Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tôi

Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tôi - Chương 3: Nữ phụ kiểu mẫu trong sách giáo khoa




Nhà cô có bốn người, mỗi người đều có một sở thích riêng. Bệ Hạ đam mê xe, Mẫu Hậu thì hứng thú với túi xách phiên bản giới hạn và quần áo hàng hiệu, còn cô lại thích đồng hồ.



Số tiền Lạc Thành – ba cô bỏ ra mua xe dường như ngày càng nhiều thêm theo số tuổi, Lạc Đường hay trêu ba là ném tiền qua cửa sổ. Mỗi lúc như vậy, anh trai cô lại được thể chế giễu: “Sở thích của em thì bình thường quá nhỉ?”



Lạc Đường không cãi lại nổi. Mấy cái đồng hồ này trông thì nhỏ mà giá trị lại không nhỏ tí nào. Hầu hết đồng hồ trong tủ cô đều là hàng đặt riêng, có cái lên tới cả triệu tệ.



Hôm nay đi vội Lạc Đường chỉ kịp lấy cái nào trông hợp với màu váy rồi đi. Một người mới mà dùng đồ như vậy đúng thật là không bình thường. Người chỉ biết thương hiệu có thể nghĩ cô đeo hàng fake nhưng người am hiểu sẽ biết đây là hàng chế tác riêng, lúc đấy thì rắc rối to.



Không ngờ Tô Diên lại cẩn thận như vậy.



Ngừng lại một chút, cô hắng giọng rồi nhanh chóng tháo dồng hồ trên tay ném vào túi xách.



Mọi người đến gần đủ, Lạc Đường thấy đạo diễn thử vai cô cùng một người đàn ông nào đó lần lượt lên sân khấu nói chuyện, giới truyền thông chụp mấy bức ảnh, tiệc tối chính thức bắt đầu.



Tô Diên ngồi bên trái cô mãi không rời đi, còn cô nàng ngồi cạnh Lạc Đường – bảng tên “Lương Tử Nguyệt” lững thững đến muộn, hình như là người đến cuối cùng.



Lạc Đường tuy không nhớ được mấy diễn viên khác nhưng nữ chính thì lại có ấn tượng sâu đậm. Phim sắp khởi quay nên gần đây cái tên này thường xuất hiện trong mấy bài viết về Tô Diên, không muốn nhớ cũng khó.



Lạc Đường xấu hổ ngồi giữa nam nữ chính.



Ngồi cả buổi tối, chào hỏi qua loa với vài người trong đoàn phim, Lạc Đường bắt đầu chìm đắm vào ăn uống, thỉnh thoảng phàn nàn về thức ăn qua điện thoại với Trình Tranh, không ngừng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân.



May mắn là nam nữ chính bên cạnh đều bận rộn, Lạc Đường cứ như vậy mà suôn sẻ trải qua tiệc khai máy.



Lúc tiệc kết thúc, Lạc Đường thoáng thấy Tô Diên bị không ít người vây quay, nghĩ nghĩ rồi rời đi trước.



_



Trình Tranh đưa cô về nhà đã là nửa tiếng sau.



“A, có người đi làm về rồi này.”



Lạc Đường vừa đẩy cửa ra đã nghe được âm thanh nghênh đón.



Cô nhìn lên, thấy Lạc Chu đang nằm như người không xương trên sofa, đang liếc mắt nhìn cô.



Kỳ lạ thật.



Lạc Đường đưa túi cho người giúp việc, bước nhanh ra sofa, nhìn xuống: “Làm sao, em đi làm về nên anh khó chịu à?” Cô nhấn mạnh: “Ngày mai em vào đoàn làm phim rồi đấy.”



Lạc Chu nhìn cô không nói nên lời.



Lạc Đường trang điểm rất nhẹ, ăn mặc cũng không quá phô trương, khi tức giận mặt mũi cực kỳ sinh động



Con ranh này bị đứt sợi dây thần kinh nào rồi à?



Chẳng lẽ coi đây là công việc nghiêm túc luôn rồi?



Lạc Chu mím môi, nhếch mép: “Lạc Đường, tự hào quá nhở?” Không để cô kịp trả lời, anh lại nói tiếp: “Em thì diễn cái gì mà diễn, phá hỏng nhân vật của người ta thì có. Anh vừa đọc kịch bản chuyển thể, em đóng nữ phụ phản diện thật đấy à?”



“…”



“Đầu óc có bình thường không đấy?”



“…”



Thực ra, Lạc Đường đã cãi nhau mấy lần với ông anh mình về việc cô vào showbiz, vừa mới làm hòa mấy hôm trước, hôm nay lại tái chiến hả?



Lạc Đường: “Anh nói gì mà khó nghe thế!”



Lạc Chu nhàn nhạt đáp: “Bổn thiếu gia chỉ nói lời thật thà thôi.”



“Con gái con đứa, showbiz cái gì mà showbiz.”



Lạc Chu đứng lên, dùng ưu thế chiều cao mà uy hiếp cô: “Muốn nổi tiếng thì cứ bảo ba mẹ tag một cái trên Weibo, một đêm có trăm nghìn fan luôn.”



Lạc Đường bĩu môi khinh thường: “Ai mà thèm nổi tiếng…”



Lạc Chu: “Thế thì vào showbiz để làm gì?” Dừng một chút, bổ sung: “Đừng có lấy cái lí do vớ vẩn muốn trải nghiệm cuộc sống của diễn viên ra mà lừa anh mày.”



Lạc Đường: “…”



Cái anh này trông ngứa mắt thế nhờ.





Cô ngẩng đầu lên nói: “Em nói rồi anh không tin thì kệ anh, chẳng liên quan đến em.”



Hai người im lặng vài giây, Lạc Chu mới đắc ý bảo: “Anh mày tìm hiểu rồi, nam chính phim này là Tô Diên.”



Tim Lạc Đường thắt lại.



Giả vờ bình tĩnh: “Tô Diên thì sao.”



“Tô Diên hơi bị hot đấy, anh biết, mấy năm qua anh vẫn không nghi ngờ gì.” Lạc Chu đột nhiên dí sát vào cô, ánh mắt tìm tòi: “Ba mẹ không biết, anh mày lại không biết chắc. Đây là Tô Diên em vẫn luôn tìm chứ gì?”



“…!”



Lạc Đường đẩy anh ra, trợn mắt: “Anh đừng có đoán mò! Em chẳng biết đấy là Tô Diên nào, trùng tên thôi!”



“Ồ…” Lạc Chu bĩu môi: “Vậy nói xem, vì sao em vừa về nước là vào showbiz luôn?”



Lạc Đường: “… Em nói mà anh không tin còn gì!”



Lạc Chu nhìn cô cười nhạo một tiếng.



“Ranh con.” Anh xoay người lên tầng, bâng quơ để lại một câu cảnh cáo: “Giấu thì giấu cho kỹ vào, đừng để anh mày phát hiện ra.”



Lạc Đường: “…”




Lạc Đường từ nhỏ đã rất ghen tị với anh trai hiền lành nhà người ta. Trong tiểu thuyết có rất nhiều anh trai bề ngoài thì phúc hắc nham hiểm nhưng lại rất chiều chuộng em gái.



Còn anh trai cô thì…



Lạc Đường bị nói trúng tim đen, thở hổn hển trừng mắt lườm bóng dáng cao gầy lười biếng của Lạc Chu.



Cô bình tĩnh lại, lên tầng tắm rửa.



Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trong nhóm fan Tô Diên, check-in Super Topic Weibo, nhớ đến ngày mai phải bắt dầu quay phim nên cô đọc lại kịch bản lần nữa rồi đi ngủ.



Sáng hôm sau.



Sau nghi thức khai máy, từ khóa #《Our Youth》khai máy # đã đứng ở No.5 hot search.



Tất nhiên, phần lớn công lao là của Hỏa Diễm.



Từ khi nổi tiếng, tác phẩm của Tô Diên đều là phim điện ảnh chế tác lớn, đạo diễn nổi tiếng. Với quyết định đóng phim thần tượng lần này, có không ít bình luận ác ý, bảo anh thấy mình hot rồi nên sẵn sàng đóng kiểu phim thiểu năng như này.



Mà Tô Diên bây giờ, có quá ít phim điện ảnh chế tác lớn phù hợp với tên tuổi của anh. Diễn viên chỉ dựa vào đóng phim để kiếm ăn, bây giờ không đóng thì phải làm sao?



Hỏa Diễm dựa vào lí lẽ như thế mà chiến đấu không khoan nhượng.



Diễn xuất của anh tôi đạt tiêu chuẩn của đạo diễn nổi tiếng, ngoại hình của anh tôi vượt tiêu chuẩn một bộ phim thần tượng, đây cũng là bộ phim thần tượng đầu tư khủng, còn lí do gì để làm khó nữa không?



Lạc Đường xem bình luận của hater cũng rất tức giận nhưng không nản lòng, điên cuồng nhấn like cho những bình luận phản bác lại.



《Our Youth》là phim truyền hình chuyển thể từ tiểu thuyết đề tài vườn trường, đúng là phim thần tượng nhưng bản gốc là một tác phẩm lớn cực kỳ nổi tiếng, rất được yêu thích. Đối với diễn viên, đóng phim loại này chỉ có lợi chứ không có hại.



Bản thân Tô Diên có vô số fan. Kĩ năng diễn xuất tuyệt vời của anh là nguồn gốc cho sự khoe khoang của Hỏa Diễm, nhưng giá trị của nhan sắc mới là nguồn gốc của tình yêu.



Biết idol chuẩn bị đóng một bộ vườn trường nhẹ nhàng, thoải mái, fan rất phấn khích. Mới khai máy ngày đầu mà dưới bình luận Weibo chính thức toàn là cầu vồng:



【Vừa xem ảnh tạo hình của Tô Diên, tui đã xác định được món ăn tinh thần trong năm nay của mình】



【Chuẩn luôn, đẹp trai +số CMND, đẹp trai muốn xỉu】



【Thực ra tôi không hài lòng với nữ chính lắm nhưng không sao, một mình Tô Diên đã đủ gánh cả bộ phim rồi! Anh iu tiến lên!】



【Fan tiểu thuyết bảo, lúc đọc truyện toàn ghép mặt Tô thần vào để tưởng tượng, không ngờ cuối cùng anh đóng thật huhu.】







Những bình luận ác ý ngay lập tức bị đè xuống.



Địa điểm quay phim là trường THPT Minh Hi, trường học danh giá bậc nhất thành phố C. Bây giờ, học sinh cấp ba đều đã nghỉ hè nên toàn bộ tòa nhà dạy học để trống, đủ để lấy cảnh trong phim.



Lạc Đường đứng trước cổng trường quen thuộc thở dài một tiếng.




Trường Minh Hi có cấp hai và cấp ba, sau bốn năm ở đây, cô đã quá quen thuộc với trường học. Vì đây không chỉ là trường của cô, mà còn là của Tô Diên.



《Our Youth》là phim truyền hình đầu tiên trong nước áp dụng mô hình quay phim cuốn chiếu, vừa quay vừa chiếu. Mỗi tuần phát sóng hai tập phim, cốt truyện có thể sẽ thay đổi dựa theo phản ứng của người xem, cũng là vì chất lượng bộ phim.



Vì nhiều lí do, sự mập mờ của phim vườn trường cũng chỉ có thể dừng lại ở “mập mờ”, thế nên tiêu đề của tiểu thuyết cũng được thay đổi đến tích cực không thể tích cực hơn,《Our Youth》– thời gian cấp ba tươi đẹp, học hành chăm chỉ, nỗ lực phấn đấu vì ước mơ.



Cốt truyện thực ra rất đơn giản, nam nữ chính “mến” nhau, bên cạnh là nam nữ phụ “tác hợp” cho hai người.



Mà Thi Âm do Lạc Đường thủ vai là công cụ tiêu chuẩn để nữ chính bộc lộ những khía cạnh tốt đẹp, thúc đẩy tình cảm nam nữ chính phát triển.



Trong phim, Thi Âm là một thiên kim đại tiểu thư, kiêu căng ương ngạnh, được người nhà cưng như cưng trứng, ở trường cũng có một đám chị em đi sau nịnh hót. Từ bé, thích cái gì cũng phải có được.



— Có thể nói, đây chính là nữ phụ kiểu mẫu trong sách giáo khoa.



Hai tập đầu Lạc Đường có khá nhiều đất diễn, ví dụ như khi nam nữ chính không biết làm sao lại ngồi cùng bàn, Thi Âm mặt dày đòi nữ chính đổi chỗ…



Trước khi quay thì phải trang điểm, thay quần áo.



Đọc lại kịch bản lần nữa, Lạc Đường theo Trình Tranh vào phòng thay đồ do đoàn phim sắp xếp.



Bên trong đã có không ít người, có vài người quen biết từ tối hôm qua, Lạc Đường chào hỏi từng người rồi ngồi xuống một chỗ trống theo sự dẫn dắt của thợ makeup.



Thợ makeup bày hết dụng cụ ra rồi nâng mặt Lạc Đường lên, hơi ngạc nhiên: “Ồ.”



Lạc Đường giật mình: “Sao thế ạ?”



“Không…không sao, chị xin lỗi.” Thợ makeup hơi xấu hổ. “Vừa rồi chị không để ý… em gái xinh quá. Người mới hả?”



“Dạ vâng, lần đầu tiên đóng phim ạ.” Lạc Đường cười với chị, mắt hạnh hơi cong: “Làm phiền chị rồi.”



“Không phiền không phiền.” Thợ makeup thấy cô không kiêu ngạo, không nhịn được tán gẫu với cô vài câu.



Trình Tranh đứng xem thỉnh thoảng xen vào vài câu, thấy ở cửa có người đến. Lương Tử Nguyệt theo trợ lý đến phòng trang điểm.



Cô bị bắt ngồi trước gương, nhân lúc thợ makeup đi lấy đồ quan sát xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở bàn gần cô nhất.



“Tiểu Quý.” Cô gọi trợ lý, hạ giọng hỏi: “Cô gái ngồi bên cạnh kia là ai vậy?”



“Ơ?” Tiểu Quý ngạc nhiên: “Chị Tử Nguyệt, chị không biết ạ? Hôm qua hai người còn ngồi cùng một bàn mà? Cô ấy là người diễn vai Thi Âm đấy, em nhớ cô ấy hình như là… Lạc Tiểu Đường!”



Lương Tử Nguyệt: “…”



DM, người đóng Thi Âm?



Là cô nữ phụ xấu tính biến cô thành Bạch Liên Hoa trong phim.



Tối qua cô đến muộn, chỉ chào hỏi qua loa nên không để ý.




Lúc trước Lương Tử Nguyệt cũng lên mạng tìm xem Lạc Tiểu Đường là ai nhưng chẳng có thông tin gì, cô nghĩ tổ đạo diễn cũng không quá coi trọng nhân vật phụ, chỉ tìm một người mới.



Cô nhìn cô gái xinh đẹp kia, dù đang nhắm hai mắt cũng không che được ý cười, không tự chủ được mà nghiến răng.



Đùa tôi chắc?



Tìm người đẹp như thế diễn vai này?!



Trong truyện miêu tả nữ chính có vẻ ngoài thuần khiết, nữ tính, còn nữ phụ lại phô trương, cá tính. Nếu chỉ xét ngoại hình không xét khí chất thì nữ chính chắc chắn phải ăn đứt nữ phụ.



Nhưng ai chọn diễn viên đấy? Chẳng phải nguyên tắc từ xưa đến nay là “Tuy tiểu thuyết khen bạn xinh nhưng thực ra bạn không xinh lắm” à?



Nực cười.



Lương Tử Nguyệt nhìn Lạc Đường đang đánh phấn mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đường nét vốn đã chói sáng giờ còn sống động hơn.







Lạc Đường nhắm mắt không lâu, mở mắt ra đã nhìn thấy một bóng người khác trong gương.



Hừm… Lương Tử Nguyệt.



Cô từng xem ảnh Lương Tử Nguyệt trên Weibo, người thật không khác trong ảnh bao nhiêu, khí chất ngời ngời rất phù hợp với hình tượng nữ chính lần này.




Giọng Lương Tử Nguyệt vẫn nhẹ nhàng, ngọt ngào như khi chào hỏi tối qua, hình như cô ấy quen với thợ makeup, hàn huyên được vài câu, chủ đề lại đẩy lên người Lạc Đường.



“Ơ, chị ơi, chị đang makeup cho Tiểu Đường để tí nữa quay ạ?”



“Ừ em.”



Tiểu Đường…?



Bọn họ thân nhau từ lúc nào vậy?



Cô chưa kịp phản ứng thì đã nghe Lương Tử Nguyệt nói tiếp: “Hình như… hơi đậm ạ.”



“…”



Lạc Đường sửng sốt, thợ makeup cũng sửng sốt theo.



Im lặng một lúc, Trình Tranh phản ứng đầu tiên: “À… Bọn họ cũng chưa makeup được gì nhiều, cô thấy đấy, mới đánh nền xong, bắt đầu tạo khối, có đậm lắm đâu.”



Makeup như này còn bảo đậm, thế thì để mặt mộc luôn cho xong.



Trình Tranh không biết cô ta nghĩ gì chắc? Sợ mình bị dìm nhan sắc chứ gì!



Lương Tử Nguyệt lờ đi, nói với thợ makeup: “Em cảm thấy makeup như này không phù hợp với học sinh. Tốt hơn là tẩy đi làm lại.”



Nghe như là đang thương lượng nhưng thực ra là quyết định.



“…”



Lạc Đường cười nói với thợ makeup: “Cô ấy nói đúng đấy ạ, không sao đâu chị, chị tẩy giúp em kẻ mắt đi.”



Lạc Đường buồn cười, cô chẳng quan tâm lắm, mặt mộc quay phim cũng không sao.



Lương Tử Nguyệt cũng là diễn viên mới có thực lực, 23 tuổi đã có thể chen chân vào tuyến hai. Không khó tưởng tượng, sau bộ phim này, nữ chính sẽ nổi như cồn, có thể chen được vào tuyến một.



Lương Tử Nguyệt là nữ chính lại quen biết đạo diễn, lời nói của cô ấy so với Lạc Tiểu Đường có trọng lượng hơn nhiều.



Trình Tranh cười cười nhìn Lương Tử Nguyệt ngồi về chỗ bắt đầu makeup, mười phút sau, cười nhẹ hai tiếng.



Ối dồi, makeup của cô thì nhẹ nhàng quá cơ!



Cô vẫn đeo kính áp tròng, vẫn kẻ mắt đấy thôi?



Ai mà không biết kính áp tròng rất hợp với makeup, dù là nhân vật chính hay phụ, lớp nền vẫn cần phải có.



Biết là không hot không có tiếng nói nhưng Trình Tranh vẫn không kìm được tức giận.







Nửa tiếng sau, mọi người chuẩn bị xong xuôi.



Vì là lần đầu tiên makeup, những lần sau sẽ dựa vào đây làm tiêu chuẩn nên chỉ đạo tạo hình xem kỹ từng người và cho ý kiến đánh giá. Đến lượt Lạc Tiểu Đường và Lương Tử Nguyệt thì bất ngờ.



Chỉ đạo tạo hình hơi cáu: “Mấy người này làm sao đây?”



Hai thợ makeup bối rối: “Sao ạ?”



Cô cau mày nhìn chằm chằm makeup của Lương Tử Nguyệt: “Hai cô bị làm ngược à? Lương Tử Nguyệt diễn vai nữ sinh trong sáng, bây giờ lại như thế này? Tẩy ngay kẻ mắt với tô lại son!”



“…”



Ayo what’s up, Trình Tranh sắp không nhịn nổi cười.



“Còn bên này.” Chỉ đạo tạo hình chỉ vào Lạc Đường: “Sao mặt không có gì thế này? Tiểu thuyết viết Thi Âm ngày nào cũng makeup đi học, không biết đọc à?”



Lạc Đường chớp mắt.



“Làm lại ngay, mười phút là xong. Nhớ dùng son đỏ, trong sách ghi rõ thế.” Chỉ đạo tạo hình đưa tay vuốt tóc đuôi ngựa của Lạc Đường nghịch nghịch một chút: “Cô chỉ cần vén tóc, uốn xoăn đuôi một chút là đẹp.”



“…”



Lạc Đường bỗng nhiên cảm thấy… đóng nữ phụ xấu tính cũng phê phết đấy chứ?