*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-
Hà Phi vừa tới nhà Hạ Dương.
Một nhóc Samoyed lập tức nhào ra chào đón.
Hạ Dương nói: "Tiểu Phi, đừng nháo."
Hà Phi: "???"
Hà Phi chỉ vào Samoyed chất vấn: "Sao cậu lại gọi nó là Tiểu Phi, coi nó thành gì thế hả!"
Hạ Dương: "Con trai tớ."
Hà Phi xốc túi đeo giơ lên nắm đấm: "Đùa nhau hả!"
Hạ Dương ôm chầm lấy hắn: "Ấy ấy ấy cậu hiểu nhầm rồi, chữ Phi của nó khác tên cậu, trước khi mình quen nhau tớ đã gọi nó thế rồi."
Hà Phi như một quả bóng bị xì hơi, trong lòng dâng lên nỗi khó chịu không tên, nhưng lại chẳng thể xác định là do đâu.
Hạ Dương vuốt vuốt lông đầu mềm mại của Samoyed, nhóc con lập tức cười tít mắt.
Hạ Dương quay ra nói với Hà Phi: "Nhìn này, nó cười lên giống cậu chưa?"
Hà Phi rốt cục nhận ra mình khó chịu vì cái gì: "Cậu xem tớ là chó?"
Hạ Dương: "Vớ vẩn! Tớ coi cậu là vợ cơ mà!"
Hà Phi: "..."
Hà Phi: "Vợ cái đầu cậu ấy!"
Hạ Dương cười nói: "Vậy để cậu làm chồng đấy."
Hà Phi hừ nhẹ một tiếng: "Thế còn tạm được."
Nửa phút sau Hà Phi mới muộn màng hiểu ra, đỏ mặt nó: "Đệt, ai thèm có gì với cậu chứ..."
Đêm đến trên giường, Hà Phi bị tên lưu manh Hạ Dương đè ra ức hiếp, chỉ biết rên ư ử.
Lúc này có là chồng hay vợ thì Hà Phi đều cảm thấy mình đã thua!
Hết.
-
vtrans by xiandzg