Jo Seo Yun làm chuyện gì thất bại cũng sẽ không khóc nhè. Thất bại trong kỳ thi đại học không hề rớt một giọt nước mắt, tham gia các cuộc thi đấu võ bị đánh bại chỉ được huy chương bạc cũng không buồn, là do cậu ta khinh địch và cố gắng chưa đủ nhiều.
Những chuyện ngoài ý muốn bao giờ cũng sẽ xảy ra, khó tránh khỏi. Nhưng sao cứ bắt buộc là hôm nay, trước mặt Lưu Ngọc Luy chứ? Rõ ràng cậu ta đã có chuẩn bị trước, tốn thời gian công sức để lên kế hoạch. Đáng ra lúc này, hai đứa đang vui chơi vui vẻ ở đâu đó, chứ không phải ngồi đây ướt như chuột, cạp bánh mì.
Nếu cậu ta là Lưu Ngọc Luy, cũng sẽ cười nhạo đứa ngốc này.
Thảm hại ghê, muốn khóc.
Jo Seo Yun bặm môi, vừa áy náy vừa suy sụp tinh thần, để cậu đi theo dầm mưa, chờ đợi thế này, cậu ta cảm thấy tội lỗi.
Lưu Ngọc Luy chắc cũng rất mong chờ vào cuộc hẹn này, hôm nay trông cậu cũng dễ thương nữa…
Soạt.
“Đừng có khóc nha.”
Lưu Ngọc Luy từ trong túi xách lấy ra khăn tay, tui không thấm nước cho nên đồ vật bên trong không bị ướt. Cậu lau phần tóc mái ướt sũng dính sát trán cho Jo Seo Yun, nhẹ nhàng an ủi.
“Tui không phải đang cười cậu đâu, mà tình huống bữa nay cũng hơi xui thiệt, làm tui…”
Làm cậu nhớ lại hôm xui xẻo nhất cuộc đời của mình, trên đường đến lễ trao giải thì kẹt xe, Google map không dùng được, bỏ lỡ cuộc gặp gỡ duy nhất với thần tượng, lạc đường rồi lại liều lĩnh trèo tường, sau đó còn bị…
Hơn mười bốn năm làm Idol, từ một ca sĩ lưu lượng thấp, trèo từng nấc thang từ dưới đáy xã hội đi lên, cậu chịu đánh đổi thanh xuân của mình để luyện tập, củng cố kĩ năng ca hát. Cậu không phải thiên tài có cảm âm hoàn hảo hay một nhạc sĩ tài năng trong đầu có sẵn một bản nhạc. Cậu bỏ vốn liếng rất nhiều để bù lại vào thiên phú khuyết thiếu của mình. Cậu cũng muốn được cắp sách đến trường vô tư lự lắm, nhưng trẻ mồ côi thì ai lại lo cho nhiều thứ. Có một mái nhà, không, có một nơi được gọi là nhà đã may mắn lắm rồi. Từ lúc ban đầu làm vì tiền, vì tìm kiếm sự yêu thích từ người khác, nhưng gắn bó với sân khấu lâu rồi, cậu khó mà bỏ được nữa, yêu nó rồi. Nhìn từng dòng tin nhắn quan tâm của fans, không cảm động là không có khả năng. Nhớ lại chỉ càng tiếp thêm động lực cho cậu, bấp chấp tiến sâu vào giới giải trí ăn thịt người không nhả xương.
Bây giờ biến thành thiếu gia bang phái giang hồ, ước mơ trở thành Idol lại xa vời hơn. Quản gia Triệu đã nhiều lần nhắc nhở cậu đừng nên lộ diện quá nhiều, ông nội Lưu biết thì chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách để làm cậu không thể nổi lên, cho dù phải dùng tới thế lực ngầm hay vũ lực. Hiện tại ông ấy đang ở nước ngoài, cậu có thể tự do làm những gì mình muốn, nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà thôi, rồi cuối cùng sẽ trở về chuỗi ngày nhàm chán, bị nuôi kín.
Muốn cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương của người khác, bộ khó đến vậy sao?
Lưu Ngọc Luy càng nghĩ càng khổ sở, dỗ người ta lại thành đứa mít ướt trước, nghẹn ngào lau nước mắt: “Hu hu…” Cậu còn có thể sống lại là chuyện may mắn tích góp mấy chục đời, nên thấy an ủi mới đúng. Nhưng tại sao lại còn khổ hơn trước thế này?
Cho cậu hi vọng phù phiếm rồi thu hồi nó, cậu chỉ muốn an ổn làm thần tượng nhỏ, nổi tiếng hay không, không quan trọng nữa đâu.
Jo Seo Yun giật mình, trở nên căng thẳng và đần độn khi nhìn cậu rơi nước mắt. Không giống lần bị bắt cóc, cậu khóc vì đau và sợ hãi. Lúc này, cậu ấy cảm nhận được một nỗi bi thương nặng trĩu, xót xa theo. Tại sao lại vậy?
Lý do mà Lưu Ngọc Luy thu hút Jo Seo Yun, là do cậu đa sầu đa cảm, mỏng manh làm cậu ta muốn chở che bảo vệ, muốn thấy cậu cười rộ lên, lắng nghe giọng nói trong veo nhịp nhàng hình thành giai điệu thần kỳ.
Vấn đề làm cậu ta bối rối đã lâu, hình như không còn quan trọng nữa.
“Đừng khóc, đã xấu rồi còn xấu hơn bây giờ.”
Jo Seo Yun kiềm lại không khóc, dùng ống tay áo từ tốn chà lau nước mắt nước mũi Lưu Ngọc Luy, vòng tay kia qua eo ôm cậu vào lòng, vỗ về tấm lưng nhỏ gầy: “Mày muốn đi đâu cũng được, đi gặp Giang Noah hay Lương Hàn Văn cũng được, tao chở.” Nếu có thể làm cậu ngừng khóc, kêu cậu ta chấp tay nhường người mình thích cho tình địch, cậu ta cũng sẽ đồng ý.
“Nín đi, Ngọc Luy.”
Lưu Ngọc Luy càng được dỗ dành càng khóc thút thít lớn hơn nữa, cậu dựa vào vai đối phương, tham lam chút hơi ấm từ người này.
Jo Seo Yun cũng có lúc ôn nhu thế này đây.
Hai đứa nhỏ ướt nhẹp từ đầu tới chân, ôm nhau sưởi ấm…
__________
Một lúc lâu sau, hai người về nhà thay một bộ đồ mới, khô ráo, dễ chịu.
Như đã hứa, Jo Seo Yun sẽ chở Lưu Ngọc Luy đi bất cứ đâu cậu muốn. Cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng tâm trạng thật tốt để đi gặp Giang Noah hay Lương Hàn Văn, có hơi khó chịu nhưng hứa là hứa, phải giữ lời.
Nhưng không, Lưu Ngọc Luy lại chọn đến quán Karaoke với cậu ta, cùng nhau hát và cùng tập hát, chỉ có hai người.
“Nhớ không em, lời hứa ngày xưa, mình bên nhau dưới ánh trăng…~”
Jo Seo Yun mở cờ trong bụng: Cũng không tệ lắm!