Thư phòng
Khi cửa đóng lại trong một khắc, Hạ Thuần rốt cuộc không đứng nổi nữa
"Thình thịch" một tiếng, hai chân cô mềm nhũn, trực tiếp quì gối trên sàn nhà gỗ thở hổn hển
Mặc dù là thuật lại lời Phó Văn Thanh nhưng cô lại biên kịch lời thoại tốt nhất có thể, điều khiển được ngữ khí mà cô còn dùng hết năng lượng trong người ngày hôm nay
Chống cự tinh thần quá tải thực mệt
Nhưng mệt mỏi liền hết, Hạ Thuần cảm thấy thập phần vui sướng, sảng khoái!
Hạ Thuần ôm chặt búp bê, thanh âm rầu rĩ: "Đậu Đậu, cảm ơn anh! Cảm ơn anh rất nhiều!"
Thanh âm Phó Văn Thanh lãnh đạm, hàm chứa ý cười không dễ phát hiện: "Tiểu bằng hữu, lá gan cô thật nhỏ"
Hạ Thuần đỏ ửng mặt, lá gan cô rất nhỏ nhưng cô sẽ chậm rãi biến gan trở nên lớn hơn
Miệng cô lại nói: "Anh chẳng lẽ không sợ cái gì sao?"
Phó Văn thanh buột miệng thốt ra: "Không có"
Hạ Thuần: "! "
Nói bậy!
Đừng tưởng rằng là idol của cô thì nói cái gì cô cũng sẽ tin!
Hạ Thuần đã từng thăm hỏi qua về Phó Văn Thanh và quay chụp ngoài lề
Anh sợ sâu lông
Vừa thấy liền không khỏi nổi da gà
Nhưng cô không sợ
Cô cũng sẽ không vạch trần chuyện anh sợ sâu lông
"Tiểu bằng hữu, làm bài tập thật tốt, tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại"
"Hẹn gặp lại"
Lúc này đây Phó Văn Thanh thật sự đi rồi.
Truyện mới cập nhật
Hạ Thuần ngồi trong phòng ấm áp, sửa sang lại cảm xúc rồi bắt đầu làm bài thi
Cũng không biết có phải hay không hoàn cảnh ở đây quá thoải mái, bài thi toán khó như vậy bình thường cô chỉ làm được có 70%, hôm nay cư nhiên làm được 88% gần 100%, khoảng cách lại thập phần ngắn
Hạ Thuần buông bút, vươn bả vai, giương mắt nhìn thấy búp bê trên bàn, như là tham gia thi thật bị idol giám sát, theo bản năng lấy sét đánh không kịp bưng tai thủ thế đem bài thi làm xong xếp thành một tệp vội giáu đi
Điểm này Phó Văn Thanh nhìn đến vô cùng tốt
Trong thư phòng, đồng hồ lặng lẽ đi lại
Hạ Thuần mắt thấy búp bê Tây Dương không rên một tiếng mới vuốt phẳng bài thi
Cô ghé vào trên bàn thở dài, nghe nói năm đó Phó Văn Thanh thi đại học được Trạng Nguyên
Đến tột cùng vì cái gì cô là một học tra, vừa vặn lại có duyên với một học bá
Hạ Thuần nhìn thoáng qua thời gian, bát tri bất giác đã 9 giờ
Bình thường rạng sáng cô mớ có thể ngủ, khó có được một ngày nghỉ, ngày mai lại muốn dậy sớm đi học, đêm nay muốn nghỉ ngơi sớm một chút
Hạ Thuần mang đồ vật của chính mang từ thư phòng đi ra ngoài
Phòng ngủ chính truyền đến tiếng tranh cãi kịch liệt
Hạ Nguyệt đã khóc một lúc sau đó vẫn phải trở lại làm bài tập, Hạ Đức mặt dày trở lại phòng ngủ chính lón tiếng với Liễu Tú Quyên
Tiếng tranh cãi trong phòng ngủ chính dần dần biến mất
Hạ Đức cùng Liễu Tú Quyên hẳn là hòa hảo lại rồi
Hạ Thuần tắm rồi trở lại phòng ngủ
Mới vừa chui vào ổ chăn trong nháy mắt cả người cô vẫn lạnh cóng nhưng khi ôm búp bê Tây Dương đi vào giấc ngủ lại vừa kích động vừa hạnh phúc, thực mau khiến giường cô nhanh chóng ám áp lên
Một đêm này Hạ Thuần ngủ vô cùng an ổn
Cô còn mơ một giấc mơ rất đẹp, trong mơ ba mẹ trở về xem cô nhưng tựa hồ hai người không thể không đi, Phó Văn Thanh đứng ở bên người cô nói với bọn họ: "Cô chú không cần lo lắng, con sẽ thay hai người chiếu cố Thuần Thuần"
Ba mẹ cô thực yên tâm đem cô giao cho Phó Văn Thanh mới rời đi
Trời còn chưa sáng
Cô liền tỉnh mộng
Hạ Thuần mơ mơ màng màng mở mắt ra, đồng hồ báo thức vang lên lần thứ hai
Cô bò dậy chạy nhanh mặc quần áo, một bên mặc quần áo một bên lầu bầu: "Quả nhiên mơ đều là giả, chân anh ấy không tốt.
.
Sao có thể đứng bên cạnh mình cơ chứ".