Mặt trời dần khuất sau rặng núi, ánh tà dương cũng dần bị đêm đen nuốt chửng, trên bầu trời đen kịt rải rác vài ngôi sao thưa thớt, tìm không thấy mặt trăng đâu.
Cơn gió mùa hạ chờn vờn thổi qua, Tang Lê ôm gối ngồi một mình trên thảm cỏ sau hè, bóng lưng nhỏ bé.
Một lúc lâu sau, Từ Hiểu đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô thấy Tang Lê gục mặt trên đầu gối, đôi má đẫm nước mắt, mắt hạnh rủ xuống, không tìm thấy chút dấu vết sự sống nào.
“Điềm Điềm, lúc nãy bà Liên kể cho mình nghe hết rồi…”
Kể từ khi Tang Tĩnh qua đời, Từ Hiểu chưa bao giờ thấy cô buồn bã đau lòng như vậy, trong lòng cũng xót xa: “Bảo sao mấy ngày nay tâm tình cậu lại không tốt, sao cậu chịu ấm ức lớn như như vậy mà không nói cho mình biết?”
Từ Hiểu nghĩ đến những chuyện xảy ra với Tang Lê thì nổi giận đùng đùng: “Cậu và Quảng Dã đang ở bên nhau yên ổn, khó khăn lắm mới có thể cùng thi vào Vân Đại, bà nội cậu ta dựa vào cái gì mà can thiệp vào mối quan hệ của các cậu? Còn nữa, bà ấy không đồng ý thì tự đi mà nói với cháu của mình, ép cậu âm thầm từ bỏ thật là không xanh chín! Mình còn tưởng là tình tiết cũ rích trên phim truyền hình thảy tiền vô mặt buộc nữ chính rời đi nữa chứ!” Từ Hiểu càng nói càng tức giận: “Lê Lê, mình cùng cậu đi Vân Lăng! Mình muốn tìm bà nội cậu ta đòi lại công đạo!”
Tang Lê lắc đầu, kéo tay cô nàng: “Hiểu Hiểu……”
Hai mắt Từ Hiểu đỏ hoe: “Mình chỉ tức giùm cậu thôi, Điềm Điềm, cậu tốt như vậy, cậu là cô gái tốt nhất mà mình từng gặp, cậu và Quảng Dã cũng rất xứng đôi, tại sao bà nội của Quảng Dã lại không muốn hai cậu ở bên nhau? Là bà ấy có mắt không tròng…”
Từ Hiểu tức giận không thôi, nhưng cũng biết bản thân không thể làm gì, cô lấy khăn giấy lau nước mắt cho Tang Lê, tức giận bĩu môi: “Vậy hiện tại cậu nghĩ sao? Cậu thật sự định buông tay sao?”
“Mình có thể ở lại sao…..”
Lời Phạm Mạn Chi nói đều là lời hay ý đẹp, nói rằng cho cô một cơ hội để chọn lựa, nhưng cô thực sự có quyền lựa chọn sao?
Dù cho cô luôn cố gắng dũng cảm bước về phía Quảng Dã, nhưng một khi chạm tay vào mới phát hiện, tất cả chỉ như hoa trong gương trăng dưới nước mà thôi.
Cô vốn chẳng có tư cách gì để đấu tranh.
“Dì Tống và chú Quảng còn chẳng giúp được mình, mình cũng không muốn làm bà ngoại khó xử, mình còn cách nào khác nữa đâu……”
Cô như con thuyền nhỏ giữa đại dương đối đầu với sóng to gió lớn để cố sức về bờ, nhưng lại cô đơn và bất lực.
“Sao cậu không thử nói với Quảng Dã?”
Đáy mắt Tang Lê chua xót: “Mình không muốn Quảng Dã vì mình mà phải đưa ra lựa chọn.”
Dựa trên hiểu biết của cô về tính tình của Quảng Dã, nếu cậu biết chuyện này, chắc chắn sẽ nổi máu xung thiên, bất chấp tất cả đối đầu với gia đình mình. Hiện tại, Quảng Dã không dễ dàng gì mới bắt đầu mở lòng với người trong nhà, nếu như vì cô mà tình cảm gia đình rạn nứt, lòng cô thực sự không nỡ, thà chọn cách tự mình rời đi.
Cô không muốn thấy cậu vì cô mà đau lòng tức giận như vậy, dù cho việc cô rời đi cũng sẽ khiến cậu vô cùng tổn thương, nhưng tổn thương này so với những thứ khác chắc cũng chẳng là gì.
Cô hy vọng giữa cô và gia đình mình, cậu chỉ có thể mất đi người không quá quan trọng là cô.
Nước mắt Tang Lê rơi xuống: “Cậu biết không Hiểu Hiểu, sau khi mình và Quảng Dã ở bên nhau, mình đã nghe qua rất nhiều lời bàn tán, rất nhiều người nói mình không xứng với Quảng Dã……”
Từ khi mối quan hệ của họ được công khai, Tang Lê nghe qua rất nhiều lời ong tiếng ve, không chỉ là ở câu lạc bộ nhảy múa, mà những lời bàn tán của các bạn học, vô tình hay cố ý đều truyền tới tai cô, còn có những bài post người khác nghị luận về cô trên diễn đàn trường, phần lớn đều rất khắc nghiệt và khó nghe.
“Là mình tự thôi miên bản thân không cần quan tâm tới dư luận bên ngoài, tự lừa mình dối người, tới khi bà nội Quảng Dã tìm tới mới đành không thể không nhìn vào hiện thực……”
Có lẽ Phạm Mạn Chi nói đúng, rời xa cô, Quảng Dã sẽ gặp được người càng tốt hơn, người mà cậu càng thích hơn.
Cô dựa vào cái gì mà vọng tưởng bản thân là ngoại lệ duy nhất của cậu?
Tang Lê ngẩng đầu nhìn trời, khóe mắt cay cay: “Hồi tết, cái đêm đi xem kịch đó, mình và Quảng Dã đã ngồi ở đây, anh ấy cùng mình ngắm cảnh, mình và anh ấy kể cho nhau nghe những chuyện hồi nhỏ, thật muốn quay lại thời điểm đó……”
Cô nói, cô vẫn nhớ những ngày cậu cùng cô về quê, cậu giúp bà ngoại dọn dẹp sân trước, lên mái nhà sửa ngói, cùng cô đi bắt cá, vào rừng mai chụp ảnh, cùng bọn trẻ trong xóm chơi đùa, cùng bà ngoại nói chuyện ở phòng khách, còn có lúc ở trong phòng, cậu nói cậu không nhịn được muốn ôm cô……
Sau khi mẹ mất, dường như rất lâu rồi cô không được vui vẻ như vậy.
Là Quảng Dã đã hàn gắn trái tim tan vỡ của cô, khiến cô có thể lần nữa buông bỏ phòng bị với người khác, để cô được chữa lành, sưởi ấm và yêu thương sâu sắc, khiến cô lại tràn đầy hy vọng vào tương lai.
Ngoại trừ mẹ và bà ngoại, không còn ai có thể yêu cô nhiều như cậu.
Tang Lê nhìn Từ Hiểu, hai mắt đỏ hoe, chóp mũi đau nhức: “Hiểu Hiểu, mình thật sự rất thích Quảng Dã, nhưng tại sao trong mắt người khác, họ chỉ nhìn thấy bọn mình xứng hay không xứng chứ……”
Từ Hiểu đau lòng ôm lấy cô, cũng khóc òa theo, cảm thấy những lời an ủi lúc này đều trở nên vô nghĩa.
Mối tình đầu thuở thiếu thời, chân thành và trong sáng, lần đầu tiên trong đời yêu thích một người, người ta trao trọn cả trái tim mình chẳng giữ lại chút gì. Nhưng họ lại giống như đứa trẻ mới tập đi, nghiêng ngả lảo đảo, không cẩn thận một chút liền vấp ngã vỡ đầu chảy máu, thương tích đầy mình, toàn thân đau đớn.
Buổi tối, khi Tang Lê và Liên Vũ Châu ngủ cùng nhau, Liên Vũ Châu nắm lấy tay Tang Lê, thở dài:
“Điềm Điềm, cháu đừng giận bà ngoại, ngoại chỉ muốn tốt cho cháu thôi.”
Sống mũi Tang Lê cay xè: “Cháu biết.”
Liên Vũ Châu ôm Tang Lê vào lòng, đau lòng vỗ vai cô một lúc lâu mới lên tiếng nói: “Thôi bỏ đi, cháu chia tay với tiểu Dã đi.”
Chia tay với Quảng Dã là con đường duy nhất cô có thể đi.
Bên ngoài, màn đêm bao phủ, bốn phía một màu tăm tối, vạn vật đều chìm trong bóng đêm sâu thăm thẳm, bắt không được một tia sáng.
Tang Lê dựa vào vai Liên Vũ Châu, nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài.
—
Mấy ngày tiếp theo, Lục Lệ cử người đưa Tang Lê vào thành phố, dựa vào quan hệ đẩy nhanh tiến độ xử lý các loại thủ tục và tham gia kì thi.
Tang Lê giống như một con rối vô hồn, kêu gì làm nấy.
Sau khi làm xong các loại thủ tục trong ngày, đến tối cô được đưa về nhà, một mình ở trong phòng không nói lời nào.
Cô xem đi xem lại những bức ảnh chụp cùng với Quảng Dã, nghe đi nghe lại những tin nhắn thoại của cậu, xem lại nhật ký trò chuyện của bọn họ, như thể một con robot muốn khắc sau tất cả những thứ này vào tiềm thức.
Cô rơi nước mắt đến khi nước mắt cạn khô.
Tang Lê lấy lý do muốn dành nhiều thời gian hơn cho Liên Vũ Châu để trì hoãn việc quay lại Vân Lăng. Cô không chủ động liên lạc với Quảng Dã nữa, cũng giảm dần tần suất gọi điện thoại.
Nhưng cô không thể khiến cậu nghi ngờ, mỗi lần cậu tìm cô, cô đều trả lời, mỗi lần tin nhắn của chàng trai hiện lên, cảm xúc như vũng nước tù của cô lại được dịp dao động, sau đó cô lại trầm luân vào một vòng tròn đau khổ và thương tâm khác.
Khi mọi việc đã được xử lý ổn thỏa, cuối tháng tám, Tang Lê chuẩn bị đáp máy bay về Vân Lăng.
Đêm trước khi trở về, cô nhận được điện thoại của Phạm Mạn Chi, người kia nói với giọng thân thiết, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, bà ta nói ngày mai sẽ tổ chức tiệc mừng thọ ở Vân Lăng, mời cô trở về thì đến tham gia. Tang Lê không phản kháng gì mà đồng ý.
Đang nằm trên giường thì cô nhận được điện thoại của Quảng Dã.
“Mai em về hả?” Cậu hỏi.
Tang Lê kìm nén cảm xúc, nhẹ nhàng ậm ừ: “Vừa khéo bà nội mời em đến dự tiệc mừng thọ của bà.”
Vì trụ sở chính của tập đoàn Sáng Huy đặt ở Vân Lăng, Phạm Mạn Chi lại là chủ tịch hội đồng quản trị tiền nhiệm, nên tiệc mừng thọ của bà lần này được tổ chức tại Vân Lăng. Đầu bên kia, Quảng Dã thấp giọng hỏi vặn: “Vì tiệc mừng thọ của bà nội em mới bằng lòng quay về mà không nhớ anh chút nào sao?”
Tang Lê kìm nén nỗi chua xót nói: “Sao anh nói trúng phóc vậy.”
Bên kia cười: “Em về đợi đó đi.”
Cậu hỏi cô sao dạo này lại bận rộn như vậy, hơn nữa còn cảm thấy cô cũng không mấy cao hứng, Tang Lê viện cớ nói rằng gần đây trong làng đang có nhiều việc, ban ngày cô phải đi phụ giúp, về tới nhà thì hết sức rồi.
“Phải chi anh cũng về thì tốt rồi, em sẽ không phải mệt như vậy.”
Cô nghe vậy thì gạt nước mắt, nói với giọng căng cứng: “Không sao, em làm xong hết rồi.”
Quảng Dã cong môi cười: “Đợi qua sinh nhật bà nội, ngày mốt sáu người ‘Cùng nhau phát tài’ chúng ta cùng nhau đi chơi đi, không phải lúc trước em nói khai giảng khóa huấn luyện quân sự cần phải mua rất nhiều thứ sao? Anh đi mua cùng em, trước khi khai giảng chúng ta lại cùng đi du lịch một chuyến, em nghĩ xem muốn đi đâu, chỉ hai chúng ta thôi, lần này ông đây tuyệt đối sẽ không để đứa nào phá đám.”
Quảng Dã ở đầu dây bên kia hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cậu vẫn nghĩ rằng bọn họ có thể cùng nhau vào đại học Vân Lăng, cậu vẫn đang lên kế hoạch cho ngày khai giảng, cậu vẫn đang vui vẻ và tràn đầy mong đợi như thế……
Tang Lê chỉ mơ hồ đáp lại một tiếng, chống đỡ không nổi nữa nên cúp điện thoại, kéo chăn trùm kín mặt rồi lại rơi nước mắt.
Cô cảm thấy tim mình như bị một vật cùn tàn nhẫn cứa vào, đau đớn không thể nói thành lời.
Cô có thể không vì bản thân mình mà buồn bã, nhưng còn Quảng Dã thì sao……
Cậu đã thích cô lâu như vậy, theo đuổi cô lâu như vậy, sau khi cô đồng ý hẹn hò với cậu, mỗi ngày cậu đều vô cùng vui vẻ, cậu nói sẽ luôn ở bên cạnh cô, nhưng nếu cậu biết cô phải rời đi, cậu sẽ buồn biết chừng nào……
Tang Lê cuộn tròn người lại, khóc nức nở.
Ngoài cửa, Liên Vũ Châu nghe thấy cũng vô cùng thương tâm.
Ngày hôm sau, thời tiết âm u không nhìn thấy mặt trời.
Tang Lê đã gói ghém xong đồ đạc từ sáng sớm, buổi trưa Từ Hiểu đến cùng ăn cơm, bầu không khí trên bàn ăn cũng rất trầm lắng.
Sau bữa trưa, Tang Lê phải rời đi rồi.
Tang Lê và Liên Vũ Châu ôm nhau rất lâu, Liên Vũ Châu xoa đầu cô, dịu giọng dặn dò mọi chuyện, Tang Lê không muốn Liên Vũ Châu buồn lòng, cô kìm nén nước mắt ngoan ngoãn đồng ý.
Sau đó, Từ Hiểu tiễn Tang Lê đến cổng làng.
Từ Hiểu không đành lòng ôm lấy cô: “Điềm Điềm, cậu phải sống thật tốt, nhớ thường xuyên gọi điện thoại cho mình, có chuyện gì không vui cậu cũng phải nói cho mình biết, có mình ở bên cạnh cậu, cậu tuyệt đối không được quên mình đó.”
Tang Lê cũng ôm cô ấy, dặn Từ Hiểu phải tự chăm sóc tốt bản thân.
Sau hết cô nói: “Cậu nhớ là đã đồng ý với mình rồi đó.”
Từ Hiểu chua xót gật đầu: “Mình tuyệt đối không hó hé dù chỉ một lời.”
Cuối cùng, Tang Lê lên xe, xe quanh co lượn vòng xuống núi, cô nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Tin nhắn wechat từ nhóm sáu người ‘Cùng nhau phát tài’ hiện lên, Dụ Niệm Niệm: [Lê Lê, hôm nay cậu về Vân Lăng phải không?]
Tang Lê thu hồi tầm mắt trả lời: [Ừ.]
Dụ Niệm Niệm: [Tốt quá, lâu rồi không gặp, mọi người nhớ ngày mai nhe, chúng ta cùng đi công viên giải trí, hehehe!]
Lữ Nguyệt: [Ngày mai gặp lại, háo hức quá đi.]
Nhiếp Văn: [Ngày mai ai cùng tôi chơi trò tháp rơi tự do đây, Trương Bác Dương, cậu mau xuất hiện cho tôi.]
Trương Bác Dương: [Cậu biến đi, tôi sợ độ cao, cậu bảo A Dã đi đi.]
Nhiếp Văn: [Haha, A Dã hai tuần rồi không được gặp Tang Lê, ngày mai cậu ta chắc chắn sẽ sống chết dính lấy Tang Lê, chẳng thèm để ý đến tôi đâu.]
Quảng Dã cũng xuất hiện nói: [Cậu biết là tốt.]
Những người khác: [Hahahaha……]
Tang Lê nhìn tin nhắn trong group chat, trong tim tràn ngập vị đắng chát.
Đến sân bay, Lục Lệ cùng cô bay về Vân Lăng.
Chiều muộn, máy bay hạ cánh, Quảng Dã vốn muốn đi đón Tang Lê, nhưng vào giờ đó cậu phải đến tham dự bữa tiệc, Tang Lê nói không sao, bên này Phạm Mạn Chi đã sắp xếp người đến đón bọn cô qua đó.
Trở lại Vân Lăng sau nửa tháng, Tang Lê nhìn thành phố quen thuộc bên ngoài thì bỗng dưng bừng tỉnh.
Khi lần đầu đến Vân Lăng, cô cảm thấy nơi này thật xa lạ.
Lúc này đây, khi cô chỉ vừa mới có một chút cảm giác thân thuộc, lại sắp phải rời đi.
Cô giống như một chiếc du thuyền, thực ra Vân Lăng chỉ là bến cảng dừng chân để cô tránh mưa tránh gió, chứ không phải thực sự là bến đỗ chân chính của cô.
Lúc gần đến khách sạn, Lục Lệ nhìn Tang Lê, nhẹ giọng nói: “Cô Tang Lê, lát nữa cô nhất định phải kiểm soát tốt cảm xúc của mình, không thể để cậu chủ tiểu Quảng phát hiện, hôm nay là tiệc mừng thọ của chủ tịch Phạm, người đến đều là khách quý, nếu có chuyện gì xảy ra, cô nên biết sẽ có ảnh hưởng như thế nào.”
Lời nói tuy nhẹ nhàng đường mật nhưng rõ ràng là mang ý cảnh cáo.
Tang Lê cụp mắt nhẹ giọng đáp lại.
Mười phút sau, chiếc Lincoln dừng lại trước cửa khách sạn.
Tiệc mừng thọ đêm nay của Phạm Mạn Chi được tổ chức tại một khách sạn quốc tế bên bờ biển, quy tụ đông đủ các vị khách quý, khiến nó trông như một địa điểm xã giao của giới thượng lưu.
Đi lên tầng trên cùng, cả một tầng lầu đều được bao trọn, Tang Lê nhận thấy hiện trường đặc biệt lộng lẫy và hoành tráng, nhưng cô lại vô cùng lạc lõng.
Phạm Mạn Chi nói, có những thứ không phải chỉ cần nỗ lực là có thể thay đổi.
Cũng giống như một nơi như thế này, nếu không nhờ có Quảng gia, sợ rằng dù cô nỗ lực cả đời cũng không có cơ hội bước chân vào.
Trước cổng chào của buổi tiệc, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy đang tiếp đãi khách, Tống Thịnh Lan nhìn thấy Tang Lê thì giật mình, lập tức bước tới:
“Lê Lê—”
Quảng Minh Huy cũng đi đến, Tang Lê nhìn thấy hai người thì ngoan ngoãn chào hỏi, Tống Thịnh Lan nhìn Tang Lê, biết rõ mọi chuyện xảy đến với cô, thở dài một hơi:
“Lê Lê, cháu gầy đi rồi……”
Quảng Minh Huy cũng quan tâm hỏi han Tang Lê, cô cũng ngoan ngoãn trả lời.
Ba người cùng ngầm hiểu ý, không ở đây nhắc tới một số chuyện. Khi bước vào phòng tiệc, mấy anh chị em của Quảng Minh Huy cũng có mặt, họ đều từ nước ngoài trở về để mừng sinh nhật bà cụ, hai vợ chồng giới thiệu Tang Lê với bọn họ.
Tang Lê lễ phép chào hỏi, nhưng xuất thân của cô bình thường, mọi người đáp lại nhưng cũng không mấy lưu tâm, không ngờ ngay sau đó, Quảng Dã đang ngồi bên cạnh Phạm Mạn Chi nói chuyện với ai đó nhìn thấy, liền đứng dậy bước qua.
Thiếu niên thân dài vai rộng, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú, nét mặt ngỗ nghịch và lạnh lùng vốn có cũng biến thành dịu dàng.
Cậu bước qua đám đông, như thể đang băng sông vượt núi, đi thẳng về phía cô.
Nhìn thấy người cô ngày nhớ đêm mong, Tang Lê ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường nhưng trong lòng lại cuộn lên từng trận sóng lớn. Mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên tĩnh lặng.
Trong mắt cậu chỉ có cô, trong mắt cô cũng chỉ còn lại hình bóng cậu.
Tang Lê nước mắt chực trào nhưng bị cô cật lực đè nén.
Cô đứng chôn chân tại chỗ, không dám tiến về phía cậu dù chỉ là một bước.
Quảng Dã đi đến trước mặt cô, giơ tay xoa xoa đầu cô rồi nhếch môi cười: “Về rồi à?”
Họ hàng thân thiết xung quanh nhìn thấy thái độ của Quảng đại thiếu gia đối với Tang Lê thì hết sức ngạc nhiên. Ở đằng xa, Phạm Mạn Chi đang ngồi trước bàn trà, nụ cười cũng dần nhạt đi.
Nghe vậy, Tang Lê nhìn vào mắt Quảng Dã, nhẹ nhàng gật đầu.
Chàng trai của cô bất chấp ánh mắt của những người xung quanh, nắm tay cô dắt vào trong, không hề che đậy mối quan hệ với cô, trong lòng Tang Lê run rẩy muốn vùng thoát khỏi nhưng tay lại bị cậu vững vàng nắm chặt.
Đi đến trước mặt Phạm Mạn Chi, Tang Lê nhìn bà cụ, sau đó ánh mắt rơi xuống người Thiều Tuyết Âm đang ngồi bên cạnh.
Cô gái thanh lịch quý phái, mặc một bộ váy nhung đen, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền bằng đá quý, tóc hơi xoăn xõa nhẹ xuống bờ vai, làn da trắng nõn xinh đẹp, ngũ quan hài hòa, như một nàng công chúa.
Đúng trước mặt Thiều Tuyết Âm, cô thực sự chỉ như một hạt bụi.
Tang Lê tự ti dời tầm mắt sang một bên, áp chế mọi cảm xúc, cung kính nói: “Bà nội, chúc bà sinh nhật vui vẻ……”
Bên cạnh, Lục Lệ lấy danh nghĩa Tang Lê đem ra một món quà đắt tiền làm quà mừng thọ, Phạm Mạn Chi cười, không khỏi tán dương, ánh mắt Tang Lê có chút xao động, không biết đây là cố ý sỉ nhục hay là cho cô mặt mũi nữa.
Mọi người đều là một phần ở trong vở kịch giả dối này, chỉ có riêng mình Quảng Dã là người ngoài cuộc.
Người nhà họ Quảng không ai chủ động nói về mối quan hệ của Tang Lê và Quảng Dã, cũng không ai dám hỏi, trò chuyện một lúc, Quảng Dã nhìn Tang Lê:
“Đói không? Đưa em đi ăn chút gì nhé?”
Chỉ có cậu, trong mắt trong tim đều là cô.
Còn chưa đợi Tang Lê mở miệng, Quảng Minh Huy ở một bên nhìn thấy sắc mặt Phạm Mạn Chi và người nhà họ Thiều càng ngày càng khó coi, vội vàng nói: “Tiệc mừng thọ bắt đầu rồi, tiểu Dã, con trước tiên phải ở cạnh bà nội đã.”
Tang Lê không muốn Quảng Dã phải khó xử, nhỏ giọng nói cô có thể tự mình đi ăn chút gì đó, Quảng Dã nói đợi lát nữa sẽ lại đến tìm cô, sau đó vài người của Quảng gia cũng đến ngồi cùng Phạm Mạn Chi.
Tiệc mừng thọ bắt đầu, Phạm Mạn Chi cảm ơn sự có mặt của mọi người, phát biểu ngắn gọn vài câu, sau đó phục vụ mang bánh kem lên, mọi người hát chúc mừng sinh nhật Phạm Mạn Chi, mặt bà tràn ngập ý cười, cuối cùng thân thiết kéo Quảng Dã và Thiều Tuyết Âm cùng cắt bánh.
Rõ ràng điều này làm Thiều Tuyết Âm rất mãn nguyện.
Dưới ánh đèn rực rỡ, trung tâm của mọi ánh nhìn, Quảng Dã và Thiều Tuyết Âm ở bên cạnh Phạm Mạn Chi trông như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Tang Lê ở một bên lặng lẽ nhìn, ánh mắt ảm đạm.
Giờ phút này, cô đột nhiên cảm thấy bọn họ thực sự là một cặp trời sinh.
Đây mới là thứ được gọi là xứng đôi.
Thiều Tuyết Âm mới là người có thể đứng cạnh Quảng Dã, chứ không phải là cô.
Cuối cùng cô cũng hiểu mục đích thực sự của Phạm Mạn Chi khi mời cô đến tham gia tiệc mừng thọ, là để cô nhìn rõ khoảng cách giữa cô và Thiều Tuyết Âm, giữa cô và nhà họ Quảng.
Khi hiện thực tàn khốc bày ra trước mắt, mọi ảo tưởng của Tang Lê đều bị dập tắt. Cô chẳng là gì cả, chẳng qua chỉ là một học sinh được nhà họ Quảng bảo trợ, cô không nên mơ mộng quá nhiều.
Sau khi khai tiệc, Lục Lệ đi tới, nói Phạm Mạn Chi đang tìm cô.
Tang Lê đi tới phòng chờ, Phạm Mạn Chi đang ngồi một mình trên sofa đợi sẵn.
Cô bước tới, Phạm Mạn Chi đặt đồ lên bàn:
“Vé máy bay vào tám giờ sáng mai, tới London sẽ có người đón cháu.”
Tang Lê nhìn tấm vé, đôi mắt ẩm ướt có chút mơ hồ.
Phạm Mạn Chi cầm gậy, nhìn cô thở dài một hơi: “Bé con, cháu đừng trách bà già này bảo thủ, bà rất xin lỗi vì đã làm cháu tổn thương.”
Tang Lê ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn thẳng vào mắt bà, điều chỉnh lại giọng nói: “Người bà nên nói lời xin lỗi là Quảng Dã, bà đã lừa dối cậu ấy.”
Phạm Mạn Chi cười: “Tới khi nó và Tuyết Âm ở bên nhau, nó sẽ phải cảm kích việc làm của bà ngày hôm nay, chuyện ngày có lợi cho cháu, với nó cũng vậy.”
Tang Lê nắm chặt tấm vé, mím chặt đôi môi đỏ mọng.
Cuối cùng, Tang Lê đi khỏi phòng chờ, Quảng Minh Huy ở ngoài cửa thấy vậy thì bước vào, nhìn Phạm Mạn Chi, không nhịn được nói: “Mẹ, mẹ có cần gấp gáp như vậy không? Kỳ thực, có thể để hai đứa nhỏ hẹn hò một thời gian, bọn chúng còn nhỏ mà……”
“Đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại là thời điểm ngăn chặn tốt nhất. Đợi tiểu Dã hiểu rõ Âm Âm hơn, nó sẽ thích con bé thôi.”
“Mẹ có chắc chắn quyết định này là đúng không? Mẹ có nghĩ là mẹ đã đánh giá thấp tình cảm mà tiểu Dã dành cho Tang Lê không? Đừng đợi đến một ngày, mẹ sẽ hối hận về quyết định của ngày hôm nay.”
Ánh mắt Phạm Mạn Chi hơi thay đổi, hồi lâu cũng không nói gì.
Một lúc sau, giữa bữa tiệc, Quảng Dã đến tìm Tang Lê, Tang Lê nhìn cậu: “Quảng Dã, em muốn về nhà trước.”
“Sao vậy?”
Tang Lê đối diện với ánh mắt của Lục Lệ, nhẹ giọng nói: “Em…em hơi mệt, muốn về nhà.”
“Được, anh nói lão Trương đưa em về.”
Quảng Dã đưa cô xuống tầng, đến cửa khách sạn, cậu ôm cô vào lòng xoa đầu cô, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu, ngửi được mùi hương quen thuộc, không nhịn được ôm chặt lấy cậu.
Hốc mắt cô cay xè, lại thấy cậu cụp mắt nhìn cô:
“Lát nữa anh về tìm em.”
Tang Lê lên xe, nhìn cậu.
Chàng trai chưa biết bất cứ điều gì cả, mỉm cười vẫy tay chào cô.
Ánh đèn đường kéo dài bóng dáng cậu, trong mắt cậu chỉ có mình cô.
Tạm biệt, Quảng Dã……
Tạm biệt, chàng trai của em……
Xe khởi động, cô cứ nhìn mãi cho tới khi bóng cậu khuất xa mới thu hồi tầm mắt, lớn tiếng khóc nức nở.
—
Buổi tối, Quảng Dã trở lại phòng tiệc.
Cậu ở bên cạnh Phạm Mạn Chi, cảm thấy đối phó với những dịp xã giao như vậy thật nhàm chán, muốn được sớm về nhà, nhưng không thể không ở lại lâu hơn một chút.
Khi ăn, cậu không khỏi tưởng tượng nếu là Tang Lê thì sẽ có phản ứng gì. Khi uống nước, cậu tự hỏi liệu Tang Lê có thích vị này không.
Cậu rất muốn về nhà, rất muốn ở bên cạnh Tang Lê.
Đã rất lâu cậu không được gặp cô gái của mình rồi.
Hơn chín giờ, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
Quảng Dã nói muốn đi trước, nhưng lúc đang chuẩn bị lái xe đi thì lại nhận được tin nhắn của Tang Lê: [Em buồn ngủ rồi, tối nay em ngủ trước nhé.]
Tầm mắt của cậu hơi dừng lại, đành phải trả lời:
[Được, mai gặp.]
Cậu cất điện thoại, đầu lưỡi liếm liếm môi, kìm nén nỗi khao khát trong lòng, vẫn là muốn quay lại, không giày vò cô nữa.
Dù sao ngày mai vẫn có thể gặp, không gấp.
Về đến nhà, cậu vào phòng ngủ, ngồi vào bàn tiếp tục làm cuốn album ảnh.
Khoảng thời gian xa cô thật là vô vị, một ngày đột nhiên cậu nghĩ muốn rửa những tấm ảnh đã chụp cho cô và những tấm ảnh của bọn họ, làm thành một cuốn album tặng cho cô.
Nhiếp Văn biết còn nói cậu sến súa, sến con khỉ, nghe là biết FA rồi.
Quảng Dã nhìn cuốn album, có một bức ảnh của Tang Lê dưới gốc cây đa già, lúc ấy sáu người bọn họ cùng nhau đi chơi, dưới gốc đa, cậu đã chụp cho cô một bức, nhưng lại xóa ngay tại chỗ, làm cậu tốn không ít sức lực mới phục hồi lại được.
Còn có lần ở lễ khai mạc, cậu dùng flycam chụp hình cho cô, ảnh cô đứng trước thác nước cùng Châu Khê, ảnh hai người trên máy bay về Đài Thông, còn có ảnh tốt nghiệp……
Tang Lê là một người không biết cách tạo kiểu, mỗi lần chụp hình chỉ biết giơ tay tạo hình chữ V.
Cười thật dễ thương, như một con búp bê sứ.
Nhìn kiểu gì cũng thấy xinh, không ai sánh được.
Ngày mai tặng nó cho cô, chắc hẳn cô sẽ thích tới mức bổ nhào vào vòng tay cậu.
Quảng Dã nhoẻn miệng cười, tiếp tục dán ảnh.
Tối đó, cậu làm xong album mới lên giường đi ngủ.
Đêm dần về khuya rồi trời hửng sáng, ngày hôm sau, những tia nắng ban mai từ từ ló dạng.
Hơn bảy giờ sáng, cậu thực sự không ngủ thêm được nữa, liền thức dậy đánh răng rửa mặt.
Muốn gặp cô lắm rồi.
Thay quần áo xong, cậu lấy điện thoại ra gửi cho cô một tin nhắn cà lơ phất phơ:
[Dậy chưa? Anh xuống tầng tìm em.]
Đầu bên kia không hồi đáp, chắc là cô vẫn còn đang ngủ nướng.
Cậu ngồi thêm một lúc nhưng thực sự không đợi được nữa, cậu cầm tập album xuống tầng định đánh thức cô dậy.
Đi xuống tầng hai, cậu đến phòng cô đang định gõ cửa thì phát hiện cửa đang mở hé.
Trong lòng nghi hoặc, cậu đẩy cửa bước vào thì thấy căn phòng trống không, chăn được gấp gọn gàng, con gấu bông cậu gắp tặng cô vào hôm sinh nhật được đặt ngay ngắn trên giường, vali bên cạnh bàn học không thấy đâu, bức ảnh mẹ cô luôn đặt ở đầu giường cũng chẳng thấy đâu, cả đôi giày múa dưới bàn của cô cũng vậy……
Tang Lê không có ở đây.
Cả căn phòng trống rỗng, như thể cô chưa từng xuất hiện.
“Tang Lê.”
Cậu lên tiếng gọi, đẩy cửa phòng tắm cũng chẳng thấy cô đâu.
Cậu khẽ nhíu mày, lập tức ra ngoài tìm kiếm, nhận ra toàn bộ tầng hai không hề có bóng dáng của Tang Lê, cậu đi tìm quản gia, quản gia ngơ ngác nói: “Sáng sớm hôm nay tôi thấy cô Tang Lê mang theo hành lý ra ngoài rồi……”
Đỉnh lông mày Quảng Dã nhíu chặt.
Cậu vội vàng quay lại phòng ngủ, lúc này mới nhận ra trên bàn học của cô đặt chiếc điện thoại mà cậu mua cho cô, cả đôi giày múa cậu từng tặng cô.
Còn có, bức tranh cậu vẽ cô.
Cô đi đâu mà cả điện thoại cũng không cầm……
Đầu óc Quảng Dã trống rỗng, ánh mắt sa sầm, vội vàng gọi điện thoại cho Tang Lê.
Tút tút tút—
Không có ai nghe máy.
Cậu tắt máy, rồi lại tiếp tục gọi.
Đến lần thứ năm thì đầu bên kia cuối cùng cũng có người nghe.
“Tang Lê, em ở đâu?” Quảng Dã trầm giọng hỏi, sóng lòng cuồn cuộn trào dâng.
Tang Lê không nói gì, giọng Quảng Dã khàn đi:
“Tang Lê, em nói chuyện đi, em đang ở đâu?”
Loa phóng thanh vang lên lời nhắc chuẩn bị lên máy bay, Tang Lê đứng dậy, bàn tay cầm điện thoại run lên, vài giây sau cô bình tĩnh nói:
“Em ở sân bay.”
“Sân bay?” Quảng Dã sững sốt: “Em muốn đi đâu?”
“Em muốn ra nước ngoài học múa, xin lỗi Quảng Dã, đột nhiên em muốn thay đổi ý định, em không thể cùng anh đến Vân Đại nữa.”
Đầu óc Quảng Dã trống rỗng, cười gằn: “Ra nước ngoài? Em đang đùa với anh hả?”
Đầu bên kia, Tang Lê đã nước mắt rơi đầy mặt, nhẹ giọng nói:
“Quảng Dã, em không muốn ở bên cạnh anh nữa, chúng ta chia tay đi.”
Bức tranh vô tình rơi khỏi bàn, kính vỡ tung tóe khắp nơi.
Trái tim cậu cũng theo đó nặng nề rơi xuống.