Khi Tang Lê nhìn vào ánh mắt của Quảng Dã, nhịp tim của cô đột nhiên tăng tốc, giống như tiếng cồng chiêng, cô xấu hổ cúi đầu:
“Không còn lạnh nữa…”
Toàn bộ khuôn mặt thậm chí còn trở nên nóng rực.
“Đi thôi.” Khóe môi cậu hơi nhếch lên.
Cô nhanh chóng đuổi theo.
Đi đến tiệm tạp hóa, cả đám tụ tập lại, Nhiếp Văn nhìn thấy trà gừng trong tay Tang Lê, cười nói: “Tôi đang tự hỏi sao A Dã không ăn gì, mua một ly trà gừng liền lao ra ngoài, hóa ra là vì lo lắng quá nên vội vàng đưa cho Tang Lê, thật là biết quan tâm đến người khác…”
Đám hóng hớt đều cười lớn, gò má Tang Lê ửng đỏ, cô không để ý tới các bạn mà nhìn Quảng Dã: “Cậu không muốn ăn gì à? Mình mua cho cậu.”
“Không cần, tôi không đói.”
Mãi sau Từ Hiểu mới đi từ phòng vệ sinh trong cửa hàng ra, không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Mọi người ăn xong liền đi về phía sau ngọn núi.
Từ Hiểu đi đến bên cạnh Tang Lê, trông nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ quen thuộc trên cổ cô: “Đây là của Quảng Dã à?”
“Ừ…cậu ấy thấy mình bị lạnh nên đưa cho mình.”
Từ Hiểu quay đầu lại nhìn về phía Quảng Dã, sờ sờ chóp mũi: “Mình cảm thấy cậu ấy thực sự rất khó hòa hợp. Mình đi cạnh cậu ấy mà mình còn không dám bắt chuyện cùng.”
Tang Lê cười nói: “Cậu ấy không tệ đến mức đấy đâu, nhưng trông mặt thì hơi tợn thật.”
Lúc này Tang Lê gọi điện thoại cho Liên Vũ Châu, hỏi bà phải mua những nguyên liệu nào để nấu ăn. Sau khi Tang Lê gọi điện xong, Từ Hiểu chợt chú ý đến điều gì đó, ánh mắt cô nàng sáng lên: “Lê Lê, cậu đổi điện thoại rồi à?!”
“Ừ, mình vừa thay tháng trước.”
“Dì Tống mua cho cậu à?”
“Là Quảng Dã.” Tang Lê cảm thấy tai mình hơi đỏ, “Cậu ấy nói là quà Giáng Sinh.”
“Trời ơi, Quảng Dã tốt với cậu quá,” Từ Hiểu cầm lấy điện thoại của cô và nhìn một cách ghen tị, “Chiếc điện thoại này đẹp quá, chắc phải mấy nghìn tệ đấy, Quảng Dã hào phóng quá.”
Từ Hiểu thở dài: “Sinh nhật của mình vừa qua cách đây không lâu, Trương Tinh tặng cho mình một thỏi son, dẫn mình đến quận lỵ ăn lẩu. Lâu lắm rồi mình mới cảm thấy đã đời như vậy đó. “
Tang Lê nghĩ tới chàng trai này: “Trương Tinh đâu rồi? Hôm nay ở trong thôn mình không thấy cậu ấy.”
“Cậu ấy và mẹ cậu ấy đã về nhà bà ngoại ở Đông Lĩnh, phải đến tháng đầu năm mới về, cậu ấy không về cũng tốt, mình đỡ bị quấy rầy mỗi ngày.”
Tang Lê mỉm cười, “Rõ ràng là cậu muốn gặp cậu ấy.”
“Làm gì có…”
–
Sau đó, cả đám đến rừng mận, lần này Tang Lê mang theo chiếc máy ảnh mà Quảng Minh Huy đưa cho cô, muốn chụp ảnh cho mọi người. Tuy nhiên, Quảng Dã giỏi mày mò những sản phẩm kỹ thuật số này hơn cô nên hầu hết thời gian cậu sẽ sắm vai làm nhiếp ảnh gia.
Mọi người đã chụp rất nhiều bức ảnh đẹp và đều tỏ ra hài lòng khi trở về nhà. Tối nay Từ Hiểu cũng ở lại ăn tối với họ.
Trong nhà làm thêm một con vịt, Liên Vũ Châu còn đi chợ mua thịt lợn và thịt bò, cộng thêm mấy con cá nướng nhỏ. Bữa tối không kém phần thịnh soạn.
Các cô gái phụ giúp nấu ăn một lúc, Tang Lê đi tới trước sân, nhìn thấy Quảng Dã đang bưng củi đi tới, hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Buổi trưa bà ngoại nói sân trước bừa bộn quá, tôi giúp bà dọn dẹp lại. Chuồng gà vịt cũng hư hỏng, cần phải sửa lại.”
Tang Lê kinh ngạc: “Cậu có thể làm được mấy việc này sao??”
Cậu mỉm cười: “Cậu cho rằng khả năng thực hành của tôi kém đến vậy sao?”
Nhưng Tang Lê đâu muốn để khách tới chơi nhà làm mấy việc này, cô muốn cậu nghỉ ngơi. Quảng Dã cúi người tới gần cô: “Làm sao, cậu thậm chí còn không cho tôi một cơ hội thể hiện tốt trước mặt bà ngoại à?”
Hai má cô đỏ bừng, cô phớt lờ cậu, mặc kệ cậu thích làm gì thì làm.
Quảng Dã lôi cả Trương Bác Dương và Nhiếp Văn cùng ra dọn dẹp. Buổi tối, sân trước lập tức khoác lên mình một diện mạo mới. Do Liên Vũ Châu tuổi già sức yếu, mà bà cũng không tiền thuê người sửa sang lại, bà không ngờ đám trẻ này sẽ giúp bà dọn dẹp gọn gàng như vậy.
“Tiểu Dã, cháu và Nhiếp Văn, Bác Dương đã vất vả rồi, mấy đứa tới đây làm khách mà còn giúp bà…”
Quảng Dã nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu bà ngoại, bọn cháu chỉ tùy ý dọn dẹp qua loa chút thôi ạ.”
Nhiếp Văn và Trương Bác Dương mỉm cười tỏ ra đồng ý, khiến Liên Vũ Châu cười đến vui vẻ.
Ăn tối xong, Quảng Dã lại đi dọn dẹp sân sau thì biết được trên mái nhà bị dột, cậu cũng trèo lên thang gỗ để thay ngói. Liên Vũ Châu không khỏi khen ngợi với Tang Lê:
“Thế mà lúc trước cháu còn nói tính tình Quảng Dã khó ưa, bà thấy đứa nhỏ này là một đứa vô cùng ngoan ngoãn, có con mắt sáng, không giống một tên nhà giàu ăn chơi, làm gì có chuyện không thể sống chung dưới một mái nhà? Quả khiến cho người ta vô cùng yêu mến…”
Tang Lê nghe được lời này, không khỏi nhướng mày.
Buổi tối làm việc xong, Quảng Dã cùng Liên Vũ Châu đến phòng khách trò chuyện. Liên Vũ Châu kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện thời thơ ấu của Tang Lê, Tang Lê ngồi ở một bên lắng nghe, mặt đỏ lựng: “Bà ngoại, câu chuyện đâu có giống như bà nói đâu?”
Cô vẫn cần thể diện trước mặt Quảng Dã nữa mà.
“Nói cho Tiểu Dã biết thì sao, Tiểu Dã đâu có chê cười cháu, đúng không Tiểu Dã?”
Quảng Dã cong môi nhìn Tang Lê: “Đương nhiên là không rồi, tôi về nói với mẹ tôi, bà ấy nhất định sẽ khen cậu đáng yêu.”
Tang Lê tức giận: “Cậu không được phép nói với dì Tống…”
Một lúc sau, mấy đứa khác cũng đến, mọi người tụ tập ở phòng khách trò chuyện. Căn phòng tràn ngập tiếng cười và sự hòa hợp ấm áp.
Vốn dĩ Tang Lê nghĩ nếu năm nay cô về nhà ăn Tết mà không có mẹ thì cô sẽ rất buồn, nhưng hôm nay có rất nhiều bạn bè đi cùng, điều này xua tan nỗi cô đơn trong lòng cô.
Cô rất biết ơn vì đã gặp được những người bạn tuyệt vời như vậy khi ở Vân Lăng.
Trò chuyện đến khoảng tám giờ, Từ Hiểu phải về nhà, mọi người đi tắm rửa, làm bài tập. Tang Lê và Liên Vũ Châu ngủ cùng nhau, để cho Lữ Nguyệt và Dụ Niệm Niệm ngủ được thoải mái hơn. Tang Lê vừa tắm xong trở về phòng thì nhận được cuộc gọi từ Tống Thịnh Lan, bà hỏi thăm vài câu rồi tâm sự với Liên Vũ Châu rất lâu. Liên Vũ Châu cũng dành lòng biết ơn vô bờ tới Tống Thịnh Lan.
Tang Lê làm xong bài tập, vừa nằm xuống giường lướt điện thoại thì nhìn thấy mọi người trong nhóm đang trò chuyện, Dụ Niệm Niệm đăng ảnh hôm nay lên nhóm và tag @sáu người trong số họ: [Lê Lê, cậu có biết không, mình có mấy bạn nam học chung hồi cấp hai bình luận bên dưới hỏi mình cậu là ai, nói rằng muốn kết bạn với cậu [laughing.jpg]]
Trương Bác Dương: [Tôi cũng thấy được vài bình luận như vậy.]
Lữ Nguyệt: [Lê Lê, cậu nhanh kiểm tra danh sách bạn bè của cậu xem có động tĩnh gì không, hahaha.]
Tang Lê có vẻ bối rối: [Tại sao họ lại muốn kết bạn với mình…]
Nhiếp Văn cố tình thêm dầu vào lửa bằng cách tag @Quảng Dã: [A Dã, cậu có nhiều tình địch quá, nguy hiểm quá cơ!]
Mọi người đều trêu chọc, nhưng Quảng Dã vẫn không ngòi lên đáp lại, Tang Lê tưởng rằng cậu không quan tâm, nhưng không ai biết rằng một lúc sau, cô nhận được tin nhắn riêng của Quảng Dã:
[Cậu thêm bạn chưa?]
Tang Lê cong khóe môi, cũng không trả lời đúng trọng tâm: [Sao vậy?]
Quảng Dã: [Không được phép thêm.]
Cái người này…
Tang Lê: [ Tại sao cậu lại độc đoán như vậy?]
Quảng Dã: [Cậu thêm thử xem?]
Tang Lên nén lại nụ cười trên môi: [Quảng Dã, cậu không làm gì được mình đâu.]
Một phút sau, đầu bên kia quay lại: [Được thôi.]
Được thôi có nghĩa là gì…
Liên Vũ Châu vừa tắm rửa xong cũng đã trở về, Tang Lê đặt điện thoại xuống, cười rạng rỡ: “Bà ngoại, bà ngồi đây để cháu xoa bóp cho bà.”
“Được, lâu lắm rồi bà không được Điềm Điềm xoa bóp cho đấy.”
Khi Tang Lê đang bò tới thì có tiếng gõ cửa, cô bối rối đi ra mở cửa thì nhìn thấy Quảng Dã đang đứng ngoài cửa.
Tại sao cậu lại ở đây??!
Chàng trai cúi đầu nhìn cô, đầy ẩn ý. Tang Lê cảm thấy chột dạ đến mức mặt cô chợt đỏ bừng: “Cậu tới đây làm gì…”
Quảng Dã nhìn về phía Lên Vũ Châu đang có vẻ bối rối, cười giải thích: “Bà ơi, bạn cùng lớp của con nói vòi nước trong phòng hình như có vấn đề, muốn Điềm Điềm đi nhìn xem.”
Âm thanh cậu gọi cô bằng nhũ danh lọt vào tai cô, khiến màng nhĩ cô ngứa ngáy.
Liên Vũ Châu nghe vậy vội vàng nói: “Điềm Điềm, đi nhanh đi.”
Tim Tang Lê gần như nhảy lên cổ họng, cô không dám nhìn Liên Vũ Châu, vội vàng đáp lại rồi đóng cửa lại, kéo Quảng Dã vào phòng bếp, cả khuôn mặt đỏ bừng:
“Quảng Dã, cậu cố ý lừa mình đúng không…”
Chàng trai mỉm cười nhìn cô: “Không phải cậu nói tôi không thể làm gì cậu sao?”
“Cậu nhạt nhẽo thật đấy……”
Tang Lê xấu hổ muốn bỏ đi nhưng Quảng Dã đã tóm lấy cô và vây cô lại:
“Rốt cuộc là cậu đã thêm ai hay chưa?”
Hai người ở rất gần nhau, ánh trăng trắng ngà chiếu sáng rực rỡ, ánh sáng và bóng tối đan xen.
Cậu nhất quyết đòi cô phải trả lời.
Sợ có thể bị Liên Vũ Châu phát hiện bất cứ lúc nào, tim Tang Lê đập thình thịch, má phồng lên vì tức giận, đành phải thỏa hiệp với cậu: “Không thêm, không thêm, được chưa?”
“Không thêm thì được,” cậu uể oải nói, “Dù sao, nếu sau này cậu gặp phải chuyện như thế này, hãy thử đặt mình vào vị trí của tôi xem, biết chưa?”
Tang Lê bất đắc dĩ cười: “Quảng Dã, cậu có thể đừng kiêu ngạo như vậy được không?”
“Lời ông đây nói không phải là sự thật sao?”
Tang Lê không muốn nói chuyện với đại thiếu gia này: “Không còn chuyện gì nữa phải không? Mình về đây.”
Cô vừa đi, cậu đã kéo cô lại:
“Chạy cái gì? Cậu nghĩ tôi gọi cậu ra đây chỉ để hỏi cậu điều này à?”
Nếu không……
Quảng Dã đưa vật trong tay cho cô: “Uống ngay đi, tránh bị cảm lạnh.”
Cô nhìn thấy đó là một gói thuốc cảm: “Sao cậu lại mang theo cái này…”
“Cậu nghĩ tôi mang đi cho ai?”
Quảng Dã có thể chất vô cùng tốt, ít khi bị bệnh. Tang Lê sờ sờ mũi mỉm cười: “Cảm ơn…”
“Đi đây.”
Cậu đi được nửa đường, quay lại nhìn cô: “Ngủ ngon, Điềm Điềm.”
Nghe cậu gọi vậy, khuôn mặt cô lại nóng bừng lên, thấy phản ứng của cô, Quảng Dã nhướng mày: “Làm sao, tôi không thể gọi cậu bằng nhũ danh à?”
“…”
Thực ra, người trong thôn đều gọi cô như vậy, cô cũng đã quen từ lâu rồi, nhưng không hiểu vì sao, khi Quảng Dã cố ý nói ra bằng giọng nói trầm thấp và lười biếng như vậy lại khiến cô cảm thấy vô cùng khó xử…
Quảng Dã nghênh ngang quay trở lại phòng. Tang Lê thu ánh mắt lại, hai má đỏ bừng.
–
Uống thuốc xong, Tang Lê trở về phòng, Liên Vũ Châu hỏi cô vòi nước đã được sửa chưa, cô trả lời một cách mơ hồ, cũng may là bà không nghi ngờ.
Đêm trên núi rất lạnh, nhưng cũng may Liên Vũ Châu đã chuẩn bị chăn bông dày cho mọi người nên mọi người ngủ rất thoải mái suốt đêm.
Một đêm trôi qua, gà gáy báo hiệu mặt trời mọc.
Tang Lê ngủ một giấc cho đến khi tỉnh dậy thì đã gần chín giờ, trong phòng chỉ còn lại mình cô.
Cô thay quần áo, xuống giường, đánh răng rửa mặt rồi đi đến phòng khách, tình cờ nhìn thấy Liên Vũ Châu và Quảng Dã trở về từ bên ngoài, họ đang nói chuyện và cười đùa, trông như thể họ là bà cháu ruột vậy.
Liên Vũ Châu nhìn thấy Tang Lê, mỉm cười: “Chú lợn lười biếng này cuối cùng cũng biết dậy rồi.”
Tang Lê bối rối: “Mọi người đi đâu vậy ạ…”
“Sáng nay Tiểu Dã dậy sớm, giúp bà làm bữa sáng và cùng bà làm đồng. Bây giờ đang là mùa bón phân, Tiểu Dã làm việc rất nhanh nhẹ, nó làm gần như là mọi việc cho bà giúp bà tiết kiệm rất nhiều sức lực.”
Sáng nay Quảng Dã đặt báo thức để dậy sớm, vì cậu đoán Liên Vũ Châu nhất định sẽ dậy sớm để làm bữa sáng cho họ. Cậu không muốn bà phải làm việc quá sức nên đã dậy giúp đỡ.
Liên Vũ Châu mắng yêu Tang Lê: “Có người còn nói sáng nay sẽ cùng bà ra đồng, nhưng không biết đã đi đằng nào rồi.”
“Đấy là vì cháu quên đặt báo thức…”
Cô ngáp một cái, Quảng Dã cười nói: “Cậu ngủ ở nhà thì tốt hơn đấy chứ cậu lại đi theo ra đồng rồi ngủ luôn ở đây, tôi và bà lại mất công khiêng cậu về.”
Tang Lê tỏ ra xấu hổ và khó chịu, nhưng cô không ngờ rằng Quảng Dã không những không coi thường quê hương cô mà còn làm rất nhiều việc cho gia đình cô, khiến cô rất cảm động.
Cô thiết nghĩ không chỉ Liên Vũ Châu, mà có lẽ cả mẹ cô sẽ rất thích Quảng Dã nếu bà còn sống.
Và cô biết rằng cậu làm điều đó không chỉ vì thích cô, mà trong thâm tâm cậu là một người tốt bụng và ấm áp.
Sau khi về nhà, Liên Vũ Châu dọn bữa sáng lên bàn, Quảng Dã đi dọn dẹp, Tang Lê đi đánh thức bốn người còn lại.
Bữa sáng bao gồm bánh bao hấp do chính Liên Vũ Châu làm, và cả sữa đậu nành xay bằng cối đá tại nhà. Tuy đơn giản nhưng rất ngon lành.
Mọi người ăn sáng vui vẻ xong, Tang Lê lại dẫn các bạn đi dạo quanh làng. Hôm nay là tục lệ của địa phương vào cuối năm, trong làng nhà nào cũng rất náo nhiệt, họ mổ gà, vịt rồi còn làm cả bánh gạo. Buổi tối trong làng còn biểu diễn các tiết mục hí kịch.
Sau bữa trưa, Tang Lê gọi điện cho Từ Hiểu, bảy người vào thị trấn mua đồ đón năm mới.
Trong xe, Lữ Nguyệt hỏi: “Lê Lê, trước đây cậu sống ở thị trấn à?”
“Không, hồi đi học thì mình mới sống ở nhà mợ ở thị trấn, còn vào dịp nghỉ lễ thì mình sẽ về làng.”
“Từ trên núi đi xuống thị trấn phải mất bao lâu?” Nhiếp Văn hỏi.
“Mất hơn một giờ.”
“Vậy thì khá xa đấy…”
Tang Lê mỉm cười: “Hai năm nay mới có xe buýt chạy thẳng vào thị trấn. Trước đây muốn đến thị trấn mình phải đi mấy chuyến xe.”
Đến chiều, cả đám đến thành phố một cách suôn sẻ. Thị trấn rõ ràng đã phồn hoa hơn nhiều. Đầu tiên bọn họ đến phố bán buôn, sau đó đi mua sắm ở phố thương mại. Hôm nay trên đường rất sôi động, nơi nơi vang lên những bài hát mừng năm mới, mọi người cùng hòa chung một niềm hứng khởi.
Tang Lê chọn một bộ quần áo mới cho Liên Vũ Châu với sự trợ giúp của Quảng Dã. Khi cô bước ra khỏi cửa hàng, cô nghĩ về quá khứ và chia sẻ với cậu:
“Mẹ mình từng đưa mình đến đây khi mình còn học tiểu học để mua sắm. Hôm đó là ngày tết thiếu nhi. Lần đầu tiên trong đời mình được ăn bít tết và McDonald’s. Kỉ niệm đó sẽ mãi khắc sâu trong lòng mình.”
Quảng Dã cười: “Nhớ được ăn đồ ăn à?”
“Sau đó bà ấy mua cho mình một món quà.” Tang Lê cho cậu xem chiếc vòng cổ có mặt hình hoa lê ngọc bích dát vàng trên cổ, “Mẹ mình mua cái này ở một cửa hàng trang sức gần đây. Trên đó có hoa lê, mẹ mình nói nó rất hợp với mình, và mình đeo suốt từ lúc bấy đến giờ, vẫn còn mới lắm.”
Sau khi mọi người mua sắm xong, họ đi đến khu ẩm thực. Quảng Dã đi mua trà sữa cho mọi người. Từ Hiểu thấy vậy thì không khỏi thở dài với Tang Lê: “Quảng Dã giàu quá. Mình thấy hôm nay cậu ấy đã chi rất nhiều tiền.”
Tang Lê miễn cưỡng nở nụ cười, người này vẫn luôn như vậy, tiền bạc đối với cậu chỉ là một con số.
Giống như vừa rồi ở trung tâm mua sắm, cậu ấy trả tiền cho mọi người, nói rằng đó là quà năm mới cho mọi người. Nhiếp Văn thậm chí còn chọn ra gần một nghìn mô hình xe đua, Quảng Dã quẹt thẻ không chớp mắt.
Thực ra, tiền của Quảng Dã không chỉ là tiền tiêu vặt do bố mẹ cho mà cậu còn tham gia quản lý nông sản trong biệt thự, đồng thời tham gia kinh doanh xe máy, sản phẩm điện tử. Cậu cũng tự kiếm được thu nhập.
“Sở thích thường ngày của Quảng Dã là gì vậy?”
“Lái mô tô, chơi bóng rổ và chơi games.”
Từ Hiểu nhìn chiếc túi màu hồng mà Quảng Dã vừa trả tiền trong tay, hơi cong khóe môi: “Cậu ấy học cùng trường với cậu, có phải có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ấy đúng không?”
Tang Lê nhớ lại, “Ừm, quả thực có khá nhiều.”
Từ Hiểu cũng đoán được và mỉm cười, “Cậu ấy quả thực rất được các nữ sinh yêu thích…”
Sau khi tham quan phố ẩm thực, mọi người bắt xe trở về.
Đến cổng làng, mọi người đều xách theo rất nhiều quà tết. Bốn năm đứa trẻ trong làng tình cờ đang chơi trước nhà chạy lại xem.
Tang Lê giới thiệu đám Dụ Niệm Niệm với mấy đứa nhóc, chúng ngoan ngoãn gọi anh chị. Quảng Dã với đôi chân dài hơi dang rộng, ngồi trên chiếc ghế tre tựa ở cửa và hỏi mấy đứa:
“Muốn ăn vặt không?”
Cậu là người trông hung dữ nhất trong số các anh chị ở đây, bọn trẻ nghe vậy không dám bước tới, chỉ rụt rè gật đầu: “Muốn ạ…”
“Chờ ở đây.”
Quảng Dã bước vào nhà, một lúc sau cậu xách một túi đồ ăn vặt lớn đi ra, lũ trẻ vui vẻ tụ tập xung quanh, Quảng Dã phân phát đồ ăn vặt cho chúng: “Đây là món quà bất ngờ mà chị Điềm Điềm đã chuẩn bị cho mấy đứa đấy.”
“Oa, chị Điềm ĐIềm thật tuyệt vời …”
Có mấy đứa chạy đến cảm ơn Tang Lê: “Là anh Quảng Dã nói đây là điều bất ngờ chị đã chuẩn bị cho bọn em. “
Tang Lê rất đỗi ngạc nhiên, cô thậm chí còn không biết chuyện này.
Bọn trẻ chơi đùa với Quảng Dã một lúc lâu rồi mới rời đi, Nhiếp Văn thở dài trêu chọc: “Không ngờ có một ngày A Dã lại trở thành anh trai được hoan nghênh nhất như vậy. Cậu đến quê hương của Tang Lê hòng lấy lòng hết từ già đến trẻ không tha ai à?”
Quảng Dã cười nói: “Đừng để tôi đánh cậu.”
Mọi người tụ tập lại trò chuyện, ai ngờ một lúc sau lại có người đến phá hỏng bầu không khí.
Tin tức vừa truyền đi trong thôn, Quế Tú Viện nghe được hàng xóm bọn họ vào thị trấn mua rất nhiều đồ. Bà ta lôi theo Tang Thành Nghiệp mặt dày đến đây, ý muốn xin gì đó.
Bà ta thiết nghĩ thân là người lớn tuổi trông cái nhà này, chắc hẳn là mấy đứa sẽ mua quà biết bà ta, phải không?
Không ngờ lần này Quảng Dã lại thực sự chuẩn bị quà cho bà ta. Bà ta còn chưa kịp tỏ ra vui mừng thì đã thấy Quảng Dã đưa cho một cầu sữa bò, một hộp quả hạch và một ít trái cây, hạt dưa, bánh kẹo linh tinh. Còn chưa bằng một phần mấy món như bào ngư, nhân sâm mà Quảng Dã tặng cho Liên Vũ Châu.
Quảng Dã nhìn bà ta: “Bà dì à, cái này là tôi đã tỉ mỉ chọn cho dì đấy.”
Quế Tú Viện: “…”
Tang Thành Nghiệp tỏ ra thích những món ăn vặt này, ông cười đến vui vẻ, rồi còn bảo sau này Quảng Dã còn nhỏ tuổi đừng tiêu xài lãng phí. Quế Tú Viện nhìn Tang Thành Nghiệp ngu ngốc đến không chịu nổi, chỉ muốn đá văng ông bay lên trời.
Thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có cái quái gì, tao thèm vào! Cầm hết đống này cho lũ ăn xin đi!
Quế Tú Viện nén cơn giận, thu dọn đồ đạc, lại một lần nữa hùng hùng hổ hổ quay gót về nhà.
Tang Lê nhìn mà cười bất lực, nhận ra Quảng Dã thực sự rất giỏi chọc tức người khác.
Vào buổi tối, sau khi ăn xong, bầu trời chập choạng tối và ngôi làng bắt đầu trở nên sôi động.
Nhà nào cũng dẫn nhau đi xem văn nghệ. Ngay cả Liên Vũ Châu cũng thích xem và bảo mấy đứa đi trước, còn bà sẽ đi sau.
Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ trên núi đột nhiên hạ xuống. Mọi người mặc quần áo dày hơn, Tang Lê dẫn các bạn vào khán phòng.
Ngày nay khắp nơi trong làng đều bắn pháo, nhà nào cũng trang hoàng đèn hoa đăng, đèn lồng đỏ trước cửa, trẻ con cười đùa chạy nhảy trên đường, xa xa là tiếng pháo hoa nổ.
Mọi người vừa đi vừa ngắm nhìn, Dụ Niệm Niệm nói: “Nơi đây ngập tràn bầu không khí Tết Nguyên Đán, náo nhiệt quá.”
Lữ Nguyệt gật đầu như giã tỏi: “Vẫn giống như ăn Tết ở quê vậy. Mình cảm giác Vân Lăng đã không còn nhiều hương vị Tết nữa rồi.”
Nhiếp Văn xoa xoa tay, thở ra một luồng khí trắng: “Nhưng đêm nay lạnh quá, nếu ở một mình, chắc chắn tôi sẽ nằm trên giường chơi điện thoại.”
Tang Lê cười: “Cậu chịu đựng thêm chút nữa đi, lát nữa vào trong khán phòng sẽ ấm ngay.”
“Tang Lê, tối nay thôn dân có hát kịch không?” Trương Bác Dương hỏi.
Từ Hiểu tiếp lời: “Không phải, là đoàn kịch mà người dân trong làng quyên góp tiền thuê từ bên ngoài. Hàng năm chỉ có Tết Nguyên Đán, Tết Đoan Ngọ và Tết Trung Thu mới có. Hôm nay là buổi diễn cuối cùng của năm nay rồi, lần biểu diễn tiếp theo sẽ vào mồng năm tết âm.”
Khán phòng nằm ở trung tâm làng. Có rất nhiều người bán hàng rong bán hồ lô, bánh rán, còn có đầy những loại kẹo mà trẻ con yêu thích. Đây quả là thiên đường dành cho trẻ con.
Tang Lê mua hồ lô cho mọi người: “Lúc nhỏ mình thích đến rạp hát chủ yếu là vì ăn vặt. Mỗi lần bà ngoại xem rạp, mình đều cố ý làm phiền bà. Bà mình sẽ khó chịu rồi cho mình ít tiền để mình và Hiểu Hiểu ra ngoài ăn đến tận ba bốn tiếng.”
Nhiếp Văn cười: “Tang Lê, không ngờ trước đây cậu lại tham ăn như vậy.”
Từ Hiểu nói đùa: “Khi còn nhỏ, cậu ấy luôn nài nỉ mình đi mua kẹo cùng cậu ấy, khi bố mẹ mình phát hiện ra, họ đã đánh mình.”
“Hahaha……”
Sau khi trò chuyện, cười đùa và mua đồ ăn nhẹ, mọi người bước vào khán phòng. Tường được xây bằng bùn, xà nhà được làm bằng gỗ, mái được lợp ngói để chắn mưa. Dưới sân khấu là hàng ghế khán giả, rất nhiều dân làng đã tìm được chỗ ngồi cho mình.
Mấy đứa tìm chỗ ở hàng giữa rồi ngồi xuống. Một lúc sau, Liên Vũ Châu đến, ngồi cạnh Tang Lê và kể cho cô nghe về tiết mục của vở kịch tối nay.
Bảy giờ tối, buổi diễn chính thức bắt đầu, khi các diễn viên xuất hiện trên sân khấu và đánh chiêng, trống, không khí sôi động tiếp tục lên đến đỉnh điểm. Bốn chiếc loa lớn được đặt ở hai bên trái phải của khán phòng. Các diễn viên hát vở kịch nổi tiếng “Bảy bắt Mạch hoạch” bằng tiếng địa phương, hai bên sân khấu có màn hình dọc để hiển thị lời thoại, để người không hiểu có thể hiểu được nội dung người đang hát.
Ban đầu đám người Nhiếp Văn sợ nhàm chán, nhưng không ngờ chỉ cần nhìn cốt truyện, một vài người trong số họ còn bắt đầu thảo luận về cốt truyện.
Các diễn viên hát khá hay, khán giả thỉnh thoảng vỗ tay tán thưởng. Tang Lê cũng bị cốt truyện hấp dẫn và tập trung theo dõi.
Tuy nhiên, một lúc sau, cô thoáng thấy Quảng Dã đứng dậy và bước ra khỏi khán phòng.
Cô sửng sốt một lúc, thu tầm mắt lại, tiếp tục xem tiết mục.
Không ngờ một lúc sau, Quảng Dã vẫn không quay lại, trong lòng cô bối rối. Do dự một lúc, cô bịt tai lại nói với Liên Vũ Châu: “Bà ngoại, cháu muốn mua chút nước.”
Liên Vũ Châu gật đầu.
Tang Lê cũng nói với Từ Hiểu, Từ Hiểu đáp lại: “Có muốn mình đi cùng không?”
“Không sao đâu…cậu cứ xem tiếp đi.”
“Được.”
Tang Lê khom lưng bước ra ngoài, Từ Hiểu đưa mắt theo sau lưng cô, cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt.
Tang Lê bước ra khỏi khán phòng, gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt cô, cô nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy Quảng Dã đang hút thuốc dưới gốc cây hòe lớn ở phía xa.
Trong làn khói, đường nét khuôn mặt của thiếu niên hơi mơ hồ, đèn đường chiếu một lớp ánh sáng bạch kim lên thân hình của cậu.
Cô bước nhanh tới. Quảng Dã nghe thấy tiếng động liền ngước mắt lên nhìn cô. Cô đi đến gần cậu và nói: “Quảng Dãm cậu sao vậy? Sao cậu lại ở đây hút thuốc một mình vậy?”
Quảng Dã vội vàng dập tàn thuốc, ném vào thùng rác, nhìn cô: “Sao cậu lại ra đây?”
“Mình thấy cậu mãi không về, mình tưởng cậu có chuyện gì nên ra ngoài xem, cậu không thích nghe kịch sao?”
Quảng Dã bình tĩnh nói: “Không, tai tôi hơi khó chịu, nghe không rõ, nên đi ra ngoài.”
Vừa rồi âm thanh trong khán phòng được bật lên lớn đến mức hầu hết mọi người đều tê tai, huống chi là Quảng Dã.
Bệnh ù tai bên trái của cậu rất nặng, cậu không thể chịu nổi nên phải ra ngoài.
Tang Lê nghe được lời này, sửng sốt, cảm thấy đau lòng thay cậu: “Thật xin lỗi, mình quên mất tai của cậu…”
Quảng Dã cười: “Xin lỗi cái gì? Không phải do cậu.”
“Là lỗi của mình, vừa rồi mình không nghĩ tới chuyện này.”
Quảng Dã bảo cô đừng để trong lòng, cậu thật sự không sao cả, “Cậu quay lại xem diễn tiếp đi, bà ngoại còn đang đợi cậu phải không?”
“Vậy còn cậu……”
“Tôi sẽ đi dạo thư giãn một lát.”
Tang Lê nhìn cậu, xong không còn cách nào khác ngoài đáp lại và quay trở về.
Khi cô biến mất khỏi tầm mắt, Quảng Dã bất ngờ rũ mắt xuống. Không lâu sau, cậu nghe thấy một âm thanh, khẽ ngước mắt lên, cậu chợt nhìn thấy Tang Lê đang đi ra khỏi khán phòng, chạy về phía mình.
Ánh mắt cậu khẽ động, cậu nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn đang chạy về phía mình, cô ngẩng đầu nhìn cậu với đôi mắt sáng như sao:
“Quảng Dã, mình đã kiếm cớ lẻn ra ngoài, mình không muốn xem nữa, mình ở lại với cậu.”
Khi Quảng Dã nghe thấy điều này, đôi mắt đen láy của cậu lóe lên.
Cậu thấp giọng hỏi: “Thật không?”
“Chứ cậu nghĩ sao? Mọi người đều ở bên trong, không thể để cậu ở đây một mình,” Tang Lê cười với cậu, “Chúng ta đi nơi khác đi dạo đi, cậu muốn đi đâu?”
Cậu mỉm cười: “Không phải cậu nên đưa tôi đi sao?”
“Vậy hay là chúng ta không về nhà đi? Sân sau nhà mình có một mảnh đất rất cao. Ở đó về đêm có thể nhìn thấy cảnh thị trấn. Rất đẹp.”
“Được.”
Hai người đi bộ về, tối nay phần lớn dân làng trong thôn đều đến hội trường, đường làng rất yên tĩnh.
“Quảng Dã, nhìn thôn của tụi mình này, ở đây đều dùng loại gạch bùn này để xây nhà…”
“Quảng Dã, đây là nhà của bà Trương, mình thích nhất những con thỏ nhỏ bà nuôi, chúng rất đáng yêu…”
“Quảng Dã, đó là trường tiểu học của làng tụi mình, mới xây năm ngoái…”
Tang Lê sợ tâm trạng của Quảng Dã không tốt vì tai có vấn đề nên kiếm chủ đề để nói chuyện với cậu suốt chặng đường và kể cho cậu nghe những điều thú vị.
Quảng Dã hạ ánh mắt xuống, nhìn thẳng vào cô với nụ cười rạng rỡ trên cô, đáy mắt cậu khẽ gợn sóng.
Năm phút sau, cuối cùng cả hai cũng về đến nhà, hai người đi vào trong phòng, cô quay sang cậu và nói:
“Ở đây đợi mình, mình đi lấy bình nước nóng. Lạnh quá.”
Vừa lúc Tang Lê chuẩn bị rời đi, cổ tay cô đã bị giữ lại. Quảng Dã đóng cửa phòng lại, nắm chặt lấy tay cô.
Giây tiếp theo cô được cậu ôm vào lòng.
Hơi thở bạc hà trên người cậu được cơn gió hơi lạnh thổi tung.
Tang Lê sửng sốt, chàng thiếu niên giơ tay ôm chặt sau đầu cô, cậu hơi cúi xuống, đôi môi mỏng áp sát vào tai cô, giọng nói trầm ấm:
“Tang Lê, tôi không nhịn được mà muốn ôm lấy cậu.”