Ăn tổ yến xong, Tang Lê trở về phòng tắm rửa rồi bắt đầu làm bài tập.
Thật ra, Tang Lê có một bí quyết học tập rất tốt. Cô có thể làm xong bài tập nhanh hơn so với các bạn học khác, mà cô cũng đã làm được một nửa trước đại hội thể thao nên phần còn lại đối với cô rất dễ dàng, chỉ trong chốc lát đã xong.
Thấy bài tập đã gần hoàn thành, Tang Lê quyết định đi ngủ sớm để nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới có sức đi chơi.
Ngày hôm sau, ánh bình minh đã bị những đám mây đen che khuất, sắc trời âm u.
Bây giờ Vân Lăng đã vào thu, nhiệt độ cũng mát mẻ hơn rất nhiều.
Tang Lê nghe tiếng chuông báo thức thì uể oải thức dậy, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ bước vào phòng tắm.
Hai mươi phút sau, Tang Lê vệ sinh cá nhân xong xuôi thì nhận được tin nhắn của Dụ Niệm Niệm trong nhóm chat: [Mọi người dậy chưa? Mau dậy thôi đừng có nằm ì ở trên giường nữa.]
Lữ Nguyệt: [Dậy thôi nào.]
Trương Bác Dương tiếp lời: [Dậy rồi đây, tôi đang ăn sáng rồi.]
Nhiếp Văn vẫn còn ngái ngủ: [Tôi còn chưa tỉnh nữa, các cậu đừng làm ồn.]
Dụ Niệm Niệm: [Nhiếp Văn cậu có dậy không thì bảo? Cậu có tin mình đánh cậu không hả?]
Tang Lê cũng thả vào nhóm vài icon cảm xúc rồi xuống tầng ăn sáng.
Tang Lê đang ăn sáng thì nhìn thấy tin nhắn của Nhiếp Văn gửi đến: [A Dã đâu rồi? Có khi nào cậu ấy còn đang ngủ không? Tang Lê à, cậu ấy sẽ không cho chúng ta leo cây chứ? ]
Chắc là không đâu, tối qua cậu còn nói với Tống Thịnh Lan là hôm nay sẽ ra ngoài đi chơi cùng họ mà.
Cô đi hỏi quản gia thì ông ấy bảo là không rõ: “Tôi chưa lên gọi cậu chủ dậy, có lẽ cậu ấy còn đang ngủ.”
Nhiếp Văn: [Tang Lê à, cậu phải lên gọi cậu ấy dậy đi thôi.]
Ăn xong bữa sáng, Tang Lê hướng ánh mắt về phía tầng trên, không thấy bóng dáng của Quảng Dã nên đành phải lên gọi.
Người này đêm qua thức khuya, chắc bây giờ còn đang ngủ bù.
Đi lên tầng bốn, Tang Lê nhìn xung quanh. Ký ức lần trước đi nhầm phòng lại hiện lên trong đầu cô, khiến cô muốn bỏ đi.
Nhưng nếu cậu còn đang ngủ thật cô cũng không muốn gọi to. Nhỡ Quảng Dã tỉnh dậy lại nổi giận với cô thì sao?
Bước đến trước phòng Quảng Dã, hai tay lo lắng đến nắm chặt vào nhau, đưa lên hạ xuống mãi mới quyết định gõ cửa. Nhưng còn chưa kịp chạm vào cánh cửa thì phòng cuối cùng trên hành lang bị đẩy ra.
Nam sinh bước ra.
Trên cổ cậu còn đang quấn chiếc khăn tắm, quần áo dính chặt vào người, chiếc cằm nghiêm nghị đầy mồ hôi, tỏa ra thứ hoóc môn mạnh mẽ trong hơi thở.
Quảng Dã ngước lên thì thấy Tang Lê đứng đó bèn đi tới.
Cậu đã dậy rồi.
Tang Lê kinh ngạc khi thấy Quảng Dã đang bước về phía mình: “Bọn mình nhắn tin cho cậu trong nhóm nhưng không thấy câu trả lời, tưởng cậu còn ngủ nên mới lên gọi.”
“Tôi đã dậy từ lâu rồi. Tôi đi tập thể dục thôi.”
Thật ra, đêm qua cậu không ngủ được mấy, khoảng sáu giờ sáng đã thức dậy và đi tập thể dục.
Tang Lê thông báo: “Các cậu ấy bảo là tám rưỡi sẽ tập trung ở nhà Niệm Niệm.”
“Nhiếp Văn và tôi sẽ tự đi xe.”
Ồ, chẳng trách cậu không lo tới muộn, đi xe mô tô hẳn sẽ nhanh hơn nhiều so với xe buýt.
Quảng Dã hạ mắt xuống nhìn cô rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quay mặt đi. Đang định vào phòng thì phát hiện cô vẫn chưa rời đi.
“Cậu còn việc gì sao?” Quảng Dã hỏi.
Cô nhỏ giọng trả lời:
“Mình chỉ muốn hỏi là, Dụ Niệm Niệm bảo mình đi xe buýt số 24 đến nhà cậu ấy. Mình nên đi cổng phía Nam hay phía Bắc của biệt thự?”
“Cửa phía Bắc.”
“Được rồi, vậy mình đi trước nhé!”
Đợi bóng dáng của Tang Lê khuất hẳn sau dãy hành lang, Quảng Dã mới mở cửa bước vào phòng.
Tang Lê đến cổng Bắc bắt xe. Hai mươi phút sau cô đã có mặt ở khu nhà của Dụ Niệm Niệm.
Dụ Niệm Niệm đã chờ ở cửa từ lâu, thấy Tang Lê tới, Dụ Niệm Niệm ngạc nhiên:
“Quảng Dã đâu rồi? Cậu ấy không đến sao?”
“Không phải, cậu ấy và Nhiếp Văn tự đi xe máy rồi.”
“À, thì ra là thế.”
Đúng lúc hai người đang nói chuyện thì Lữ Nguyệt cũng được mẹ đưa đến. Mẹ Lữ còn quan tâm mang cho họ ít hoa quả nói rằng trên đường có thể vừa đi vừa ăn. Mấy đứa ríu rít cảm ơn.
Sau khi mẹ của Lữ Nguyệt đi khỏi, Dụ Niệm Niệm cảm thán: “Mẹ cậu tốt thật.”
Lữ Nguyệt tháo tai nghe xuống, mỉm cười:
“Mẹ mình rất thích các cậu đó, nói rằng khi nào các cậu rảnh thì đến quán thịt nướng nhà mình, mẹ mình sẽ mời các cậu một bữa.”
“Được đó.”
Từ khi thoát khỏi sự bắt nạn của những người kia và gặp được những người bạn tốt như Tang Lê và Dụ Niệm Niệm, mẹ của Lữ Nguyệt cảm thấy cô đã thay đổi rất lớn. Đặc biệt là sau buổi biểu diễn lễ khai mạc ở trường, Lữ Nguyệt đã tự tin hơn nhiều. Mẹ Lữ rất biết ơn họ.
Một lát sau, Trương Bác Dương cũng đến. Bốn người cùng nhau xuất phát.
Khi lên xe, Tang Lê chạy nhanh đến ngồi cùng một hàng ghế với Lữ Nguyệt để Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương ngồi trước. Ổn định chỗ ngồi xong liền phàn nàn: “Bọn mình đã đợi cậu rất lâu đấy, sao mãi mà cậu không đến hả?”
“Tôi đi mua thêm chút đồ ăn nên mới đến muộn.”
“Thế cậu đã mua cái gì rồi?”
Trương Bác Dương cười cười, lấy ra chiếc túi nilon to đùng: “Các cậu muốn ăn gì nào…”
Dụ Niệm Niệm: “Mình muốn ăn bánh tôm, còn kia là món gì vậy?”
“Đây là bánh xốp vị sô cô la.”
“Thôi được rồi nể tình cậu mua những đồ mình thích, mình tha thứ cho cậu đó.”
Giọng nói của hai người càng ngày càng nhỏ hơn, Tang Lê vừa nghe vừa ngắm nhìn bầu trời và cây cối bên ngoài cửa kính, Khóe môi nhếch lên thích thú.
–
Thời tiết khá mát mẻ khiến tâm trạng cũng tốt theo, nhưng đoạn đường chỗ này không được bằng phẳng cho lắm.
Vì là ngày cuối tuần nên số lượng xe cộ đi lại cũng nhiều hơn ngày thường, dọc hai bên đường nối đuôi nhau không ngớt. Ra đến ngoại ô thành phố thì cũng đỡ ùn tắc hơn.
Dự định ban đầu của mấy người Tang Lê là di chuyển nửa tiếng thôi, nhưng do tắc đường mà lịch trình kéo dài tới tận một tiếng đồng hồ.
Xuống xe, bốn người kéo nhau đến địa điểm du lịch, nghe thấy phía xa có người đang gọi tên, quay lại nhìn thì nhận ra đó là Nhiếp Văn.
Nhiếp Văn từ chỗ nghỉ chân ở gần đó đi tới. Cậu bảo Quảng Dã đi vệ sinh được một lúc rồi. Nghe thấy thế, Dụ Niệm Niệm ngạc nhiên trước tốc độ đi xe của hai người, Nhiếp Văn cười nói họ đã đến từ nửa tiếng trước rồi: “Bọn tôi chơi được mấy ván game rồi, A Dã còn ngủ được một giấc. May mà từ đầu không chọn đi xe buýt cùng các cậu không thì thật là phiền phức.”
Trương Bác Dương: “Thì do tắc đường đó thôi chứ bọn tôi cũng đâu muốn tới muộn….”
Nhiếp Văn cười với giọng trêu đùa: “Không sao đâu, đi xe chậm một chút không phải cậu rất vui ư?”
Hai tai Trương Bác Dương ửng đỏ, đẩy Nhiếp Văn ra.
Nhìn mọi người trêu đùa một hồi, Tang Lê quay lại nhìn thấy Quảng Dã đang đi tới.
Chàng trai mặc chiếc quần jean đơn giản phối với áo ngắn tay, hàng lông mày rậm cùng chiếc mũi cao càng khiến cho ngoại hình của cậu càng thêm thu hút.
Mọi người cùng Quảng Dã chào hỏi nhau thì nghe cậu uể oải nói: “Tôi còn tưởng các cậu định đợi đến khi chỗ này đóng cửa mới đến chứ?”
Năm người bật cười khi nghe Quảng Dã nói vậy. Tập hợp đông đủ rồi, Dụ Niệm Niệm dẫn đầu cả nhóm tiến về khu du lịch. Phía trước chỉ có lác đác vài người, cả bọn những tưởng hôm nay ít khách tới tham quan nhưng khi nhìn thấy đoàn người xếp hàng dài dằng dặc để mua vé thì ai nấy cũng bàng hoàng:
“Ôi trời ơi, có nhiều người xếp hàng như vậy sao?”
Lữ Nguyệt cảm thán: “Đúng là cuối tuần có khác, đâu đâu cũng rất tấp nập.”
Trương Bác Dương lo lắng hỏi: “Hôm nay chúng ta có thể vào được hay sao?”
Quảng Dã nhìn mọi người một lượt, từ trong túi lấy ra sáu tấm vé vào cửa. Dụ Niệm Niệm kinh ngạc nhận lấy: “Wow, cậu đã mua trước cả vé rồi sao?”
Nhiếp Văn tự hào nói: “Đây là nhờ A Dã tối hôm qua đã mua trước trên mạng rồi chứ đợi mấy người các cậu đứng đây mua vé thì đến năm nào mới được vào đây?”
Quảng Dã vẫn trưng ra bộ dạng cũ, đút tay vào túi quần nhanh chóng bước về trước: “Chúng ta đi đường tắt đi!”
Không đầy ba phút sau, nhóm người đã thuận lợi tiến vào khu du lịch.
Mọi người trong lòng đều cảm thấy đi chơi với Quảng Dã vô cùng yên tâm, có cậu ở đây, mọi rắc rối sẽ được giải quyết.
Bước vào nơi rừng núi có cây cối rậm rạp, có tiếng nước suối mát lành chảy róc rách bên tai khiến bất cứ ai nghe thấy đều được thư giãn.
Nhóm bạn đi ngược theo con suối, rồi lên bè tre để thưởng thức phong cảnh nơi đây.
Hơi nước từ mặt đất chậm rãi bốc lên, vài người đạp lên cây tre gãy, lặng nghe tiếng suối chảy nơi thung lũng, giống như đang từ từ khám phá bí mật của khu rừng vậy.
Nhiệt độ hôm nay không cao, trong thung lũng không có nhiều ánh sáng của mặt trời nên những bậc đã vẫn còn ướt và hơi trơn.
Đường đá gập ghềnh, ba cô gái phải nắm tay nhau để tiện di chuyển. Đột nhiên, Dụ Niệm Niệm bước chân không vững, đế giày trượt về phía trước, cô hét lên thất thanh. Lữ Nguyệt và Tang Lê nghe thấy bèn nhanh chóng đỡ lấy cô nàng.
Trương Bác Dương đi đằng sau vội vàng bước tới: “Niệm Niệm, cậu không sao chứ?”
Dụ Niệm Niệm sợ đến mức liên tục dùng tay vỗ ngực: “Suýt nữa đã trượt chân ngã xuống rồi.”
Nhiếp Văn lo lắng: “Tôi còn tưởng cậu rơi xuống núi rồi.”
“Tôi nghĩ ba người các cậu đừng nên nắm tay nhau nữa. Có khi sẽ nguy hiểm hơn đấy.”
“Chỉ là đường hơi trơn, bọn mình sợ…”
Quảng Dã quay lại chỗ người bán hàng gần đó: “Ông chủ, có bán gậy leo núi không?”
Dụ Niệm Niệm nghe Trương Bác Dương nói thế liền gật đầu đồng ý. Lữ Nguyệt thấy mình không giỏi leo núi nên cũng cần gậy, Quảng Dã đưa cho Lữ Nguyệt rồi lại quay đi mua thêm ba cái nữa.
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt nhận lấy, bảo rằng khi trở về sẽ trả lại tiền cho cậu. Quảng Dã cũng không quan tâm lắm, ánh mắt nhìn quanh một lượt thấy Tang Lê một mình đứng chỗ rẽ đang chăm chú nhìn bản đồ rất ra dáng một nhà thám hiểm.
Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn dưới mái tóc bồng bềnh, mặc bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, đôi chân thon dài, tóc được buộc lên cao trông rất năng động.
Tang Lê còn đang đắm chìm trong những hình vẽ của tấm bản đồ thì trước mắt bỗng xuất hiện một chiếc gậy leo núi, “Cầm lấy.”
Cô ngẩng đầu nhìn Quảng Dã, vội vàng xua tay: “Không cần đâu, mình vẫn có thể đi được.”
Quảng Dã cau mày: “Cậu muốn bị ngã ra đấy mới vừa lòng đúng không?”
Cái con người này thật là…….
Tang Lê nhận lấy, nói nhỏ: “Cảm ơn cậu.”
Quảng Dã tiếp tục đi: “Tôi không thèm quan tâm cậu.”
“….”
Cô còn không khiến Quảng Dã quan tâm đây này.
Chắc là do tối qua Tống Thịnh Lan bảo cậu chăm sóc cô, chứ nếu không nhất định cậu sẽ không để ý đến cô đâu.
Sáu người lại tiếp tục đi về phía trước. Có gậy leo núi, con đường vốn quanh co ngoằn ngoèo cũng dễ đi hơn hẳn.
Ngắm phong cảnh dọc đường đi, Lữ Nguyệt vui vẻ ngân nga một bài hát. Dụ Niệm Niệm và Tang Lê thỉnh thoảng cũng hát theo. Nhóm bạn trò chuyện vui vẻ suốt đường đi, khoảng thời gian leo núi vất vả cũng đỡ hơn nhiều.
Tầm một tiếng rưỡi sau, mọi người đã đến giữa sườn núi.
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đã thấm mệt nên dừng lại nghỉ ngơi. Mọi người ăn đồ ăn nhẹ hoặc bánh mỳ mang theo lúc sáng để bổ sung thêm năng lượng.
Quảng Dã có thể lực rất tốt, cho đến bây giờ cũng không hề thở gấp. Cậu không có ý định ngồi nghỉ mà vẫn tiếp tục đi về phía trước. Tang Lê cũng đi đến chỗ thác nước gần đó để chụp ảnh vì tối qua cô đã nói với Từ Hiểu hôm nay ra ngoài chơi, sẽ chụp thật nhiều ảnh khi có cơ hội.
Đang chụp ảnh, Tang Lê mới phát hiện rằng điện thoại của cô dạo gần đây ngày càng có vấn đề, các nút bấm cũng không còn tốt nữa. Loay hoay mãi vẫn chưa chụp được bức ảnh nào.
Lúc Quảng Dã quay lại vừa hay nhìn thấy Tang Lê đang chật vật với chiếc điện thoại. Vài giây sau, cậu bước đến. Tang Lê vừa ngẩng đầu thì thấy Quảng Dã đang chụp ảnh thác nước bên cạnh, cô rụt rè hỏi: “Quảng Dã, cậu giúp mình chút được không?”
Quảng Dã quay sang liền nghe thấy giọng nói trong trẻo của Tang Lê vang lên: “Cậu chụp hộ mình mấy bức ảnh với, điện thoại của mình hỏng rồi, không chụp được.”
Quảng Dã chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt cũng chẳng rõ buồn vui, cũng không trả lời có đồng ý hay không. Cậu đi tới cách Tang Lê khoảng ba mét, Tang Lê nhanh chóng đứng dậy đưa tay lên như kiểu chào của quân nhân, Quảng Dã nhìn cô: “Cậu là cảnh sát đang làm nhiệm vụ à?”
Tang Lê: “….”
Cô loay hoay một lúc cũng không biết tạo thêm dáng nào để chụp ảnh ngoài việc đưa tay lên một cách máy móc.
À còn giơ tay hình trái tim rồi hình cái kéo nữa…
Quảng Dã kìm nén sự bất lực, giúp cô chụp vài tấm ảnh: “Tôi chưa thấy ai chỉ có mỗi một kiểu chụp ảnh bàn tay hình cái kéo như cậu đâu.”
“….”
Mặt Tang Lê đỏ bừng: “Mình cũng không biết tạo dáng như thế nào nữa, cậu chụp kiểu gì thì chụp.”
Quảng Dã dẫn cô đi dạo, chụp cho cô mấy bức ảnh rồi đưa lại cho Tang Lê xem, ánh mắt cô sáng lên: “Cậu chụp đẹp quá.”
Hai người họ chụp ảnh xong liền quay lại chỗ tập trung. Dụ Niệm Niệm cùng những người khác xem những bức ảnh mà Quảng Dã chụp cho Tang Lê thì không khỏi khen ngợi: “Lê Lê xinh quá đi, dù Quảng Dã có chụp thế nào đi chăng nữa cũng không dìm nổi Tang Lê đâu.”
Tang Lê mỉm cười ngượng ngùng, Dụ Niệm Niệm nổi hứng liền nói mọi người cùng nhau chụp ảnh, thế là ba cô gái lại dắt nhau đi tới đó.
Quảng Dã ngồi xuống ghế gỗ, gửi ảnh qua cho Tang Lê. Nhiếp Văn nhìn màn hình điện thoại, nở nụ cười trêu chọc:
“Ha ha, Ốc Tử mà biết được chúng ta đi chơi cùng Tang Lê chắc sốt ruột lắm rồi, làm ầm ĩ trong nhóm. Cậu ta làm tôi buồn cười chết mất, trong đầu hẳn không có gì ngoài chuyện tình cảm nhỉ?”
Trương Bác Dương tiếp lời:
“Tôi cảm thấy rất nhiều người đều thích Tang Lê đó, ví dụ như lớp…lớp trưởng.”
“Công bằng mà nói, Ốc Tử ngay từ đầu đã thua Lư Hạ Dương rồi. Tang Lê nhất định có ấn tượng tốt với Lư Hạ Dương hơn. Cậu có nghĩ thế không?”
“Tôi cảm thấy cũng….cũng…”
Nhiếp Văn mỉm cười vỗ vai Quảng Dã: “Đúng vậy đó. Từ vị trí một nửa người nhà của Tang Lê, cậu cảm thấy ai hợp với Tang Lê hơn? Ốc Thiệu Huy hay Lư Hạ Dương?”
Quảng Dã quay lại nhìn Nhiếp Văn nói với giọng nhẹ nhàng:
“Tôi cảm thấy cậu cũng rất thích hợp đấy. Cậu muốn thử không?”
Tốt nhất cậu ta nên im đi thì hơn.
Quảng Dã mở chai nước khoáng, ngẩng đầu uống hết một nửa rồi bóp cái chai đến biến dạng, ném nó vào thùng rác, giọng nói lạnh băng: “Đi đây.”
“Hả…..”
Nhiếp Văn quay đầu nhìn về phía Trương Bác Dương: “Cậu ta làm sao thế? Hai người kia đều không thích ai sao?”
“Chắc là cậu ấy không thích…”
Gọi ba cô gái trở lại, nhóm người lại tiếp tục đi về phía đỉnh núi.
Càng đi lên, lượng khách du lịch cũng ngày một đông. Nhóm người lên đến đỉnh vào buổi trưa cũng là khoảng thời gian nhiều người nhất. Ở đây còn có nhà hàng và cửa hàng tạp hóa, nhiều người đã dừng chân để ăn uống cho đỡ mệt.
Dụ Niệm Niệm đói bụng: “Không được rồi, mình phải đi mua chút đồ ăn, mình sắp chết đói đến nơi rồi..”
Nhiếp Văn tán thành: “Đi thôi, đi thôi, tôi cũng muốn ăn.”
Sáu người đi mua đồ ăn nhẹ, nghỉ ngơi tại chỗ dừng chân rồi đi dạo một vòng quanh đỉnh núi. Mắt thấy đã gần ba giờ chiều, họ lên bè tre chuẩn bị trở về.
Mười lăm phút sau, Trương Bác Dương cũng trở lại, trán đầy mồ hôi, đưa cho các bạn vé.
“Cậu vất vả rồi.”
Dụ Niệm Niệm quạt giúp cậu, Trương Bác Dương nói cũng không phải việc gì to tát, rồi phát cho mỗi người một vé.
“Sáu người một bè, đến lúc đó chúng ta sẽ ngồi cùng nhau nhé. Bây giờ các cậu cầm vé qua đó là có thể xếp hàng rồi.”
“Vậy chúng ta bây giờ nhanh đi thôi. Hôm nay có rất nhiều người đó.”
Mọi người đang dần di chuyển đến chỗ bè tre thì túi của Tang Lê bỗng phát ra tiếng động, cô vội vàng lấy điện thoại ra nhìn lên màn hình thì nhận ra đó là người mà cô đã lâu không liên lạc—-
Mợ cô, Quế Tú Viện.
Sự xuất hiện của dãy số điện thoại của vị khách không mời mà đến khiến bàn tay cô nhất thời siết chặt lại.
Xung quanh đang rất ồn ào, Tang Lê do dự một chút rồi quay đầu nói với Dụ Niệm Niệm: “Niệm Niệm cậu giúp mình xếp hàng trước nhé, mình đi nghe điện thoại chút rồi quay lại sau.”
“À được.”
Tang Lê đi đến một gốc cây cách đó mười mét, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay. Vài giây sau, cô mới nhấc máy trước khi đối phương cúp máy, nhỏ giọng chào:
“Cháu chào mợ.”
“Ôi, cháu yêu của mợ, cháu đang làm gì thế?”
Giọng nói thân thiết của Quế Tú Viện truyền đến từ đầu dây bên kia, nghe qua cứ như mối quan hệ giữa họ rất tốt đẹp vậy.
Sao mà Tang Lê không hiểu Quế Tú Viện chứ? Đối phương từ trước đến nay đều lạnh nhạt với cô, nhất định là có chuyện gì đó mới đến nhờ.
Giọng điệu của Tang Lê lúc này còn lạnh hơn cả nhiệt độ không khí nhưng vẫn giữ thái độ lễ phép, bèn khách sáo hỏi: “Mợ có chuyện gì ạ?”
“Ai da, mợ còn không phải là nghĩ tới cháu đã đến Vân Lăng được hai tháng rồi, gần đây bận quá cũng chưa có hỏi thăm cháu.” Quế Tú Viện ngồi ở chiếc sô pha nơi nhà cũ, cười lớn: “Cháu nói xem, giữa cháu và cậu cháu vẫn là quan hệ máu mủ, khiến chúng ta rất lo lắng cho cháu nha…”
Người này thật không cảm thấy lời nói của mình giả tạo như thế nào hay sao?
Tang Lê trả lời một cách qua loa lấy lệ: “Gần đây cháu cũng đang bận học nên chưa có thời gian hỏi thăm cậu mợ.”
“Mợ hiểu mà, đi học cấp ba ở thành phố lớn chắc hẳn sẽ rất mệt.” Quế Tú Viện quay đầu nhìn chồng mình ở phòng bếp đang cặm cụi nấu ăn: “Hôm nay mợ với cậu cháu trở về nhà, nghe thấy bà ngoại cháu nói cháu bây giờ sống rất tốt, chúng ta cũng yên tâm rồi.”
Vẫn còn chưa nói đến chuyện chính, Tang Lê quay lại nhìn Dụ Niệm Niệm nghĩ bọn họ chắc là đã đợi cô rất lâu rồi, không kiên nhẫn hỏi: “Mợ, cháu đang đi chơi với bạn, có chuyện gì để cháu trở về nhà rồi nói sau nhé?”
Quế Tú Viện cười cười vội nói có chuyện rất gấp: “Chuyện là, thực ra mợ đúng là có chuyện muốn nhờ cháu. Mợ nghe nói dì Tống rất yêu thương cháu, cho cháu đi học ăn ở, còn cho thêm rất nhiều tiền?”
Tang Lê nhíu mày: “Thế mợ muốn gì?”
Quế Tú Viện ý cười càng sâu: “Là như thế này, thằng Khải nhà mợ học hành chẳng ra làm sao, có lẽ là không đậu được cấp ba. Nó nói là muốn đi học đàn dương cầm, tham gia cuộc thi âm nhạc gì đó. Những cái này tốn rất nhiều tiền, nhà mợ cũng không có nhiều như vậy, cháu xem…”
Tang Lê thật sự không nghe nổi nữa: “Ý của mợ là muốn cháu bỏ ra số tiền này sao?”
“Ôi, cháu yêu à, nếu không phải đến bước đường cùng sao mợ lại mượn cháu chứ?“
Suy tính trong lòng dường như bị Tang Lê nhìn thấu, nhưng Quế Tú Viện vẫn bình tĩnh đứng dậy đi ra phía sau vườn nói chuyện tiếp, trên mặt hớn hở: “Mợ biết là cháu không có tiền nhưng nhà họ Quảng không phải có rất nhiều tiền sao? Cháu lấy một chút gửi về đây cho cậu mợ, bọn họ cũng sẽ không nói gì đâu.”
Tang Lê không ngờ rằng Quế Tú Viện có thể vô liêm sỉ tới mức đưa ra yêu cầu như thế, ngay lập tức từ chối: “Dì Tống đón cháu đến Vân Lăng ăn học, cháu đã thấy ngại lắm rồi. Nhưng những đồng tiền đó cũng không phải của cháu, hơn nữa năm sau vẫn còn kỳ thi vào cấp ba, Khải Khải vẫn có thể thi được. Còn cuộc thi âm nhạc kia cũng thật phí tiền, cháu không giúp được cũng không có trách nhiệm phải giúp mợ.”
Tang Lê từ chối không chút do dự, phá vỡ hoàn toàn ảo tưởng của Quế Tú Viện. Bà ta không nghĩ tới kế hoạch hoàn hảo như vậy lại vẫn bị Tang Lê từ chối, nét cười trên mặt biến mất, khó chịu mắng mỏ:
“Sao mày có thể nói như vậy được chứ? Cái gì gọi là không có trách nhiệm? Từ trước tới giờ mày đã ở nhà của ai, ăn ở nhà ai, là ai vất vả nuôi mày trưởng thành? Giờ đến Vân Lăng rồi mày liền trở mặt không nhận người thân đúng không?”
Ở phía xa, tiếng gọi của Dụ Niệm Niệm vọng tới: “Lê Lê, cậu xong chưa, mau đến đây đi.”
Tang Lê thấy Dụ Niệm Niệm đang giục mình, trong lòng dâng trào cảm xúc bối rối và chua xót, quay lại nói với người ở đầu dây bên kia: “Mợ đừng nghĩ đến việc đòi tiền từ cháu nữa. Số tiền này cháu không thể đưa cho mợ. Mợ bảo rằng bản thân là người nuôi cháu lớn lên, nhưng thật ra cháu toàn dùng tiền của mẹ cháu để lại. Ngay cả tiền điện nước trong nhà cũng đều là dùng tiền của hai mẹ con cháu. Dù cho là một đồng cho cháu, mợ cũng muốn tính toán phải không?”
Hồi trước, Tang Lê ở nhà cậu mợ luôn phải ở trong một căn phòng nhỏ cũng không có không gian riêng tư của mình. Mùa hè không có nổi một cái quạt đều phải quạt tay. Lúc đó, Tang Tĩnh, mẹ của cô còn chu cấp phí sinh hoạt về, nhưng người mợ này chưa từng lấy tiền này để mua đồ cho Tang Lê, cơ bản đều chỉ để dành cho Khải Khải. Cô luôn là người thừa trong ngôi nhà đó, hơn nữa còn phải làm việc quần quật suốt ngày.
Rất nhiều chuyện cô không có nói với mẹ, bởi vì sợ mẹ sẽ cãi nhau với mợ, rồi khi mẹ đi, mợ sẽ đối xử với Tang Lê càng tệ bạc hơn. Tang Lê thường xuyên bị mắng chửi cho dù chỉ nói sai có một câu hay làm sai chuyện gì đó. Cô sẽ bị phạt không được ăn cơm mà phải đứng cạnh bàn ăn nhìn cả nhà họ ăn uống vui vẻ.
Còn có rất nhiều chuyện, cô cũng không muốn nhớ lại nữa.
Quế Tú Viện nghe vậy tức giận đầy bụng, không ngờ Tang Lê dám hỗn láo như thế: “Bây giờ mày đi học ở Vân Lăng rồi, cánh cứng rồi nên nói năng với tao vô lễ như vậy đúng không hả?”
Tang Lê nghẹn ngào: “Những điều cháu nói không phải đều là sự thật sao?”
“Đúng là mẹ mày cho tao tiền nuôi mày, nhưng ở cái vùng núi hoang dã này, số tiền đó có thể lớn đến mức nào chứ? Với mấy đồng bạc đó, mày nghĩ là mày sẽ sống nổi sao? Mày đừng quên ai là người đưa mày đến thành phố, cho mày chỗ ăn ở rồi còn được đi học. Không có tao, mày chắc chắn phải ở chỗ khỉ ho cò gáy này cả đời. Mày đúng là cái đồ vô ơn..”
Quế Tú Viện đã hoàn toàn thay đổi thái độ, lộ ra bản mặt thật của bà ta, chửi ổng lên:
“Tang Lê, mày đừng nghĩ rằng tao không biết, bây giờ mày được ở nhà lầu xe sang, ở Vân Lăng có người chăm sóc, mới mấy ngày đã quên luôn bọn tao rồi, đối xử với nhà tao thì lạnh nhạt nhưng với bà ngoại mày thì lại chu cấp đầy đủ quá nhỉ? Lúc trước mắt tao đúng là mù rồi mới cho mày ở nhà tao, để tao chống mắt lên xem mày sẽ làm được gì? Đọc cho nhiều sách vở vào cũng chỉ là cái loại nghèo kiết xác, loại nghèo hèn mạt hạng mà thôi…”
Quế Tú Viện điên cuồng chửi rủa, lúc này khuôn mặt của Tang Lê đã trắng bệch, hốc mắt đã rơm rớm nước mắt.
Ở bên kia.
Quảng Dã đi mua nước về, hòa vào đoàn người đang xếp hàng, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt vẫn luôn chú ý động tĩnh của Tang Lê nơi gốc cây, nghi hoặc hỏi: “Lê Lê gọi cho ai mà lâu thế nhỉ? Sắp đến lượt chúng ta rồi.”
Nhiếp Văn buồn bực: “Các cậu qua đó gọi đi.”
Quảng Dã hướng về phía cô gái, nhận lời: “Các cậu xếp hàng trước, tôi đi gọi cậu ấy.”
Quảng Dã đến sau lưng Tang Lê, nhẹ giọng gọi: “Còn chưa gọi xong sao, cậu có định đi về hay không đấy?”
Lời còn chưa dứt liền nghe thấy âm thanh run rẩy của Tang Lê:
“Mợ có chửi cháu như thế nào cũng không sao cả, dù sao cháu cũng đã nói rõ ràng rồi, số tiền này cháu tuyệt đối sẽ không đưa cho mợ đâu, mợ đừng có tơ tưởng đến nữa.”
Tang Lê cúp điện thoại, quay người lại. Quảng Dã ngỡ ngàng khi nhìn thấy đôi mắt Tang Lê đã ướt nhòe, khuôn mặt tái nhợt.
Quảng Dã đột nhiên ngừng lại.
Tang Lê nghe thấy có tiếng gọi mình, quay đầu nhìn người đến là Quảng Dã liền ngẩn người, nhanh chóng hạ mắt xuống rồi vội lau đi vài giọt nước mắt, gượng gạo mở miệng: “Xin lỗi, hồi nãy mìnhđang bận chút chuyện. Chúng ta mau chóng trở về thôi.”
Tang Lê vừa đi được hai bước, bàn tay đã bị nắm lấy, âm thanh khàn khàn đầy từ tính của Quảng Dã vang lên nơi đỉnh đầu:
“Cậu cảm thấy dáng vẻ cậu bây giờ có thể qua đó sao?”
Tang Lê nghẹn lời. Quảng Dã lấy điện thoại ra gọi cho đám Nhiếp Văn: “Bên này đang xảy ra chút chuyện…Các cậu chờ chút.”
Tang Lê hơi ngước mắt, thấy bóng lưng cao lớn của Quảng Dã che chắn trước mặt cô, che khuất tầm nhìn của những du khách xung quanh.
Cuộc gọi kết thúc, Quảng Dã quay đầu nhìn cô: “Đừng đi đâu cả, lại đây với tôi.”
Cậu đưa cô đến một nơi ít người qua lại, hầu như không có khách du lịch.
Quảng Dã ngồi sang một bên rồi đưa cho cô bịch khăn giấy.
“Cảm ơn cậu.” Tang Lê nhẹ nhàng đáp.
Quảng Dã nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, trong lòng chợt cảm thấy nặng nề như treo sẵn một tảng đá, cậu cau mày hỏi: “Tôi đi qua bên kia, cậu ở đây một lát đi.”
Tang Lê hơi giật mình khi nghe thấy giọng nói khàn khàn của cậu: “Tôi ở ngay đây thôi, hãy gọi tôi bất cứ khi nào cậu cần.”