Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 18




“Hermes!”

Hai vị đại thần như hai mũi tên nhanh chóng bay thẳng lên trời xanh. Apollo gắt gao bay theo Hermes. Y quả không hổ là thần bay nhanh nhất thiên giới, đuổi như thế nào cũng đuổi không kịp, kêu như thế nào cũng không chịu ngừng.

Apollo trong lòng lo sợ bất an, ban đầu thầm nghĩ muốn nhìn thấy bộ dạng hổn hển của y, bù lại nổi khổ tương tư nhiều ngày hắn phải chịu đựng. Nhưng khi y xoay người lại liền nhìn thấy cặp mắt đau đớn kia, biết mình đã làm quá phận, trong lòng bỗng nhiên sinh ra hối hận.

“Hermes!”

Lại hô một tiếng, vẫn là không thèm để ý. Rơi vào đường cùng, Apollo phát ra một đạo kim quang (ánh sáng màu vàng) bắn về phía trước.

Hermes mắt chợt lóe, ánh sáng nọ xẹt ngang qua đầu, tốc độ phóng vừa rồi lập tức hoãn lại, Apollo liền đuổi theo.

“Hermes, ngươi không sao chứ?”

Apollo nhân cơ hội bắt lấy cánh tay y, đem y đưa vào trong một đám mây.

Hermes vứt cánh tay của Apollo ra, hung tợn trừng mắt hắn.

“Được rồi đừng nóng giận, ” Apollo dùng giọng nói ấm áp cùng lời lẽ nhỏ nhẹ lấy lòng y, “Vì cái loại nữ này không đáng đâu.”

“Nói như vậy, ta phải cám ơn thái dương thần giúp ta thấy rõ bộ mặt của nữ nhân kia?”

“Cho dù không phải ta, về sau cũng khó nói nàng sẽ toàn tâm toàn ý với ngươi.”

“Ha ha, nói chuyện thật dễ nghe! Ngươi đi quyến rũ nàng, làm nàng đá ta, chờ nàng quay đầu lại, ngươi lại đá nàng. Cứ như vậy, không chỉ có đả kích ta, người hờ hững với ngươi, lại có thể hung hăng trả thù tình địch của ngươi… Đây mới là mục đích thực sự ‘ngươi ra tay giúp ta’!”

“Không sai, ban đầu ta thật sự rất tức giận…”

Apollo nhớ tới chuyện này, trong lòng vẫn căm giận bất bình như ban đầu, “Ta đường đường là vị thần nhất giới, tại sao so ra kém một nữ tử thế gian? Rốt cuộc là ta có cái gì không tốt, làm cho ngươi xem nhẹ tình yêu của ta?”

“Không, thái dương thần điện hạ tôn kính, ngươi so với nữ tử thế gian kia mạnh hơn ngàn vạn lần. Ngươi toàn thân cao thấp, cả đến một cái lỗ chân lông đều thực hoàn mỹ! Đẹp đến mức ta cảm thấy bản thân không xứng đáng với ngươi! Ngươi có hậu cung ba nghìn mĩ nhân, còn có một đống nam lẫn nữ sùng bái mặc cho ngươi tùy ý lựa chọn. Làm ơn, ta cũng chỉ là một tên tiểu thần chạy chân, chỉ mong muốn theo đuổi một tình yêu bình thường mà thôi. Đại Thần giống như ngươi, ta trèo cao không nổi đâu!”

“Hermes!”

Tim Apollo giống như bị kim hung hăng đâm một cái, hắn nắm chặt hai tay vừa vội vừa tức nói: “Ta có khi nào ngạo mạn trước mặt ngươi chứ? Mấy ngày nay không nhìn thấy ngươi, ta không lúc nào không nhớ tới ngươi. Chẳng lẽ ngươi tuyệt không động tâm?!”

“Thật ngại quá, ta không quan tâm, thỉnh đem nhiệt tình của ngươi bố thí cho người nào cần đi!”

“Ta không tin! Ta không tin ngươi đối với ta một chút cảm tình cũng không có! Trừ phi ngươi nói ra lý do không thương ta, nếu không ta quyết không từ bỏ ý định!”

“Lý do?”

Hermes lạnh lùng cười, “Thật sự muốn nói?”

“Đúng! Ta rốt cuộc không tốt chỗ nào? Chỉ cần ngươi nói được, vô luận cái gì ta đều có thể sửa!”

“Tốt lắm, ta đây cũng rất rõ ràng mà nói cho ngươi biết, thái dương thần Apollo, ngươi là cái tên tự kỷ, ích kỷ, tự đại!”

Hermes tránh ra khỏi hai tay của Apollo, chỉ vào mũi hắn mở miệng liền mắng: “Thứ nhất: Tự Kỷ! Đừng tưởng ngươi là mặt trời nên toàn bộ thế giới đều phải chyện động quanh ngươi! Không sai, ngươi có bộ dạng anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong. Người thích ngươi xếp hàng từ trên trời xuống dưới đất. Ngươi chắc là cảm thấy người ta chỉ cần không bị mù liền sẽ coi trọng ngươi? Ngẫu nhiên gặp được một hai người không để ý tới ngươi, lòng tự trọng yếu ớt của ngươi liền chịu đả kích? Liền không thể không đem hắn nắm trong tay? Ta phi! Bổn thiếu gia không có hứng thú cùng ngươi chơi trò săn bắn này!

Thứ hai: Ích Kỷ! chỉ cần là chuyện ngươi thích làm, ngươi là có thể liễu lĩnh bất chấp hậu quả mà đi làm? Rõ ràng đã có một đoàn tình nhân như vậy, không lẽ còn không đủ? Ngươi trong thời điểm theo đuổi sự kích thích mới mẻ, có quan tâm đến cảm thụ của bọn họ hay không? Ngươi có biết mình đã có bao nhiêu tình nhân rồi không! Ngươi có nhớ tới tên của bọn họ sao! Trên lưng là một đống chuyện phong lưu không rõ ràng, còn dám tới quấy rầy ta? Lần này ta không may mắn gặp phải một nữ nhân lẳng lơ hay thay đổi liền bị ngươi tóm được, lần sau ta gặp một nữ nhân kiên trinh trung thành, ngươi có phải cũng muốn lấy biện pháp khác để chia rẽ chúng ta?!

Thứ Ba: Tự Đại! Ánh mắt của ngươi đã muốn mọc trên đỉnh đầu hay sao, cả khuyết điểm của mình cũng không nhìn thấy, còn phải nhờ ngoại nhân như ta vạch ra, đây không phải tự đại là cái gì?! Ngươi có còn cho là mình thật hoàn mĩ, không có một khuyết điểm nào hết không?! Ta van ngươi! Tiểu hài tử ba tuổi cũng biết, nơi nào có ánh sáng đi qua thì nơi đó luôn có bóng mờ! Làm phiền ngươi dành một chút thời gian làm kẻ ngốc đi tán gái mà hảo hảo mà tự tỉnh lại đi, không cần bị những lời ca ngợi hư vô cùng sự sùng bài cuồng nhiệt mà che đi đôi mắt!”

Apollo bị Hermes chỉ vào mũi, mắng đến phát đau, á khẩu không trả lời được đứng ở nơi đó, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Còn gì nữa không…”

Hermes một hơi tung ra hàng loạt trận pháo mắng một trận cho hả, ôm ngực thở hồng hộc: “Không có, tạm thời chỉ nghĩ được có nhiêu đó.”

Trên gương mặt đường hoàng của Apollo dần dần ảm đạm xuống, tinh quang đắc ý trong mắt dần dần trầm lại, cuối cùng chậm rãi cúi đầu: “Ngươi biết rõ bản tính của ta như vậy. Còn dám nói ngươi không thích ta?”

Hermes cũng trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía bên kia, hai người ngay trong tầng mây ngơ ngác sửng sốt rất lâu.

“Được rồi, ta thừa nhận, ta quả thật thích ngươi.”

Hermes rốt cục cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn vào Apollo, “Từ trường của ngươi thật sự quá mạnh. Cho dù ta cố trốn tránh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị ngươi hấp dẫn… Nhưng, ta sợ hãi. Ta sợ hãi trở thành tình nhân kế tiếp bị ngươi quên đi, ta không biết ngươi nhiệt tình với ta có thể kéo dài được bao lâu. Nếu có một ngày ngươi bỏ rơi ta đi tìm thú vui mới. Ta sợ ta chịu không nổi loại bi thống như vậy. Ngươi tựa như một con ngựa hoang tự do, ta không tin tưởng có thể nắm chắc được ngươi… Nếu như vậy, cũng chỉ có thể khống chế chính bản thân mình, khi sự tình còn chưa tới tình huống không thể cứu vãn, học cách rời xa ngươi.”

Hermes nói xong liền chuẩn bị bay đi, lại bị Apollo cầm lấy cổ tay: “Hermes…”

Lúc này đây, không hề bá đạo cũng không cường ngạnh, chỉ là nhẹ nhàng cầm lấy, một loại giữ lại đầy lưu luyến.

“Apollo, ” Hermes quay đầu lại, “Ngươi hẳn là chưa bao giờ bị suy sụp?”

“Không có…”

Apollo lắc lắc đầu, “Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là mục tiêu ta đã nhận định, sẽ dùng hết sức lực mà đi chinh phục, chưa bao giờ biết thất bại là cái gì.”

“Tốt lắm, liền để cho ta làm ngươi lần đầu tiên bị suy sụp đi. Trước khi ngươi không thể xác định có thật sự yêu ta hay không, thỉnh không cần lại đến tìm ta.”

Hermes thu tay về, gió mát thổi qua, đem y nâng lên bầu trời một lần nữa.

Apollo không tiếp tục đuổi theo, một mình đứng ở trong làn mây trôi nổi, nhìn kia bóng dáng nhẹ nhàng kia càng ngày càng xa hơn, thẳng đến y biến mất vào màn trời xanh thẳm.

……………………………………………..