Tôi Được Giao Làm Quản Lý Một Ký Túc Xá Nữ, Nhưng "Cấp Độ" Những Cô Gái ở Đó Quá Cao. Không Đời Nào Tôi Có Thể Hòa Nhập Được

Mở Đầu




Đây là những ký ức từ vài thập kỉ trước.

"Nè, cậu có biết hông, Sota-kun? Biết một cách để hai đứa mình chắc chắn có thể gặp lại nhau một ngày nào đó!"

Cô bé hỏi cậu bé cùng với nụ cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ.

"Chắc chắn ư? Có cách nào như vậy thật à?"

"Ừm! Cách đó... gọi là Cầu hôn đấy."

"C-cầu hôn á?"

Lúc tiếng quạ kêu lên vang dồn, trời đã sập tối.

Cậu bé nghiêng đầu về phía tấm rèm của ký túc xá có điểm màu cam.

Không phải cậu đang giả ngố, mà chỉ là cậu đang còn ở cái tuổi chưa thể hiểu được "cầu hôn" là gì.

"Cầu hôn là, etou....., rồi là như này nè......."

"...!"

Trái lại, cô bé thì khác. Cô đưa cánh tay mảnh mai của mình cầm lấy hai bàn tay của cậu bé.



Bầu không khí thay đổi ngay tức thì. Cậu bé nuốt nước bọt, mặt đỏ tía tai. Và bỗng chốc cậu bị làm cho kinh ngạc.

Hai người chìm vào im lặng. Dù vậy, cô bé với đôi mắt tròn xoe vẫn đang còn nhìn đắm đuối cậu bé chầm chậm mở miệng rồi nói.

"T-tớ...... muốn được làm cô dâu của Sota-kun..... Tớ muốn được làm, cô dâu của cậu."


Lần đầu là với một giọng khe khẽ. Nhưng ở lần thứ hai, thì giọng nói ấy thật to và rõ ràng.

"C-Có lẽ là như này nhỉ...? Lời "cầu hôn" được dùng để khiến ai đó trở thành cô dâu của cậu mà."

"V-Vậy sao."

Cậu bé cũng có chút hiểu biết về cô dâu từ cha mẹ mình. Thế nên cậu nói tiếp điều này.

"Vậy thì, cậu chỉ nên nói vậy với người mà cậu yêu thôi, đúng chứ? Đừng làm thế chỉ để luyện tập."

"Tớ biết mà....."

"Ể?"

"Người quan trọng với tớ sao.....? Tớ, tớ thích Sota-kun."


Đó là lần đầu cô bé nói vậy với cậu kể từ lần đầu hai người gặp nhau. Thời gian như ngừng trôi, bàn tay cô bé bám riết không rời bàn tay cậu bé. Cô truyền tải cảm xúc của mình bằng ánh mắt, đồng thời nói tiếp với cậu.

"S-Sota-kun....cậu có thích tớ không?"

"Tớ á?!"

".....Ừm, Tớ không đùa đâu. Chuyện là, hôm nay tớ sẽ phải rời xa Sota-kun rồi. Thế nên.... Tớ phải nói ra....."

Đây là "Cách để hai đứa mình chắc chắn có thể gặp lại nhau lần nữa".

Cô bé được cha mẹ của mình dạy cho câu thần chú này. Ngay cả khi không thể gặp được nhau nữa, họ sẽ luôn được kết nối-- bằng lời cầu hôn.


Cậu bé nín thinh. Không phải vì cậu do dự, mà bởi đây rõ ràng là lần đầu của cậu. Cậu không tài nào xử lý tình huống này ngay được.

Hàng chục giây trôi qua, và rồi cậu bé hành động theo những gì mình muốn.

"......Tớ cũng vậy, e-etou. Tớ thích cậu."

"Thật á?!!"

"Ừm, cậu lúc nào cũng chơi với tớ hết... Thật sự là rất vui."


"Yay!"

Cô bé cười ra chiều mừng rỡ khi nghe lời đáp lại. Hai người vẫn còn là trẻ con, và chính vì lẽ đó nên hai đứa trẻ đều đã xem nhẹ lời cầu hôn.

"Vậy thì, hứa rồi đó nhé? Cô dâu của Sota-kun sẽ là tớ, nhỉ? Nhất định một ngày nào đó, tớ sẽ trở lại."

"Được rồi."

"Cảm ơn cậu.... Sota-kun."

"A"

Cậu bé tròn mắt và nín thở. Chuu, cậu cảm nhận được cảm giác mềm mại lan trên gò má mình.

"Tớ… tớ sẽ luôn giữ gìn cẩn thận món quà nhận được từ Sota-kun! Khi trở lại, tớ sẽ tặng một món quà cho cậu, nên là đừng có quên đó nhé!"

Lần tiếp theo họ nhìn nhau, khuôn mặt cô bé đã đỏ bừng. Những giọt lệ ứa ra từ đôi mắt to tròn của cô như muốn nói cô không hề muốn phải rời xa cậu---