Tuy rằng trong chương trình "Minh tinh cùng bàn" này có cảnh quay trong kí túc xá, nhưng dù sao minh tinh ở trong trường cũng vẫn dính đến nhiều thể loại vấn đề, bởi vậy, mấy người Nghiêm Tứ cũng chỉ là quay vài cảnh tại ký túc xá, tắt đèn ngủ, liền rời ra khỏi trường, ở phòng thuê bên ngoài.
Tạ Chấp lặng lẽ đi đến toilet rồi nhìn xuống, thấy xe của bọn Nghiêm Tứ rời đi, mới bò lại đến giường mình, nằm xuống, nhưng rõ ràng ngủ không có được.
Ngày đó cũng quá k1ch thích rồi!!!
Những chuyện này thế mà không phải ảo tưởng! Là thật hoàn toàn!!! Bứ bứ!!!
Đem đầu của mình chôn trong chăn, Tạ Chấp không quan tâm mình đang nín thở hay không, lặng lẽ mở điện thoại di động ra, ấn vào biểu tượng Lofter rồi gõ chữ.
3 giờ đêm.
@Chấp Chấp Nhất Tứ cập nhật Lofter: 【Nghe nói nam thần đi quay "Minh tinh cùng bàn", cho nên đào một cái hố mới -- "Tôi và idol thành bạn cùng bàn", đại khái đăng chương không định kỳ, hiếm lắm mới đăng, OOC nghiêm trọng, báo động trước!! Đều là tôi tưởng tượng á!! 】
Cũng không phải là tưởng tượng aaa!!!!!
Trời mới biết Tạ Chấp dùng hết kiến thức khoa ngữ văn học ẩn dụ, hoán dụ cả đời của mình, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, thật vất vả mới đem tâm tình cả một ngày tan hết vào trong những câu văn.
Mặc dù đã 3 giờ ban đêm, nhưng đêm quá đẹp, dù là nguy hiểm đi chăng nữa, vẫn có người mắt gấu trúc mà chịu đựng đêm.
Rất nhanh, dưới post của cậu đã có hơn trăm lượt like cùng mấy chục bình luận.
【 Tui... Tui nhìn lầm sao??? Tui lâu như vậy cũng chưa từng thấy là Tiểu Chấp cực kỳ khác lạ dư lày đó???? 】
【 A a a a a a a a a a cướp ghế sô pha (*) rồi!!! Là em!!! 】
(*) Như kiểu giật tem đầu ý...
【 Tuy thế, ghế sô pha cũng không phải là của bạn... 】
【 A a a a a a a a a mị mlem rồi đoá!!!! Viết cũng quá tốt rồi!!! Mị thật sự có cảm giác mị đang ngồi cùng bàn với Nghiêm Tứ ca ca nha!!! 】
【 Tại sao có thể có truyện thật đến như vậy!!! Đù má, tôi lại yêu Tiểu Chấp sâu thêm một phần! 】
【 Mèo méo meo mèo meo cho nên anh trai bạn cùng bàn là ai đọ, ai vận may tốt như thế, lại có thể cùng anh zai nhà mềnh làm bạn cùng bàn lận, thật sự là đời trước đã cứu vớt hệ mặt trời đóooo 】
Tạ Chấp đăng ký acc clone, nhấn like cái bình luận này, cậu ở trong ổ chăn điên cuồng gật đầu!
Tui cũng thấy thế! Đời trước nhất định là đã cứu vớt hệ mặt trời!
Cậu lướt một chút, lại thấy được bình luận.
【 Trước mắt tôi hoài nghi Tiểu Chấp đại đại thật ra chính là bạn cùng bàn của Nghiêm Tứ ca ca đó? Nếu không làm sao có khả năng viết tốt như vậy được! 】
Ngón tay Tạ Chấp đang lướt co rúm lại một cái, "Tiểu Chấp đại đại" bản lớn hít sâu một hơi, bị vị fan "động não" chuẩn xác cực kì này làm hú hồn.
Tạ Chấp không dám nhìn nữa, cậu nhanh chóng tắt điện thoại nhét vào phía dưới gối đầu, nhắm mắt lại, như thể làm vậy là có thể khiến mọi người trên thế giới vĩnh viễn không phát hiện bí mật của cậu.
Điện thoại di động tuy rằng đã cất, mà đại não mệt mỏi một ngày lại vẫn cứ hưng phấn không có cách nào đình chuyển, sự tình phát sinh hôm nay giống như phim chiếu tới chiếu lui trong đầu Tạ Chấp.
Tạ Chấp cũng không biết mình ngủ khi nào, nhưng khi đồng hồ báo thức vang lên dưới gối, cậu liền lập tức tỉnh lại.
Tinh thần sảng khoái!
Lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn thời gian, hiện tại 5h sáng, cách lúc Tạ Chấp ngủ không tới hai giờ.
Mà cái này không trở ngại tinh thần của cậu!
Dùng tốc độ phi thường chậm rãi xuống giường, Tạ Chấp không dám dùng toilet trong phòng ngủ, mà lặng lẽ chạy vào toilet công cộng trong toà nhà.
Toilet công cộng đèn sáng quanh năm.
Tạ Chấp ôm bộ đồ ngụy trang màu xám (*) hôm nay phải mặc của mình đứng bên cạnh gương, móc sữa rửa mặt ra, cẩn thận rửa mặt mình, sau đó lấy cái lược chải mỗi một sợi tóc đến đúng vị trí.
(*) Ý là đồ ngụy trang quân sự á.
Sau đó, Tạ Chấp liền treo bộ đồ màu xám lên, lấy nước sôi bằng cốc nước của mình, vỏ ngoài cốc nóng đến nỗi có thể so với máy ủi cơ, ngày hôm qua cậu chính là ủi thẳng đơm đồng phục học sinh của chính mình như vậy.
Tạ Chấp ủi trang phục đến độ một nếp gắp cũng không có, giờ mới lấy xuống mặc vào.
Thắt lưng một nút thắt có thể mang theo, Tạ Chấp thắt xong thắt lưng, cảm thấy vóc người của mình như vậy nhìn lại hơi mỏng, vì vậy hơi hơi lỏng thắt lưng ra, mà tinh khí thần (*) như vậy thì lại không đủ.
(*) 精气神. Tinh - Khí - Thần là ba tố chất cơ bản trong cơ thể con người, chúng rất quan trọng đối với một con người tồn tại trong giai đoạn vật thể. Nó quyết định toàn bộ sự tồn tại và phát triển của con người đó, từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên và trở về già.
Tạ Chấp đứng trước gương chỉnh sửa một phen, bỏ ra mười mấy phút mới xác định được phương pháp đeo thắt chính xác, sau đó lại xác định phương pháp buộc dây giày thể thao chính xác.
Năm giờ đi ra, sáu giờ mới chuẩn bị chính mình thỏa đáng, Tạ Chấp vội vàng trở về phòng ngủ, lấy ra vali của mình hòm, mở ra ở trên hành lang, kiểm tra.
Vali hoàn toàn OK!
Giấy kraft xé không rách bọc lại vali rất có phong cách, đồng thời thể hiện ra thẩm mỹ không tầm thường của Tạ Chấp, trong vali cũng được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng.
Tuy rằng Tạ Chấp căn bản không có nghĩ qua là muốn thế nào Nghiêm Tứ mới có thể nhìn thấy vali của cậu.
Nếu mở ra hai cái cặp sách cậu đeo trên vai, bên trong cũng đã sớm được đóng gói gọn gàng -- giấy ăn, giấy ướt, kể cả rượu và thuốc y tế cũng không thiếu.
Tạ Chấp não bổ: Khi đang trên đường huấn luyện, Nghiêm Tứ đụng vào đâu đó làm tay lấm lem bùn, đang cau mày không biết làm thế nào thì mình liền ưu nhã đưa cho Nghiêm Tứ một tờ giấy...
Quá là ngon nghẻ rồi!
Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội!
Ngân nga một bài rồi kéo vali của mình, Tạ Chấp sợ tí nữa sau khi ăn điểm tâm hơi thở sẽ có mùi, trực tiếp không ăn, thẳng thắn đi đến điểm tập trung.
Sáng sớm 6h30", chuông báo thức toàn trường còn chưa vang lên, Tạ Chấp đi lại vài vòng trong bãi đỗ xe mưa sương mù mông lung, rốt cuộc phát hiện mình đúng là váng đầu.
Ai sẽ đến sớm như vậy đây!!
Ngay cả xe buýt trường học cũng sẽ không!
Trong mưa lạnh sáng sớm có gió lạnh thổi mạnh khiến người run lẩy bẩy, Tạ Chấp lạnh đến nỗi mũi nổi bong bóng, mới đợi được xe buýt khoan thai đến chậm.
"Ồ, bạn học, tới sớm như thế?" Tài xế xe buýt đi xuống, nhìn thấy Tạ Chấp.
Tạ Chấp khóc không ra nước mắt: "Vâng... Đúng ạ."
"Vậy cháu còn phải chờ chút, bác còn phải đi làm thủ tục trước."
"Không sao, cháu chờ là được rồi ạ."
Tạ Chấp chỉ có thể tiếp tục chờ đợi một mình trong mưa lạnh.
Tài xế xe buýt đi, sau chốc lát, người đến bãi đỗ xe dần dần nhiều lên, Tạ Chấp liền không ngồi trên vali nữa, đứng lên.
Đây thật sự là một hình ảnh cực kì đẹp đẽ.
Nam sinh vóc người thon dài mặc bộ đồ ngụy trang màu xám cùng màu với đất trời, hơi ngẩng đầu lên, đứng trong mưa phùn; hai loại cảm giác mong manh cùng mạnh mẽ phức tạp đan xen, rất nhiều nữ sinh thời điểm đi qua Tạ Chấp, cũng không nhịn được thả nhẹ bước đi.
Nghiêm Tứ ngồi trên xe SUV, đang buồn bực ngán ngẩm mà ngáp một cái, khoảnh khắc ngón tay chạm vào cằm, hắn thoáng nhìn thấy cảnh này.
"Dừng xe một chút." Nghiêm Tứ nói.
"Ơ?" Tài xế theo bản năng phanh xe, "Không đi nữa à?"
"Không."
Nghiêm Tứ vừa nói, vừa tháo dây an toàn, đẩy cửa xe ra, bước nhanh mà yên tĩnh mà đi tới phía Tạ Chấp.
Thời điểm Nghiêm Tứ còn một bước tới bên cạnh Tạ Chấp, bước chân hơi chậm lại, vẫy tay với Tạ Chấp: "Chào?"
Tạ Chấp lấy lại tinh thần: "... Chào."
Nghiêm Tứ đi đến phía Tạ Chấp: "Lớp trưởng, cậu tới sớm thế?"
Tạ Chấp theo bản năng nói: "Không còn sớm, tôi mới đến."
Tai Nghiêm Tứ nghe Tạ Chấp, mắt nhìn sang bả vai hơi ướt át của Tạ Chấp, liếc mắt một cái, bàn tay cho vào túi: "Được, cậu mới đến."
Nghiêm Tứ nói thì nói như thế, lại móc ra từ trong túi tiền một gói giấy ăn, rút ra một tờ, mở ra, đưa tới, lau lau vai Tạ Chấp.
Tạ Chấp lúc này mới chú ý vai mình đã bị nước mưa làm ướt.
Tạ Chấp có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn."
"Có thể lên xe không?" Nghiêm Tứ không trả lời lời cảm ơn này, lau hai lần, thu lại tờ giấy, hỏi, "Chúng ta cùng ngồi?"
"Ừm." Tạ Chấp vì ngày hôm nay có thể cùng ngồi với Nghiêm Tứ, đã chuẩn bị đầy đủ, ví dụ như cậu lúc thường bị say xe, ngày hôm nay lại trang bị đầy đủ thuốc chống say xe.
Chỉ cần ăn không chết! Thì cứ ăn đến chết!
Tạ Chấp sờ sờ túi quần của mình, sau đó lại sờ sờ túi quần của mình, cuối cùng cậu lấy tay ra, vỗ vỗ túi áo.
Ồ hiểu rồi, chết moẹ rồi, không mang thuốc.
Trương Đạt Khai vừa vặn đi tới: "Lớp trưởng, bạn học Nghiêm, ăn sáng chưa?"
Tạ Chấp ngẩng đầu túm lấy ông, nói với Nghiêm Tứ: "Xin lỗi, ngày hôm nay muốn ngồi cùng thầy Trương."
***
Trương Đạt Khai rất vui mừng. Thật sự rất vui mừng.
Ông từng dẫn dắt nhiều học sinh như vậy, cũng không có học sinh nào chủ động hi vọng cùng ngồi với mình lúc đi ra ngoài "chơi" như thế.
Cực kì vui mừng vỗ vỗ tay lớp trưởng, Trương Đạt Khai mang theo lớp trưởng phát triển tinh thần của tổ tiên, ngồi xuống ghế thứ hai đếm ngược của xe buýt.
Tạ Chấp vốn say xe, ngồi ghế thứ hai đếm ngược nghiêng nghiêng ngả ngả xóc nảy giống như là khoai tây ném vào trong cái gầu, xe còn chưa ra khỏi thành phố, cậu đã gần như là ói ra.
Trương Đạt Khai xem không hiểu sắc mặt Tạ Chấp, còn lôi kéo cậu tán gẫu về tin đồn của kỳ thi đại học, mãi đến lúc nhận được tin nhắn WeChat mới bỏ qua cho Tạ Chấp.
Trương Đạt Khai: "Lớp trưởng ạ, tôi rất muốn ngồi cùng em, nhưng vừa nãy nhóm chat của trường vừa gửi tin nhắn, rằng thầy cô giáo nhất định phải thống nhất ngồi trên đầu xe."
Tạ Chấp: Thế gian còn có chuyện tốt thế này???
Trương Đạt Khai: "Cho nên tôi cũng không phải cố ý không muốn ngồi cùng em."
Tạ Chấp: Thầy đi nhanh lên đi...
Tạ Chấp nhịn một chút ý muốn nôn, rưng rưng nói: "Thầy, thầy cực khổ rồi."
Thật là một học sinh ân cần hiểu chuyện! Trương Đạt Khai hài lòng cảm thán, bước nhanh đi tới hàng ghế trên.
Lúc đi ngang qua Nghiêm Tứ đang đơn độc ngồi một hàng, Trương Đạt Khai quay đầu lại liếc mắt một cái nhìn Lý Y Y đang làm ồn cách một lối đi với Nghiêm Tứ, không nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Tứ cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn ông.
"Ôi chao, Nghiêm Tứ." Thanh âm Lý Y Y vang lên, "Cậu đi đâu vậy?"
Nghiêm Tứ cũng không quay đầu lại, nắm lấy tay cầm đi về sau: "Phía sau."
Nghiêm Tứ chân dài, hai, ba bước đã đến chỗ ngồi bên cạnh Tạ Chấp, đặt mông ngồi xuống.
"Tại sao trốn tránh tôi." Nghiêm Tứ sắc mặt thật không tốt.
Tạ Chấp đang toàn lực chịu đựng chứng say xe, nghe được câu này, lao lực mà mở mắt ra liếc mắt nhìn Nghiêm Tứ một cái, nhận ra Nghiêm Tứ không nhìn cậu.
"Tôi không trốn tránh cậu..." Tạ Chấp nhỏ giọng nói.
"Cậu không trốn tránh tôi." Nghiêm Tứ cau mày, "Cậu vừa nãy rõ ràng -- "
Idol tui đang nói cái gì!
Tuy rằng tui không nghe thấy, thế nhưng idol pixel nhìn cũng thật đẹp nha.
Tạ Chấp một bên trầm mê trong thịnh thế mỹ nhan của idol, một bên cảm thấy tình trạng của chính mình cũng gần như đến cực hạn.
Cậu rất muốn nôn, thật ra túi nôn đang ở trong túi lưới của ghế ngồi trước mặt cậu, thế nhưng...
Ai điên mà nôn ở trước mặt idol đây!!! Cái này hổng có đẹp tí nào nha!!!
Tạ Chấp kiên cường đưa tay ra, đẩy Nghiêm Tứ một cái.
Nghiêm Tứ kinh sợ mà mở to hai mắt, quay đầu: "Cậu muốn đuổi tôi đi?!"
Tốt! Không thèm quản đại mỹ nhân tiểu mỹ nhân gì nữa, hắn đều không hầu hạ!
Hắn từ xưa tới nay chưa bao giờ gặp người muốn đuổi hắn đi!
Tạ Chấp không nghe được Nghiêm Tứ nói cái gì, chỉ là gật đầu lung tung.
Nghiêm Tứ càng không đi cậu lại càng sốt ruột, thế nhưng cậu cũng không nhịn được, từ túi lưới lấy ra túi nôn được xếp vào, Tạ Chấp quay lưng lại, mở túi ra.
Chỉ là...
Tối hôm qua cậu chỉ nhìn Nghiêm Tứ ăn cơm, sáng sớm hôm nay còn chưa ăn cái gì, nôn cũng không nôn ra được gì.
Thế nhưng khó chịu cũng là khó chịu thật.
Tạ Chấp nôn đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Nghiêm Tứ lần này thật sự là không để ý mình tức giận hay không tức giận, đưa tay ra, Nghiêm Tứ để bàn tay lơ lửng trên lưng lớp trưởng, qua một lát mới bỏ tay xuống, vỗ nhẹ sống lưng cậu.
"Lớp trưởng... Cậu không sao chứ?" Ngón tay Nghiêm Tứ vỗ rất nhẹ nhàng.
"Không... Không sao." Tạ Chấp ho khan hai tiếng, "Cậu đừng nhìn..."
"Không nhìn, nôn xong hay chưa?"
"Ừm."
Tạ Chấp ói ra hai cái, dạ dày không khó chịu như vừa nãy.
"Được, đưa túi cho tôi." Nghiêm Tứ đưa tay ra, chuẩn bị lấy đi cái túi Tạ Chấp đang cầm.
"Không..." Tạ Chấp giữ túi thật chặt.
"Không gì mà không?" Nghiêm Tứ lười nói chuyện cùng Tạ Chấp, đoạt túi lại.
Tiện tay buộc túi lại, Nghiêm Tứ trực tiếp đứng lên, ném vào thùng rác.
Nghiêm Tứ khi trở về tiện tay mang túi của mình tới, ngồi vào bên cạnh Tạ Chấp, lúc ngẩng đầu, nhìn tấm kính cửa sổ phản chiếu, hỏi: "Mang giấy không? Lớp trưởng?"
Đầu Tạ Chấp toàn bộ trống trơn, cậu quay lưng với Nghiêm Tứ, không dám để cho khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của mình đối mặt với Nghiêm Tứ, không biết rằng tấm kính đã bán đứng bí mật của mình.
Tạ Chấp lắc đầu một cái, bỗng nhiên lại nhớ là mình có, nhanh chóng gật gật đầu.
Mà Nghiêm Tứ đã móc ra giấy của mình.
Nghiêm Tứ vươn tay dài, trực tiếp từ phía sau đưa tờ giấy đến phía trước mặt Tạ Chấp, lau hai lần, có chút thô bạo mà vì cậu lau khô nước mắt trên mặt.
Tạ Chấp chóng mặt, song chưa kịp phản ứng, Nghiêm Tứ đã ném tờ giấy kia vào một túi nôn khác, móc ra tờ tiếp theo đắp lên, nắm chặt đầu mũi Tạ Chấp bằng tay trái.
"Xì mũi một chút." Nghiêm Tứ nói.
"Tôi tự mình..."
"Tôi chỉ nói một lần."
Tạ Chấp nào dám nói chuyện, chỉ có thể xì mũi một chút, Nghiêm Tứ cũng không phải là người ân cần chăm sóc gì đó, hắn ăn tươi nuốt sống, thô bạo mà chà xát mặt lớp trưởng hai lần, nhìn thấy khuôn mặt lớp trưởng đại mỹ nhân trên cửa sổ xe trở nên sạch sành sanh, cũng thỏa mãn.
Nghiêm Tứ ném giấy vào trong túi, từ bên trong lấy ra một bình nước súc miệng, đưa cho Tạ Chấp.
Chai nước súc miệng này Nghiêm Tứ mang theo bên người, để tránh khỏi trường hợp hơi thở bị hôi, nói cách khác... Đôi môi hắn chạm qua nó.
Thế nhưng giờ khắc này, không có bất cứ ai phát hiện cái "nói cách khác" này.
Tạ Chấp nâng cốc nước súc miệng ngậm miệng súc miệng một chút, phun vào túi Nghiêm Tứ đưa cho cậu.
Nghiêm Tứ liền đi vứt rác.
Lúc trở lại, Tạ Chấp đã dựa vào cửa sổ, mơ mơ màng màng đang ngủ.
Kỳ thực Tạ Chấp cũng còn chưa ngủ hẳn, cậu một bên nhìn mấy củ khoai tây lung lẳng lúc ẩn lúc hiện trong xe (*), một bên dùng cái đầu buồn ngủ đầu nhớ tới cái gì đó không đúng vừa nãy cậu chú ý tới.
(*) Nghĩa là bé Chấp đầu óc mơ hồ tới mức nhìn thấy ảo giác á, hoặc là hồ đồ nên cái gì cũng ra 🥔:)))
Ngay trong nháy mắt Tạ Chấp thật sự sắp ngủ, trái tim "giỏi khám phá chi tiết" được sử dụng để viết mà không có bất kỳ vấn đề nào của cậu, rốt cục cũng cân nhắc xong vấn đề vừa rồi.
Tâm trí Tạ Chấp xẹt qua một câu nói kinh động thiên hạ.
Chuyện là như thế này:
"Không đúng nha??? Mình mang giấy mà!!!"
***
Lại nói thêm một câu kinh động thiên hạ, cũng không có cách nào làm cho Tạ Chấp chân chính tỉnh táo lại.
Đùa nhau à! Thử viết truyện xong lại ngủ có hai giờ tối hôm trước xem ( ̄ヘ ̄;)
Sau khi Tạ Chấp ngủ, đầu càng ngày càng gục xuống, cuối cùng gục đến trên vai Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ vừa nãy tuy rằng chiếu cố Tạ Chấp một chút, nhưng cũng không đại biểu hắn không dỗi Tạ Chấp lên xe không ngồi cùng mình.
Nhưng khi Nghiêm Tứ cảm thấy vai chìm xuống, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt giãn ra của Tạ Chấp, ánh mắt vẫn là trở nên ôn nhu hơn.
Tay trái Nghiêm Tứ chỉnh mặt trái của Tạ Chấp một chút, giúp cậu ngủ thoải mái hơn một chút.
Tạ Chấp vì vậy ngủ thư thư phục phục (*) hết nửa sau của chuyến đi.
(*) Thoải mái
Tạ Chấp cảm thấy như đang mơ, vừa mở mắt ra, đối mặt với một cái máy quay khổng lồ.
Camera-man nâng máy quay, xem bộ dáng thì là đang quỳ gối ở hàng ghế trước, nở nụ cười căng thẳng mà không mất đi lễ phép nhìn Tạ Chấp.
Tạ Chấp: "...?"
Tạ Chấp vừa mới tỉnh ngủ có chút ngơ ngác -- quay tôi làm gì?
Tạ Chấp một bên ngơ ngác, một bên cảm thấy mình có một chút ngoẹo cổ, cái thứ đồ đang gối lên -- hình như có chút cứng, không thể nói là rất thoải mái.
Tạ Chấp nghĩ, đưa tay ra, lau khóe miệng của mình, mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Ngay khi rời đi cái gối không quá thoải mái kia.
Tạ Chấp thanh tỉnh.
Cha!! Mạ! Ơi!!!
Mình vừa mới đã làm gì thế này????
Mình coi vai của đỉnh cấp lưu lượng là gối xong ngủ một mạch luôn???
Lại còn ghét bỏ người ta gối không quá thoải mái???
Còn việc mình vừa nãy mới lau khoé miệng, lau khoé miệng... Chẳng lẽ là...
Tạ Chấp dùng dư quang lén lút nhìn Nghiêm Tứ, may mắn may mắn, bờ vai anh ý hổng có ẩm ướt, vẫn khô không khốc.
Tạ Chấp còn chưa kịp nói chuyện cùng Nghiêm Tứ, Nghiêm Tứ đã đứng lên, đeo cả hai túi trên cùng một bên vai, không để ý tới Tạ Chấp, xuống xe.
***
Tạ Chấp đắm chìm trong nỗi khiếp sợ bản thân đã ngủ (trên vai) idol, một lúc cũng chưa kịp nhận ra Nghiêm Tứ là đang giận dỗi.
Tạ Chấp mang theo khiếp sợ, xuống xe.
Phần khiếp sợ này, mãi cho đến khi xuống xe, cũng chưa biến mất.
Mãi cho đến khi đi qua con đường núi dài năm km tới trụ sở huấn luyện, cũng chưa biến mất.
Mãi cho đến khi được thông báo rằng cậu và Nghiêm Tứ sẽ ở chung trong ký túc xá hai người, cũng chưa biến mất.
Mãi cho đến khi Nghiêm Tứ lên đài thử nghiệm các kỹ thuật tự vệ, trong một động tác liền lật tung nhân viên huấn luyện lên, cũng chưa biến mất.
Mãi cho đến khi...
Huấn luyện cả ngày hôm nay, bao gồm các trò chơi phá băng, hoạt động đoàn đội tất cả đều kết thúc, hai người cùng lúc trở lại ký túc xá, khi Tạ Chấp máy móc mở ra vali của mình, nhìn thấy đôi giày đứng trước vali cậu kia, mới rốt cục biến mất!!!
Chờ một chút!!!
Cậu bỏ lỡ cái gì sao????
Làm sao mình lại ở cùng một ký túc xá với Nghiêm Tứ????
Tạ Chấp mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nghiêm Tứ đã thay sang thường phục đang nhìn cậu từ trên cao xuống, hai cái lông mày đẹp đẽ cau lại thật chặt.
... Đây hình như là động tác không cao hứng tiêu chuẩn của idol nhà mình.
Cậu ấy làm sao vậy?
Nghiêm Tứ: "Cậu không có gì muốn nói với tôi?"
Nghiêm Tứ cau mày, nhìn Tạ Chấp.
Tạ Chấp có quá nhiều điều muốn nói với Nghiêm Tứ, thế nhưng đến thời điểm chân chính muốn nói, cậu lại cái gì cũng không nói ra miệng.
Tạ Chấp nhìn một bên quần áo Nghiêm Tứ treo ở móc, bởi vì quần áo buổi chiều có chút bẩn, hỏi: "Cậu muốn giặt quần áo sao?"
Nghiêm Tứ: "..."
Được, rất được -- sáng sớm trên xe không ngồi cùng tôi, phân ký túc xá không thấy cậu cao hứng bao nhiêu, lúc tôi biểu diễn thuật tự vệ cũng không cổ vũ tôi!
Cuối cùng, hỏi cái câu quỷ gì đây?!
"Muốn giặt quần áo sao"???
Lớp trưởng lớp 11A7 mua một bàn đồ ăn mời mình ăn ngày hôm qua chẳng lẽ là khoản hạn định (*) lần đầu gặp gỡ sao???
(*) Khoản hạn định/ khoản chi giới hạn (khoảng cách): bởi vì bé Chấp mua một bàn đồ ăn cho Four, nên Four nghĩ rằng bàn đồ ăn này là để vạch định quan hệ, có qua có lại, là quà gặp mặt Chấp dành cho Four vào mỗi lần đầu gặp thôi, về sau sẽ không cần như trước nữa.
Một ngày cũng chưa qua hết liền trở mặt không quen biết???
Nghiêm Tứ tức muốn chết, hít sâu một hơi, áp chế lại lửa giận của mình: "Tùy cậu."
Nghiêm Tứ vừa nói, vừa rời khỏi ký túc xá của mình và Tạ Chấp.
Hắn không định tiếp tục để ý Tạ Chấp.
Mặt nóng dán mông lạnh (*) có gì tốt! Tạ Chấp có cái gì? Cũng chỉ là mặt đẹp thôi mà?
(*) Nhiệt tình cho dù bị hờ hững
Ngày hôm qua mua lại kẹo cho mình ăn, mua rất nhiều đồ ăn, ngày hôm nay sẽ không để ý mình, lúc lên xe đẩy mình ra, sau khi xuống xe ngay cả mình biểu diễn cũng không cổ vũ.
(Wt: Xin lỗi vì đã chen ngang, nhưng tui đọc nội tâm anh công mà muốn nói rằng đôi nay ciu te quá chòi máaaa)
Nghiêm Tứ ở trong lòng nghĩ đến Tạ Chấp ngày hôm nay không đúng, càng nghĩ càng thấy dỗi.
Nghiêm Tứ vốn là muốn tìm mấy bạn cùng lớp ra ngoài chơi, sau khi ra ngoài liền ngay lập tức không muốn đi nữa.
Sau khi Nghiêm đại minh tinh cô độc mà không có chút ý nghĩa nào vòng vo đi ở bên ngoài hai vòng, ngay trước khi camera-man không nhịn được hỏi: "Cháu muốn chuyển sinh trở thành một con quay hay không" thì buồn bực trở lại ký túc xá.
Nghiêm Tứ tiến vào ký túc xá, không chào hỏi, Tạ Chấp mặc áo ngủ ngồi ở bên giường nhưng lại ngay lập tức ngẩng đầu lên.
Hai người nhìn nhau, Tạ Chấp ngoan ngoãn nhìn chằm chằm Nghiêm Tứ, áo ngủ cổ thấp khiến xương quai xanh tinh xảo của cậu lộ ra, ánh mắt sau khi tắm rửa thập phần ôn hòa.
Nghiêm Tứ hừ một tiếng, ánh mắt dời đi, lại nhìn thấy trên ban công cạnh Tạ Chấp, hai bộ quần áo đều được giặt xong, bị thổi theo gió, bay trên không trung.
Ánh mắt dịch xuống chút nữa, trên mặt bàn thuộc về Nghiêm Tứ có một hộp hoa quả, hiển nhiên là Tạ Chấp lưu lại cho Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ đi tới bên cạnh hoa quả nhìn một chút, lại ngẩng đầu lên nhìn ban công.
Đôi mắt Tạ Chấp dõi theo Nghiêm Tứ.
Tạ Chấp cắn nhẹ môi, nhìn động tác của Nghiêm Tứ.
Tạ Chấp trong lúc Nghiêm Tứ đi ra ngoài đã nhận ra Nghiêm Tứ đang tức giận, nhưng tại sao Nghiêm Tứ lại tức giận? Cậu thật sự không biết.
Vì vậy, chỉ có thể lấy lòng như vậy.
Nghiêm Tứ nhìn một lúc, ngón tay giơ lên lại hạ xuống, cuối cùng không chạm vào hoa quả trên bàn, mà là bước nhanh tới chỗ Tạ Chấp.
Tạ Chấp sách vẫn còn cầm trong tay, ánh mắt lại lăng lăng nhìn Nghiêm Tứ.
Giây tiếp theo, cổ tay Tạ Chấp bị Nghiêm Tứ kéo lại, Nghiêm Tứ trực tiếp kéo Tạ Chấp lên.
"Cậu...!" Tạ Chấp bị giật mình.
"Cùng tôi ra ngoài một chút." Nghiêm Tứ không nói lời gì.
Nghiêm Tứ mở cửa, chỉ thấy camera-man vẫn đang chờ tại cửa, nhìn thấy bọn họ đi ra, phản xạ có điều kiện mà cầm máy quay lên.
"Chú Lưu, xin đừng đi theo cháu." Nghiêm Tứ nghiêm túc nói, "Cháu có việc muốn nói với lớp trưởng."
Camera-man: "Thế nhưng..."
"Là việc riêng." Nghiêm Tứ nói lần hai.
Nghiêm đại minh tinh căn cơ thâm hậu, có đặc quyền muốn làm gì thì làm, camera-man chỉ có thể dừng lại.
Nghiêm Tứ chào tạm biệt camera-man, kéo Tạ Chấp suốt quãng đường đi xuống, lướt qua sân luyện tập, Nghiêm Tứ kéo Tạ Chấp vào trong một rừng cây nhỏ.
"Cậu... Kéo tôi đi chỗ nào vậy?" Tạ Chấp nhìn rừng cây nhỏ yên tĩnh, rốt cục không nhịn được lại hỏi.
Nghiêm Tứ bỗng nhiên ngừng lại.
Nghiêm Tứ buông tay Tạ Chấp ra.
Tạ Chấp lúc này mới phát hiện, vừa nãy không hiểu sao mà đổi vị trí, lúc này cậu đang đứng ở trước một thân cây, sống lưng gần như dán vào cái cây.
Theo... Theo quy luật của đồng nhân văn!!!
Đây là muốn thổ lộ!!
Kekeke (*) nhưng cậu và Nghiêm Tứ mới biết nhau một ngày thôi đấy????
(*) 可可可: tiếng cười?:)))
Tạ Chấp nuốt ngụm nước miếng, sốt sắng mà nhìn Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ: "Tôi ghét nhất là đoán đến đoán đi, cho nên tôi trực tiếp hỏi cậu."
Tạ Chấp nhìn Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ: "Cho nên, cậu rất ghét tôi sao?"
Tạ Chấp không nói gì, chỉ là lắc đầu×2.
Nghiêm Tứ: "Ồ."
Nghiêm Tứ nhìn Tạ Chấp lắc đầu, suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy cậu thích tôi không?"
!!!!!!!
Vậy cậu!!! Thích tôi không????
Làm tròn tuổi (*)!!! Không cần làm tròn tuổi nữa!!! Đây chính là một lời tỏ tình!!!
(*) Như đã giải thích ở chương 4, làm tròn tuổi để đi kết hôn vì hai chẻ đều chưa đủ tuổi ;D
Nghiêm Tứ nói tiếp: "Nếu như cậu không thích tôi, tôi sau này rồi cũng không chơi với cậu."
Ồ... Ra là cái ý tứ này.
Tạ Chấp có chút tiếc nuối cúi thấp đầu -- (cậu) cũng không cần phải thú nhận, thích của Nghiêm Tứ, cũng chỉ là thích của bạn bè với nhau thôi.
Nghiêm Tứ nhìn chằm chằm Tạ Chấp, chỉ thấy cậu vẫn luôn không lên tiếng, có chút thất vọng.
Nghiêm Tứ: "Tôi biết rồi."
Nói rồi, hắn quay người bước đi.
Ngay tại lúc này, hắn cảm thấy tay áo của mình bị kéo lại.
Tạ Chấp nghiêng đầu, không nhìn Nghiêm Tứ, thần sắc lạnh nhạt nhiễm ánh trăng, lần đầu tiên có chút thẹn thùng.
Tạ Chấp: "Thích... Tôi thích cậu."