I Want The Invulnerable Disciplinary Committee Chairwoman To Fall

Chương 00 - Prologue: Tiền và Tình




Cuộc đời là một trò chơi.

Một người bạn nghiện game RPG của tôi đã nói khi đang cắm mặt vào màn hình: „Nó là thứ duy nhất giúp tớ thoát khỏi hiện thực.“ Đúng là tốn thời gian.

Trò chơi RPG tuyệt vời nhất chính là cuộc đời. Tại sao chúng ta lại chỉ có thể được giải trí bằng một câu chuyện nhân tạo chứ?

Bởi vì dù bạn có tiết kiệm được bao nhiêu tiền, kiếm được bao nhiêu kinh nghiệm, trở nên mạnh bao nhiêu và có được bao nhiêu địa vị và danh dự trong game, thì nó vẫn chỉ là một trò chơi. Một thế giới ảo. Sau tất cả, chúng ta sẽ phải bước tiếp và đối mặt với thế giới thật.

Nếu chúng ta rũ bỏ hiện thực, chúng ta sẽ không thể tiếp tục chơi bất cứ trò chơi nào cả. Bởi vì một khi ta chết, trò chơi sẽ thực sự kết thúc.

Đằng nào thì tôi cũng muốn phát triển nhiều kỹ năng thiết thực để có thể vươn lên đỉnh cao.

Tôi muốn người khác biết tới và công nhận sự tồn tại của mình.

Đó là những gì tôi nghĩ, và khi vào cấp hai, tôi đã bắt đầu nghiêm túc chơi trò chơi RPG mang tên „cuộc đời“.

Tuy vậy, tôi không hứng thú với việc kiếm tiền. Dù việc am hiểu những thứ như ngôn ngữ, tin học, kinh tế và kinh doanh ngay từ cấp hai sẽ là bước đệm tốt cho tương lai, nó hoặc một cuộc sống khá giả lại không thực sự là điều mà tôi muốn. Tôi không có ham muốn được tôn trọng hay ghen tị bởi bất kỳ ai.

Cha mẹ ly dị khi tôi còn rất nhỏ, do sự thiếu chung thủy của mẹ tôi. Bà tái hôn với gã tình nhân kia, và cha tôi, người có tài chính ổn định, sống với tôi và chu cấp cho tôi.

Cha tôi hiếm khi ở nhà. Ông luôn bận rộn với công việc và chúng tôi ít khi nói chuyện với nhau. Tiền cho các bữa ăn luôn được đặt ngẫu nhiên trên bàn phòng khách. Bữa trưa được phục vụ xuyên suốt cấp một và hai, nhưng học sinh phải tự mua bữa sáng và chiều.

Mẹ thi thoảng lại đến thăm tôi, nhưng tần suất các chuyến thăm ngày càng giảm khi bà có con trong cuộc hôn nhân thứ hai của mình. Giờ đây, mỗi năm tôi chỉ nhận được một lá thư điện tử cụt ngủn chúc mừng mỗi dịp sinh nhật.

Cha tôi sẽ mua bất cứ thứ gì tôi muốn, dù là game, sách, quần áo hay dụng cụ âm nhạc.

Chúng tôi sống trên tầng thượng một tòa chung cư đắt tiền. Tôi tưởng tượng ra cha tôi đứng nhìn xuống thành phố với ly rượu trong tay. Tôi dụi mắt và ngắm nhìn tấm lưng ông. Tấm lưng ấy luôn có vẻ xa xôi lắm.

Tôi tìm những điểm tương đồng giữa mình và cha. Chúng tôi trông không giống nhau. Tôi không biết ông ấy thích hay không thích ăn gì. Ông ấy cũng chẳng biết thứ gì làm tôi hứng thú. Tôi muốn lắm một điểm chung với cha mình. Tôi muốn có được bằng chứng rằng mình là con ông.



Đã một lần tôi thu hết can đảm để nói chuyện với cha vào ngày nghỉ của ông.

„Papa, con muốn chơi bài với Papa.“

"Cha xin lỗi, nhưng công việc làm cha mệt quá. Trò chơi cha mua cho con có một minigame với bài đi kèm đấy, con tự chơi thử đi.“

Tôi quay lưng lại với cha, nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt. Trầm cảm quá.


Tôi không chỉ muốn chơi bài. Tôi muốn giành thời gian với cha. Chỉ thế thôi. Tôi không muốn gì nhiều. Chỉ muốn hai cha con giành thời gian cho nhau, cùng nhau cười nói. Tôi muốn cảm nhận được sự gắn bó với cha.

Tuy vậy, cha chưa bao giờ đối xử nghiêm túc với tôi. Là con một, tôi không có ai để nói chuyện cùng và đành phải dành cả ngày ôm thú bông và ngủ. Tôi có thể mua mọi thứ mà tôi muốn, nhưng game và sách không thỏa mãn được tôi.

Cha cứ như thể một „người lạ“ sống chung nhà và mua cho tôi mọi thứ vậy.

Lên cấp hai, tôi đã có thể phân biệt rạch ròi mọi chuyện. Tôi không còn mong đợi gì ở cha nữa.

Cha tôi đã được thuyên chuyển sang nước ngoài khi tôi vào sơ trung. Ông hỏi liệu tôi có muốn đi cùng ông. Tôi từ chối. Không có lí do nào để tôi rời Nhật Bản cả. Thời điểm đó, tôi đã ngộ ra rằng sẽ chẳng được lợi gì nếu đi theo cha tôi.

Căn hộ trên tầng thượng quá rộng cho một mình tôi, vậy nên tôi thuê một phòng nhỏ hơn gần trường nữ sinh mình học và sống một mình kể từ mùa xuân.

Cha tôi chuyển tiền vào tài khoản tôi hàng tháng để tôi không phải lo chuyện tiền nong. Có hay không có cha tôi, cuộc đời tôi sẽ không bao giờ như trước nữa.

Không có quản gia, tôi tự mình làm hết việc nhà, nhưng không muốn tự nấu ăn. Nếu tôi có ký ức về việc ăn một bữa nhà làm với gia đình, có thể tôi đã cố mà tự nấu, nhưng ăn uống với tôi chỉ thuần túy cho mục đích sinh tồn. Tôi không thực sự hứng thú với đồ ăn, nên thường mua đồ siêu thị hay cửa hàng tiện lợi.

Tiền không thỏa mãn tôi.

Tôi muốn cha tôi yêu tôi. Tôi muốn mẹ tôi yêu tôi. Tôi muốn được ôm ấp. Tôi chỉ có thể đứng ngoài nhìn những gia đình khác ở bên nhau, hòa thuận với nhau. Tôi muốn ai đó thích tôi, yêu tôi, công nhận tôi.


Ham muốn được công nhận đó dẫn đến nhiều thói quen xấu.

Tôi muốn chinh phục được người đối diện mình.

Tôi bắt đầu chơi trò này ở trường cấp hai. Đây là trò mà tôi sẽ chọn ra một mục tiêu, tiếp cận nó, và cố gắng giành lấy tình cảm của đối tượng. Trò chơi hoàn thành khi tôi đã thành công chiếm được tình cảm đối phương. Và sau đó… không còn sau đó nữa. Tôi không cảm thấy gì khi ở bên cạnh người mà tôi không yêu. Nên tôi cứ thế mà chuyển sang một màn chơi mới.

Tất cả bắt đầu khi một người bạn khác giới tôi chơi thân tỏ tình với tôi. Tôi rất vui khi cậu ấy chọn tôi. Tôi chỉ vui vì cậu ấy muốn trở thành „người đặc biệt“ của tôi. Nhưng rồi, tôi muốn thêm nhiều sự đặc biệt, và đã dẫn dụ được thêm không biết bao nhiêu cậu trai.

Những màn khó hơn, ví dụ như chinh phục những đối tượng vốn không có hứng thú với tôi, cũng đồng thời kích thích hơn. Mất rất nhiều thời gian, nhưng tôi luôn đảm bảo chiến thắng. Tôi không bao giờ quên được cảm giác thỏa mãn mỗi khi qua được màn.

Với khổ người nhỏ nhắn, mũi xỏ khuyên đôi*, và vẻ đẹp tự nhiên mà tất cả mọi người xung quanh ngưỡng mộ, thực sự khá dễ để tôi có thể thắng được các màn chơi.

Thông thường, chỉ cần nhìn vào mắt và nụ cười của tôi là đủ khiến họ xiêu lòng. Nếu thế vẫn chưa đủ, tôi có thể động chạm tự nhiên với họ. Ngay sau đó, tôi sẽ cảm nhận được ánh mắt nhiệt huyết của họ nhìn mình.

Tôi đã chơi đùa với nhiều người qua nhiều năm. Tôi thỏa mãn ham muốn được công nhận của mình bằng cách lợi dụng thiện chí của họ. Tất nhiên, tôi gây thù chuốc oán không ít. Năm lớp tám, tôi suýt nữa bị một cậu con trai tức giận đâm bút chì vào mặt. Tuyệt vọng, tôi đưa bàn tay mình lên đỡ và bị thương ở cổ tay. Máu từ đó chảy ra lênh láng.


Bởi vì vật đâm không nhọn, vết thương không lành hẳn, kể cả sau khi được khâu lại ở bệnh viện. Vết sẹo dài, mỏng và đau đớn vẫn còn đó mãi.

Cậu trai đó bị buộc thôi học. Tôi không biết hiện tại cậu ta ra sao.

Kể từ đó, tôi luôn đeo một chiếc băng tay màu đen để giấu đi vết sẹo. Tôi biết tôi đang chơi đùa với thành ý của họ, và vết thương này là minh chứng. Tôi không thù hằn gì con trai. Nhưng tôi không thể ngừng chơi trò chơi tệ hại này.

Khi cha tôi nhận được cuộc gọi từ nhà trường và biết được cách mà vết sẹo trên cổ tay tôi xuất hiện, ông, khó chịu vì phải tạm rời công việc, bắt tôi phải tới trường nữ sinh.

Có lẽ ông nghĩ rằng tôi sẽ gặp rắc rối nếu dây dưa với đàn ông. Ông nói rằng ông có quan hệ tốt với trường, và tôi có thể nhập học mà không phải làm bất kỳ bài thi đặc biệt nào. Đó là một ngôi trường liên cấp 2 và cấp 3 danh giá, với danh tiếng là ít học sinh cá biệt và môi trường thân thiện.

Tôi không muốn đến trường nữ sinh cho lắm. Ở đó không có mục tiêu cho tôi thỏa mãn ham muốn. Trò mà tôi chơi cũng giống thức ăn: ngay sau khi dùng bữa, bạn sẽ thấy thỏa mãn. Nhưng rồi, tôi thèm khát nó, tìm kiếm nó, y như khi tôi đói bụng. Tôi ghét việc phải thường xuyên „chịu đói“ vì thiếu „đồ ăn“. Và trên hết, tôi không giỏi giao tiếp với con gái.


Hồi sơ trung, tôi chim chuột với nhiều chàng trai, và hội con gái ghét tôi vì sự phóng khoáng này. Các bạn nữ trong lớp lảng tránh tôi. Và khi bọn con trai thấy tôi ở một mình, họ sẽ tới và quan tâm tôi, khiến bọn con gái càng trở nên thù địch, tạo thành một vòng luẩn quẩn.

Tôi không biết liệu mình có làm quen được với trường nữ sinh hay không. Tôi thấy không thoải mái.

Khi tôi phản đối việc phải tới trường nữ sinh, cha tôi không buồn lắng nghe.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận số phận. Tôi không biết tương lai mình sẽ ra sao trong một môi trường không có đàn ông. Có thể tôi sẽ phải dành ban ngày ngồi trên trường và ban đêm đứng đường. Tôi tự hỏi cha tôi sẽ nghĩ gì nếu ông thấy tôi như vậy. Chỉ cần tôi không gây rối, tôi nghĩ ông sẽ không quan tâm, nhưng điều đó chỉ khiến tôi buồn thêm. Có lẽ, sâu thẳm bên trong, tôi vẫn khao khát tình yêu của cha.

Tôi chỉnh lại tay áo đồng phục của mình trước gương.

Một bộ đồng phục thủy thủ xanh hải quân đáng yêu và bay bướm, đi kèm với chiếc cà vạt đỏ.

Nếu đây là một ngôi trường có cả nam lẫn nữ, tôi khá chắc lũ con trai sẽ phải trầm trồ trước đồng phục của tôi.

Mái tóc được chải chuốt gọn gàng, với một chút cong vào bên trong để hoàn thiện vẻ ngoài.

Tôi kết thúc bữa sáng với ít bánh mì mua bừa và đặt tay lên cửa trước.

Tên tôi là Shimizu Mirai, và tôi sẽ học lớp 1-A.

Hôm nay là lễ khai giảng Học viện Nữ sinh Misono.