Nuada chết đi để lại 2 khỏa quang cầu trước mặt có chút thương cảm Andrew cùng Brynhildr. Một đời Chúa tể cuối cùng lại rơi vào tình cảnh như thế này chỉ sợ không ai muốn thấy.
Andrew có chút thở dài, tiếp nhận lấy quang cầu của Nuada, bên trong chính là phép tắc "xé rách" của Nuada có thể chém vỡ hết thảy vạn vật, của Brynhildr là một đoàn thần lực tinh khiết, Brynhildr vừa chạm vào lập tức cả người bỗng giật một cái sau đó cả người tiến vào trạng thái minh tưởng, khí thế trên người cũng dần dần tăng cao.
Đó chính là dấu hiệu đột phá Chúa tể, món quà cuối cùng Nuada để lại chính là giúp Brynhildr đột phá.
Bản thân Brynhildr đã kẹt ở cảnh giới Thần Vương rất lâu bây giờ lợi dụng thần lực và phép tắc Nuada để lại, nhất cử đột phá đến Chúa tể cảnh giới.
Trên bầu trời dị tượng bùng nổ, theo một cột thần lực màu lam bùng nổ chiếu sáng một vùng cả bầu trời khiến các thần linh đều cảm ứng, đó chính là dấu hiệu một vị Chúa tể đã sinh ra.
Lugh thấy cảnh này thở dài, chỉ sợ là vị Nữ Võ thần bên cạnh vị Quân thần kia, bèn ra lệnh các thần linh không cần nhốn nháo cả lên.
Chúng thần nghe Lugh Thần Vương nói vậy cũng không có ý kiến.
Andrew cảm nhận được thực lực Chúa tể tuôn trào trong người Brynhildr, nếu lúc trước như một hồ lớn thì bây giờ là biển cả mênh mông. Khí thế và thực lực trực tiếp đề thăng 1 bậc thang.
"Chúc mừng Brynhildr."
"Giờ ta có thể giúp ngươi rất nhiều Andrew." Brynhildr có chút thâm tình ôm hôn lấy Andrew.
Bản thân nàng luôn thấy Andrew gánh vác quá nhiều bây giờ bản thân mình đã thành Chúa tể có thể hỗ trợ Andrew chia sẻ gánh nặng.
"Các nàng tự bảo hộ bản thân mình là điều tốt nhất đối với ta." Andrew lắc đầu nói.
Andrew cùng Brynhildr thâm tinh một hồi thu lấy chiến lợi phẩm. Ngoại trừ Thanh gươm Sword of Light cùng Cánh tay bạc của Nuada cũng coi như 2 món thần khí.
" Có thể nhờ người lùn tộc dung hợp Găng tay bạc vào thanh gươm." Chính vật này đã khiến 1 đòn vừa rồi của Nuada trực tiếp tăng mạnh, truyền thuyết đây là thần khí do chính tay Cernunnos một vị Thần nguyên sơ lâu đời nhất tạo ra.
Bản thân nó thuộc tính duy nhất chính là cường hóa, khiến đòn đánh hay thần lực trực tiếp vượt qua 1 mảng lớn.
Cả hai thu lấy chiến lợi phẩm sau đó rời đi, nơi đây cũng chẳng có vật gì bọn họ lưu luyến.
Andrew cùng Brynhildr thoát ra rất nhanh thu hút tầm mắt của Chư thần Cletic, khi bọn họ thấy được 2 vị Chúa tể cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, Chúa tể cảnh giới đều có ngạo khí, bọn họ không thể chọc được.
Andrew cùng Brynhildr lập tức tìm đến Nuada đưa cho di vật còn lại của Nuada là thanh kiếm Sword of Light đồng thời báo tin Nuada đã chết dưới tay Vực ngoại Tà thần.
Sau một câu chuyện dài xác nhận tính thực tế, Nuada cùng Trí giả bên cạnh Cernunnos xác nhận tính chân thực câu chuyện chỉ có thể thở dài đau thương. Cletic Thần tổ chức tang lễ thật lớn tiễn đưa Nuada còn Cánh tay bạc cũng không nhắc tới, coi như thừa nhận.
Andrew cùng với Brynhildr không hứng thú vơi tang lễ, cả hai lập tức tìm đến Cú Chulainn, tuy nhiên Cú Chulainn đã rời đi trở về Uther chỉ để lại lời nhắn rằng chiến tranh Uther với Nữ Vương Medb hắn phải về tiếp ứng.
Tuy nhiên cuộc chiến mới diễn ra một tuần đây, bên Uther thất thế do lời nguyền lên Vùng đất họ khiến các chiến sĩ chịu cơn đau đớn suốt 7 ngày mới có thể cầm vũ khí chiến đấu. Bất quá Cú Chuculainn không còn như xưa thực lực tăng mạnh tung hoành không ai cản nổi trước đội quân của Melb.
Melb có ảnh hưởng khá lớn trong thần thoại của Cú Chulainn dù sau này anh tử chiến trong cuộc chiến đó, một mình phải đối đầu một quân đội Connacht sau đó lại phải bị melb kêu gọi các anh hùng khắp Cletic tiêu diệt Cú Chulainn làm công danh lập tức thế cục nghiêng hẳn 1 bên nhưng Cú Chulainn vẫn chiến đấu 7 ngày 7 đêm mới tử vong, sau đó tạo cơ hội cho Uther các chiến sĩ giành thắng lợi.
Nếu Heracles lúc còn nhân loại mà đối đầu nhiều địch thủ như vậy chỉ sợ cũng sớm quỳ, Cú Chulainn có thể cố gắng đến vậy rất lợi hại.
Andrew cùng Brynhildr lập tức di chuyển đến chiến trường Uther, lúc này quân đoàn của Melb cứ như những kẻ khát máu lao đến hòng cắn một ngụm trên người Cú Chulainn nhưng Cú Chulainn chỉ nở rộ nụ cười trên tay trường thương đỏ rực cầm chắc sau đó vung ra vô số thương ảnh như mưa.
Lúc này khung cảnh cứ như trận đồ sát của Cú Chuculainn cứ mỗi lần ngọn thương vung vẩy sẽ lấy đi vô số mạng sống của các chiến sĩ lao đến sát khí và chiến ý xen lẫn cũng khiến các chiến binh bên Melb không tự chủ muốn dừng bước nhưng rất nhanh chịu đến kích động:
"Các ngươi là ngu xuẩn sao? Hắn đã chiến đấu 3 ngày 3 đêm, tiếp tục mài chết hắn." Tiếng cổ động đó chính là vị Nữ hoàng Melb nữ hoàng của Connacht, trận chiến này không ngờ chính do bóng thân không mấy cao lớn nhưng lại như cổ động vô tận sức mạnh cho các chiến binh.
Melb có rất nhiều cách gọi, trong đó nổi bật chính là "Mẹ của 1000 chiến binh", nổi tiếng với thói ngoại tình trăng hoa của mình, đơn giản chỉ là mong muốn ngoại tình với các chiến sĩ dũng mãnh, chiến binh thiện chiến nhưng chính gương mặt đã thu hút vô số chiến binh như thiêu thân lao vào lửa. Sau đó lợi dụng ma thuật lấy máu và gen của các chiến binh khiến bản thân dùng ma lực tạo ra vô số các chiến binh vô danh.
"Thật nực cười, xưa đến nay họa thủy hồng nhan." Andrew có chút lắc đầu, tuy biết được rằng bản thân vị Nữ hoàng này không coi việc ngoại tình trăng hoa là gì nhưng nhan sắc tuy nói đặc sắc nhưng kém xa các Vị Nữ thần, thật không hiểu các chiến sĩ chết trên nền đất lại vì cái gì? Lẽ nào huyễn tưởng được ngủ với vị Nữ hoàng của họ?
Cletic hay phương Tây đều không quá coi trọng việc trinh tiết, đối với các chiến binh, có thể khiến một phụ nữ xinh đẹp hay tước vị cao vì mình sinh con là một việc đáng tự hào nhưng Andrew chẳng thấy lấy chút tự hào nào, có ném cho hắn vị Nữ hoàng đó thì hắn cũng lập tức vứt ra xa, dạng nữ nhân này hắn tiêu thụ không được.
Hơn nữa cũng cảm thấy quái lạ, lẽ nào tiêu chuẩn của Cletic đều thích các cô nàng thấp bé? Bản thân Melb ngực không có mông cũng không cũng không chân dài, trừ gương mặt ra thì chẳng thể chấm được chỗ nào.
Brynhildr đối với việc này cũng không có đánh giá gì, bản thân nàng cũng không thể nhìn thẳng vì nữ nhân này, vì quyền lợi mà có thể từ bỏ tôn nghiêm của mình thì thật không đáng, một khi bạn đã mất tôn nghiêm thì chẳng còn gì đáng giá bên cạnh bạn cả.