Tô Diên và Lạc Đường là cặp khách mời thứ ba đến địa điểm tập trung. Cặp đến nơi đầu tiên không phải một đôi yêu nhau mà là vợ chồng son.
Nhà trai Lâm Khiên Hòa là diễn viên phái thực lực, nghe tên thì thấy rất khiêm tốn, hòa đồng, vẻ ngoài cũng tuấn tú, nhưng con đường diễn xuất của anh rất đặc biệt, có người còn đặt cho anh danh hiệu “Chuyên gia diễn nhân vật phản diện”. Anh chuyên chọn nhân vật phản diện, loại nhân vật mà chỉ cần nhìn thấy mặt anh là người ta đã nghiến răng nghiến lợi chửi ‘Cái đồ xấu xa’.
Nhà gái Lâm Văn Văn quen biết Lâm Khiêm Hòa khi hai người gặp nhau lúc quay phim, phim giả tình thật. Bọn họ từ khi công khai đến khi kết hôn không mất đến nửa năm, vì có họ giống nhau nên được fan gọi là “CP Song Lâm”.
Hai bạn trẻ còn lại là đôi công khai muộn nhất trong ba cặp khách mời, cũng là đôi có thời gian yêu nhau ngắn nhất, gần như là vừa công khai đã đi tham gia gameshow tình cảm. Cả hai đều rất trẻ, bạn nam Tần Thiến là nhóm trưởng của một nhóm nhạc, bây giờ tách ra solo, là một idol hát nhảy. Bạn gái Khâu Minh là idol xuất thân từ chương trình tìm kiếm tài năng, hiện đang chuẩn bị phát triển theo hướng nghệ thuật biểu diễn. Tên CP của hai người được ghép từ họ của nhà gái và tên của nhà trai, “Mùa thu”.
Tối qua Lạc Đường đã tìm hiểu trước về dàn khách mời, xem rất nhiều video ngắn của bốn người trên Weibo, tránh đến lúc không nhận ra ai với ai.
Tổ đạo diễn dĩ nhiên không mời người mới vô danh, Tô Diên có quen biết sơ sơ. Nhất là Lâm Khiêm Hòa đã từng diễn nhân vật phản diện trong phim điện ảnh của anh, có add WeChat của nhau, quan hệ khá tốt.
Mọi người chào hỏi lẫn nhau, còn hai phút nữa là tới 8h đúng, cuối cùng cặp khách mời chưa công bố cũng đến.
Lúc nhìn thấy người đến là ai, Lạc Đường kinh ngạc đến mức quên luôn mình đang định nói gì.
Người đến trước là Lương Tử Nguyệt. Cô chạy một mạch tới, hai má hây hây, rất đáng yêu. Lương Tử Nguyệt vừa thở hổn hển vừa liếc cô một cái: “Mày đừng có nhìn tao thế, tao bất đắc dĩ, bị chị quản lý ép tham gia.”
Lạc Đường: “???”
Cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Nguyệt Nguyệt, đang live stream đấy mày…” Đang live stream mà mày cũng dám nói là bị chị quản lý ép???
Lương Tử Nguyệt còn chưa trả lời thì Tiếu Nghênh đến sau đã thở hồng hộc tiếp chuyện: “Mỗi bà bị ép chắc? Bà tưởng tôi tự nguyện đấy à? Anh quản lý ấn đầu tôi ký hợp đồng đấy, được chưa?”
Lạc Đường: “???”
Hai cái đứa này bị sao thế nhỉ? Sao bảo một cặp “trên tình bạn dưới tình yêu” mà???
Cô hắng giọng một cái, nhắc nhở hai người: “Mọi người chuẩn bị xuất phát rồi, hai ông bà chào hỏi trước đi đã.”
Hai người liếc nhau, bắt đầu lần lượt chào hỏi mọi người.
Độ nổi tiếng của Lương Tử Nguyệt và Tiếu Nghênh xêm xêm nhau, đều là hai diễn viên trẻ có tương lai rộng mở. Lương Tử Nguyệt tuy không xuất thân chính quy nhưng từ khi nhận được vai nữ chính trong《Our Youth》thì những tác phẩm cô tham gia đều khá ổn.
Tiếu Nghênh đã nổi tiếng từ thời thiếu niên, sở hữu khuôn mặt ngây thơ vô tội, con người ngáo ngơ ngoài đời và ngoại hình của cậu đã thu hút một lượng fan không nhỏ. Hiếm thấy nhất là, đa số fan của cậu là fan chị gái và fan mẹ, hoàn toàn xứng với danh hiệu “Em trai quốc dân”.
Lương Tử Nguyệt đã từng đạt được danh hiệu quán quân trong chương trình tìm kiếm tài năng mà Khâu Minh tham gia, hai người lại thuộc cùng một công ty quản lý nên đã quen biết từ lâu. Tiếu Nghênh đóng phim nhiều năm, khá quen với mọi người.
Mọi người chào hỏi xong thì cùng nhau đi bộ qua cổng VIP, có nhân viên làm giúp việc ký gửi hành lý.
Là một CP đặc biệt mới gia nhập, hai người nào đó rất ồn ào.
“… Ê bà, tổ đạo diễn chương trình nghĩ gì thế nhỉ? Mời tôi với bà? Tôi với bà chơi hai cái gameshow ngày trước, bây giờ ngẫm lại vẫn thấy tức. Bà tự nhìn lại mình xem, đường đường là tiên tri mà lại để sói nó giết cho như thế? Bà tự dâng mỡ đến miệng mèo đấy à?”
“Ê này, Lạc Đường kể hết cho tôi rồi nhớ, cuối cùng tôi chết là do ông chọn giết tôi còn gì? Ông còn mặt mũi nói thế à?!”
Tiếu Nghênh “xì” một cái: “Tôi giết bà cuối cùng là vì làm sao tự bà không biết à? Nếu bà không phải mồi nhử thì tôi để bà sống tận hai đêm để làm gì?”
Lương Tử Nguyệt sắp bùng nổ, cố nén cơn tức: “Em trai, em cứ yên tâm, chị mày không bị ép chắc chị tham gia chương trình này với mày đấy? Hai chị em mình không phải là CP, chỉ đến hoàn thành nhiệm vụ thôi.”
Tiếu Nghênh: “Trùng hợp đấy, tôi cũng nghĩ vậy.”
“…”
Lạc Đường nghe hết từ đầu đến cuối, len lén giơ tay lên che mặt, quay đầu sang thì thầm: “Anh ơi, sao em cảm thấy hai đứa này có gì với nhau ý?”
Sóng comment phụ họa ngay.
【Gái yêu, con không là duy nhất!】
【Mị cũng thấy vậy!】
【Mọi người biết đấy, sư phụ trứ danh nước ta đã từng tạo ra một trường phái…】
【Câu này tui biết! Đó là sự trỗi dậy nhanh chóng trong thời đại mới, thế kỷ mới — Trường phái tự vả!】
【=)))))))) Lót dép hóng CP Ăn khuya tự vả nào】
Sóng comment vừa nói xong, Tô Diên lên tiếng hỏi: “Có gì với nhau?”
Lạc Đường nháy mắt thần bí mấy cái: “Anh thấy bây giờ hai đứa nó cãi nhau vui không, em thấy chúng nó không sớm thì muộn cũng phải tự vả thôi.”
“… Tự vả?” Tô Diên hơi bất ngờ: “Tự vả là cái gì?”
“Hả… Cái này mà anh cũng không biết?” Lạc Đường kinh ngạc: “Đến Tề Nam cũng biết tự vả là gì đấy anh!”
“…”
Câu này của Lạc Đường làm sóng comment cười điên:【=)))))))) Nào các bạn iu, lấy giấy bút ra mà học tập đây này. Sau này mà cà khịa ai tối cổ, không theo kịp thời đại thì phải dùng mẫu câu “Đến Tề Nam cũng biết xx là gì” nhé! Học được chưa nào!】
Lạc Đường giải thích: “Tự vả nghĩa là… Haiz, thật ra rất đơn giản, anh cũng từng tự vả rồi đấy.”
Tô Diên khẽ nhướng đuôi lông mày: “Anh?”
Lạc Đường: “Vâng, dạo này anh không thế nữa nhưng mà ngày trước thì nhiều lắm. Anh quên lúc cấp ba à, em dốt Toán mà. Hình như là trước lúc thi giữa kỳ ấy, em nghe giảng nhưng mà không hiểu, em nhờ anh giảng mà anh nói, ai bảo bình thường không thèm học hành cho tử tế? Anh không chịu giảng cho em! Xong rồi thế nào? Anh tốn cả hai ngày cuối tuần để soạn cho em một bản tổng hợp kiến thức Toán học — Đấy, kiểu nói một đằng làm một nẻo đấy là tự vả ấy anh.”
Tô Diên: “…”
Lạc Đường: “À còn nữa còn nữa, cái lần em bảo muốn ăn —”
Tô Diên: “Khụ, anh biết rồi.”
【? Tô thần, anh đừng có ngắt lời chứ, để ẻm nói tiếp, anh nghe xem, đúng là tự vả】
【Cơm tró này đậm vị tự vả quá】
【Mùi tự vả ngào ngạt tứ phía】
【Méo ngờ Tô thần lại là người như thế! Viết huyết thư cầu xin Lạc Đường xuất bản sách《Tổng hợp những màn tự vả của Tô thần》, tôi mua hết!】
【Tô thần đổi tên rồi, Tô Tự Vả】
…
Thời gian cất cánh sớm nên sau khi lên máy bay, hầu hết mọi người đều ngủ thêm hơn hai tiếng rưỡi đồng hồ.
Điểm dừng chân đầu tiên của chương trình là ở trong nước, thành phố H. Địa điểm sinh hoạt là vùng ngoại ô nên xuống máy bay phải ngồi xe một tiếng nữa mới đến nơi.
Tối qua Lạc Đường háo hức đến mức không ngủ được, lúc bị Tô Diên kéo xuống xe tinh thần còn hơi ủ rũ, nhưng vừa nhìn thấy cảnh sắc phía trước, hai mắt lập tức sáng lên.
Căn biệt thự bọn họ chuẩn bị chuyển vào rất đẹp. Sân vườn rộng rãi, kiến trúc mang cả phong cách của châu Á và châu Âu, dùng khung cảnh này để quay phim thần tượng cũng không phải là không thể. Không chỉ có cô thấy thích thú, mấy cô gái bên cạnh cũng rất bất ngờ.
Biệt thự có hai khu liền nhau, bốn người ở một khu, cuối cùng quyết định là Kẹo Giòn và Ăn khuya ở một bên, hai đôi kia một bên. Là biệt thự song lập, bên trong còn có cửa thông để đi lại giữa hai bên nên chia thế nào cũng không thành vấn đề.
Mọi người chuyển hành lí vào nhà, thấy ngay trên tủ giầy cạnh cửa ra vào có đặt một thẻ nhiệm vụ trắng muốt.
Nhiệm vụ đầu tiên: Tự chọn nguyên liệu, nấu một bữa tối thật ngon. Có hai phòng bếp ở tầng một và tầng hai, mời hai nhóm chọn hai tầng khác nhau.
Phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ tí — Nếu thất bại cũng có thể mặt dày sang nhóm người ta ăn chực.
8h tập trung ở sân bay, 9h cất cánh, bây giờ vừa lúc 12h, đúng là phải ăn cơm, định cho bọn họ có làm thì mới có ăn đây mà.
Lạc Đường đọc xong, nhìn Lương Tử Nguyệt: “Hai đứa mày biết nấu cơm không đấy? Có cần bọn tao giúp —”
“Không cần, không cần!” Lương Tử Nguyệt nói ngay: “Bọn tao dùng bếp tầng trên, mày cứ ở dưới đi, ăn ngon nhé!” Nói xong, cô vội kéo áo Tiếu Nghênh lên tầng.
Đến lúc lên cầu thang, Lương Tử Nguyệt mới buông ra. Tiếu Nghênh chợt nghĩ đến việc gì đó, ánh mắt thay đổi: “Hóa ra bà biết cả nấu cơm cơ à?”
Lương Tử Nguyệt lắc đầu: “… Có biết đâu.”
“???”
Tiếu Nghênh không tin nổi: “Thế sao vừa này Lạc Đường hỏi có cần giúp không bà nói dối làm gì?” Cậu dừng bước, hình như muốn đi xuống ngay lập tức.
Lương Tử Nguyệt vội kéo cậu lại: “Lý do rất đơn giản, tôi với ông không phải CP thì thôi lại còn định làm bóng đèn nhà người ta à? Cơm không biết nấu thì tra Baidu, đừng hòng làm phiền Tô thần với cục vàng của tôi yêu đương. Đi theo tôi nhanh!”
Tiếu Nghênh: “…”
…
Chuyện nấu cơm, nói đơn giản thì đơn giản, nói khó cũng khó. Muốn nấu một bữa cơm nuốt được, đơn giản, muốn nấu một bữa cơm ngon, khó.
Ở đây toàn là người nổi tiếng, lịch trình bận rộn, thời gian đi tiệc còn không có thì cơm nước kiểu gì.
Ban đầu, tổ đạo diễn cứ tưởng sẽ chỉ có cặp vợ chồng Song Lâm đã kết hôn là không có trở ngại gì, ba cặp trẻ tuổi còn lại chưa chắc sẽ thành công. Ai ngờ, ở đây có cặp còn ổn hơn cả vợ chồng Song Lâm.
Lạc Đường đọc thẻ nhiệm vụ xong thì chẳng lo lắng tẹo nào, tài nấu nướng của Tô Diên ngày nào mà cô chẳng thưởng thức. Cái miệng kén ăn của cô cho hẳn một trăm hai mươi điểm — trên một trăm, hai mươi điểm là điểm cộng cho chồng sắp cưới.
Vào bếp, Lạc Đường thấy tổ đạo diễn còn có lương tâm chán, không chuẩn bị tạp dề hồng phấn ren rủng gì cả, là màu xanh dương. Quần áo Tô Diên cũng tối màu nên mặc vào không có thay đổi gì nhiều.
Lúc Lạc Đường đứng sau lưng anh buộc dây tạp dề cho anh, sóng comment bùng nổ.
【Gì đây? Tôi thấy bên Lương Tử Nguyệt với em zai sắp nổi lửa lên với nhau rồi, mà bên này hòa bình dữ?】
【Bả còn bắt đầu hát ngân nga rồi kia kìa… Xem ra thường xuyên nấu ăn lắm…】
【Ê mấy bà mở to mắt ra mà nhìn xem hai người đang làm gì hộ tôi cái? Có chắc là Lạc Đường thường xuyên nấu, chứ không phải là người khác không?】
【??? Vờ lờ!!! Hóa ra Tô thần mới là người nấu à???】
Tô Diên mở tủ lạnh, nghiêng người hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Ừm…” Lạc Đường cúi người nhìn: “Em muốn ăn sườn, còn rau anh chọn đi.”
“Ăn cay không em?”
Lạc Đường gật gật đầu, giơ ngón út: “Cay chút xíu thôi ạ.”
Không khí hoàn toàn khác với ba cặp còn lại, cặp Kẹo Giòn này vừa nhìn là biết hai người phối hợp ăn ý, thường xuyên vào bếp với nhau. Cơ bản là Tô Diên nấu nướng, Lạc Đường sơ chế.
【Âu mai gớt, người đàn ông như Tô thần mà cũng biết nấu ăn nữa…】
【Có được bạn trai như này đúng là cho cả Thái Bình Dương ăn gato】
【Tự nhiên nhớ đến tên người yêu hết ăn lại nằm, rửa cái bát cũng không xong của tôi, ước gì có thể tặng cho ổng một đạp】
【Hết ăn lại nằm, rửa cái bát cũng không xong +10010】
【Người yêu mị cũng biết nấu đấy, nhưng mà chỉ ăn được thôi, không ngon lắm QwQ Tất nhiên là mị sẽ không kén chọn đâu, có phải Lạc Đường đâu mà đòi ahiuhiu】
【Có tên bạn trai làm đầu bếp, yêu nhau hai năm em tăng 15kg…】
【Mịe, chị đây biết các mày có bạn trai nấu cơm cho rồi, đã đọc, enough:)】
…
Lạc Đường tập trung sơ chế đồ ăn. Lúc ở nhà cô cũng chỉ giúp được Tô Diên mấy việc lặt vặt như rửa rau, thái rau, cái gì cần dùng đến lửa thì giao tất cho anh.
Lúc thái rau củ cô có niềm yêu thích rất kì lạ, thích thái mọi thứ chính xác từ miếng đầu tiên đến miếng cuối cùng, sau đó xếp lại thẳng hàng, trông chẳng khác gì cái thước kẻ. Rồi phải để cho Tô Diên nhìn một cái, khen một câu “Em giỏi thế” mới chịu.
Thứ đầu tiên lên thớt là ớt.
Tô Diên vừa cài đặt thời gian cho nồi cơm điện, vừa dặn dò cô: “Cách mặt xa xa ra một chút, cẩn thận lúc thái bắn vào mắt đấy em.”
“Dạ?” Lạc Đường giật mình, rồi mới hiểu là anh đang nói đến nước trong quả ớt, gật gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
Một hỏi một đáp, cực kỳ tự nhiên thân mật, hình ảnh vừa hài hòa vừa ấm áp, nhóm fan CP bắt đầu hú hét.
Lạc Đường tiếp tục làm việc cần mẫn.
Nhưng lúc chuẩn bị đặt dao xuống, động tác của cô bỗng khựng lại.
Trong bếp có máy quay toàn cảnh, biểu cảm của cô được truyền rõ ràng lên màn hình live stream.
Mọi người phát hiện, Lạc Đường nhìn quả ớt mới cắt được một nửa trên thớt, rồi lại lén lút nhìn Tô Diên đang quay lưng về phía mình.
Không đến hai giây sau, cắn môi một cái, biểu cảm như đang nhịn cười.
【… Trực giác mách bảo, con bé này lại định bày trò hư =)))))))】
【Chuẩn, mặt bả đúng kiểu: Cả nhà nhìn tui nè, tui đang ủ mưu bày trò đây】
【Lót dép hóng Đường Bảo bày trò =)))】
【Cơ mà với những đạo cụ hiện tại, các bà đoán ẻm sẽ làm gì? Tôi không đoán được】
Đoán chưa ra, chẳng ngờ trò vui của Lạc Đường lại đến nhanh thế.
Một giây sau —
Lạc Đường thốt lên một tiếng không hề nhỏ, ném con dao sang một bên, dùng tốc độ bàn thờ đưa tay lên che mắt.
Tô Diên nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy động tác của cô thì vội bước lại gần: “Bị bắn vào mắt rồi hả em?”
Vừa nhắc dứt lời xong… Anh nhíu mày nhìn cô, hơi giận, lại hơi bất đắc dĩ.
Lạc Đường cúi đầu không nói gì, Tô Diên đang đứng rất gần cô, cúi đầu định kiểm tra mắt cho cô: “Em đừng che nữa, bỏ ra anh xem, đau quá thì để anh —”
Anh còn chưa nói hết, cô người yêu im lặng từ nãy giờ đã bỏ tay che mắt ra, sau đó ngẩng đầu nhón chân, trong khoảnh khắc anh không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy má mình có một cảm xúc vô cùng quen thuộc.
Rất giống môi mềm.
“…”
Tô Diên sửng sốt chừng ba giây, nhìn cô.
“… Em không bị bắn vào mắt đâu.” Lạc Đường chớp mắt nhìn anh, ánh mắt trong suốt lấp lánh: “Anh xem đi, vẫn bình thường.”
Cô cười ngượng ngùng, đỏ mặt thủ thỉ: “… Em chỉ muốn lừa anh, hôn một cái thôi.”
【… Đậu mọe, đứa nào bảo bày trò hư ra đây ăn đòn nhanh】
【Má, tôi còn tưởng là có quỷ kế gì thật, lạy chúa trên cao】
【Tô thần còn ổn không anh? Đáng yêu chớt tui… Bé đáng yêu nhà ai thế này】
【A a a a a trời đất quỷ thần ơi! Mị đang ăn cơm mà cũng bắt mị phải comment tiếng sóc đất là như nàooo a a a a a】
Sóng comment toàn là “A a a a a”, lúc này Tô Diên mới tỉnh táo lại.
Tô Diên cười, đứng thẳng dậy trước mặt cô: “… Em lừa anh, chỉ để hôn má thôi à?”
Anh nhíu mày, cong môi nói: “Không hôn nhầm đấy chứ?”
“…?” Lần này đến lượt Lạc Đường ngẩn người: “Dạ? Em á? Hôn nhầm gì cơ?”
Cô ngơ ngác nhìn biểu cảm của Tô Diên, nụ cười của anh cực kỳ có ẩn ý, lại còn rất quyến rũ, khóe mắt lóe lên vài tia nắng chiếu vào từ cửa sổ.
Anh cứ cười như vậy một lát, bỗng cúi người hôn lên môi cô, chỉ dừng lại vẻn vẹn hai giây, sau đó rời đi.
Tim Lạc Đường như ngừng đập, nghe anh nhẹ giọng nói: “Bây giờ mới đúng này.”