I Became a Living Cheat

Chương 01: Cấp độ khó tin, nàng tiên và những con chó đặc vụ




Đào một cái hố và lấp nó lại.

Đào một cái hố và lấp lỗ đó lại.

Đào rồi lại lấp,rồi cứ tiếp tục như vậy,hành động đó được thưc hiện đi thưc hiện lại nhiều lần.

Đó là một hành động vô ích ...... Vấn đề là hành động này nó vốn là một hành vi vô ích để lặp đi lăp lại. Hành động nhàm chán này có thể được dùng để trừng phạt ở nhà tù ở một số quốc gia.

Và điều đó đang được một chàng trai thực hiện một cách chăm chú trong công viên ở một nơi gần khu dân cư.

Những biển hiệu được cắm đầy công viên như '' cấm chơi bóng'', ''cấm tán dóc'' , và nó gồm 77 điều luật như vậy. Thay vì vậy sao không viết hẳn duy nhất một tấm bảng:''Không được vào, cút'', điều đó có lẽ sẽ tiết kiệm được tiền thuế của dân hơn.

Natsuno Taiyo đang ở trong công viên.

Cậu đang thực hiện một việc ko bị cấm bởi các biển hiệu.

Cầm một cái xẻng đào tuyết đào một cái hố cát.

Đào một cái lỗ và lấp.

Đào một cái lỗ và lấp.

Và thêm một lần nữa.

Các hành động có thể xem là vô dụng lại đang được chàng thanh niên này thực hiện bằng cả tấm lòng.

Nhưng hành động này ko bị cấm trong 77 điều luật.

Ít nhất là trong lúc này.

Càng đào, cậu càng cảm thấy năng lực trong cơ thể càng tăng cường.

Taiyo tiếp tục đào và lấp.

Zaku Zaku, Zaku Zaku Zaku ...... .. (Âm thanh của tiếng xẻng đào)

''Này cậu, tôi có thể nói chuyện với cậu một lúc được không.''Khoảng thời gian mà não của mình như sắp nổ tung ra từ hành động vô nghĩa của mình, Taiyo đột nhiên nghe thấy một giọng nói ở ngay cạnh một ánh sáng chiếu sáng khuôn mặt của mình. Cậu nheo mắt, đưa tay lên che mặt.

''Ai thế, oh, một người cảnh sát.''

Mặc dù giọng nói khó chịu đó đã dịu đi nhưng nó đã nhanh chóng được thay thế bằng một giọng nói hoảng hốt.

Đó là một người mặc quân phục màu xanh với một chiếc mũ.

Ông ta là một công chức cho chính phủ, nói cách khác, ông là một sĩ quan cảnh sát.Nếu đó là một người phụ nữ, nói cách khác, nếu bên kia là một nữ cảnh sát, Taiyo có thể đã trở nên vui mừng hay thậm chí hạnh phúc. Tuy nhiên, người này là một người đàn ông và sự quan tâm của Taiyo về ông ta là một người có khuôn mặt giống như một con bọ nước chó chết! Nhanh chóng, tâm trạng của cậu đã trở nên buồn chán.

''Có gì hót?''

''Chính xác thì cậu đàng mần gì thế?''

''Tôi đang làm gì...à?''



Câu hỏi của người cảnh sát làm Taiyo ko nói nên lời.

Cậu nhìn xung quanh để tìm cách vặn lại. Cậu chỉ muốn hét to: ''Luật sư của tôi đâu?'', nhưng cậu đã nhanh chóng nhận ra vị trí của mình và món ''hàng '' mà ông ta mang trên người, nhưng hành động của cậu thực hiện trước khi cảnh sát tới rất là kỳ lạ.

Vì vậy nên niềm tin của cậu nhanh chóng bay đi mất.

"Ehhh ...... .Ummmm ...."

"Vâng?"

"À, ý tôi là..."

"Khai ra nhanh, chính xác thì cậu đang làm gì?"

''Cái hố.. tôi chỉ đào một cái hố, chỉ vậy thôi..''


Thật là khó khăn cho Taiyo để nói nên những lồi đó, vì lúc này, miệng cậu như kẹt cứng lại.

Sau khi nghe một lời giải thích đáng ngở, người cảnh sát nheo lông mày đến mức lông mày của ông ta như liền lại với nhau.

Người cảnh sát lấy đèn pin rọi vào mặt Taiyo và cái hố.

''Cậu đang đào hay chôn thứ gì thế?''

"Không, không, tôi ko đào hay chôn thứ gì hết."

Những lời buộc tội đó khiến cho Taiyo trở nên bối rối.

Từ câu hỏi của mình, viên cảnh sát bắt đầu tưởng tượng ra các tình huống. Một người trong mưa với một chiếc dù, đào lên một xác chết và đốt để phi tang những gì còn sót lại.

Nghĩ đến việc đang bị buộc tội, cậu bắt đầu sợ hãi.

"Tôi chỉ đào mà thôi, hãy để tôi chỉ cho ông, tôi chỉ đào và lấp, đào và lấp.''Trong nỗ lực để chứng minh mình vô tội, Taiyo thực hiện lại các hành động mà anh thực hiện trước đó. Tuy nhiên, điều đó càng làm đôi mắt của người cảnh sát đã nghi ngờ nhiều hơn và nhìn chằm chằm vào cậu ta như cậu ta là người có tội.

''Báo cáo,

đây là ở ngã ba thứ ba trong công viên công cộng, tôi đã phát hiện ra một người đáng ngờ. Thủ phạm là một người mặc đồng phục trung học.''

"Chờ một chút, ông đang liên lạc với ai qua bộ đàm thế?"

"Cậu, tên của cậu là gì? Cậu trông như một sinh viên, nhưng, đó là đồng phục của cậu à?"

"Không, không, hãy để tôi giải thích. Ông phải tin tôi, thực sự thì tôi không làm gì cả."

"Có thể là như vậy thật, vậy cậu có thể cho tôi biết địa chỉ nhà không."

"Tôi đã nói rồi, không có gì hết, tôi chỉ đơn giản là đào và lấp mà thôi."

"Được rồi, tôi hiểu rồi, về đồn uống trà nói chuyện tiếp nào."


"Ông hoàn toàn không hiểu gì hết!!"

"Cậu hãy để im cái hố đó, bỏ xẻng xuống, và đặt 2 tay ra sau đầu, không được cử động."

"Đừng có đối xử với tôi như một tên tội phạm."

"Tôi sẽ đếm đến 3."

"Không, đây là một sự hiểu nhầm."

Thay cho một lời giải thích, Taiyo tiếp tục xúc xẻng của mình vào hố cát.

Ngay khoảnh khắc đó-

"TEH REH REH TE TE TE TE- ♪ Taiyo-chan đã lên cấp."

Một cô tiên cao khoảng 30cm tóc vàng, cô mặc một chiếc váy xanh lá cây một mảnh. Cô có một đôi cánh bướm sau lưng, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là một nàng tiên.

Taiyo đang chờ đợi thông tin mà cô sắp cung cấp.

"Ohhh, cuối cùng tôi lên level ?!"

"Đúng thế, thưa ngài, bây giờ ngài đã lên level 3."

"Level 3, à , nó mất nhiều thời gian hơn tôi mong đợi đấy."

"Điều đó không hẳn là đúng đâu, Taiyo-chan tuy thấy rằng đó là một khoảng thời gian dài, nhưng trong thực tế tốc độ mà cậu đạt được nằm trong số 1% những người chơi thiên tài, trái lại tốc độ đó nhanh vô lý đến mức có thể gọi là CHEAT và điều đó là CẤM."

"Thực sự nhanh đến thế cơ à?Vâng, đây là tất cả thành quả của tôi khi lên level.""Yeah! Đúng như dự đoán, Taiyo-chan. Bạn thậm chí còn được gọi là Deadly Level Upper.( tạm dịch là: kẻ mang cái đến cái chết nhanh chóng)

"Nịnh bợ đủ rồi, quan trọng hơn là các chỉ số của tôi đã được gia tăng đúng không?"


"Tất nhiên rồi, nó chỉ ngừng gia tăng chỉ số khi cậu đạt cấp 90."

"Không thể tin được nó lại giống trò chơi đến vậy, nơi bạn có thể gia tăng chỉ số khi lên cấp. Trong trường hợp đó, cậu có thể giải thích rõ ràng hơn ko?"

"Chắc chắn rồi. Trước hết là về chế độ hiển thị. Nó có thể hiển thị những chỉ số tăng và tất nhiên cả những chỉ số có thể giảm."

"Những chỉ số có thể giảm ư?"

--Cậu ta ngạc nhiên trong giây lát, và sau đó anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Vâng, đó là sự thật, ví dụ... nếu một lớp nhân vật Zombie lên level và được gia tăng chỉ số sức mạnh đồng thời có thêm một lượng HP ( health point hay còn gọi là hát pê: máu), thì bù lại độ nhanh nhẹn sẽ bị giảm.''

"Thì ra là như vậy."

Nàng tiên trả lời một cách vui vẻ, Taiyo đưa tay lên cằm của mình để suy nghĩ về những gì cậu vừa nghe.

"Trong trường hợp đó, tôi sẽ hiển thị hết mọi chỉ số cho cậu, dù là tăng hay giảm, cậu cũng có thể bỏ qua những điều đó hoặc không thay đổi gì cả, OK?"


"Tất nhiên rồi, tôi sẽ quyết định nhanh thôi."

"Trò chơi tôi đã chơi ngày hôm qua cũng có loại hệ thống này, tôi tin rằng đó là sự lựa chọn tốt nhất với tôi."

"Tôi hiểu rồi, vậy thì bây giờ tôi sẽ hiển thị các chỉ số cho cậu."

"Được rồi, mang nó ra nào."

Sau khi trao đổi một số chuyện với cô ấy, Taiyo đã nắm tay mình lại và làm động tác của một người chiến thắng, cậu ấy rất hào hứng để xem những chỉ số của mình. Taiyo, một người giành cả tình yêu thương chỉ để cày level, nhận được phần thưởng sau thành quả của mình là một việc cậu thích nhất ở các trò chơi.

Bởi vì điều này, cậu đã hoàn toàn quên mất vị trí hiện tại của mình. Cậu đã làm một điều không bình thường trong cái hoàn cảnh không bình thường chút nào.

"Cậu, cậu đang làm gì thế?"

"...... .Ehh?"

Cậu ấy đang được người cảnh sát xem là một tội phạm giết người, ánh mắt của cô tiên báo rằng ông ta đang báo cáo lại tình hình.

"Này, không phải ở đây có quá nhiều người à?"

"Oh, thậm chí còn có cả, cho đặc vụ luôn à?"

Năm người cảnh sát thận trọng đứng bao vây cậu ta.

Ngay cả đối với cảnh sát, những người có một khẩu súng gắn liền với vòng eo của họ, đó là một tình huống kỳ quặc.

[Ah haha ​​... ..]( mình dùng ngoặc vuông để thể hiện mấy câu đó là suy nghĩ của nhân vật nhé )

Taiyo nhớ lại những hành động của mình vài phút trước đây, ​​​​​cậu nhận ra bây giờ mình đã gặp không biết bao nhiêu là rắc rối. Cậu nhìn cô tiên và người cảnh sát.

"Họ không thể nhìn thấy cậu ư?"

"Tất nhiên! Người duy nhất có thể nhìn thấy tôi chỉ là cậu thôi Taiyo~ ."

"Họ hẳn đã nghĩ rằng tôi đã nói chuyện với bản thân mình như một thằng điên, đê ma ma... .."

Nàng tiên đã trả lời cậu ta ngay, nhưng Taiyo chỉ có thể lo lắng bên trong tâm trí của mình.

"Nhanh lên và giơ tay lên, ngay!"

"Tôi hiểu rồi , chỉ cần làm ơn đừng chỉa súng vào tôi!"

Trong khi bị cảnh sát hốt, và áp giải về đồn để ăn bánh uống trà tâm tình, Taiyo bắt đầu liên tưởng lại cuộc gặp với nàng tiên.

(chap đầu tiên dịch nên đề nghị ít nhất 5 cmt rồi mới dịch tiếp)