Ngày 25.
Sáng sớm.
Reng reng reng!
Bộp!
Lưu Ngọc Luy trở tay tắt đi đồng hồ báo thức, mơ mơ màng màng bỏ dậy, che miệng ngáp.
Hôm nay là Concert của Giang Noah diễn ra, cậu phải chuẩn bị thật là đẹp, đúng giờ đến xem Idol. Đúng là một ngày mới đáng chờ mong-
Rầm!
“Bé yêu dậy chưa em? Đi ăn sáng với anh đi.”
“…” Hoặc không.
Giang Noah mở ra cửa phòng ngủ, ngang nhiên bước vào bên trong, ăn mặc lẳng lơ như thường lệ, hắn cười còn chói mắt hơn cả thái dương ngoài cửa sổ.
“Bé yêu, nhớ anh không?”
Hắn hơi cúi người, yêu thương nhìn Lưu Ngọc Luy đang ngồi trên giường, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ cùng lim dim nhìn hắn.
Cậu đưa tay ra, chạm vào khuôn mặt của hắn, híp mắt cười: “Anh Noah…” Mới mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt của thần tượng, khỏi phải nói cậu đang cảm thấy sung sướng và kích động như thế nào.
Cưng ghê.
Giang Noah muốn nhanh tay chụp lại một bức đặt làm hình nền-
“A!”
Lưu Ngọc Luy mạnh tay véo mạnh vào má hắn một cái, hung dữ nói: “Anh Giang, lần sau làm ơn gõ cửa giùm cái!” Suýt thì cậu mê hoặc bởi cái gương mặt trông giống Idol 90% này.
Giang Noah xoa xoa má, ủy khuất cực kỳ: “…” Lại một ngày thả thính, thả cho người mù nhìn.
Hắn mở cửa phòng bằng tay đã là lịch sự lắm rồi, trước kia hắn toàn đá cửa, đá hỏng thì thay cái mới. Nhưng nếu nói như vậy, cậu sẽ nhặng xị lên mà mắng hắn mất.
Lưu Ngọc Luy xoay người xuống giường, gấp chăn phẳng phiu ngăn nắp rồi mới đi vào nhà vệ sinh.
Giang Noah như cái đuôi lẽo đẽo theo sau, phô trương sự tồn tại của bản thân. Nhìn gương mặt tươi cười đắc chí của hắn, cậu buồn bực cùng khó hiểu.
_________
Buổi tối.
6 giờ.
Bên ngoài hội trường lớn của thành phố.
Dù đã đến sớm hơn hai tiếng để xếp hàng vào bên trong nhưng Lưu Ngọc Luy vẫn phải đợi dài cổ. Không phải chỉ có một mình cậu có ý muốn tới sớm hơn dự kiến, hàng ngàn fans cứng của Giang Noah cũng nghĩ như vậy. Nhưng cậu không cảm thấy mệt mỏi hay nản chí, trái lại còn rất hưng phấn.
Thà rằng đi sớm ngồi đợi còn hơn là bỏ lỡ dù chỉ là một khoảng khắc của thần tượng.
Mối quan hệ giữa Fan và Idol vẫn luôn là một cái gì đó thật tuyệt vời và đáng trân trọng. Dù không cùng quan hệ huyết thống, dù cách xa vạn dặm, dù cách một cái màn hình, cũng có thể không cùng một ngôn ngữ, nhưng Fan lại nguyện ý ủng hộ cho Idol hết mình và tuyệt đối.
Lưu Ngọc Luy đã từng là Idol, cũng được fans nâng niu, bảo vệ, dù bọn họ không phải là người thân của cậu. Cậu nhớ lắm, cảm giác được đứng trên sân khấu, thốt lên từng lời hát xoa dịu trái tim của mọi người, giúp họ thư giãn, tạo động lực và truyền tải niềm vui đến người hâm mộ.
Chỉ hai tuần nữa thôi, cậu cũng sẽ cháy hết mình trên sân khấu mới!
…
Bên trong hội trường đèn đóm sáng trưng, có thể chứa đến mấy chục ngàn người thì phải biết diện tích của nơi này rộng lớn đến cỡ nào.
Ngồi ở hàng ghế ngoài cùng cách xa trung tâm của sân khấu, nhưng có màn hình lớn quay chụp trực tiếp Idol nhà mình, cho nên cậu không thất vọng lắm, chỉ tiếc nuối một chút. Nếu biết Giang Noah sẽ tổ chức lưu diễn ở đây sớm hơn, cậu sẽ mua liền tay vé ghế VIP, gần gũi thần tượng hơn.
“Cậu chủ, uống nước mía đi.”
Choi Kwan và những người khác không có vé, cho nên đã trà trộn vào làm staff và bảo vệ đứng xung quanh.
Lưu Ngọc Luy không dám hỏi bọn họ làm cách nào mà trà trộn vào đây, nhận lấy uống cạn sạch, thở phì phò: “Cảm ơn chú.” Đứng đợi hơn hai tiếng xếp hàng tất nhiên là không thể đi vệ sinh, sẽ bị giành chỗ, cho nên khát khô cổ cậu cũng không dám uống nước.
Bụp!
Đèn bên trong hội trường đồng loạt tắt ngóm.
Tiếng nhạc ngay sau đó vang lên.
“A a a!”
Lưu Ngọc Luy và những khán giả khác biết ý nhau mà đồng thời bật đèn chiếu sáng lên. Đèn màu support cho Giang Noah, là màu vàng, như vẻ ngoài hào nhoáng và nổi bật của hắn.
Thông qua màn hình lớn, Lưu Ngọc Luy kích động nhìn thần tượng của mình không chớp mắt, lắng tai nghe từng câu hát của hắn, hừ hừ hát theo.
Ánh đèn sáng bừng rọi xuống, Giang Noah xuất hiện trong một bộ vest trắng trang trọng, tóc mái bình thường được vuốt ngược ra sau gọn gàng được hắn thả xuống trước trán, chia theo kiểu ba-bảy. Đặc biệt hơn, hôm nay hắn lại đeo một cặp kính gọng bạc, thứ này không những không phong ấn nhan sắc của hắn mà còn làm hắn trông nam tính và đứng đắn hơn.
Làm cho người nhìn có xúc động muốn lột trần và đẩy ngã hắn.
Hắn bước lên phía trước, gần với khán giả nhất, gật đầu chào hỏi tất cả mọi người, suốt hành trình luôn treo nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
Ai ai cũng kích động réo rít lên, hô hào gọi tên thần tượng, Lưu Ngọc Luy cũng không ngoại lệ.
“Noah! Noah! Noah!”
“Đẹp trai quá anh ơi!”
“Anh ngầu nhất!”
Giang Noah mỉm cười, cầm micro, giọng nói trầm thấp du dương: “Chào buổi tối, bài đầu tiên hát tặng mọi người, Miss Korea! Cùng hát theo nhé!”
Lưu Ngọc Luy vẫy đèn chiếu sáng trên tay, gò má đỏ bừng, hú hét om tỏi. Xem live thật sự rất khác so với xem chiếu lại, không khí ở đây làm cậu bị cuốn theo, hormone hạnh phúc tăng mạnh. Đam Mỹ Trọng Sinh
Sau bài hát đầu tiên, những bài tiếp theo đều là nhạc Âu Mỹ. Giang Noah thể hiện chúng xuất sắc với giọng hát và phát âm chuẩn xác của mình. Dù nghe không hiểu hắn đang hát về cái gì, nhưng ngôn từ thật sự rất bắt tai và hấp dẫn.
Nhạc Âu Mỹ chính là thể loại nhạc mà Lưu Ngọc Luy cảm thấy cuốn hút nhất, càng nghe càng chìm đắm vào.
Idol của cậu hát hay quá trời luôn!