Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tôi

Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tôi - Chương 31: Môi Tô Diên… mềm thật




Lạc Đường vẽ cả đêm không xong.



Với cô, vẽ vời linh tinh và thiết kế quần áo có một điểm chung, lúc có cảm hứng thì như uống thuốc kích thích, lúc không thì như táo bón.



Nhớ lại đoạn ký ức này, đừng nói là cảm hứng, từng bố cục, phân cảnh, lời thoại, biểu cảm đều được cô vẽ ra trôi chảy như tuôn từ trong đầu ra, thông thuận ghê gớm.



Cả một đêm thêm cả một ngày hôm sau, cuối cùng cũng vẽ xong. Lạc Đường đăng lọ giấm lâu năm lên mạng.



Cô bận vẽ vời nên chẳng thèm động đến điện thoại, cũng không biết xu hướng Weibo. Cập nhật bài viết rồi đọc lướt qua mấy bình luận của fan, vẫn có bình luận cá cược que cay xem cô là nam hay nữ.



Lạc Đường vui vẻ đọc xong thì chuyển sang id đu idol mới mua, cười ngây ngô xem bảng hot search Weibo.



No.1 là Tô Diên tham gia một tiết mục phỏng vấn.



No.2 thì mấy ngày nay đều bị thảm đỏ Đêm hội phim truyền hình chiếm.



Phía dưới đều rất bình thường, trừ vị trí số 15.



# Hình nền diện thoại của Lạc Tiểu Đường # bên phải còn có một chữ [Mới] đang chậm rãi bò lên.



“…”



Nụ cười đã tắt.jpg



Thẳng thắn mà nói, chuyện này khui ra Lạc Đường cũng biết mình sẽ bị chửi lên bờ xuống ruộng, nhưng mà đề cả tên lên hot search nên cô không kiềm chế được cơn tò mò mà ấn vào xem.



Bài đăng hot nhất trong chủ đề vẫn là cái Trình Tranh gửi link cho cô, chẳng qua bây giờ bình luận không chỉ có mấy trăm như hôm trước mà đã lên đến hơn ba chục nghìn.



Top 5 comment vẫn là “đậu má’, hàng loạt dấu hỏi chấm, meme với lại dấu chấm than.



Lạc Đường lướt xuống.



【Lạc Tiểu Đường cũng là fan của anh iu, đù má! Ngạc nhiên chưa! Lạc Tiểu Đường sẽ kéo cao giá trị nhan sắc của Hỏa Diễm chúng ta lên một xí! Thật đáng mừng! Tui đại diện Hỏa Diễm hoan nghênh tiên nhỏ Lạc Tiểu Đường gia nhập!!!】



Lạc Đường: “???”



Tư duy huyền diệu gì thế này?



【Sao phải ngạc nhiên… Mấy năm trước Ảnh đế Chu còn bị khui ra là bao cả rạp để xem công chiếu ra mắt phim của Tô thần với vợ con cơ mà. Bây giờ có ai là fan Tô thần nữa thì em cũng chả ngạc nhiên. Ngồi đây nhàn nhã hóng hớt.】



【Ngạc nhiên cái gì, thắc mắc cái gì? Làm ơn đi! Fan nổi tiếng của Tô thần chắc ít. Mời xem Weibo của Tiếu Nghênh, lướt toàn là《Thất Gia》, quảng cáo cho Tô thần rầm rộ chẳng khác gì marketing account】



Phía dưới còn có một đám người tinh vi hơn.



【!!! Ảnh nền đẹp ghê ha! Nhìn kỹ thì đây là Tô thần lúc đóng A Ca! Em muốn xin ảnh gốc ahuhu!】



【Tranh vẽ tay mà đỉnh dữ bây】



【@ Lạc Tiểu Đường tang tui không chửi bồ, cho tui ảnh gốc đi nèo huhu】



【Xin ảnh gốc +1!!!!!】



【@ Lạc Tiểu Đường tang xin ảnh gốc vẽ tay!!!!!】



Lạc Đường: “…”



Lướt đến đây, Lạc Đường trộm nghĩ trong lòng: Giang cư mận so cute!



Nhưng bình luận phía trước thì hài hóa, phía sau lại không như thế.



【Bị khui là fan Tô Diên một cái là lên hot search ngay và luôn… Sợ đây là phương pháp ké fame kiểu mới mất…】



【Cố tình để fan chụp ảnh, cố tình chờ fan vạch trần, cố tình để nó hot đến mức này? Tâm cơ vl…】



【Sao bảo bạn học cấp ba cơ mà? Bây giờ lại biến thành fan? Định làm clg thế? Không định buông tha cho Tô Diên à???】







Ý tứ không khác nhau mấy, Lạc Đường đọc mười mấy cái thì chẳng buồn xem nữa.



Nói thật, cô không tức giận tí nào, cô bây giờ ấy à, tốt tính đến độ chính mình còn phải kinh ngạc.



Lạc Đường nghĩ nghĩ, gửi WeChat cho Trình Tranh:【Tiểu Tranh, sao tao không có đội quan hệ công chúng?】



Trình Tranh một giây trả lời:【???】



Lạc Đường:【Tao thấy mấy nghệ sĩ khác đều có đội quan hệ để mỗi lần lên hot search hay gì đó để áp dư luận, sao tao không có?】



Trình Tranh:【Thật ra thì… quan hệ công chúng của mày chính là tao, mà tao lại là người chơi hệ con Phật.】



Lạc Đường: “……”



Ô kê phai.



Lạc Đường tốn 5 phút đồng hồ biên tập một bài Weibo, cho “quan hệ công chúng” của mình xem qua, được phép mới nhấn đăng.



【@ Lạc Tiểu Đường tang:



Ui tin nhắn riêng sắp nổ mất rồi, đăng bài trả lời đơn giản nghi hoặc của cả nhà nè.



Đúng vậy, hình nền điện thoại của mình chính là Tô Diên. Lấy ảnh một người để đặt hình nền còn có thể là vì sao nữa? Đương nhiên vì mình là fan của anh ấy.



Ngoài ra thì không ngờ lại có nhiều người nhắn tin xin mình hình và họa sĩ gốc như vậy… Mình để hình bên dưới nha, không nhớ nhặt được bức ảnh này ở đâu nên cũng không biết họa sĩ là ai, đừng dùng cho mục đích thương mại là được nha~. Cả nhà cứ tự nhiên~】



Lạc Đường nhìn bình luận tăng nhanh, chọn vài cái cô thích rồi nhấn like, bỗng thấy nhẹ nhõm.



Không có gì phải che giấu cả.



Có thể quang minh chính đại làm fan của Tô Diên, cô ước còn không được.



_



Những phim điện ảnh khác, mọi người đều là gần đến giờ mới quyết định mua vé suất chiếu nào, nhưng nếu muốn xem công chiếu phim điện ảnh của Tô Diên thì chắc chắn phải đặt trước mấy ngày mở bán mới mong giành được.



Rạp Tô Diên gửi là rạp VIP, một vé đến hai ba trăm tệ, lực cạnh tranh rất nhỏ. Lạc Đường nhanh tay lẹ mắt đặt một lần bao hết rạp.



Đây là lần đầu tiên cô và Tô Diên đi xem phim chung! Chắc chắn phải bao rạp! Chắc chắn chỉ được có hai người!!!



Giành xong vé, Lạc Đường cũng không tham gia gameshow nào nữa mà ở nhà thiết kế, thỉnh thoáng lướt qua nhóm Hỏa Diễm, ngày ngày cày bảng xếp hạng cho Tô Diên.



Cuối cùng cũng đến ngày mười chín.



Phim công chiếu vào lúc 0h, đúng 11h Tô Diên đến đón cô.



Lạc Đường chọn quần áo mất cả tiếng đồng hồ, phòng để đồ bị cô bày ra như bãi chiến trường. Chọn đi chọn lại, vẫn trở về phong cách quen thuộc hàng ngày.



Váy Dior xanh gradient dài đến đầu gối, phối với mặt đồng hồ VCA Love’s Bride cực kỳ phù hợp.



Lạc Đường ra cửa, đứng trước gương soi tới soi lui, chạy đến hỏi Lạc Chu đang nằm ườn trên sofa: “Anh, váy này nhìn được không? Makeup thì sao? Xinh không anh?”



Lạc Chu vốn đã không đồng ý cho cô đi xem công chiếu lúc rạng sáng, nhưng lại không chịu nổi Lạc Đường ăn vạ, bày ra lí do “Lớn thế này rồi, ở nước ngoài cũng không phải chưa từng ra đường lúc rạng sáng”, còn tình nguyện mở định vị điện thoại, Lạc Chu mới miễn cưỡng đồng ý.



Lạc Thành và Bạch Hoàng Hậu không nghiêm khắc với cô lắm, vì Lạc Chu đã gánh hết cả rồi, Lạc Chu đồng ý thì bọn họ cũng sẽ chẳng cho ý kiến gì.



Lạc Chu nằm trên sofa như người không xương, nâng mi mắt nhìn về phía giọng nói hớn hở kia.



Em gái của anh hôm nay thực sự làm ánh mắt người ta phải phát sáng.



Váy trên người không khác phong cách thường ngày là mấy, tầng tầng lớp lớp sợi váy nhỏ chuyển xanh dần, hơi chút lấp lánh, da trắng hồng bẩm sinh mặc màu gì cũng không cảm thấy bị dìm.



Không biết mất bao lâu để makeup, anh nhìn khuôn mặt này mỗi ngày mà vẫn bị rung động.



Lạc Chu nhấc nhấc khóe môi: “Còn tính là nhìn được.”



“Còn tính là nhìn được” nói ra từ miệng Lạc Chu đồng nghĩa với “Đẹp như tiên”.



Lạc Đường nghe vậy cực kỳ vui vẻ: “Cảm ơn Lạc tổng khen ngợi! Em đi đây!”



Lạc Chu: “……”



Anh có khen câu nào à? Anh bảo còn tính là nhìn được cơ mà?



Đám trẻ bây giờ ảo tưởng dữ vậy hả?







Diện tích của Tiên Bích quá lớn, biệt thự họ Lạc lại nằm ở phía Đông Nam nên đi đường rất tốn thời gian, Lạc Đường ngồi xe ra cổng Tiên Bích.




Cô đẩy cổng lớn vừa lúc 11h, liếc mắt một cái là thấy Tô Diên đang chờ bên ngoài.



Tô Diên không ngồi trong xe mà nửa dựa vào xe bên ghế phụ, hai chân ngẫu nhiên vắt lên nhau, dưới ánh đèn đường, bóng dáng cao gầy che phủ một vòng ánh sáng.



Anh không xem điện thoại mà nhìn xuống đất.



Rất tập trung đứng đợi cô.



Lạc Đường bỗng cảm thấy lòng mình mềm mại vô cùng.



Cô đã mong đợi được nhìn thấy hình ảnh này biết bao lâu.



Cửa tự động sau lưng đóng lại, giày cao gót lúc đi đường vang lên âm thanh trong trẻo, Tô Diên nghe thấy thì ngẩng đầu.



Bốn mắt nhìn nhau, bước chân Lạc Đường dừng lại.



“… Sao anh lại không đeo khẩu trang!” Vẻ tươi cười trên mặt cô biến mất, kinh ngạc: “Mũ anh đâu rồi? Kính râm nữa! Bị nhận ra thì làm sao ạ!”



“… Anh để trong xe hết rồi,” Tô Diên đứng thẳng dậy, mở cửa ghế phụ cho cô: “Xung quanh không có ai, không sao đâu em.”



Lạc Đường thở phào nhẹ nhõm, bước lên xe rồi giục anh: “Anh lên xe ngay đi, bị người ta nhận ra là xong đấy, đúng là…”



Tô Diên không nhịn được cười.



Lúc không nói chuyện cô như một nàng tiên xinh đẹp, mở miệng ra lại như một quản gia nhỏ đáng yêu.



Cửa kính của xe này không nhìn được từ ngoài vào nhưng phải đến tận lúc xe bon bon trên đường thì Lạc Đường mới thấy yên lòng.



“Lần sau anh đừng chờ em ở bên ngoài nữa nhé,” Lạc Đường không nhịn được nói: “Lỡ bị ai chụp được xong tính kế anh là toi đấy.”



Tô Diên đứng ở của Tiên Bích thu hút như vậy, chắc chắn sẽ bị mấy tên nhà báo với blogger bất lương bịa chuyện đặt điều.



Giọng điệu của Lạc Đường quá mức tự nhiên nên một lúc sau Tô Diên mới chú ý đến một cụm từ.



“Ừm,” Anh cười: “Lần sau không thế nữa.”



Lạc Đường bắt đầu luyên thuyên mấy chuyện khác với anh, như là mình đã xem nát cái trailer《Thất Gia》, như là cô rất mong chờ đến ngày khai máy《Ngự kiếm hành》tháng sau.



Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ quanh quẩn trong xe, Tô Diên cứ thế lẳng lặng nghe cô nói chuyện, ý cười nhàn nhạt trên môi.



Giờ này có không ít người đang di chuyển đến đường Nguyên Lê với mục đích xem công chiếu như hai người, nhưng hai người lại không bị tắc đường. Rạp chiếu phim Tô Diên gửi định vị đến không nằm ở trung tâm thành phố, cả đường đều thông suốt, đi mất chưa đến nửa giờ.



Tô Diên đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, vành nón cũng đủ dài, đè thấp xuống là không thấy được gì.



Lạc Đường cũng mang theo khẩu trang dùng một lần loại lớn, có thể che ba phần tư khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời.



Hai người trang bị đầy đủ mới bước ra khỏi xe, Lạc Đường nói, “Em bao phòng rồi, em ra lễ tân xem lấy vé thế nào đã nhé.”




“……”



Tô Diên im lặng vài giây: “Anh cũng bao phòng.”



Lạc Đường: “……”



Bầu không khí hơi xấu hổ, Lạc Đường nhanh trí phản ứng lại: “Thế dùng của anh đi ạ! Của em coi như ủng hộ phòng bán vé!”



Tô Diên gật đầu, đưa tay đè đè mũ: “Anh đi lấy, chờ anh một lát.”



Anh vừa xoay người định đi thì cánh tay đã bị ngón tay ấm áp bắt lấy.



Quay đầu lại, có một cô bé mở to mắt, nhỏ giọng dặn dò: “Anh! Giọng anh dễ nhận ra lắm ấy, nhớ đổi giọng đi nhé!”



Nhìn Tô Diên gật đầu Lạc Đường mới buông tay.



Đừng đùa nhé, giọng nói thần tiên của Tô thần chỉ cần một giây là đã bị nhận ra rồi đấy!



Tô Diên lúc quay lại không chỉ cầm phiếu mà trên tay còn có thêm một hộp bắp rang bơ.



Hôm nay anh mặc một bộ quần áo bình thường, áo phông đen, quần tây đen, mũ đen. Quần áo bình thường nhưng cũng không thể che được vẻ đẹp của anh, hơn nữa bây giờ anh đang cầm bỏng ngô trên tay, nhìn giống như một cậu sinh viên điển trai đang chăm sóc người yêu.



Lạc Đường nghĩ vậy, lập tức tự chửi mình rớt liêm sỉ.



11h50 phút bắt đầu được vào phòng chiếu.



Lúc hai người đứng đợi soát vé, Lạc Đường căng thẳng tột độ, lén lút nhìn nhân viên kiểm vé như kẻ trộm, còn bọn họ không phát hiện ra cái gì khác thường.



Lạc Đường vừa mới thả lỏng người, cầm lấy vé vừa xé, theo thói quen định nói cảm ơn với nhân viên nhưng ngước lên lại thấy nhân viên kiểm vé nhìn cô hơi có vẻ kinh ngạc.



Nhưng giây tiếp theo, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cánh tay.



Cô chợt thấy hai má lành lạnh, bị Tô Diên dùng sức kéo nhẹ cô, bả vai đụng vào ngực anh.



Lạc Đường nằm trong vòng tay anh trợn tròn mắt: “!!!”



Tô Diên cứ thế ôm mặt cô, gần như ôm cô vào lòng mà đi đến phòng chiếu số một.



“Đừng nhìn,” Anh cao hơn nên Lạc Đường tựa vào trước ngực anh cũng cảm nhận rõ ràng lồng ngực anh rung động khi nói chuyện: “Bị nhận ra đấy.”



Tim Lạc Đường gần như ngừng đập.



Đến tận lúc anh buông ra cô mới có thể hít thở thoải mái.



Ngồi xuống không được bao lâu thì rạp chiếu phim tắt đèn, bắt đầu phát quảng cáo. Lạc Đường để túi ở chỗ ngồi bên cạnh, điều chỉnh lại ghế rồi dựa vào thử: “Tô Diên, Tô Diên, ghế dựa này thoải mái lắm ý!”



Tô Diên cũng chỉnh ghế đến góc độ giống cô, “Ừm.”



Lạc Đường lắc lắc hộp bắp rang bơ trong tay: “Anh, sao anh chỉ mua một hộp? Anh xem phim không ăn bắp rang ạ?”



“…”



Tô Diên cũng mới chỉ đi xem phim mấy lần.



Trước đây là vì có nhiều lí do phức tạp, còn bây giờ thì do thân phận bất tiện.



Thực sự chưa từng động vào bắp rang bơ.



Anh lắc đầu.



“Như vậy là không được đâu nhé! Phải ăn chứ, bạn em nói đi xem phim mà không ăn bắp rang tức là không có linh hồn,” Trong bóng tối, anh nhìn cô nàng nghiêm túc giải thích, “Đây là một loại nghi thức đấy!”



“… Nghi thức?” Tô Diên không nhịn được cười: “Ừ, vậy anh ăn cùng em.”



Lạc Đường cong mắt “Dạ” một tiếng, ôm lấy hộp bắt đầu ăn.



Âm thanh cắn bắp rang không lớn không nhỏ, rất có tiết tấu, Tô Diên còn cảm thấy hay hay.



Tô Diên dựa vào ghế, điện thoại rung lên, anh đang chuẩn bị mở khóa trả lời bỗng có một bàn tay đưa ra trước mặt.



“Này, anh thử đi, bắp rang rạp này ngon lắm ạ.”



Giọng nói ngọt ngào quen thuộc.



Có thế là do hành động, giọng điệu của cô đều quá thoải mái nên Tô Diên “Ừ” một cái, mắt vẫn nhìn màn hình điện thoại, miệng rất tự nhiên mà hướng đến cánh tay bên cạnh.



Lòng bàn tay Lạc Đường hơi trầm xuống.



Cô thấy cả người Tô Diên nghiêng về phía mình, sau đó một thứ gì đó mềm ẩm chạm vào tay cô.



Tóc anh lướt trên cổ tay cô, hơi ngứa.



Bắp rang trên tay đã bị người nào đó lấy mất nhưng cô vẫn ngơ ngác giơ tay lên.



Lạc Đường nhìn quảng cáo, cả người cứng đờ như gỗ, trong đầu tràn ngập hành động hồi nãy của Tô Diên.



Cô cứ nghĩ anh sẽ đưa tay ra nhận bỏng ngô cô đưa.



Ai ngờ —



Cái anh kia… cứ thế mà ăn luôn ở tay cô!



A a a a a! Cái cảm giác mềm thật là mềm kia… là… của anh sao?!!!



Lạc Đường bùng nổ.