Vài ngày trước khi đến London, dường như mọi cảm xúc tích tụ vượt quá sức chịu đựng của cơ thể cô, Tang Lê lâm bệnh nặng.
Nằm trên giường bệnh, cô thường xuyên mơ thấy mình ở bên Quảng Dã, lại mơ thấy cậu biến mất bên cạnh cô dù có cố gắng thế nào cũng không thể tìm thấy.
Vài ngày ngắn ngủi dài như nửa cuộc đời.
Buổi sáng sau khi xuất viện, cô đang ngồi bên giường nghe thấy Lục Lệ nhận được điện thoại, nói rằng Quảng Dã cuối cùng đã trở về Trung Quốc.
Trên thực tế, cậu vẫn đang tìm kiếm cô trong vô vọng, kiệt quệ về tinh thần
Đôi mắt Tang Lê trống rỗng, cô nhìn về phía bầu trời u ám ngoài cửa sổ.
Trên cây sung, chim đang hót líu lo. Cô nhìn ra ngoài qua tấm kính, cảm thấy mình chính là người bị nhốt trong lồng.
Trong tập thơ trên tay, cô tình cờ lật đến bài hát “Hoàng hôn mùa thu”:
Nguyện người có tình sẽ thành đôi
Nguyện tình yêu sẽ tồn tại suốt đời
Hoặc ngược lại
Rất ngắn ngủi
Vội vàng tắt
Nguyện từ đây không bao giờ nhắc đến …
Mối quan hệ giữa họ chỉ tồn tại trong thời gian ngắn và giờ đây cũng đã đến lúc tỉnh mộng.
Sau khi xuất viện, Tang Lê được nhà họ Quảng sắp xếp cho ở trong một biệt thự, có một bảo mẫu đặc biệt chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô.
Cô vẫn nhận được rất nhiều tin nhắn mỗi ngày, phần lớn là từ nhóm ‘Cùng nhau phát tài’, còn Dụ Niệm và Lữ Nguyệt vẫn luôn giữ liên lạc với cô. Nhiếp Văn bất bình vì Quảng Dã:
[Tang Lê, A Dã đối xử với cậu tốt như vậy, cậu nói đi là đi, có xứng đáng với tình cảm của cậu ấy không? Chơi đùa cậu ấy vui thế à?]
[A Dã chưa từng đối xử với một người con gái nào tốt như thế. Kết quả cậu vì tiền đồ của mình mà bỏ rơi cậu ấy!]
[Nếu cậu thực sự không quan tâm đến A Dã và chúng tôi nữa thì sau này cũng đừng liên hệ, tôi cũng coi như chưa từng có người bạn như cậu.]
Hôm đó, sau khi gửi tin nhắn cuối cùng ấy, Nhiếp Văn giải tán nhóm ‘Cùng nhau phát tài’..
Vì sự ra đi của cô nên không còn nhóm ‘Cùng nhau phát tài’ nữa.
Cô đã mất đi Quảng Dã và tình bạn quý giá nhất của mình
Đầu tháng 9, Tang Lê có kết quả bài kiểm tra ngôn ngữ và phỏng vấn tại trường. Cô đã đỗ và được nhận vào trường, chuyên ngành biểu diễn khiêu vũ.
Sau khi tan học, ngày nào cô cũng ngâm mình trong phòng tập, nhảy như một cỗ máy vô hồn.
Cô cố gắng quên đi, không nghĩ đến những điều đó, làm tê liệt mọi cảm xúc, cho đến đêm cuối tháng 10, cô nhận được cuộc gọi từ Quảng Dã.
Cậu hỏi có phải cô chưa từng thích cậu không.
Đầu bên kia điện thoại, cô khóc, nhưng vẫn nói dối cậu.
Cô không dám để lại cho cậu dù chỉ một tia hy vọng.
Cậu nói cậu thà chưa từng gặp cô. Đêm đó, cô gọi điện cho Từ Hiểu, kể cho cô bạn nghe mọi chuyện, rồi suy sụp òa khóc.
Cô biết Quảng Dã không còn yêu cô nữa, chỉ còn hận thù.
Mối quan hệ giữa bọn họ đã hoàn toàn kết thúc.
Đầu tháng 11, Lữ Nguyệt gửi cho cô một tin nhắn, nói rằng hôm nay là sinh nhật của cô ấy theo âm lịch. Cô ấy muốn nghe Tang Lê nói chúc mừng sinh nhật cô. Cả cô và Dụ Niệm đều tin rằng đằng sau sự ra đi của cô nhất định có nguyên nhân khác. Dù thế nào đi nữa, Tang Lê sẽ luôn là người bạn tốt nhất của họ.
Tang Lê nhịn không được mà nghe điện thoại, Lữ Nguyệt nghe được giọng nói của cô ở đầu bên kia, mắt lập tức đỏ bừng: “Lê Lê, cậu không sao chứ…”
Hai người trò chuyện, dưới sự tra hỏi liên tục của Lữ Nguyệt, Tang Lê cuối cùng cũng nói cho cô biết lý do rời đi, cô dùng tình bạn của họ như một lời đe dọa không cho phép Lữ Nguyệt nói với Quảng Dã. Lữ Nguyệt cảm thấy đau lòng cho cô: “Lê Lê, lúc đó cậu khó chịu biết bao.”
Chóp mũi Tang Lê chua chát: “Mình cảm thấy khó chịu, nhưng Quảng Dã nhất định còn khó chịu hơn mình.”
Từ góc nhìn của cậu, làm sao cậu có thể chấp nhận được tất cả những điều này.
Tang Lê không khỏi hỏi Quảng Dã thế nào rồi, Lữ Nguyệt kể rằng khi mới chia tay, Quảng Dã suy sút sa đọa, ngày nào cũng sống mơ mơ màng màng, khiến người ta nhìn thấy cậu đều cảm thấy đau lòng.
Sau khi khai giảng, vì Tang Lê không theo học tại đại học Vân Nam nên tin tức cô ra nước ngoài, chia tay với Quảng Dã nhanh chóng lan truyền trong đám bạn học cũ. Nhiều người nghe xong cảm thấy bàng hoàng, sôi nổi bàn tán.
Tang Lê không cần đoán cũng biết hầu hết mọi người đều đang mắng cô.
Lữ Nguyệt hỏi Tang Lê:
“Lê Lê, cậu với Quảng Dã cứ vậy sao?”
Tang Lê rũ mắt: “Nếu cậu ấy có thể buông, cũng khá tốt…”
Cô cảm thấy không thoải mái cũng không sao, cô chỉ mong cậu có thể sống tốt. Cô nghĩ có lẽ Quảng Dã sẽ bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời và gặp được một cô gái mà cậu rất thích. Hai người môn đăng hộ đối, có thể ở bên nhau một cách ngọt ngào.
Dù nghĩ đến điều đó rất đau khổ nhưng cô không dám ích kỷ hy vọng mình sẽ còn có tương lai với Quảng Dã.
Vài tháng sau khi chia tay Quảng Dã, cô rơi vào thời khắc đen tối nhất của cuộc đời. Cô không còn nhớ được khoảng thời gian đó đã trôi qua như thế nào nữa.
Cho đến đầu tháng 12, khi nhìn thấy các sinh viên của đoàn múa của trường lần đầu tiên biểu diễn tại một nhà hát nổi tiếng ở London, đội trưởng của đoàn múa lên hạ màn giữa sân khấu, trong lòng cô đột nhiên chỉ còn một suy nghĩ –
Nhảy giỏi, cô muốn thực hiện được ước mơ của mình.
Bị nhiều người coi thường như vậy, cô không thể tiếp tục sa sút nữa, cô phải chứng tỏ bản thân và đứng trên sân khấu.
Cô liên lạc với Lục Lệ, chuyển ra khỏi biệt thự mà họ sắp xếp cho cô, thuê chung một căn chung cư với mấy bạn học. Cô cũng từ chối mọi nguồn cung cấp tài chính mà Phạm Mạn Chi đưa. Cô nói rằng cô không cần một xu nào, không dựa vào tiền của bà cụ để sống.
Tang Lê bắt đầu cuộc sống sinh viên vừa học vừa làm. Ngoài việc đi học hàng ngày, cô còn làm những công việc lặt vặt chỗ này chỗ kia. Mỗi ngày mệt đến đâu cũng chỉ được ngủ năm, sáu tiếng. Tiền kiếm được bắt đầu dần dần hoàn trả học phí và những hỗ trợ tài chính của nhà họ Quảng.
Trong kỳ nghỉ đông, cô trở về Trung Quốc thăm Liên Vũ Châu. Liên Vũ Châu vẫn chọn sống trên núi. Tang Lê nói rằng chỉ cần cho cô thêm vài năm nữa, cô nhất định sẽ để Liên Vũ Châu hưởng phúc.
Thời gian trôi tựa thoi đưa.
Tang Lê dần dần kiếm được học phí và chi phí sinh hoạt, đồng thời chăm chỉ học khiêu vũ, trở thành một trong những học sinh giỏi nhất lớp. Cô gia nhập đoàn múa của trường và bắt đầu trở thành diễn viên thay thế, thường học hỏi từ các anh chị xuất sắc khóa trên.
Cô và các bạn cùng lớp dần dần thân thiết hơn, có thêm nhiều bạn bè.
Có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô nhưng cô đều từ chối tất cả, cống hiến hết mình cho việc khiêu vũ.
Đến năm thứ hai, cô nói thông thạo tiếng Anh và tham gia nhiều cuộc thi khiêu vũ. Cô giao lưu và học hỏi với các vũ công đến từ các quốc gia khác nhau, tìm hiểu về văn hóa khiêu vũ và triển vọng phát triển của từng quốc gia, đồng thời kỹ năng khiêu vũ của cô ngày càng được cải thiện.
Thiếu nữ trẻ tuổi bắt đầu thể hiện bản thân trong giới khiêu vũ. Cùng lúc đó, Dụ Niệm Niệm, người cũng biết sự thật, đã nói với cô——
Quảng Dã cũng thay đổi rồi.
Sau khi hoàn toàn chia tay với Tang Lê, Quảng Dã không còn sa đọa và trốn tránh nữa. Cậu lại trở về với hình tượng đại thiếu gia kiêu ngạo, ngỗ ngược khi xưa.
Cậu bắt đầu học tập chăm chỉ, và không chỉ đứng trong số những người giỏi nhất trong lớp chuyên môn, cậu còn chơi nhiều môn thể thao. Cậu trở thành đội trưởng đội bóng rổ của Đại học Vân Đại, dẫn dắt đội tuyển của trường tham gia giải đấu giữa các trường đại học và giành chức vô địch.
Rất nhiều chàng nam thích làm bạn với cậu, và cũng có vô số cô gái phải lòng cậu. Quảng Dã lại trở nên chói sáng và trở thành nhân vật nổi tiếng ở Vân Đại, giống như cậu đã từng khi ở Giang Vọng.
Đây chính là con người thật của cậu, khí phách hăng hái, chói sáng, rạng rỡ.
Ngoài giờ học, cậu quản lý biệt thự trên núi trên núi Tuần Vũ ngày càng tốt hơn, bắt đầu đầu tư và trong đầu cũng có ý tưởng về bản thiết kế.
Cậu cực kỳ thông minh, chu đáo và có tài kinh doanh hơn Quảng Minh Huy.
Vào năm thứ hai, Quảng Dã đã vay một số tiền lớn từ Quảng Minh Huy, cùng với vốn tích lũy và các mối quan hệ của mình, đồng thời bắt đầu hợp tác với Trương Bác Dương, Dụ Niệm Niệm và Nhiếp Văn. Bốn người cùng khởi nghiệp, thành lập công ty du lịch Vân Chiêm.
Quảng Dã luôn yêu thích thiên nhiên sinh thái. Bên cạnh đó, nhu cầu du lịch của người dân ngày càng tăng. Cậu thành lập Vân Chiêm để phát triển cảnh quan thiên nhiên và tài nguyên văn hóa địa phương, cũng như phát triển ngành bất động sản xung quanh các điểm du lịch, từ đó thúc đẩy sự phát triển của ngành du lịch địa phương.
Nói một cách đơn giản là làm du lịch và xây nhà, kiếm tiền và mang lại lợi ích cho người dân.
Dụ Niệm Niệm học tiếp thị, Trương Bác Dương nghiên cứu khoa học máy tính, Nhiếp Văn được Giản Thư Niên truyền cảm hứng và bắt đầu học tập nghiêm túc sau khi lên đại học. Ngoài ra, Quảng Dã còn chiêu mộ một số sinh viên đại học và nhân tài ưu tú để thành lập đoàn đội.
Lúc đầu, Vân Chiêm hợp tác với một số công ty đầu tư du lịch khác để cùng phát triển một số điểm du lịch sinh thái và văn hóa ở thành phố Vân Lăng. Vì Quảng Dã có tầm nhìn tốt nên cậu đã kiếm được tiền từ một số dự án do mình đầu tư và phát triển.
Vào năm thứ ba đại học, Vân Chiêm đã có vốn và khả năng nhất định, Quảng Dã đã dẫn dắt đội đến những nơi khác. Điểm dừng chân đầu tiên là quê hương của Giản Thư Niên, núi Sam Cẩm.
Quảng Dã và Nhiếp Văn đã dành toàn bộ kỳ nghỉ hè để khám phá núi Sam Cẩm và một số khu vực xung quanh. Họ nhận thấy núi Sam Cẩm có tài nguyên sinh thái, du lịch và văn hóa tự nhiên rất tốt. Vân Chiêm khai phá đến mười mấy điểm du lịch, sau đó hợp tác với chính quyền thành phố cùng nhau phát triển núi Sam Cẩm.
Phát triển cảnh quan thiên nhiên, xây dựng cảnh quan nhân tạo, cải thiện xây dựng cơ sở hạ tầng, xây dựng cầu đường, sau đó xây dựng biệt thự và khu nghỉ dưỡng giải trí trên núi, đồng thời họ sử dụng Internet để quảng bá và hợp tác với các công ty thương mại điện tử, bán thuốc thảo dược và nông sản ở Sam Cẩm khắp cả nước.
Sau khi phát triển ngành du lịch, hợp tác quản lý nông sản và nhân giống sinh thái, mục tiêu của Quảng Dã là đưa núi Sam Cẩm trở thành tấm danh thiếp vàng của Du lịch Hình Đài trong 5 năm tới.
Quảng Dã chưa bao giờ quên lời hứa với Giản Thư Niên.
Cậu tin rằng những gì cậu làm cũng chính là điều Giản Thư Niên mong muốn.
Quảng Dã không chỉ có những kế hoạch lớn lao mà còn mong muốn làm những việc thiết thực tự tận đáy lòng để giúp nhiều vùng miền núi nghèo khó thoát nghèo trở nên giàu có, để dân làng trở nên giàu có.
Vân Chiêm phát triển các điểm du lịch. Đồng thời, Nhiếp Văn và Trương Bác Dương cũng lãnh đạo bộ phận công nghệ tạo ra APP Du lịch Vân Chiêm, một cộng đồng du lịch tích hợp hướng dẫn du lịch, mua vé, giới thiệu điểm tham quan và các chức năng khác.
Vào đêm APP ra mắt, Quảng Dã, Nhiếp Văn, Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm ngồi trên sân thượng công ty uống bia và ăn thịt nướng.
“Mình không ngờ rằng một ngày nào đó bốn người bọn mình sẽ cùng nhau khởi nghiệp”.
Nhiếp Văn cảm khái cười.
Trương Bác Dương: “Thời gian trôi qua… nhanh quá. Cảm giác như chúng ta… vẫn còn đi học ngày hôm qua. Trong chớp mắt, tôi sẽ thành….Trương tổng rồi”
“Hahaha Trương Bác Dương, cậu xem cậu cười tít cả mắt luôn rồi kìa. Lúc đầu tôi đã nói gì? Đi theo tôi chắc chắn sau này cơm ngon rượu say mà.”
Dụ Niệm Niệm cắn một miếng thịt nướng, nhìn cậu: “Liên quan gì tới cậu? Đó là do Quảng Dã lợi hại được không?”
Nhiếp Văn vòng tay qua vai Quảng Dã, “Tôi đương nhiên biết. Nếu không có A Dã, chúng ta sẽ không có được ngày hôm nay.”
Dụ Niệm Niên: “Hôm nay Nguyệt Nguyệt gọi điện cho mình, cậu ấy nói sau khi tốt nghiệp trở về Vân Lăng muốn tham gia cùng chúng ta.”
“Quá tốt luôn. Làm sao chúng ta có thể quên tiểu Nguyệt Nguyệt chứ? Cậu ấy học kế toán, sau này sẽ giúp công ty quản lý tài chính, hahaha.”
Dụ Niệm Niệm nhìn bầu trời đầy sao trên đầu rồi thở dài: “Nếu Lê Lê cũng ở đây thì tốt quá.”
Sắc mặt Nhiếp Văn lập tức tối sầm, cười lạnh nói: “Đừng làm không khí mất vui thế chứ, tại sao đang vui lại nhắc đến cậu ta? Cậu ta đã ra nước ngoài và thành công ở đó, sao còn quan tâm đến cái công ty này của chúng ta cứ?”
Là một trong những biết được sự thật, Dụ Niệm Niệm cảm thấy khó chịu: “Dù sao trước đây quan hệ giữa Lê Lê và chúng ta cũng tốt mà…”
“Cậu cũng nói là lúc trước rồi, còn bây giờ chắc gì cậu ta còn chịu nhận người bạn như chúng ta.”
“Cậu ấy……”
Quảng Dã ném cái lon vào thùng rác một tiếng bang.
Dụ Niệm Niệm ngừng nói.
Quảng Dã đứng dậy, trong ánh sáng mờ ảo khuôn mặt cậu trở nên mơ hồ, giọng nói khàn khàn: “Đừng nhắc đến cô ấy nữa.”
Quảng Dã đi vào phòng, Nhiếp Văn đi theo.
Trương Bác Dương không biết sự thật siết chặt tay Dụ Niệm Niệm, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đừng bao giờ nhắc tới… Tang Lê ở trước mặt A Dã, cậu ấy sẽ tức giận.”
Hai từ “Tang Lê” đã trở thành điều cấm kỵ đối với Quảng Dã, cậu không bao giờ nhắc đến nó nữa, và cậu cũng không bao giờ cho phép ai nhắc đến nó, như thể cậu muốn xóa bỏ hoàn toàn Tang Lê ra khỏi trí nhớ của mình.
Dụ Niệm Niệm nhịn sắp điên rồi, hận không thể đi nói cho Quảng Dã biết sự thật: “Quảng Dã thực sự không thích Lê Lê…”
“Tang Lê đã… đi rồi, cho dù cậu ấy vẫn còn thích cô ấy thì cũng… vô nghĩa.”
Dụ Niệm Niệm không nói nên lời.
Năm 2016, Tang Lê tốt nghiệp đại học trong ba năm.
Khi ở nước ngoài, cô dần trở thành một vũ công chuyên nghiệp có thể điều khiển sân khấu. Cô đã đăng ký thành công để lấy bằng thạc sĩ và tiếp tục học ở Anh. Cô cũng học âm nhạc và sắp xếp, đồng thời tham gia thiết kế các loại hình biểu diễn khác nhau cùng với các giáo viên của mình. Sau khi chiến thắng nhiều cuộc thi quốc tế, cô ngày càng nổi tiếng.
Cô vẫn thích múa dân gian và đang làm việc ở nước ngoài để quảng bá múa dân gian Trung Quốc và kết hợp nó với múa hiện đại.
Về phần Quảng Dã, số lượng người dùng Vân Chiêm APP đã vượt quá một triệu. Sau khi khu du lịch núi Sam Cẩm được xây dựng, Quảng Dã đã lãnh đạo nhóm phát triển ở một số lĩnh vực khác. Đồng thời, anh quay trở lại Vân Lăng để giúp nâng cấp khu du lịch địa phương, đẩy nhanh quá trình chuyển đổi du lịch của các cơ sở văn hóa và thể thao công cộng như nhà hát và bảo tàng, dự định quy hoạch tổng hợp các nguồn lực và thúc đẩy sự phát triển của ngành du lịch văn hóa.
Kế hoạch lớn của Quảng Dã là xây dựng Vân Lăng thành một thánh địa du lịch ở một đô thị hiện đại, và kế hoạch nhỏ của anh là giúp phát triển vùng nông thôn.
Sau khi Quảng Dã trả hết tiền đã mượn cho Quảng Minh Huy, Vân Chiêm được một số quỹ đầu tư mạo hiểm trong nước chú ý, hoàn thành đợt cấp vốn đầu tiên và tiếp tục mở rộng quy mô.
Năm 2017, 4 năm đại học của Quảng Dã trôi qua trong chớp mắt.
Anh không chỉ là một sinh viên mà còn là một doanh nhân.
Anh là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của Đại học Vân Nam. Mọi người trong trường đều biết thành tích của anh. Có rất nhiều cô gái thích anh.
Nhưng suốt 4 năm, Quảng Dã chưa từng yêu thêm ai.
Khi có người hỏi thăm, chàng trai chỉ cười uể oải và nói rằng mình đang bận công việc, không có thời gian.
Mùa hè năm tốt nghiệp, khi Quảng Dã Dã trở về nhà cũ thăm Phạm Mạn Chi thì xảy ra một chuyện lớn——
Quảng Dã từ chối yêu cầu hẹn hò với Thiều Tuyết Âm của Phạm Mạn Chi và đã cãi nhau một trận lớn với Phạm Mạn Chi.
Trong suốt bốn năm đại học, Thiều Tuyết Âm dù có cố gắng thế nào cũng không thể đi vào tim của Quảng Dã. Nhìn thấy suốt bốn năm đại học Quảng Dã không có bạn gái, Phạm Mạn Chi cảm thấy có hy vọng lớn nên đã tự mình tác hợp hai người đến với nhau.
Ngày hôm đó, Phạm Mạn Chi khen ngợi Thiều Tuyết Âm hết lời trước mặt Quảng Dã, còn đề cập đến việc nhà họ Quảng và nhà họ Thiều môn đăng hậu đối ra sao, không có điểm gì để chê. Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan cũng cố gắng khuyên bảo Quảng Dã, bảo anh thử mở lòng với Thiều Tuyết Âm.
Tuy nhiên, Quảng Dã đã từ chối một cách dứt khoát, nói rằng anh không thích.
Sắc mặt của Phạm Mạn Chi thay đổi, bà tận tình khuyên bảo anh, thậm chí lần đầu tiên tức giận mắng anh: “Tiểu Dã, Âm Âm rốt cuộc có chỗ nào không tốt? Sao con cứ không hài lòng thế?”
Nhưng Quảng Dã dứt khoát nói rằng dù có thế nào đi chăng nữa, cho dù kiếp này anh không kết hôn, anh cũng sẽ không bao giờ ở bên Thiều Tuyết Âm, không chừa lại chút đường lui nào.
“Bà muốn can thiệp chuyện này chứ gì, trừ khi cháu chết.”
Thái độ của Quảng Dã thậm chí còn cứng rắn hơn Phạm Mạn Chi.
Không ai kiểm soát được cậu.
Phạm Mạn Chi không ngờ anh lại quả quyết như vậy: “Tiểu Dã, bà nội làm vậy là vì muốn tốt cho cháu, sao cháu không hiểu…”
Quảng Dã không thỏa hiệp, cãi nhau với Phạm Mạn Chi. Trước khi rời đi, anh chỉ nói một câu: Nếu bà cứ ép anh nữa, anh sẽ rời khỏi nhà họ Quảng, không thừa kế tập đoàn Sáng Huy. Anh sẽ từ bỏ mọi thứ của nhà họ Quảng.
Phạm Mạn Chi choáng váng.
Bà tự cho mình là đúng, không ngờ dự định bà ấp ủ nhiều năm lại bị Quảng Dã kiên quyết từ chối.
Phạm Mạn Chi cảm giác như bị tát một cái vào mặt: “Sao tiểu Dã lại trở nên như vậy…”
Quảng Minh Huy thấy vậy buồn bã: “Mẹ ơi, tiểu Dã đã lớn rồi, không còn là đứa trẻ mà mẹ có thể kiểm soát nó nữa. Mẹ đã ép cô gái duy nhất mà thằng bé muốn cưới đi rồi. Bây giờ thằng bé có lẽ chưa muốn tiếp xúc với cô gái nào nữa. Nếu xử lý không khéo có khi thằng bé suốt đời không muốn kết hôn nữa.”
“Suốt đời không kết hôn…”
Sắc mặt Phạm Mạn Chi tái nhợt, bà cụ hoàn toàn bối rối.
Kể từ lúc đó, Quảng Dã không về nhà cũ lần nào nữa, như thể anh muốn đấu tranh với Phạm Mạn Chi đến cùng. Trong năm 2018, 2019, Vân Chiêm tiến hành vòng tài trợ thứ hai, giá trị thị trường cũng được nâng cao. Quảng Dã bắt đầu hợp tác với chính quyền thành phố Vân Lăng để xây dựng một khu du lịch thị trấn cổ, có tên là “Thủy trấn Minh Nguyệt”, đồng thời cũng phát triển các bất động sản xung quanh.
Anh đã trở thành doanh nhân trẻ nổi tiếng trong giới kinh doanh và có địa vị cao trong ngành.
Trong hai năm qua, Tang Lê đã tổ chức một số buổi biểu diễn quy mô lớn và thu hút được nhiều người hâm mộ cũng như ủng hộ. Cô đã dẫn đầu và cùng một số du học sinh Trung Quốc thành lập một đoàn vũ công tên là Trừng Vũ, kêu gọi được nhà đầu tư và chiêu mộ được nhiều vũ công xuất sắc.
Đoàn của cô vừa biểu diễn các buổi thương diễn vừa đào tạo các vũ công. Quy mô của Trừng Vũ tiếp tục được mở rộng, trở nên nổi tiếng cả trong và ngoài nước.
Giờ đây, Tang Lê có thể tự mình sống một cuộc sống tốt đẹp mà không cần nhờ vào sự tài trợ của nhà họ Quảng.
Thời gian trôi tựa thoi đưa.
Cô và Quảng Dã giống như hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau.
Vào tháng 10 năm 2019, Tang Lê đã tham dự lễ tốt nghiệp và được trao bằng thạc sĩ.
Tại thời điểm này, tất cả các khóa học ở nước ngoài của cô đã kết thúc.
Trừng Vũ cũng được mời biểu diễn một số buổi biểu diễn ở trong nước. Nhân dịp này họ dự định mở lớp học ở trong nước. Là người đứng đầu đoàn, Tang Lê cũng phải trở về.
Sau khi thảo luận, đoàn múa dự định đến Vân Lăng để mở trung tâm. Đúng một tuần sau, đoàn múa của họ có buổi biểu diễn đầu tiên tại Vân Lăng, Trung Quốc.
Vân Lăng…
Đã sáu năm rồi cô chưa quay lại đây.
Tang Lê có một người bạn cùng lớp tên là Quý Hoài, là giám đốc nghệ thuật của vũ đoàn. Anh là bạn cùng lớp từ thời đại học và thuê cùng một khu chung cư, là một người vui vẻ, phóng khoáng. Quan hệ giữa hai người cũng khá tốt.
“Tang Lê, em có ý định ở lại Trung Quốc phát triển sao?” Quý Hoài hỏi.
Đi trên đường phố Aberdeen, Tang Lê cầm ly cà phê, nghe xong lắc đầu: “Không biết, về trước mở chi nhánh thử, xem có hợp không. Nếu không thì em dự định đưa bà ra nước ngoài sống cùng.”
Tuy rằng ở nước ngoài dù sao cũng không phải quê hương của cô, nhưng mấy năm nay cô đã dần dần thích ứng với nhịp sống bên ngoài, nhất định sẽ đưa bà đến sống cùng cô.
“Đi Vân Lăng… em không sao đó chứ?” Quý Hoài trêu chọc.
Quý Hoài biết một số chuyện.
Tang Lê ngẩn người, “Em chỉ tới Vân Lăng biểu diễn thôi, có vấn đề gì được.”
Quý Hoài cười nói: “Vậy thì tốt.”
Buổi tối, Tang Lê về nhà, gọi điện cho Dụ Niệm Niệm.
Dụ Niệm Niệm ở đầu bên kia vừa mới tắm xong, vội vàng bảo Trương Bác Dương phơi quần áo cho cô, cô ngồi trên ghế sofa nghe điện thoại, nghe Tang Lê báo tin đột nhiên nhảy dựng lên:
“A a a a a cậu về Vân Lăng sao!!!!”
Trương Bác Dương trên ban công bối rối:???
Tang Lê lau mái tóc dài rồi đi vào phòng ngủ: “Ừ.”
Dụ Niệm Niệm vừa kích động vừa vui mừng: “Thật tốt quá, cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp nhau rồi. Nguyệt Nguyệt cũng bảo rất nhớ cậu đó.”
Tang Lê mỉm cười: “Mình cũng rất nhớ các cậu.”
“Lê Lê, tin cậu trở lại nhất định sẽ là một tin chấn động.” Dụ Niệm Niệm nghĩ đến điều gì đó, “Nếu Quảng Dã biết được, không biết cậu ấy sẽ làm gì…”
Tay đang cầm máy sấy của Tang Lê dừng lại một chút, bình tĩnh nói: “Đã sáu năm rồi, anh ấy đã quên từ lâu rồi.”
“Hay là mình bảo Bác Dương tiết lộ một chút, xem xem Quảng Dã phản ứng sao?”
“Đừng”
“Hửm?”
“Những chuyện như vậy đừng nhắc đến nữa, chuyện cũng đã qua lâu rồi.” Tang Lê nhìn xuống dưới chân, “Hơn nữa, anh ấy cũng không muốn gặp mình đâu.”