Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 12




Cuối cùng cũng giải quyết xong bữa tối, hai cô gái là Nhan Họa và Đàm Minh Thiên cùng thở phào nhẹ nhõm.

Rời khỏi tiệm mì, Nhan Họa chậm chạp đi sau cùng, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt buồn bực của Đàm Minh Thiên thì không khỏi sửng sốt, Đàm Minh Thiên cũng trùng hợp quay đầu nhìn cô, hai người bốn mắt gặp nhau, sau đó không hẹn mà cùng thở dài một cái.

Đàm Minh Thiên khoác vai cô, cười nói: “Thôi nào, khó có được một ngày thứ sáu, cố gắng mà tận hưởng đi, ngày mai lại phải ngồi nhà làm bài tập rồi. Đừng ủ rũ như vậy, thật không phù hợp với gương mặt ngây thơ của cậu chút nào.” Cô khẽ véo má Nhan Họa, da của cô bạn này mềm thật đó, véo mãi mà không chán.

Nhan Họa liếc mắt nhìn cô rồi nói: “Cậu là đại mỹ nhân, cũng đừng sầu não như thế nữa, cẩn thận từ nữ thần lại biến thành nữ thần kinh đó!”

“Cậu đi chết đi! Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!”

“Đúng vậy, vì mình có phải là miệng chó đâu!”

“Lẻo mép!”

Hai người đồng thời cười lên vui vẻ.

Ngay lập tức, phút giây sảng khoái bị người thứ ba chặn đứt, Âu Dương Cảnh to khỏe đi đến nói: “Hai người đẹp đi đằng sau cười nói gì thế, nói ra để bọn này vui cùng với nào. ”

“Đã nói thầm thì đương nhiên là không muốn để cho các cậu biết rồi!” Đàm Minh Thiên cười híp mắt trả lời, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.

Mấy cậu bạn đi đằng trước cùng quay đầu lại, Chu Dịch gào lên: “Thôi nào, các cậu cũng không thể núp ở đằng sau như thế được, nam nữ phối hợp làm việc mới không mệt, mau tới đây, có chuyện gì vui thì nói ra để mọi người cùng nhau cười nào!”

Chu Dịch và Trình Dương nhanh nhẹn chạy tới đẩy hai cô gái lên trên, chẳng qua chỉ là đẩy vai mà thôi, hai cô bạn cũng không có phản ứng gì, nhưng trái lại hai cậu con trai thì sung sướng trong lòng, đây là tiếp xúc thân mật đó có biết không, tối nay nhất định không được rửa tay!

Mấy người hỏi thế tại sao bọn họ suốt ngày kề vai bá cổ Đàn Tử Quỳnh mà lại không có cảm giác gì ư? Xin lỗi đi! Đó mà là con gái hả? Chẳng qua chỉ là một đứa con trai có dáng người hơi nhỏ và bộ ngực hơi lồi lên mà thôi!

Khó có dịp được cùng nhau đi dạo phố, nên đương nhiên là không thể chỉ ăn bát mì xong là về được, mấy người vừa đi vừa bàn xem nên chơi ở đâu, cuối cùng lại quay về chỗ đài phun nước, thấy cách đó không xa có một khu chơi game, Âu Dương Cảnh và Chu Dịch liền phấn khích thuyết phục mọi người, cuối cùng đồng ý tối nay sẽ tiêu tốn thời gian ở chỗ đó.

“Trước tiên phải nhắc trước, chỉ được chơi khoảng hai tiếng thôi!” Tô Trọng Tuấn cười nói, “Ở đây còn có ba bạn nữ, đều là con ngoan cả, chắc chắn ba mẹ sẽ không cho về muộn đâu!”

Đàm Minh Thiên cảm kích nhìn Tô Trọng Tuấn, tuy cậu ấy hơi mập, nhưng lại là người biết quan tâm, tỉ mỉ chu đáo hơn những bạn cùng tuổi rất nhiều, chẳng trách cậu ấy luôn được đánh giá cao trong lòng các bạn nữ, vì cô gái nào đi chơi cùng cậu ấy thì sẽ rất yên tâm.

Âu Dương Cảnh liếc nhìn Đàm Minh Thiên nữ tình ít nói, liền gật đầu đồng ý, những nam sinh khác cũng biết Tô Trọng Tuấn sợ bọn họ ham chơi quá mà không dứt ra được cho nên mới phải nhắc nhở trước, cũng gật đầu đồng ý ngay. Bây giờ bọn họ đã học lớp mười hai rồi, thời gian không có nhiều như hồi lớp mười hay lớp mười một, khó có cơ hội được ra ngoài thư giãn như hôm nay, nếu không đi ktv thì đi chơi điện tử với con gái cũng vui không kém.

Một nhóm người đi đổi xu để chơi game, Nhan Họa nhận lấy phần xu của mình từ tay Tô Trọng Tuấn, sau đó nhìn các thanh niên đang ầm ĩ náo loạn bên trong, không khỏi hoa cả mắt, cô thật sự không biết chơi mấy cái này.

“Ra nhảy một bài đi.” Đàn Tử Quỳnh đề nghị, “Coi như tập thể dục luôn.” So với Nhan Họa thì Đàn Tử Quỳnh khá quen thuộc chỗ này, cho nên có thể coi như cá gặp nước.

Lúc này Đàm Minh Thiên cũng nói: “Nhan Họa, cậu với mình chơi một ván đi, mình nhảy rất giỏi đó. ”

Một cô gái nữ tính bình thường sẽ rất cố gắng để giữ hình tượng, Đàm Minh Thiên có gia cảnh không tệ, hơn nữa lại bị gia đình quản rất chặt, từ bé đến lớn thật sự rất ít đến những nơi như thế này. Tuy nhiên một cô bé ngoan cũng có những phút muốn làm phản, đặc biệt là trong không khí náo nhiệt của Games City, ai đến cũng không thể kìm được sự hưng phấn.

“Được, chúng mình nhảy đôi nhé.” Nhan Họa vui vẻ nói, sau đó kéo cô đến khu vực nhảy, sảng khoái thả xu vào.

Cái này cũng không khác thảm khiêu vũ là mấy, cách chơi rất đơn giản, có thể tự chọn độ khó cho mình. Hai người nhảy từ bài đơn giản đến những bài có độ khó tăng dần, chân tay đồng loạt chuyển động, tập trung cảm nhận giai điệu và bắt kịp phương hướng, nếu đạp chân hay vung tay sai thì trên màn hình sẽ hiện thông báo nhắc nhở, nếu nhảy lỗi quá nhiều thì sẽ không thể qua cửa.

“Đi chơi đua xe đi!” Tô Trọng Tuấn khoác vai Âu Dương Cảnh đang đứng dán mắt vào con gái nhà người ta không chịu rời đi kia, dùng thể trọng của mình để ép cậu ấy lui ra.

“Bàn Tử! Tôi và cậu thề không đội trời chung!”

“Ha ha, không sao, tôi không để ý đâu!”

Các nam sinh quả nhiên là thích chơi các game 3D, lúc Nhan Họa và Đàm Minh Thiên chơi xong quay ra thì đã thấy cả đám túm tụm lại hò hét quanh chỗ game đua xe, Đàn Tử Quỳnh cũng không phải ngoại lệ.

Nhan Họa đứng nhìn một lúc rồi cùng Đàm Minh Thiên đi đến quầy bán nước tự động mua nước cho các bạn.

“Đàn Tử, uống chút nước đi! Là nước ép lê cậu thích đó.” Nhan Họa đặt chai nước ở bên cạnh Đàn Tử Quỳnh.

“Thanks cậu!”

Nhan Họa cười vỗ vai cô, sau đó lại đưa nước cho Tô Trọng Tuấn và Chu Dịch, trong tay vẫn còn một chai nữa, theo bản năng liền nhìn xem còn ai chưa có nước, chợt thấy ở khu gắp thú bông có một cậu nam sinh, mà bên cạnh cậu ta là một cô gái có vóc dáng mảnh khảnh.

Nhan Họa khẽ bóp chai nước trong tay, thì ra tin đồn hoa khôi khoa Văn thích Kỳ Trạch là có thật, đứng từ xa nhìn, trông hai người cực kỳ xứng đôi.

Nhan Họa lập tức quay đầu nhìn ra chỗ khác, vờ như không thấy gì, sau đó đi tới chỗ Đàn Tử Quỳnh xem cô chơi trò câu cá, đáng tiếc cô ấy có vẻ như không biết cách chơi thì phải.

“Đàn Tử, cố lên!”

“Ừ, nhất định chị đây sẽ làm được!” Đàn Tử Quỳnh cười hì hì ôm vai cô một cái rồi lại nhào vào trong trò chơi.

Không biết bao lâu sau, một giọng nói vang lên: “Ngốc, cậu đang tự hại mình đấy!”

Nhan Họa giật mình ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa là đụng phải khuôn mặt đang cúi xuống bên cạnh, theo bản năng liền đứng dịch sang một bên.

Đối phương có vẻ như không chú ý đến cô, chỉ liên tục chỉ tay vào màn hình chỉ đạo cách tấn công cho Đàn Tử Quỳnh, Đàn Tử Quỳnh cũng bắt đầu tiếp thu được, lập tức phản kích.

Thấy Đàn Tử Quỳnh đã biết cách chơi tốt hơn, Kỳ Trạch mới mỉm cười, sau đó rất tự nhiên quay sang nhìn Nhan Họa, hỏi: “Khát quá, cậu có nước không?”

Chẳng lẽ vừa rồi Đàm Minh Thiên không đưa cậu ấy nước à?

Mặc dù nghi ngờ nhưng Nhan Họa cũng không hỏi thẳng, tránh cho người ta lại suy nghĩ nhiều, cô bèn đưa chai nước đang cầm trong tay ra đưa cho hắn. Kỳ Trạch cũng không nhìn nhãn hiệu mà giơ lên uống luôn, sau đó lông mày lập tức nhăn lại, khuôn mặt tỏ vẻ đau khổ.

“Nước ô mai...” Hắn che miệng nói, thật vất vả mới nuốt xuống được ngụm nước, sau đó liền quay đầu trừng Nhan Họa.

Nhan Họa tỏ vẻ vô tội nhìn hắn, thì ra là hắn không thích uống nước ô mai, song khi thấy mặt hắn nhăn nhó khó chịu thì cô lại thấy rất hả hê, trong lòng thầm cười trộm, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc nói: “Thì ra cậu không thích uống nước ô mai, xin lỗi nhé, mình không biết. ”

“Không thích, chua chết đi được!” Kỳ Trạch ghét bỏ nói.

“Trái lại mình rất thích uống đồ chua, đặc biệt là nước làm từ quả thanh mai.” Nhan Họa vui vẻ nói: “Vừa giải khát lại vừa làm mát cơ thể nữa. ”

Đàn Tử Quỳnh đứng bên cạnh tuy đang bận rộn chơi nhưng vẫn chen vào nói: “Quê của A Họa có rất nhiều cây thanh mai, hàng năm mùa thanh mai kéo dài khoảng ba bốn tháng, ở đó cây thanh mai luôn được tưới bằng một nguồn nước ngọt rất đặc biệt, nếu được trực tiếp hái thanh mai rồi ăn luôn thì đúng là không còn gì bằng, chua chua ngọt ngọt... Trời ạ, mới nói thôi mà mình đã chảy nước miếng rồi, nhớ quá đi mất! Sang năm đến mùa thanh mai, chúng mình dành ra hai ngày để về quê cậu nhé!”

“Mình rất hoan nghênh!” Nhan Họa nở nụ cười chân thành.

“Nghe cũng hay đó, nếu có cơ hội... thì mình cũng muốn tới đó xem sao.” Kỳ Trạch ra vẻ suy nghĩ nói, mắt lại liếc nhìn gương mặt nhu thuận của Nhan Họa.

“Được, cùng đi đi! Càng đông càng vui mà!” Đàn Tử Quỳnh phấn khích nói: “Quê của Nhan Họa có nhiều trái cây lắm, còn có cả khế ngọt nữa đó, đến đó chắc chắn là cậu sẽ rất thích. ”

“Vậy thì nhất định mình phải đến chơi mới được!”

Nhan Họa: “... ”

Này, hai người coi tôi là không khí đấy à!

Thời gian trôi qua rất nhanh, đến chín rưỡi tối, mọi người cùng nhau ra khỏi khu vui chơi, đi lấy xe rồi tách nhau ra về, những nam sinh không có xe thì cùng nhau bắt xe bus, không đòi các bạn nữ đèo nữa.

Gió đêm phả vào mặt mát lạnh, Nhan Họa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Trời mới biết là tên Kỳ Trạch này phát bệnh thần kinh gì, lúc thì đi tới chỉ cho Đàn Tử Quỳnh cách chơi game, lúc lại yên tĩnh đứng bên cạnh, dựa vào cột lạnh nhạt quan sát khung cảnh náo nhiệt xung quanh, hại cô mất tự nhiên cực kỳ, may là lúc sau Đàm Minh Thiên đến góp vui, sau đó lại có thêm Âu Dương Cảnh, lúc đó cô mới thấy thoải mái hơn đôi chút.

Về đến nhà, hai bố mẹ cô đang ngồi xem TV, em trai Nhan Lãng thì đang ngồi máy tính chơi game, Nhan Họa chào bố mẹ rồi đi về phòng nghỉ ngơi.

23:00, Nhan Họa lên giường đi ngủ như mọi ngày.

Lúc cô mơ mơ màng màng khôi phục ý thức, cảm thấy ánh sáng có chút chói mắt, chẳng lẽ mẹ lại đem rèm cửa phòng cô kéo ra sao?

Nhan Họa cố gắng mở mắt ra, lập tức bắt gặp một đôi mắt to tròn đen láy đang nhìn mình.

Chủ nhân của cặp mắt to tròn kia đang áp khuôn mặt nhỏ bé của mình vào mặt cô, lúc thấy cô mở mắt thì liền nhào đến, kèm theo một tiếng kêu trong trẻo: “Mẹ ~~~~”

Nhan Họa: “... ”

Cái cái cái cái gì đây? Cô lại đang nằm mơ đó hả?