Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 79




Tang Lê nghe thấy những lời đó, sự kinh ngạc hiện rõ trong ánh mắt: “Làm thế nào mà anh…”

“Tại sao lúc đó xảy ra chuyện như vậy em lại không nói với anh? Em coi anh là gì, anh là bạn trai của em, chẳng lẽ anh không thể cùng em giải quyết sao? Em nói chia tay là chia tay, bây giờ quay lại rồi cũng không giải thích, nếu không phải anh nghe thấy, em định giấu anh đến bao giờ?”

Quảng Dã vừa giận vừa đau lòng: “Em có biết lúc đó em kiên quyết nói em chưa từng thích anh, em nói đối với anh chỉ là cảm động, trong lòng anh đau đớn thế nào không?”

Lòng bàn tay anh xoa đầu cô, vùi mặt vào cổ cô: “Sao em lại ngốc như vậy, rõ ràng em biết những cái gia thế hay người thừa kế tập đoàn gì đó với anh đều không quan tâm, những thứ này có quan trọng bằng em không?”

Nghe từng lời chất vấn đau lòng của anh, hốc mắt Tang Lê ngập tràn đau xót, cô rơi nước mắt, nghẹn ngào: “Quảng Dã, xin lỗi…”

Cô đã suy nghĩ quá nhiều, cuối cùng lại chọn cách mang đến cho cả hai những tổn thương sâu sắc nhất, là do cô đã đánh giá thấp tình cảm của mình dành cho anh.

Cô nức nở khóc: “Quảng Dã, bà nội anh nói, thứ anh cần không chỉ là người anh thích, mà còn là người có thể đứng bên cạnh anh, em biết mình không đủ tốt…”

Cô muốn ở bên anh, nhưng lúc đó cô đâu có khả năng chống lại Phạm Mạn Chi, không ai có thể chống lưng cho cô…

Cô ôm anh, rơi từng dòng nước mắt: “Em vốn cho rằng… cho rằng nếu em rời đi rồi, anh có thể nhanh chóng quên em, anh sẽ gặp người anh thích hơn…”

“Ở đâu ra người thích hơn?”

Quảng Dã lau nước mắt cho cô, giọng khàn khàn: “Sẽ không có ai.”

Ngoài cô ra, anh sẽ không yêu ai khác nữa.

Quảng Dã hôn cô, không giống như mọi khi dữ dội mãnh liệt, mà là dịu dàng vô cùng.

Không xen lẫn bất cứ tình cảm thừa thãi nào, chỉ có tình yêu tràn ngập.

Vượt qua sáu năm chia ly và thống khổ, cởi bỏ mọi hiểu lầm và khúc mắc, không còn sự đau khổ khó nói của cô, cũng không còn sự giằng xé đau đớn của anh, chỉ trở lại như ban đầu, hai trái tim không còn bất kỳ rào cản nào gắn kết chặt chẽ.

Cảm nhận tình yêu tràn đầy của anh, đầu ngón tay Tang Lê bám chặt vào cổ áo anh, nhắm đôi mắt hạnh, nước mắt lặng lẽ lăn xuống.

Nụ hôn hòa quyện với vị mặn đắng của nước mắt lan giữa môi răng.

Một lúc lâu sau, anh chậm rãi dừng lại, ôm cô thật chặt vào lòng, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, đau lòng hôn đi nước mắt trên mặt cô.

Anh bế cô lên, ngồi xuống bên mép giường, ôm cô gái nhỏ xinh vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, đau lòng dỗ dành cô: “Đừng khóc.”

Tang Lê vùi mặt vào cổ anh, Quảng Dã nghẹn giọng hỏi: “Kể anh nghe chuyện năm đó được không?”

Những uất ức cô chịu, anh đều muốn nghe cô nói ra, không muốn để cô chịu đựng một mình nữa.

Tang Lê từ từ kể cho anh nghe chuyện năm đó, những lời Phạm Mạn Chi nói, và những đấu tranh nội tâm của cô, những điều kìm nén trong lòng, bây giờ cuối cùng cũng có thể nói với anh.

Quảng Dã nghe cô kể, khó có thể tưởng tượng được cô đã đối mặt với những chuyện đó như thế nào, trái tim như liên tục bị từng chiếc đinh đâm vào.

“Lúc đó dì Lục Lệ lên núi tìm bà ngoại, bảo bà ngoại khuyên em, bà ngoại thấy em và anh bên nhau không có hy vọng nên cũng khuyên em chia tay, sau đó thời gian em ở Đài Thông là để lo thủ tục xuất ngoại, họ sắp xếp cho em đi nhanh, không cho em cơ hội ở bên anh thêm nữa…”

Tang Lê nói, bao nhiêu đêm thức giấc cô mơ thấy Quảng Dã, khóc mà tỉnh dậy, đều muốn bất chấp mọi thứ chạy đến trước mặt anh, nói cho anh tất cả sự thật.

Nhưng cô đã nói những lời khó nghe như vậy, theo thời gian dần trôi, thời gian họ chia tay càng lâu, cô càng mất tự tin, cô nghĩ anh chắc chắn đã bắt đầu quên cô rồi, dù không quên, đối với cô cũng chỉ có oán hận.

“Một tháng sau khi khai giảng ở đại học, lần cuối anh gọi điện cho em, hỏi em có từng thích anh không, em không dám cho anh hy vọng, chỉ có thể nói không, lúc đó anh nói anh thà chưa từng gặp em, em nghĩ anh chắc chắn sẽ không thích em nữa…”

Quảng Dã đau lòng hôn lên mắt cô, giọng khàn khàn:

“Đó là lời nói lúc giận, là giả cả.”

Ngày đó, cô nói cô chưa từng thích anh, anh nói thà chưa từng gặp cô, bọn họ đều thốt ra những lời dối lòng mình nhất.

Tang Lê chua xót: “Quảng Dã, ban đầu em cũng muốn cố gắng, em không muốn từ bỏ tình cảm của chúng ta, nhưng em không có quyền lựa chọn, cũng không có dũng khí phản kháng…”

Quảng Dã nhìn cô: “Anh chính là dũng khí lớn nhất của em, bất kể xảy ra chuyện gì, nghe người khác nói gì, em chỉ cần nhớ đã có anh, những thứ khác không cần quan tâm.”

Đừng bận tâm đến người khác, chỉ cần nhìn anh thôi.

Quảng Dã lau nước mắt cho cô, “Thật ra cũng là lỗi của anh, lúc đó anh nên sớm phát hiện tâm trạng của em không hề ổn, nếu anh đến Đài Thông cùng em nhiều hơn, hoặc kiên định hơn một chút, có lẽ kết cục đã khác đi.”

Tang Lê lắc đầu: “Không trách anh, lúc đó anh không biết gì cả…”

“Em xem em đã đày đọa cơ thể mình ra sao rồi, vấn đề dạ dày của em không phải là do tác dụng phụ của thuốc chống trầm cảm sao?”

Tang Lê ngây người: “Sao anh lại biết được…”

“Anh nhìn thấy thuốc trong túi của em, đi hỏi người bạn kia của em, nếu không em vẫn giấu anh,” Quảng Dã giọng khàn như rượu mạnh đang bốc cháy, “Em có biết nếu em ở nước ngoài xảy ra chuyện gì, anh sẽ thế nào không.”

Tang Lê nắm lấy tay anh, chóp mũi cay xè: “Anh đừng lo, bây giờ em không sao rồi…”

“Khoảng thời gian trước lại bắt đầu uống thuốc, có phải là vì anh không?”

Lúc đó cô vừa trở về nước, thái độ của anh đối với cô rất tệ, khiến cô một lần nữa rơi vào tâm trạng u ám, người đàn ông áy náy vuốt ve má cô: “Tang Lê, sau này mọi chuyện đều phải nói với anh, không được giấu anh nữa, chúng ta cùng đối mặt có được không?”

“Được…”

Lần này, cô trở về nước đã quyết định hướng tới anh, với tâm thế đánh cược tất cả, sẽ không còn do dự và sợ hãi nữa.

Tang Lê dụi dụi mũi, nén lại nước mắt: “Vậy anh làm sao biết những điều này, ai nói với anh…”

“Là anh tự nghe thấy.”

Quảng Dã kể lại chuyện,Tang Lê sững sờ: “Vậy anh đã cãi nhau với bà nội của anh sao…”

“Em nghĩ anh có thể không nổi giận sao? Ngay cả bố mẹ anh cũng ủng hộ việc em đi, họ từng tôn trọng em chưa?”

“Quảng Dã, anh đừng trách dì và chú, họ từng nói giúp em, hơn nữa mấy năm nay dì cũng đi nước ngoài thăm em, ban đầu họ đón em về Vân Lăng học, em đã rất biết ơn rồi.”

Tang Lê thay Thống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy giải thích, dịu dàng trấn an cảm xúc của Quảng Dã: “Vốn dĩ em định khi trở về sẽ tìm cơ hội nói với anh, không ngờ anh lại biết trước, nếu anh mãi mãi không biết, anh có còn oán hận em không?”

“Nếu anh thật sự mãi mãi không biết, em nghĩ điều đó có công bằng với anh không?”

Quảng Dã bất đắc dĩ mỉm cười, “Hơn nữa có oán hận hay không quan trọng sao, chỉ cần em quay đầu vẫy tay với anh, anh có thể không muốn ở bên em sao?”

Tang Lê không khỏi nhướng mày: “Em đã gặp một tên ngốc.”

Anh mỉm cười bóp chặt eo cô, cô mỉm cười, vùi mặt vào cổ anh.

Giữa tình ý miên man, hai người tâm sự với nhau rất lâu.

Gần hai giờ sáng,Quảng Dã thấy cô mệt mỏi, mắt thâm quầng bèn bảo cô đi ngủ, Tang Lê không nỡ mà giữ chặt lấy tay anh, anh liền cởi áo khoác, cùng cô nằm trên giường.

Tang Lê đối diện với ánh mắt của anh: “Quảng Dã, sáu năm trước khi anh đến London tìm em, dì Lục Lệ ở bên cạnh em nên em không thể ra gặp anh. May mà bây giờ anh vẫn còn ở bên em.”

Quảng Dã xoa đầu cô: “Anh đã đến London xem thử em.”

“Hả? Khi nào vậy? Sao em không hề biết…”

“Mỗi năm anh đều đến vài lần, dĩ nhiên là không để em thấy, có khi em đang học ở trường, có khi em đang biểu diễn.”

Sau khi vào đại học, Quảng Dã từ từ biết được trường học của Tang Lê, qua người khác cũng tra được ra thông tin về cô.

Tang Lê kinh ngạc: “Sáu năm qua anh luôn dõi theo em sao…”

“Không kiềm chế được.”

Quảng Dã vuốt tóc mái của cô: “Sau khi em về nước anh rất muốn gặp em, nhưng lại không dám mặt dày đi tìm em, vì vậy lần các em biểu diễn thương mại ở nhà hát Vân Lăng, đêm đó anh đã đến khảo sát.”

Thì ra những lần gặp gỡ tưởng chừng như tình cờ đó, đều là sự hội ngộ đã được anh lên kế hoạch từ lâu…

Cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Vậy mà khi đó anh còn giả vờ như không thấy em. Lần thứ hai gặp ở khu suối nước nóng thì sao, là tình cờ sao?”

“Sáng sớm Trương Bác Dương đã nói với anh là em sẽ đến, nếu anh không muốn gặp em, liệu anh có đi không?”

Một mặt muốn gặp cô, một mặt gặp rồi lại lạnh lùng nói lời cay đắng, người này cũng thật xấu xa.

Tang Lê mỉm cười cong môi, hừ nhẹ: “Quảng Dã, nếu anh còn kiêu ngạo thế nữa, sẽ không theo đuổi được em đâu.”

Anh kéo cô lại, hôn đến mê mẩn, nghe thấy Quảng Dã cười hỏi: “Bắt được em chưa?”

Tang Lê mỉm cười: “Ừm, không thoát ra nổi nữa.”

Lần này, sẽ là cả đời.

Quảng Dã ghé sát đôi môi, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Vậy sáu năm qua, em vẫn luôn yêu anh, đúng không?”

“Ừm, vẫn luôn yêu.”

Đôi mắt cô dịu dàng như nước nhìn anh: “Ngày sinh nhật mười tám tuổi em nói những lời đó đều là thật, cho đến hôm nay, cho đến mai sau, đều sẽ không thay đổi.”

Chàng thiếu niên đã làm rực rỡ những năm tháng tuổi trẻ của cô, gặp được anh rồi, từ đó về sau, cô không thể yêu thêm ai khác.

Đời này chỉ có anh, không còn mong ước nào nữa.



Từ đêm tối đến bình minh.

Ngày hôm sau, sắc trời sáng lên, bên ngoài ánh nắng đã ghé xuống.

Hơn tám giờ sáng, Tang Lê đã ngủ một giấc sâu, cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Cô trở mình, mở mắt ra, thấy người không còn bên cạnh, mơ màng ngồi dậy, liền thấy cửa phòng tắm bị đẩy ra, Quảng Dã vừa tắm xong.

Người đàn ông cao gần một mét chín, thân hình cân đối săn chắc, bên hông quấn một chiếc khăn tắm, nửa thân trên để trần, vai rộng eo thon, cơ bụng rõ ràng, những giọt nước lăn theo đường viền cơ bụng, so với thời trung học, thân hình này còn đẹp hơn rất nhiều.

Đêm đó khi say rượu cô cũng đã thấy, dù chỉ bị ôm lấy eo, cô cũng đã cảm nhận được sức mạnh đó vô cùng rõ ràng.

Cô là một cô gái trắng trẻo nhỏ nhắn, phần eo vì luyện múa nhiều năm nên rất có lực, nhưng cũng mềm mại dẻo dai như không xương, hình thể và màu da của cô tạo nên sự tương phản rõ rệt với anh, sự khác biệt khiến cõi lòng dâng lên cơn sóng trào mênh mang.

Anh nhìn cô, tiến lại gần: “Không ngủ thêm chút nữa à?”

“Không buồn ngủ nữa…”

Anh ngồi xuống bên giường, kéo cô tới ôm vào lòng, hai tay cô bám lấy bờ vai anh, gò má ửng hồng, lại không nhịn được chăm chú nhìn anh.

Quảng Dã nhếch môi cười: “Ánh mắt này là có ý gì đây?”

Ánh mắt cô nhìn theo như đang khắc họa từng nét trên khuôn mặt anh, nhẹ nhàng chạm vào má: “Sợ chỉ là mơ, phải xác nhận kỹ một chút.”

Anh nắm lấy cằm cô, hôn cô đến đỏ mặt tía tai: “Giờ đã đủ thật chưa?”

Cô xấu hổ, nghe anh thấp giọng nói khẽ: “Hoặc còn cách thật hơn, có muốn thử không?”

Tang Lê ngây người một chút, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, lập tức đẩy anh ra muốn đứng dậy, cổ tay lại bị anh nắm chặt lấy, cô đỏ bừng cả mặt mày:

“Bây giờ, bây giờ không được…”

“Vậy khi nào thì được?”

“…”

Người này…

Cô trốn còn nhanh hơn thỏ, Quảng Dã cười thầm.

Tang Lê chạy vào phòng tắm, đóng cửa lại, mặt mày đã bị anh chọc cho đỏ như quả cà chua.

Đương nhiên là cô hiểu ý của anh.

Lúc mới yêu nhau hồi trung học, trên người Quảng Dã mang theo khí huyết nóng hổi của thiếu niên, cô ngây ngô bẽn lẽn đã thấy không thể chịu nổi, bây giờ anh lại có thêm vài phần quyến rũ của đàn ông trưởng thành, hơi thở hormone càng thêm mãnh liệt, cảm giác đặc biệt áp đảo chỉ có tăng không giảm, không biết đến lúc đó cô có thể chịu nổi không.

Nhưng họ đã xa cách sáu năm, tình yêu càng sâu đậm, giờ cuối cùng cũng lại về bên nhau, anh muốn, cô tự nhiên cũng sẽ không nhịn được muốn thêm thân mật với anh.

Nhưng hai ngày nay bà dì của cô đang tới, cô cũng chỉ đành ngoan ngoãn.

Tang Lê xoa xoa gương mặt, nén lại sự ngượng ngùng rồi đi rửa mặt.

Ra khỏi phòng tắm, Quảng Dã đã gọi bữa sáng tới, cô ngồi xuống bên cạnh anh, anh ôm cô vào lòng, Tang Lê nghiêng mắt nhìn sang tai trái của anh, nhẹ giọng hỏi: “Quảng Dã, tai của anh giờ thế nào rồi…”

Quảng Dã nhàn nhạt rũ mắt, “Vẫn như cũ, không có gì khác.”

“Bây giờ vẫn chưa thể điều trị sao?”

“Lúc đó tổn thương quá nặng, rất khó hồi phục.” Anh nhìn về phía cô, “Em chê anh à?”

“Sao có thể chứ…”

Cô dịu dàng nói, “Mặc kệ tốt xấu thế nào, em thích hết.”

Mọi thứ của anh, dù có hoàn hảo hay không, cô cũng đều thích.

Anh xoa đầu cô, sau đó lấy bữa sáng cho cô, “Từ nay về sau anh sẽ chăm sóc cho em, nuôi em thật khỏe mạnh, đừng có gầy như thế này nữa.”

Tang Lê chu môi, “Em múa cũng cần giữ dáng mà…”

“Giữ cái gì mà giữ, ôm em anh đau lòng muốn chết.”

Cô cười, anh hỏi cô hôm nay có kế hoạch gì không, cô nói không, anh hỏi cô liệu có muốn đổi vé máy bay không, “Vậy anh ở đây với em thêm hai ngày. Đi dạo một chút.”

“Anh là ông chủ lớn có rảnh không?”

“Ông chủ lớn thì không được yêu đương hả?”

Tang Lê nhếch môi cười, “Vậy thì dẫn anh đi dạo quanh trường em một chút, để anh hiểu hơn về cuộc sống của em ở nước ngoài.”

“Được.”

Vì thế cả một ngày Tang Lê dẫn Quảng Dã đi khắp các con phố ở London. Cô học đại học ở London, đây cũng là hai năm khó khăn nhất của cô.

Đi dưới tán ngô đồng trong khuôn viên trường, Tang Lê kể cho anh nghe những chuyện đã qua, từng chuyện từng chuyện, ngọt bùi cay đắng, dẫn anh từng bước chậm rãi bước vào thế giới sáu năm của cô.

Giờ đây đã có Quảng Dã bên cạnh, những chua xót và thống khổ trong quá khứ dần được xoa dịu bằng ngọt ngào của hiện tại.

Gặp lại vài bạn học và thầy cô cũ, mọi người thấy Tang Lê có bạn trai đều tỏ ra kinh ngạc và chúc mừng. Họ nói thật hiếm thấy, vì trước đây có rất nhiều chàng trai theo đuổi Tang Lê nhưng cô đều từ chối, khiến nhiều người không khỏi tò mò.

“Lúc đại học không thích ai sao?” Quảng Dã thản nhiên hỏi.

Tang Lê nhíu mày, “Không, có người nào đó nói sau này gặp ai theo đuổi, phải so sánh với người ấy trước. Quả nhiên, so sánh rồi thì không muốn tìm hiểu thêm ai cả.”

Anh mỉm cười.

Dạo chơi suốt một ngày, buổi tối hai người trở về khách sạn, Quảng Dã đi xử lý công việc trước, điện thoại Tang Lê nhận được một cuộc gọi từ Tống Thịnh Lan.

Cô nghe máy, Tống Thịnh Lan hỏi han tình hình của hai người, Tang Lê nói Quảng Dã đến tìm cô. Biết hai đứa đã hàn gắn, Tống Thịnh Lan cũng rất vui mừng, “Tiểu Dã đến tìm cháu, chắc đã nói về chuyện hôm qua rồi. Dù sao cháu cũng đừng lo nghĩ nhiều, dì và chú sẽ đứng về phía hai đứa, cháu chỉ cần ở bên Tiểu Dã, cứ ở bên nhau như vậy là được.”

“Cảm ơn dì và chú ạ,” cô dịu dàng hỏi, “Bà nội của Quảng Dã vẫn khỏe chứ ạ?”

Tống Thịnh Lan không ngờ Tang Lê lại hỏi thăm Phạm Mạn Chi, hơi giật mình, rồi cười, “Không sao, bà biết hai đứa ở bên nhau rồi, cũng không nói gì thêm.”

Tang Lê đáp lại.

Sau khi cúp máy, đúng lúc Lữ Nguyệt và Dụ Niệm Niệm tìm cô nói chuyện phiếm, “Bây giờ Quảng Dã dính người quá rồi đấy, mình thấy trên trang cá nhân của cậu ấy, cậu chỉ đi London vài ngày mà cậu ấy đã bay qua tìm cậu, cứ như sợ cậu chạy mất vậy.”

Tang Lê mỉm cười, “Thật ra anh ấy không chỉ đến tìm mình, anh ấy còn biết nguyên nhân năm đó mình rời đi.”

“Cậu ấy biết rồi?!!!”

Sau khi nghe kể lại những chuyện đã xảy ra, hai người không giấu nổi kích động: “Cuối cùng cũng sáng tỏ, trời ạ, Lê Lê không còn bị hiểu lầm nữa nồi, giờ cậu và Quảng Dã đã nói rõ mọi chuyện, cậu ấy cũng biết được trước đây cậu đã phải chịu bao nhiêu là ấm ức, mây đen tan rồi lại thấy trăng sáng.”

Lữ Nguyệt nói, “Đúng vậy, cũng nên để Quảng Dã biết rằng trước kia bà nội của cậu ấy quá đáng thế nào. Giờ Quảng Dã có thể đứng ra bảo vệ cậu, dù bà nội cậu ấy có không đồng ý nữa cũng không ngăn cản được, hiện tại sự nghiệp của Quảng Dã phát triển tốt như vậy, dù không có Quảng gia cũng có thể sống tốt.”

Tang Lê nheo mắt mỉm cười, “Chỉ cần có anh ấy là đủ rồi.”

Những điều khác, cô không quan tâm nữa.

Dụ Niệm Niệm cười, “Thật tốt, bây giờ cuối cùng thì mình cũng có thể nói sự thật với Trương Bá Dương, nhịn cả sáu năm trời đến nghẹn luôn rồi, còn Nhiếp Văn nữa, lát nữa mình sẽ là người đầu tiên chạy đi nói với cậu ta, xem phản ứng của cậu ta như thế nào.”

Lữ Nguyệt nói, “Đoán chừng cậu ấy sẽ thấy tội lỗi đến mức nửa đêm tỉnh dậy cũng phải tự tát mình vài cái, haha…”

Tang Lê cười.

Một lát sau, Quảng Dã tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, thấy Tang Lê đang nằm trên giường xem điện thoại.

Anh đi đến ngồi bên cạnh, cô vẫn không có động tĩnh gì, vài giây sau anh cau có kéo cô lại, “Anh không hấp dẫn bằng điện thoại à?”

Cô không nhịn được cười, “Em đang tìm ảnh của anh.”

“Nghĩ thông suốt rồi à?”

“Không phải anh bảo em công khai sao?”

Buổi chiều Quảng Dã đăng một bức ảnh chụp chung với Tang Lê trên trang cá nhân phủ bụi nhiều năm của anh, ngay sau khi đăng lên vòng bạn bè lập tức bùng nổ, bạn đại học, bạn cấp ba, đặc biệt là những người có quen biết Tang Lê, ai cũng kích động đến nhảy dựng lên, không ngờ hai người lại về lại bên nhau sau sáu năm xa cách.

Trước đây, chuyện tình của họ đã đủ chấn động, ai ngờ sáu năm sau họ lại quay lại, khiến ai cũng kinh ngạc.

Quảng Dã luôn cao ngạo, không thích giấu giếm, sau khi đăng xong liền nhìn Tang Lê, “Có phải em cũng nên công khai không?”

Tang Lê ngại giao tiếp, ít khi cập nhật cuộc sống của mình, Weibo là để cho công việc, nhưng anh hy vọng khi anh đăng, cô cũng có thể thoải mái thừa nhận.

Cô chọn ảnh của anh, phân vân về dòng trạng thái, Quảng Dã nhìn cô đang đắn đo: “Đơn giản, trực tiếp là được.”

Cô nghĩ một lúc, rồi đăng lên, kèm theo hai chữ: “Trai đẹp.”

Quảng Dã: “…”

Cô đăng xong, bổ sung hai chữ trong phần bình luận: “Của tôi.”

Cô nhìn Quảng Dã, chớp chớp mắt, “Vậy đã đủ đơn giản trực tiếp chưa?”

“…”

Anh cười bất đắc dĩ, “Được lắm.”



Họ ở London thêm một ngày, chiều hôm sau, hai người bay trở về Vân Lăng.

Trước khi về, Dụ Niệm Niệm liên lạc với họ, nói rằng đội sáu người ‘Cùng nhau phát tài’ muốn gặp gỡ ăn uống một bữa, họ về đến Vân Lăng đã chập tối, nên quyết định gặp nhau tại căn hộ của Quảng Dã, mọi người từ công ty đến nhà ăn thịt nướng.

Sau khi hạ cánh tại Vân Lăng, Quảng Dã lái xe, chở Tang Lê về nơi anh hiện đang sống, tại khu dân cư cao cấp phố Tùng Hải gần Vân Chiêm, xe lái đến, đây là Tang lần đầu Lê tới đây, cô nhìn xung quanh, “Ở đây môi trường tốt quá, gần công ty anh nữa.”

Quảng Dã đáp, “Cách chỗ làm của em cũng không xa, rất thuận tiện, đi bộ ra biển  cũng chỉ mất năm phút.”

“Tốt vậy sao…”

Về đến căn hộ, Quảng Dã mang hành lý của cô vào trong, bên trong có tầng thượng rộng rãi, một cửa sổ lớn có thể nhìn ra phong cảnh đêm đẹp nhất của cửa biển Vân Lăng.

Tang Lê bước vào tham quan, “Chỗ này rộng thật đấy.”

Anh lười biếng tựa vào tường nhìn cô, “Ừ, nhưng một mình ở thì quá rộng, trống trải.”

Cô lẩm bẩm đáp lại, mặt bỗng chốc ửng đỏ.

Sao cứ cảm giác trong lời nói có ẩn ý gì đó…

Quảng Dã đã đặt trước nguyên liệu nấu ăn, sau khi xử lý công việc xong, anh cùng Tang Lê chuẩn bị đồ nướng.

Hơn sáu giờ, tiếng chuông cửa vang lên.

Tang Lê đi ra mở cửa, là bốn người kia đến, tay còn xách theo thật nhiều đồ ăn vặt và bia, “Hi Lê Lê—”

Tang Lê cười mời họ vào, Dụ Niệm Niệm, Lữ Nguyệt và Trương Bác Dương mang đồ vào, nhìn thấy Tang Lê đang đeo tạp dề, “Tang Lê, cậu giờ trông giống như nữ chủ nhà rồi đó.”

Lữ Nguyệt: “Giống gì mà giống, Tang Lê chắc chắn là nữ chủ nhà tương lai rồi đó.”

Tang Lê đỏ mặt, sau đó nhìn thấy Nhiếp Văn bước đến trước mặt, lưng đeo ba bốn cây mía dài, ba người còn lại hô hào: “Nhiếp Văn nhanh lên, mau làm đi!”

Tang Lê:????

Vài giây sau, Nhiếp Văn quỳ một chân xuống trước mặt Tang Lê, chắp tay cúi đầu:

“Tang Lê, xin lỗi cậu! Trước đây tôi đã hiểu lầm cậu! Hôm đó còn mắng cậu như thế, hoàn toàn là do tôi sai, là do tôi đầu óc có vấn đề!”

Mọi người xung quanh cười ầm lên, Tang Lê ngẩn người: “Hả???”

“Tang Lê, tôi thực sự biết lỗi rồi, mong cậu tha thứ cho tôi!”

Tang Lê cười, “Không phải, cậu đứng lên trước đã…”

“Cái này là tôi muốn chịu tội, không có cành mận gai, tôi mua mía từ cửa hàng trái cây, đánh cũng đau lắm.”

Quảng Dã đen mặt: “Mẹ nó tôi cứ tưởng cậu định cầu hôn Tang Lê đấy.”

Mọi người: “Hahahahaha…”

Tang Lê cười, giúp cậu ta đỡ cây mía xuống, “Không sao không sao, chuyện đã qua rồi.”

Nhiếp Văn đấm ngực lắc đầu: “Không được Tang Lê, tôi cảm thấy có lỗi, cậu không đánh tôi tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên, sống không nổi nữa.”

Người này còn diễn nữa, Tang Lê cười: “Vậy cậu đi nằm trên sofa đi, đánh ba cái là được, mình sẽ để Quảng Dã đánh thay.”

Quảng Dã trực tiếp đi tới lấy mía, Trương Bác Dương cũng nói muốn chia phần hỗ trợ đánh, Nhiếp Văn nhịn không nổi: “Quảng Dã cậu không khách sáo chút nào cả, đánh bạn bè không nương tay vậy sao! Còn Trương Bác Dương nữa, cậu chõ mũi vào làm gì!”

Năm người cười rộ lên.

Sau khi náo nhiệt xong, Nhiếp Văn vui vẻ lấy điện thoại ra: “Nào nào, làm việc chính trước, lập nhóm, sáu người chúng ta lại như trước!”

Tang Lê vào nhóm, Nhiếp Văn nói: “Tang Lê, cậu đổi tên nhóm đi.”

“Được…”

Cô cười, mắt rưng rưng, cẩn thận gõ bốn chữ:

“Cùng nhau phát tài.”

Tiểu đội “Cùng nhau phát tài” cuối cùng cũng trở lại.

Giờ đây, cả sáu người bọn họ cuối cùng có thể quay lại những ngày tháng ở bên nhau, cười nói như thời trung học.

Tang Lê nhìn họ, cười:

“Tốt thật đấy, mình vẫn còn có các cậu.”

Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt cười ôm lấy cô, mở một chai rượu, “Nhóm ‘Cùng nhau phát tài’ sẽ không bao giờ tan rã nữa, vẫn câu nói đó, tình bạn muôn năm, vĩnh viễn muôn năm!”

Sáu người cười cùng cụng ly, Trương Bác Dương phản ứng: “Tên nhóm này thực sự rất hay, chúng ta thật sự đều giàu có rồi.”

“Hahaha còn phải nói…”

Tối hôm đó, mọi người vừa ăn thịt nướng vừa nói chuyện vui vẻ như trước.

Mọi người nghe Tang Lê kể về cuộc sống ở nước ngoài, họ cũng kể về câu chuyện thành lập công ty Vân Chiêm ở trong nước, “Tang Lê, hay là cậu đầu tư vào Vân Chiêm đi, cùng chúng tôi làm chủ, Vân Chiêm nên có phần của cậu.”

Tang Lê và Quảng Dã nhìn nhau, Quảng Dã lười biếng nói: “Cổ phần của tôi có thể trực tiếp tặng, dù sao của tôi cũng là của Tang Lê.”

Mọi người bị hương vị tình yêu ngọt ngào này làm cho nghẹn, Dụ Niệm Niệm đề nghị: “Ôi trời ơi câu nói này, thật ra hai cậu lấy giấy chứng nhận sớm chút, Tang Lê làm bà chủ Vân Chiêm cũng được.”

“Ý kiến hay haha…”

Tang Lê xấu hổ: “Các cậu nói hơi xa rồi đó.”

Quảng Dã nhìn cô: “Xa chỗ nào?”

“…”

Mọi người bật cười, Nhiếp Văn trêu: “Tang Lê, cậu không hiểu Quảng Dã, cậu ấy muốn ngày mai đưa cậu đến Cục Dân Chính để lấy giấy chứng nhận, rồi ba năm sinh hai đứa, sống đến đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn.”

“Hahahaha…”

Tang Lê đỏ mặt, nhóm người này đúng là càng nói càng đi xa.

Ăn xong bữa, nam dọn dẹp bàn, nữ thu dọn nhà bếp, Dụ Niệm Niệm cười nhìn Tang Lê, “Thấy hành lý của cậu ở cửa rồi, định bắt đầu cuộc sống chung với Quảng Dã hả? Quảng Dã đúng là nôn nóng.”

“Không có không có, mình từ sân bay về nên đến thẳng đây luôn.”

Lữ Nguyệt cười đẩy nhẹ vai Tang Lê: “Dù sao thì bây giờ hai người cũng chắc chắn là hướng tới hôn nhân rồi, có lẽ không chậm hơn mình và Trương Bác Dương là bao, sống chung cũng là chuyện sớm muộn, mà với tính Quảng Dã, cậy ấy sẽ để cậu thoát sao?”

Dụ Niệm Niệm gật đầu đồng ý: “Khách quan mà nói, Quảng Dã như vậy, chắc chắn là vô cùng mãnh liệt.”

“..”

Những hình ảnh miên man bất định nào đó hiện ra, Tang Lê vội vàng dập tắt suy nghĩ, “Không được nói nữa, các cậu càng ngày càng xấu xa.”

Tang Lê không muốn để ý tới hai bà tám này nữa, vội bưng đĩa cam đi ra ngoài.

Sáu người lại ở bên nhau trò chuyện hồi lâu, tới gần 10 giờ, đám bạn nói đến lúc phải về rồi, Nhiếp Văn ho nhẹ vài tiếng: “Muộn quá rồi, chúng ta nên chừa chút thời gian sinh hoạt cho đôi tình nhân này nào, A Dã, bọn tôi không quấy rầy nữa.”

Cả đám bật cười, Tang Lê không chịu nổi bọn họ nữa rồi.

Sau khi tiễn bốn người đi, Tang Lê nhận được điện thoại công việc từ Sài Hoằng, cô xử lý công việc xong, nhìn thấy Quảng Dã đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, cô đi qua đi, anh nhìn cô: “Xong rồi à?”

“Ừm.”

Chung quanh yên tĩnh, bầu không khí dần trở nên nóng bỏng, cảm nhận được ánh mắt quá đỗi trần trụi của anh, tim cô đập hơi loạn:

“Em, em phải về rồi……”

Quảng Dã ôm cô, cong môi: “Còn cuộc sống về đêm thì sao?”

Mặt cô đỏ lựng, giả ngu, “Em mệt rồi……”

“Khi nào thì dọn qua đây?”

“Hả……”

“Ngày mai anh đi dọn hành lý giúp em.”

“Gì cơ…”

“Còn giả ngốc nữa?”

Anh ôm cô chặt hơn, khí thế mạnh mẽ, Tang Lê nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, cô bám lấy bả vai anh, mặt đỏ bừng, “Em vẫn chưa hết kỳ đâu…”

Tối qua ở London, cô cố tình trêu chọc anh một lúc lâu, anh đã chuẩn bị sẵn sàng lâm trận, cuối cùng mới biết cô đang tới kỳ, làm anh tức gần chết.

Hai bên tai Tang Lê mềm nhũn, cô lí nhí: “Anh nôn nóng cũng vô ích.”

“Được.”

Anh cười, cắn lấy đôi môi đỏ của cô, khàn giọng: “Chờ đấy Tang Lê, vài ngày nữa xong rồi, anh sẽ làm cho em ngất mới thôi.”