắm, muốn nhìn quá đi.]

Úc Lạc Thừa trố mắt sững sờ.