Một đám người chen chúc nhau, Tang Lê cũng bối rối đến nỗi đầu như muốn nổ tung ra. Cuối cùng cũng từ chối hết những người hỏi xin số điện thoại của mình, lại từ chối nước do Ốc Thiệu Huy đưa tới.
Vốn dĩ cô định từ chối luôn cả Lư Hạ Dương nhưng cậu ta nhanh chóng đáp lại với tư cách là lớp trưởng, cậu ta có trách nhiệm phải chăm sóc Tang Lê, rồi quay sang bảo đám người Dụ Niệm Niệm cùng cô ra ngoài sân đi dạo.
Cuối cùng, Ốc Thiệu Huy đành phải cầm chai nước trên tay quay trở lại khán đài. Còn chưa kịp ngồi xuống đã được đám anh em chào đón bằng một nụ cười trêu chọc:
“Ốc Tử, cậu không phải là một tay tán gái lão luyện hay sao? Hóa ra cũng có một ngày phải chịu thua à? Hahaha…”
“Thôi không sao đâu Ốc Tử, thất bại là mẹ thành công mà. À không, đây phải là bà ngoại của thành công chứ nhỉ? Hahaha.”
“Ốc Tử, cậu cũng đừng buồn nữa, lại đây anh lau nước mắt cho nào..”
Ốc Thiệu Huy tức giận ném đồ uống qua:
“Các cậu đừng nói nữa có được không hả?”
Mấy người đi qua khán đài trở về lớp, thấy Quảng Dã đang ở bên trong chơi điện thoại. Nhiếp Văn không nhịn được cười mà gọi:
“Này, vừa nãy cậu cũng nhìn thấy rồi đúng không? Ốc Tử mang nước đến cho Tang Lê nhưng bị cậu ấy từ chối rồi, hahaha…”
Ốc Thiệu Huy buồn rầu ngồi xuống cạnh Quảng Dã, khóc:
“A Dã à, Cậu có thân với Tang Lê không? Tính tình cậu ấy thế nào? Nhìn qua cậu ấy trông rất dịu dàng thế mà khi tiếp xúc lại quá lạnh lùng đi. Tôi quan tâm đến cậu ấy như vậy mà cậu ấy cũng không thèm nhìn tôi một cái.”
Quảng Dã nhấc mắt nhìn cậu ta một cái, từ tốn trả lời:
“Đối với cậu điều này không phải là rất bình thường hay sao?”
“A Dã, sao cậu có thể quá đáng như vậy chứ, chúng ta không phải bạn bè hay sao?”
Nhiếp Văn cầm một chai nước lên, ngồi xuống bên cạnh Ốc Thiệu Huy, cười đến nỗi quai hàm đều muốn lệch, nhẹ giọng an ủi:
“Ốc Tử, tôi nghĩ cậu hãy quên Tang Lê đi, trên đời này thiếu gì những cô gái xinh đẹp, đâu nhất định phải là Tang Lê chứ? Hơn nữa cậu ấy cũng không có quan tâm đến cậu, nếu còn tiếp tục e là chỉ rước thêm rắc rối thôi.”
Ốc Thiệu Huy nghe vậy cười tự giễu:
“Không thể yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên thì vẫn có thể từ từ vun đắp, bồi dưỡng cảm tình mà. Chỉ là Tang Lê chưa nhìn thấy điểm tốt của tôi thôi. Chỉ cần cậu ấy chịu để ý đến tôi chắc chắn cũng sẽ sớm thích tôi.”
Người bên cạnh cười khẩy:
“Đừng khiến tôi khinh thường cậu…”
Trương Bác Dương cũng an ủi:
“Ốc Tử, tôi thấy….Tang Lê vốn là một người tốt như vậy, rất khó để nhìn trúng cậu. Thành tích học tập của cậu ấy rất tốt, tính cách cũng tốt. Một cô gái tính tình ôn..ôn hòa như vậy…”
Nhiếp Văn đồng tình:
“Bác Dương nói đúng đó. Cậu không nhìn thấy vừa rồi Tang Lê đều đã đuổi hết đám nam sinh đi, chỉ còn Hạ Dương ở lại thôi sao?”
“Đừng nhắc đến cậu ta trước mặt tôi. Tên lớp trưởng đó thật khiến người khác khó chịu. Cậu ta nghĩ mình là ai mà không cho tôi đưa nước cho Tang Lê chứ?”
Nhiếp Văn tiếp lời:
“Cậu cảm thấy cậu ta rất phiền, nhưng có khi Tang Lê lại có hào cảm với người ta đó. Hai người bọn họ là bạn cùng lớp, ngày thường cùng nhau lên lớp. Ngày ngày gần gũi như vậy, hai người họ cũng có thể cùng nhau nói về việc học hành, cùng chia sẻ kiến thức với nhau. Nhưng nếu là cậu, cậu sẽ nói gì với Tang Lê đây? Nói về trò chơi, về bóng rổ… hay cũng như Lư Hạ Dương nói về hàm số, về hình học? Cậu có hiểu những thứ đó không?”
“Tôi…” Ốc Thiệu Huy không thể phản bác.
Cậu ta thật sự là không biết nói gì với Tang Lê thật.
Những người khác cũng góp vào vài câu khuyên nhủ:
“Học sinh giỏi thường thu hút lẫn nhau. Thôi bỏ đi, Ốc Tử, người ta với cậu là không thể. Người như Tang Lê xứng đáng ở trong thế giới của học sinh giỏi thôi…”
Khi mọi người đang trò chuyện, âm thanh cứ thế nhảy vào tai Quảng Dã.
Chơi xong mấy ván game, Quảng Dã ném chiếc điện thoại lên bàn, trong mắt hiện lên sự khó hiểu.
…
Bên kia, phía dưới gốc cây, không khí oi bức bên ngoài cũng bị chặn lại đôi phần. Tang Lê nghỉ ngơi được một lát, Lư Hạ Dương cúi đầu nhìn cô, hỏi:
“Tang Lê, cậu thấy khỏe hơn chút nào không?”
Tang Lê gật đầu:
“Cũng đỡ hơn nhiều rồi.”
Mặc dù từ nhỏ cô đã thường xuyên chạy lên núi, nhưng thời gian gần đây Tang Lê bận rộn tập luyện cho lễ khai mạc nên thời gian tập chạy cũng giảm đi. Bây giờ, với cô mà nói, chạy 800 mét có vẻ là đã quá sức rồi.
“Tối nay trở về hãy xoa bóp chân và mát xa chút, nếu không ngày mai cậu không thể tiếp tục được đâu.”
“Ừ.”
Khi họ đi qua căng tin, Lư Hạ Dương nói rằng đi vào mua nước cho các cô, ba cô gái cứ như vậy đợi ở ngoài cửa.
“Lê Lê, sau buổi lễ khai mạc hôm đó cậu đã trở nên nổi tiếng rồi đấy. Bây giờ có rất nhiều người muốn theo đuổi cậu.” Dụ Niệm Niệm huých nhẹ vào vai Tang Lê, nở nụ cười xấu xa.
Tang Lê nghe vậy, suy nghĩ một chút liền cảm thấy thật đau đầu.
Hồi nãy không hiểu tại sao một đám nam sinh lại vây quanh lại chỗ cô khiến cho tâm trí vốn đang rối bời của cô lại càng lo lắng hơn. Khi đó Tang Lê còn ước rằng mình có thể ngất xỉu ngay lập tức.
Điên rồi, tất cả đều điên rồi…..
“Mình nghĩ tên Ốc Thiệu Huy kia chắc hẳn là thích cậu nên mới mang nước đến cho cậu. Nhưng mà Lê Lê à, sao mình cảm thấy lớp trưởng của chúng ta cũng nhìn trúng cậu rồi chứ?”
Lữ Nguyệt ở một bên cũng chen vào: “Đúng vậy nha, vừa rồi cậu ấy hình như còn rất lo lắng cho cậu đó.”
“Không như các cậu nghĩ đâu. Đó là do cậu ấy là lớp trưởng chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình thôi.”
Tang Lê không muốn hai người họ suy nghĩ lung tung, càng sợ mọi người trong trường sẽ dấy lên tin đồn nào đó.
Dụ Niệm Niệm cười lớn:
“Lê Lê à, cậu vừa xinh đẹp lại học giỏi, khiến người ta yêu thích là điều bình thường, cậu có niềm tin vào chính mình chút đi chứ.”
“Niệm Niệm….”
Tang Lê nổi giận đến nỗi đưa tay đánh Dụ Niệm Niệm, cô nàng mỉm cười nhanh chóng trốn ra sau lưng Lữ Nguyệt.
Rất nhanh sau đó, Lư Hạ Dương cũng đã mua xong nước, bước ra khỏi căng tin. Ba cô gái giả vờ như không có chuyện gì, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Bốn người trở về lớp. Lúc này, những nam sinh lớp khác đã rời đi, chỉ còn lại Nhiếp Văn, Trương Bác Dương và người kia.
Tang Lê nhìn sang thấy Quảng Dã đang ngồi trên ghế, mặc bộ quần áo màu đen, chân đi đôi giày màu đỏ, các đường nét của khuôn mặt càng thêm nổi bật. Cả người cậu toát lên khí chất mạnh mẽ.
Nhiếp Văn thấy ba cô gái trở lại, vô cùng hào hứng nói: “Các cậu về rồi sao, Tang Lê cậu giành được hạng thứ tư trong nội dung chạy 800 mét đó, thật sự rất giỏi.”
Tròng mắt Tang Lê khẽ đảo, cô chợt bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã cũng đang nhìn về phía này.
Cô quay người, ngại ngùng mà đáp lại. Lư Hạ Dương kéo chiếc ghế nhựa về phía Tang Lê: “Tang Lê, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Cậu ấy đặt lên bàn một túi đồ rất to, gọi thêm Lữ Nguyệt và Dụ Niệm Niệm tới. Rồi đưa cho Tang Lê một chai nước ngọt vị vải:
“Cậu uống đi.”
“Cảm ơn.”
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đi đến, nhìn đồ uống trong túi hỏi: “Sao ở đây chỉ có một chai nước vị vải thôi?”
Tang Lê nghe nói cũng ngẩng đầu lên nhìn Dụ Niệm Niệm, Lư Hạ Dương mỉm cười giải thích:
“Vậy cậu có muốn uống không? Tôi đi mua cho cậu.”
Dụ Niệm Niệm đáp lại với bộ dạng đầy ẩn ý: “Không cần đâu, bọn tôi uống nước khác cũng được.”
Quảng Dã liếc nhìn túi đồ rồi lại tiếp tục cúi đầu dán mắt vào màn hình điện thoại.
Lư Hạ Dương bảo rằng có việc, rồi rời đi trước. Tang Lê đang thưởng thức chai nước ngọt thì nghe thấy giọng nói của Nhiếp Văn:
“Tang Lê, lớp trưởng hình như rất quan tâm đến cậu đấy nhỉ?”
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt ngồi bên cạnh thấy thế cười lớn. Tang Lê vội vàng giải thích: “Không có đâu, lớp trưởng đều đối xử như vậy với mọi người mà.”
Trong khi mấy người bên này đang mải mê nói chuyện, Tang Lê ngẩng đầu tìm kiếm khuôn mặt của Quảng Dã thì thấy cậu vẫn đang nhìn điện thoại như cũ, tựa như không hề nghe thấy cuộc nói chuyện.
Cô chậm rãi thu hồi ánh mắt. Một lúc sau, trên sân lại tiếp tục thi đấu, mọi người cũng tập trung xem nên không còn thảo luận vấn đề này nữa.
–
Buổi chiều cuối cùng của đại hội thể thao, phần thi cá nhân của lớp 8 chỉ còn lại mình Quảng Dã.
Khi trận đấu bắt đầu, rất nhiều người đã tập trung ở đây. Hầu như tất cả học sinh của lớp 8 đều có mặt để cổ vũ cho Quảng Dã.
Tiếng súng báo hiệu vang lên, các vận động viên lao khỏi điểm xuất phát như một cơn lốc, nhanh chóng tăng tốc, càng nỗ lực hơn vòng thi trước như là một cách để phát tiết cảm xúc.
Cuối cùng, thân ảnh Quảng Dã tựa như một cơn gió chạy qua vạch đích, xuất sắc giành được chức quán quân và lập ra kỉ lục mới.
Học sinh trên khán đài học sinh cùng nhau hô vang chiến thắng.
Mọi người ai ai cũng có thể cảm nhận được hôm nay Quảng Dã thật sự rất “điên”. Có lẽ vì cậu đã tập luyện rất chăm chỉ cho trận thi đấu cá nhân cuối cùng ở trường trung học.
Sau trận đấu, số lượng nữ sinh thích cậu lại càng tăng lên rất nhiều.
Đối với lớp 8 mà nói, chiến thắng của Quảng Dã đã khiến cho số điểm của lớp tăng lên rất cao. Tuy rằng không chỉ có mỗi Quảng Dã mà trong lớp 8 cũng còn nhiều cá nhân khác đóng góp cho thành tích chung của lớp. Chẳng hạn như Từ Hạo cũng giành được hạng ba ở nội dung 100 mét nam và vô địch 400 mét nam.
Ở buổi thi đấu đồng đội chiều nay, lớp 8 đã giành vị trí thứ nhất ở nội dung tiếp sức nam và hạng ba tiếp sức nữ, giữ vững danh hiệu vô địch đồng đội cấp cao.
Vào buổi tối, mặt trời đã khuất dạng, lễ bế mạc được tổ chức trên sân khấu.
Với tư cách là đội trưởng đội thể dục, Quảng Dã lên sân khấu nhận giải đồng đội. Ngoài ra, cậu còn nhận được giải vận động viên xuất sắc nhất trong kì đại hội này.
Nam sinh với đôi lông mày đen, vẻ ngoài điển trai đang hiên ngang đứng nơi bục vinh danh để nhận bằng khen và huân chương kỉ niệm từ ban giám hiệu nhà trường.
Ở hàng ghế cuối cùng, Từ Hạo nghe tiếng reo hò cổ vũ của bên nữ sinh mà lặng lẽ thở dài:
“Nhìn các cậu kìa, đúng là một đám mê trai…”
Cô gái bên cạnh cười đáp:
“Từ Hạo, nếu cậu có thể giành được giải vận động viên xuất sắc nhất chúng tôi cũng sẽ cổ vũ cho cậu như thế.”
Từ Hạo thấy thế thì do dự: “Tôi thừa nhận là tôi không thể giành được cái giải đó. Nhưng giải thưởng này cũng chỉ là đồ bỏ đi không có tác dụng thôi, vì chúng ta năm nay cuối cấp rồi, việc học mới là quan trọng hơn cả.”
Dù Quảng Dã ở phương diện này có tài giỏi đến đâu cũng không thể thoát khỏi cái mác học sinh kém cỏi, suốt ngày đội sổ.
Cô gái bên cạnh cười lạnh: “Cậu đây là đang ghen tị với người ta chứ gì.”
“Tôi không có, thật là khó chịu. Hạ Dương cậu thấy tôi nói có đúng không?” Từ Hạo quay xuống hỏi Lư Hạ Dương phía sau.
Lư Hạ Dương nhìn nam sinh đang đứng trên sân khấu, ánh mắt vô cảm, vài giây sau mới mở miệng: “Cậu ta cũng rất tốt.”
Trên sân khấu, Quảng Dã chụp ảnh cùng các thầy cô xong cũng bước xuống khỏi bục.
Cậu đưa tờ giấy khen cho thầy Bạch Nam, thầy Bạch Nam mỉm cười trêu chọc:
“Lúc đầu em nói tôi chuẩn bị tinh thần cho tốt. Cái chuẩn bị mà em nói chính là giải nhất này sao?”
Quảng Dã: “Đây là thu hoạch ngoài mong đợi thôi.”
“Đây không phải may mắn, đó là thực lực, là bản lĩnh của em.”
Hai người đứng sau cánh gà, Quảng Dã lười biếng dựa vào tường, trong đầu đang nghĩ tới điều gì đó, cười nhạt:
“Không thể tin được, một cựu vận động viên bóng rổ cấp thành phố vậy mà lại cố ý khích tướng, còn muốn thách thức em thi đấu cá nhân chỉ vì muốn thắng thôi ư?”
Thầy Bạch Nam ngạc nhiên: “Làm sao em biết?”
“Thầy nghĩ rằng trên mạng còn thiếu những thứ đó hay sao?”
Thực ra, thầy Bạch Nam đánh bóng rổ rất giỏi, thầy từng tham gia đội bóng cấp thành phố. Thầy ấy bảo rằng, vì để thách đấu với Quảng Dã mà bản thân đã lên mạng tìm rất nhiều video về các trận đấu của Quảng Dã đồng thời còn nghiên cứu thói quen chơi bóng của cậu….. Đây gọi là “biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Thầy Bạch Nam cười nói:
“Thầy thừa nhận là thầy gian lận, nhưng đây chính là cách duy nhất để em đồng ý.”
“Thầy không sợ em sẽ cố ý thua sao?”
“Là một giáo viên, chẳng lẽ thầy không nên tin tưởng học sinh của mình sao?”
Ánh mắt Quảng Dã khẽ động.
Thầy Bạch Nam ngẩng đầu nhìn lên bức tường màu cam nhạt, cười nói: “Quảng Dã à, thầy rất hiểu em đấy. Em từng cãi nhau với người phụ trách căng tin về vấn đề an toàn vệ sinh, từng vì bạn bè bị người khác khinh thường mà đánh lại. Những hành vi đó tuy không tốt, nhưng nguyên nhân đều là do quan tâm đến mọi người xung quanh. Một người tốt hay xấu không thể chỉ đánh giá bằng điểm số hay thành tích. thực sự thì thầy nghĩ rằng em là một đứa trẻ rất có trách nhiệm.”
Mãi lúc lâu sau Quảng Dã mới mới đáp lại: “Thầy nói quá rồi, ngay từ đầu em thật sự không muốn tham gia chút nào.”
Tuy rằng sau đó, cậu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng và tận tâm hết sức cho màn trình diễn của lớp ở buổi khai mạc hôm ấy.
Thầy Bạch Nam mỉm cười nhìn cậu:
“Vì thế, thầy rất muốn biết trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì có thể khiến em từ không muốn làm đến việc nghĩ ra một kế hoạch hay như vậy?”
Quảng Dã chợt thoáng có một suy nghĩ, cậu không nói thêm gì nữa.
Các vận động viên sau đó được mời lên chụp ảnh lưu niệm, Quảng Dã quay trở lại sân khấu.
Kết thúc lễ trao giải, Quảng Dã cùng thầy Bạch Nam quay về lớp. Mọi người đều tập trung để được nhìn ngắm chiếc huy chương và cùng nhau ăn mừng rất hào hứng.
Tang Lê quay lại nhìn Quảng Dã rồi yên lặng đứng sang một bên.
Một lúc lâu sau, đám đông cũng dần giải tán, Tang Lê nhìn lên bục nơi Quảng Dã đang đứng, tò mò mà nhìn lén chiếc huy chương trong tay cậu.
Vài giây sau, chiếc huy chương vốn đang trong tay Quảng Dã đã xuất hiện trước mắt Tang Lê.
Tang Lê ngơ ngác cầm lấy, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc rất đỗi tự hào cùng vinh dự, nhìn chiếc huy chương rồi lẩm bẩm: “Huy chương này có phải là vàng thật hay không?”
Quảng Dã cười: “Cậu nghĩ hay quá nhỉ?”
Ngay cả Thế Vận Hội Olympic cũng không có chiếc huy chương nào được làm từ vàng nguyên chất, đây chỉ là hợp kim mà thôi. Tang Lê thở dài: “Nhưng huy chương này cũng rất có ý nghĩa. Nếu biết trước sẽ có huy chương kỉ niệm mình sẽ cố hết sức để lọt vào top 3 rồi.”
“Đúng ha, chạy xong mệt đến mức suýt ngất xỉu ra đó rồi sao cậu không cố thêm chút đi..?”
“….”
Cái người này có thể đừng suốt ngày mỉa mai người khác như vậy không?
Nhưng tại sao cậu lại biết tình huống khi chạy 800 mét của cô? Tang Lê giương mắt nhìn cậu, sau đó liền nghe thấy giọng điệu vui vẻ vang lên: “Huy chương cũng không phải thứ gì quan trọng, chỉ cần cậu có tham gia cuộc thi là được rồi.”
Những lời này nghe qua thật giống là đang an ủi, nhưng tại sao khi phát ra từ miệng của cậu lại có cảm giác giống như một học sinh đạt điểm cao đang an ủi học sinh kém vậy?…
Tang Lê ồ lên một tiếng rồi trả huy chương lại cho cậu.
Sau lễ bế mạc, thầy Bạch Nam tổ chức cho cả lớp chụp một bức ảnh tập thể ở sân khấu. Xong xuôi, thầy Bạch Nam bất ngờ thông báo:
“Tối nay tại nhà hàng Từ Phong trước cổng trường, lớp chúng ta sẽ ăn mừng chiến thắng nhé!”
“Ăn tối ạ?”
Mọi người nghe được thông báo đều vui vẻ reo hò, đều muốn tung hô thầy Bạch Nam lên tận trời.
Ai cũng nhanh chóng trở về chỗ ngồi thu dọn sách vở, vài bạn cán bộ lớp đã đi trước để gọi món. Trạm Thiến Tuyết lén đi tới chỗ thầy Bạch Nam: “Thưa thầy, em không đi đâu ạ.”
“Có chuyện gì sao?”
Cô ta nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Em nghĩ là không có gì vui cả.”
“Hiếm hoi lắm lớp chúng ta mới có buổi họp lớp, em lại là thành viên của lớp mình, nếu không bận gì sao em không đến?” Thầy Bạch Nam cười bảo: “Thầy rất hi vọng em sẽ tới.”
Trạm Thiến Tuyết nhìn ánh mắt của thầy Bạch Nam, đành gật đầu đồng ý.
Tang Lê, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đứng chờ ba người bọn Quảng Dã cùng đi. Hiện giờ, nhóm sáu người bọn họ hiện giờ ngày càng thân thiết hơn, đôi khi còn cùng nhau ăn cơm.
Mấy người liền tới nhà hàng. Thầy Bạch Nam đã đặt trước một phòng riêng lớn chứa được cả năm cái bàn to. Sau người bọn họ tiến vào, cả lớp hầu như đã đến hết.
Trương Bác Dương chỉ vào một chiếc bàn còn nhiều ghế trống: “Sáu người chúng ta đến ngồi ở bàn đấy đi.”
Nhiếp Văn trả lời: “Được.”
Ba chàng trai đi ngang qua, đúng lúc gặp Lư Hạ Dương đang sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người. Nhìn thấy Tang Lê liền chỉ vào một cái bàn toàn mấy bạn nữ: “Tang Lê, cậu với Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt qua đây ngồi đi.”
Tang Lê do dự giây lát rồi xua tay bảo: “Không cần đâu, bọn mình ngồi bàn bên kia.”
“Vậy cũng được…”
Ba cô gái đi tới cạnh, Nhiếp Văn thấy thế: “Tôi còn tưởng mấy cậu sẽ qua đó ngồi nữa chứ.”
Dụ Niệm Niệm hừ một tiếng: “Sao thế, chỗ này không chào đón bọn mình à?”
Trương Bác Dương vội vàng bảo không, nhắc họ ngồi xuống rồi tự giác lau bát đũa cho mọi người. Nhiếp Văn đề nghị: “Ngày mai là thứ bảy chúng ta ra ngoài chơi đi. Tôi nghe nói ở Hàng Đông và Châu Khê rất nhiều nơi thú vị còn có được trải nghiệm đi bè tre nữa đó.”
Vân Lăng ở Châu Khê vốn là địa điểm mới được đưa vào hoạt động ở vùng ngoại thành. Nhiếp Văn suốt ngày ăn chơi tự nhiên cũng sẽ biết đến. Dụ Niệm Niệm tò mò, rất hứng thú mà kéo tay Tang Lê cùng Lữ Nguyệt:
“Chúng ta đi chơi cùng nhau đi, được không?”
Lữ Nguyệt buồn bã: “Nhưng cuối tuần này có rất nhiều bài tập phải làm, không phải cậu lo lắng sẽ không làm kịp ư?”
“Không phải thế. Mấy ngày trong đại hội thể thao vừa rồi mình đã tranh thủ làm được khá nhiều rồi. Chúng ta chỉ đi chơi có nửa ngày thôi mà, đi chơi cũng là để cân bằng giữa học tập và vui chơi trong những ngày tháng cuối cấp này chứ.”
Tang Lê cười: “Hai ngày trước cậu mới tham gia xong đại hội thể thao mà.”
“Không phải chứ? Hai ngày nay nhất định mọi người đều rất mệt mỏi rồi đúng không? Hơn nữa từ sau Quốc Khánh chúng ta ngày nào cũng là ở kí túc xá làm bài tập, sớm đã chán ngấy rồi, một chút giải trí cũng không có. Lê Lê, chúng ta đi chơi nhé?”
Dụ Niệm Niệm cũng phụ họa, bèn ôm Tang Lê làm nũng, Tang Lê không nhịn được cười bèn đồng ý: “Được rồi, mình sẽ đi.”
Bình thường Tang Lê khá hướng nội, nhưng những lúc thế này cô vẫn là muốn đi chơi cùng bạn bè.
Dụ Niệm Niệm vui vẻ đi tới hỏi Lữ Nguyệt, Lữ Nguyệt đồng ý ngay nói rằng hôm nay quay về sẽ làm bài tập luôn. Trương Bác Dương tất nhiên cũng đồng ý nên cùng Nhiếp Văn hỏi Quảng Dã. Quảng Dã không đưa ra bất cứ ý kiến gì trong suốt cuộc trò chuyện của năm người còn lại, nhưng mọi người đều ngầm hiểu cậu đây là đã đồng ý rồi. Cho nên mấy người liền quyết định ngày mai sẽ đi Châu Khê.
Lại có thêm ba bạn nữa tới, sáu người điều chỉnh vị trí một chút, Tang Lê ngồi cạnh Quảng Dã. Một lúc sau, phục vụ đi vào thông báo món mà họ gọi hiện đang hết nguyên liệu, hỏi xem mọi người có muốn đổi sang món khác không.
Có người liền hỏi: “Ai là người gọi món thế? Mau đi đổi đi.”
Nhiếp Văn thêm lời: “Cậu muốn gọi thêm gì nữa không? Nhà hàng này cậu quen mà.”
“Quảng Dã, giúp chúng tôi gọi vài món ngon ngon nhé!”
Nghe mọi người đề nghị, Lư Hạ Dương nhìn Quảng Dã: “Vậy cậu đi đi.”
Quảng Dã cất điện thoại, mệt mỏi đứng dậy khỏi bàn, nhìn tờ thực đơn rồi quyết định gọi thêm hai món: “Lấy thêm một chiếc bánh cốt dừa nữa.”
“Được ạ.”
Mọi người đang ăn cơm, thầy Bạch Nam làm xong công việc ở trường cũng đã đến.
Cả lớp đã đông đủ, thầy Bạch Nam trước tiên nâng ly rượu:
“Chúc mừng chiến thắng của lớp chúng ta đã giành được vị trí quán quân trong buổi biểu diễn và huy chương vàng đại hội thể thao!”
Mọi người hào hứng cụng ly. Sau khi mọi người đã ngồi xuống, thầy Bạch Nam vẫn giữ nguyên tư thế: “Hôm nay là buổi tiệc chúc mừng, mỗi người trong lớp chúng ta đều rất đáng tự hào. Cả lớp đều tham gia lễ khai mạc đông đủ, không thiếu một ai. Cảm ơn các em đã dành thời gian luyện tập chăm chỉ. Các em thật tuyệt vời!”
Cả lớp cùng vỗ tay tự thưởng cho chính sự nỗ lực của mình.
Thầy Bạch Nam lại nói tiếp: “Trước tiên, chúng ta hãy thưởng cho Quảng Dã một tràng pháo tay. Người tổ chức lễ khai mạc và vận động viên xuất sắc nhất của lớp ta.”
“Đúng vậy, cậu thật giỏi.”
“Ây da, mấy ngày nay cậu thật là đẹp trai đó.”
Tiếng vỗ tay vang lê, Tang Lê nhìn sang người bên cạnh rồi cũng vỗ tay rất nhiệt tình.
Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Quảng Dã, thầy Bạch Nam càng cười to hơn: “Em như vậy đã rất giỏi rồi, nhưng sẽ hoàn hảo hơn nếu em cố gắng học hành chăm chỉ.”
“Ha ha ha ha…”
“Ngoài ra, chúng ta cần phải cảm ơn sáu diên viên trên sân khấu cũng như vũ công Tang Lê đã tập luyện rất chăm chỉ. Nhờ sự cố gắng của các em đã mang lại cho lớp chúng ta thành tích rất tốt.”
Mọi người vỗ tay reo hò: “Tang Lê nhảy rất đẹp đó!”
“Đúng vậy, chiếc váy mà cậu ấy mặc trong lễ khai mạc cũng rất đẹp. Tôi cũng không muốn chê bai lớp 12 đâu, nhưng lớp họ có Lâm Minh Yên thì sao chứ? Chẳng phải lớp chúng ta còn có Tang Lê sao? Chắc chắn sẽ không thể thua được.”
Tang Lê được mọi người khen đến nỗi hai má đã hồng như trái đào chín.
Thầy Bạch Nam cười: “Còn cả bạn Lữ Nguyệt nữa. Giọng hát của em đã mang lại cho lớp ta sự đặc biệt rất lớn. Tôi cũng đã gặp giáo viên âm nhạc của trường mình rồi, cô ấy đã rất bất ngờ khi lớp chúng ta có một nhân tố hát hay như vậy đấy.”
Nhiều ánh mắt khen ngợi lại đổ dồn về phía Lữ Nguyệt: “Lữ Nguyệt giỏi lắm! Lữ Nguyệt hát đi!”
Lữ Nguyệt nghe vậy càng ngại hơn, đành hát vang mấy câu, mọi người đều trầm trồ: “Cuộc thi Đệ Nhất Âm nhạc Trung Hoa năm sau nếu không có Lữ Nguyệt tham gia tôi sẽ không xem nữa đâu.”
Mọi người đều nhìn nhau mà cười. Thầy Bạch Nam sau đó lại khen đến những bạn tham gia thi đấu thể thao:
“Cảm ơn các em đã giúp lớp chúng ta giành được vinh dự, không cần quan trọng thứ hạng gì cả. Các em đều đã làm rất tốt. Còn có ủy viên ban thể thao Khang Hàng của chúng ta và mấy bạn cán bộ lớp Trịnh Hân đều vất vả mấy ngày nay rồi.”
Nói xong, thầy Bạch Nam nâng ly rượu, ánh mắt nhìn qua đám học sinh một lượt: “Thầy vừa mới chủ nhiệm lớp chúng ta chưa đến một tháng, nhưng thầy rất vui khi gặp được các em, được làm giáo viên của các em. Cảm ơn mọi người rất nhiều!”
Cả lớp đều hướng mắt về phía thầy, đáy mắt dâng lên cảm xúc, có người nhiệt tình đáp lại: “Thầy ơi, bọn em cũng rất vui khi gặp được thầy!”
“Đúng vậy…”
Nhiếp Văn đứng dậy: “Em cũng rất yêu mến thầy ạ, về sau bọn em gọi thầy là anh Nam nhé? Nào, tôi cảm thấy lớp chúng ta nên kính anh Nam một ly để thể hiện lòng biết ơn. Không có ý kiến của anh Nam thì chúng ta đâu có được những thành tích đó, lại làm sao có thể ngồi đây ăn mừng, đúng không mọi người?”
“Đúng thế, anh Nam à bọn em rất yêu quý thầy đó!”
Mọi người đồng loạt nâng chén thầy Bạch Nam mỉm cười:
“Chúng ta sẽ còn ở cùng nhau rất lâu, vẫn là câu nói kia của thầy, hy vọng mọi người đều tiến bộ để có thể đạt được kết quả tốt nghiệp tốt nhất.”
Nói xong, thầy Bạch Nam bảo mọi người bắt đầu dùng bữa. Trong phòng ăn vang lên từng tiếng chúc mừng, có người nâng cốc, có người hàn huyên. Rõ ràng rằng, sau buổi lễ khai mạc do Quảng Dã tổ chức, mọi người trong lớp đã đoàn kết, gắn bó hơn nhiều.
Tại bàn của Tang Lê, sáu người cùng nhau trò chuyện về những điều thú vị ở buổi diễn tập trước đó. Dụ Niệm Niệm như nghĩ tới điều gì, không khỏi tò mò mà hỏi Quảng Dã:
“Quảng Dã, sao lúc đó cậu lại để Nguyệt Nguyệt hát?”
Thầy Bạch Nam nói rằng để Lữ Nguyệt hát là ý tưởng của Quảng Dã, Nhiếp Văn cắn một miếng sườn rồi quay lại hiếu kì:
“Đúng vậy, tôi cũng rất muốn hỏi sao cậu biết được chuyện này? Lữ Nguyệt, là cậu bảo Quảng Dã đăng kí hả?”
Lữ Nguyệt lắc đầu: “Tôi là do thầy chủ nhiệm trực tiếp kêu đến.”
Dụ Niệm Niệm liền nói: “Nguyệt Nguyệt nhát gan như vậy hẳn sẽ không chủ động đi chứ?”
Quảng Dã giải thích: “Tôi tình cờ nghe qua Lữ Nguyệt hát một lần, nghĩ rằng cậu ấy có giọng hát rất hay nên đã mời cậu ấy đến hát.”
Khi đang học năm thứ hai trung học, một ngày nọ Quảng Dã đến lớp nghỉ trưa và tình cờ nghe thấy Lữ Nguyệt đang ngân nga. Lữ Nguyệt có một chất giọng rất dễ nhận ra vì thế Quảng Dã ghi nhớ tới tận bây giờ.
Lữ Nguyệt luôn ngại ngùng và tự ti trước mặt các bạn. Vậy nên sau sự kiện lần này, Quảng Dã cũng hi vọng mọi người sẽ nhìn thấy điểm tốt của cô, khiến cô bớt rụt rè hơn.
Lữ Nguyệt ngạc nhiên: “Tôi thậm chí còn không nhớ…”
“Điều đó chứng tỏ Quảng Dã cũng rất cẩn thận đi.” Dụ Niệm Niệm khen ngợi. “Mặc dù trong lễ khai mạc Quảng Dã chọn cậu chỉ là tình cờ nhưng không ngờ đó lại là người đã được ông trời định sẵn rồi. Nếu không nhờ Quảng Dã, lớp chúng ta sẽ không thể có được màn biểu diễn đặc sắc như vậy, phải không Lê Lê?”
Tang Lê tán thành, nhẹ nhàng gật đầu:
“Ừ, đây đều là công lao của Quảng Dã.”
Giọng nói dịu dàng trong trẻo của cô lọt vào tai Quảng Dã.
Quảng Dã nhìn cô, yết hầu khẽ động rồi nhanh chóng uống hết ly nước của mình.
Lúc này, Lư Hạ Dương cùng mấy bạn trong ban cán sự của lớp đi tới bàn của họ, mọi người vừa nói vừa cười, có mấy người đều chúc mừng Quảng Dã. Lư Hạ Dương nhìn Tang Lê:
“Tang Lê, mặc dù cậu mới chuyển đến lớp chúng ta, nhưng lần này thực sự cảm ơn cậu đồng ý làm người cầm cờ và tham gia đại hội thể thao. Cậu rất giỏi.”
Tang Lê sửng sốt mất vài giây rồi nhếch miệng: “Không có gì..”
Nhiếp Văn bên cạnh không khỏi trêu đùa: “Lớp trưởng à, cậu nói cứ như kiểu Tang Lê làm vì cậu thế? Cậu ấy là vì cả lớp chúng ta đó.”
Những người xung quanh bật cười:
“Sáng nay Tang Lê chạy 800 mét cậu cũng đến cổ vũ, giờ lại qua đây chúc mừng. Cậu đối xử với Tang Lê rất khác nha…”
“Ồ…”
Câu nói của Nhiếp Văn lập tức khiến không khí trở nên nóng hơn bao giờ hết, trong bàn bọn họ đã có người bắt đầu hô hào.
Lư Hạ Dương nhìn Tang Lê, khuôn mặt đã đỏ bừng dù chưa uống rượu: “Mọi người đừng đùa như vậy chứ. Tôi chỉ đến chúc mừng cậu ấy thôi.”
“Ây da, lớp trưởng của chúng ta cũng biết ngại sao?”
Mọi người cùng nhau đùa giỡn khiến trong lòng Tang Lê lo lắng vô cùng. Cô nắm lấy tay Dụ Niệm Niệm thì bắt gặp ánh mắt Quảng Dã nhìn sang từ lúc nào.
Trong khi mọi người uống rượu, Quảng Dã đứng dây, tiện tay cầm theo chiếc bật lửa.
Nhiếp Văn khó hiểu hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
“Đi hút thuốc.”
???
Quảng Dã vừa bước ra khỏi phòng thì Lư Hạ Dương và những người khác cũng lần lượt rời đi.
Đang ăn, Tang Lê túm lấy Dụ Niệm Niệm: “Đừng trêu mình nữa.”
Dụ Niệm Niệm cười: “Lê Lê, mình thật sự nghĩ rằng lớp trưởng thích cậu đấy. Thật ra, hai người cũng khá hợp nhau đó.”
“Đừng nói linh tinh, chúng tớ chỉ là bạn cùng lớp thôi.”
Dụ Niệm Niệm cũng biết Tang Lê không có ý gì với Lư Hạ Dương, sợ cô tức giận bèn gật đầu:
“Được rồi, sau này mình sẽ không nói gì nữa.”
“Ừm.”
“Lê Lê. ăn thử món này xem, rất ngon đấy…”
Tang Lê đang ăn thì nhìn thấy Lư Hạ Dương đi tới nói gì đó với thầy BN rồi quay sang nhìn cô ra hiệu. Tang Lê hiểu ý liền tạm biệt những người xung quanh, vì hai người họ phải tham gia lớp ôn toán cấp tốc.
Tang Lê cùng Lư Hạ Dương ra khỏi phòng ăn, đến trước cửa liền nghe thấy cậu ấy nói: “Tang Lê, đợi chút nha, tôi đi vệ sinh.”
“Được.”
Tang Lê đứng đó đợi, mở điện thoại ra thì thấy mười cuộc gọi nhỡ từ lão Trương.
Vừa định quay đầu lại thì nhìn thấy Quảng Dã từ hành lang đang đi đến.
Chàng thanh niên cao gần một mét chín, thậm chí trông có vẻ hơi chật chội trên lối đi, thân hình cao lớn, nơi lông mày hiện lên sự bá đạo.
Quảng Dã ngẩng đầu lên, thấy cô đang xách cặp thì tiến đến gần: “Đi đâu?”
Giọng cậu đã khàn đi rất nhiều sau khi hút thuốc.
Tang Lê cau mày khi ngửi thấy mùi thuốc lá xộc vào khoang mũi. Cô không biết tại sao cậu ấy lại ra ngoài hút thuốc mà không đi ăn cơm, nghiêm túc trả lời: “Tôi đi học lớp ôn toán cấp tốc.”
Cậu cụp mắt xuống nhìn cô:
“Lão Trương bảo là cậu không nghe điện thoại nên bảo tôi đến hỏi xem có chuyện gì không?”
“À, hồi nãy tôi tắt chuông nên không nghe thấy, để tôi gọi lại báo cho chú ấy biết.”
Đúng lúc này, giọng nói của Lư Hạ Dương vang lên:
“Tang Lê, đi thôi nào.”
Quảng Dã khẽ cau mày, nhìn thấy Lư Hạ Dương đang đi về phía này, đối phương cũng nhìn chằm chằm vào cậu.
Tang Lê ừ một tiếng rồi quay qua Quảng Dã: “Tôi đi trước nhé!”
Cô đang định rời đi thì bị một bàn tay ngăn lại. Người này không ai khác chính là Quảng Dã.
Cậu nhìn xuống cô gái xinh đẹp trước mắt, nghĩ tới vừa rồi Tống Thịnh Lan gọi điện cho mình, lười biếng nói:
“Khi nào lớp học cấp tốc của cậu kết thúc?”
“….”
Tang Lê: “Tám giờ, có chuyện gì sao?”
“Tang Lê à, cậu còn không đi nữa chúng ta sẽ muộn đấy.”
Giọng nói của Lư Hạ Dương ở bên cạnh xen vào.
Lư Hạ Dương nhìn chiếc đồng hồ rồi mỉm cười mang theo ý trêu đùa:
“Quảng Dã, việc Tang Lê học lớp ôn thi cấp tốc có liên quan gì đến cậu à? Sao cậu hỏi nhiều thế?”
Quảng Dã đứng trước mặt Tang Lê, đôi mắt ý vị sâu xa mà nhìn vào Lư Hạ Dương nói với giọng đầy khiêu khích: “Tối nay mẹ tôi nấu tổ yến cho Tang Lê nên gọi cậu ấy về sớm ăn.”
“Đến chuyện của nhà chúng tôi cũng phải đợi lớp trưởng cho phép hay sao?”