Andrew cùng Tiamat bắt đầu chuyến du ngoạn của riêng mình, cả hai người cải trang một chút về ngoại hình sau đó bắt đầu đi đến Uruk. Đến Uruk, Tiamat như thiếu nữ hiếu kì ngắm lấy khắp nơi, người dân Uruk tưởng nhớ công lao của Andrew đã đứng ra nên các hình tượng điêu khắc bằng gỗ hay bằng đất nung cao hứng nhảy cẫng lên kéo hắn vào các gian hàng.
"Xin lỗi, có thể cho ta một cái cái này sao?"
"Cái này thế nào?"
Tiamat tựa hồ là lần đầu tiên nhìn thấy nhân loại xã hội, cho nên tựa như tiểu hài tử giống nhau ngây thơ ngó trái ngó phải. Nếu nhìn đến cùng Andrew có quan hệ đồ vật, liền sẽ quấn lấy Cloud giúp nàng mua, này ngắn ngủn một giờ, nàng trong tay liền nhiều rất nhiều cùng Andrew có quan hệ vật kỷ niệm. Andrew cũng vui vẻ trả tiền tận hưởng không khí ở bên cạnh Tiamat.
Andrew vì đứng ra thân là nhân loại lại đồng ý suất lĩnh thần linh của mình chiến đấu chống lại thần linh thần hệ Sumer nên nhân loại Uruk vô cùng sùng kính nên đã tạo ra rất nhiều vật kỉ niệm để tưởng nhớ dịp này mặc dù Andrew tự nhận mình không tốt đến thế.
Một lát sau Tiamat trên tay ôm đầy một đống lớn liên qua vật kỷ niệm của Andrew, Andrew liền giúp nàng cất vào trong không gian.
Cả hai không dừng lại Uruk bao lâu tiếp tục đến các nơi thành thị nhân loại khác, Thần Vực của chư thần Sumer cũng có nhiều thành bang khác nhưng trái tim của nó lại là Uruk mà thôi, nếu dựa theo tiến trình lịch sử thì babylon chính là nơi nổi bật thứ hai.
Cả hai cứ như vậy như 2 người lữ hành mà đi đến Babylon thành
Babylon thành vô cùng tráng lệ thu hút mọi người, cho dù Andrew cũng cảm giác được 1 tia hào hùng của nó, người dân Babylon cũng đã từng trải qua trận chiến Thần linh, sau khi biết được các Cũ thần đã chịu lật đổ bởi 1 vị Tân thần khác, họ cũng bắt đầu từ bỏ thờ phụng chư thần Sumer, các đền đài bị phá bỏ, một số Thần quan lệ thuộc thần điện chư thần Sumer bị người đứng đầu mượn cớ hoặc đày đi hoặc biếm làm nô lệ.
Andrew cùng Tiamat cũng không phản ứng gì, có thể các thần quan tư tế là vô tội nhưng lập trường của họ là có tội, hơn nữa đa số các tư tế cũng ỷ vào Thần quyền làm khó kẻ thống trị như Gilgamesh, nếu bây giờ có cơ hội đương nhiên phải trừ đi cho thống khoái.
Cả hai cứ vậy đến các khu chợ hay lễ hội thăm thú khắp nơi, Tiamat vẫn cứ hiếu kì trải nghiệm.
Bất quá có vẻ như số phận dẫn dắt hay vận mệnh dẫn lối, các đứa trẻ vui chơi trên đường phố tụ tập lại với nhau, bất quá một bé gái lại cách khá xa bọn họ, cô bé khác với mọi người trạc 8-9 tuổi, gương mặt ngũ quan tinh xảo đôi mắt lấp lánh như tinh không, đặc biệt đôi tai nhọn như Tinh linh một dạng, mái tóc dài tựa đêm đen xỏa ngang eo mặc một bộ váy trắng, một món đồ thường mặc của bình dân nhưng trên người cô bé lại khiến cô nổi bật hơn cả, diễn dịch rõ câu nói" Lụa đẹp vì người.".
Cô bé trong mắt mang đều ước ao được gia nhập chơi đùa nhưng không dám tiếp cận chỉ có thể đứng nhìn từ xa thu hút lấy Andrew. Cho dù còn nhỏ tuổi nhưng Andrew dám khẳng định sau khi lớn sẽ là một mĩ nhân bại hoại. Nhưng quan trọng nhất là Andrew có thể cảm nhận được nhàn nhạt thần tính trên người nàng.
Tiamat cũng chú ý đến cô bé như chịu cô độc cách biệt với thế giới một dạng nhìn chăm chú ánh mắt tràn đầy yêu thương. Đối với nàng mọi sinh mệnh đều là con nàng đều có quyền bình đẳng như nhau, không phân biệt là thần hay nhân loại.
Cô bé như lấy hết dũng khí một dạng hít sâu một hơi tiến lại gần những người bạn trạc tuổi mình, nhưng đón lấy là sự sợ hãi của những đứa trẻ, bọn chúng vội chạy tản cả ra, các người dân quanh đó cũng ánh mắt căm thù đầy địch ý lại ghen tị nhìn lấy nàng.
Bọn họ cũng không phải nhận biết thiếu nữ này, một người chăn cừu thành Babylon tên Simmas đã đưa một đứa bé còn quấn lấy trong lớp vải trắng thả trong một chiếc nôi bồ câu nhưng được các bồ câu hái rau quả dại cứu sống sau đó kêu gọi Simmas gần đó. Bất quá đứa trẻ đó khi lớn lên lại còn khác biệt với mọi người, gương mặt tinh xảo, quan trọng là đôi tai nhọn và dài như hải yêu một dạng. Về sau ông đặt tên là Semiramis.
Hải yêu là nhân ngư trong truyền thuyết, ở Babylon, người dân đánh cá ngoài biển gặp phải hải yêu sẽ chịu công kích hoặc kéo xuống đáy biển nên người dân Babylon rất căm thù đứa bé mang theo dạng đặc thù của hải yêu này.
Bất quá bọn họ cũng không dám làm gì hơn, nghe nói Onnes một vị tướng lĩnh còn đang trung niên đã chứng kiến đứa bé này và quả quyết hứa hôn với Simmas. Khiến người dân Babylon giận dữ muốn phản ứng gay gắt cũng không dám nói gì chỉ có thể cô lập bằng không bọn họ sợ không nhịn được lao vào đánh chết Semiramis.
Semiramis như quen thuộc hay thất vọng đã nhiều lần như vậy nhưng nước mắt nàng không tự chủ rơi xuống lăn dài trên má, nàng có thể cảm giác được ác ý mọi người nhưng nàng không rõ ràng tại sao ác ý lại đến với nàng, nàng cũng hi vọng được thừa nhận như bao người khác? nhưng vì sao? Lẽ nào vì nàng là 1 đứa con hoang? Thần ah, nếu như con tồn tại là có ý nghĩa vậy xin hãy nói cho con biết?
"Đừng khóc, lại khóc cũng không còn đẹp thiếu nữ nha." Semiramis hoảng hốt khi thấy một bóng người đang thay nàng lau đi những giọt nước mắt lăn ra trên má, nàng nhìn lại thấy một thiếu niên gương mặt bình thản nụ cười như luôn treo trên gương mặt, cảm giác như lóa mắt Thái dương một dạng đang ôn nhu an ủi nàng.
Nhất thời thiếu nữ ngơ ngác, vì lần đầu tiên trong cuộc đời, trừ Simmas và Onnes là có thiện ý với nàng nhưng nàng không khó nhận ra dục vọng rục rịch trong người họ, nhưng thiếu niên này, không một tơ hào ác ý hay dục vọng tiếp cận nàng, vô cùng bình thản mà ôn nhu an ủi, cứ như việc an ủi hay để nàng khóc mà an ủi là một việc đương nhiên phải làm.
(Tác giả: "thiếu nữ ngươi suy nghĩ nhiều, loli khống của hắn đột nhiên trỗi dây thôi."---Andrew: Không đúng ta chỉ là an ủi mỹ thiếu nữ mà thôi.)
(Tác giả: "Nga! Cho nên ngươi đây là thèm thân thể nàng, ngươi thấp hèn."-- Andrew:..... ta thèm có vấn đề gì ta là Thần Vương)
(Tác giả:Nga! Cho nên ngươi thừa nhận ngươi loli khống, thật là dục vọng tà ác, khinh bỉ ngươi."---Andrew:..... )