Chu lão phu nhân dẫn hai vị cô nương đến, thật ra Tô Hiểu Nguyệt biết, là một đích một thứ, trong nguyên văn cũng đã nhắc đến.
Biểu muội con vợ cả không biết nghe ở đâu về lời đồn của Tô Cẩn Sâm, luôn cảm thấy xuất thân của hắn không được tốt đẹp, rất là coi thường hắn, cho dù hắn trúng Trạng Nguyên, Chu gia có ý định thân càng thêm thân, nàng ta cũng không muốn gả.
Sau này một khi Tô Cẩn Sâm thượng vị, nàng ta mới như tỉnh mộng, nhưng lúc đó thì đã trễ, bên người Tô Cẩn Sâm có nhiều oanh oanh yến yến vây quanh, chẳng thèm ngó đến nàng ta.
Còn vị biểu muội con thứ lại có mắt nhìn, từ đầu đến cuối đều một lòng yêu thích Tô Cẩn Sâm, nhưng Tô Cẩn Sâm cũng rất thờ ơ nàng ta, nhưng Chu gia tổng cộng chỉ có hai khuê nữ đủ độ tuổi, chắc chắn mong rằng có thể gả người vào hoàng thất, bởi vậy khi biết được Tô Cẩn Sâm không thích vị biểu muội con biểu cả kia, liền quan tâm đến thứ nữ, hi vọng nàng ta có thể gia nhập vào hậu cung.
Đây đều là do Tô Hiểu Nguyệt viết kịch bản... bây giờ nhớ lại, sao lại có chút khó chịu thế?
Nha hoàn lấy bộ y phục mới trong tủ quần áo, Tô Hiểu Nguyệt vươn tay ra, quỷ thần xui khiến sao nà chọn bộ màu hồng đào được đính đầy những bông hoa.
Vốn dĩ nàng có tướng mạo kiều diễm, măc một bộ hồng đào là đẹp nhất, nhưng lúc trước nàng làm người khiêm tốn, đã lâu rồi không có mặc bộ màu tươi như vậy.
Từ thị thấy nàng chọn cái này, trên mặt chỉ cười nói: "Đúng vậy, cô nương gia phải ăn mặc tươi tắn một chút, ta vừa thấy hai bị biểu muội của huynh trưởng con, cũng ăn mặc rất tươi sáng, nhìn rất là xinh."
Từ thị mới sai người đi hỏi thăm một chút, thì ra kỳ thi mùa xuân lần này, Chu gia cũng có hai đứa trẻ tham gia, chỉ vì Chu lão gia tử đang ở bên ngoài, cho nên Chu lão phu nhân mang các gia quyến hồi kinh trước.
"Nghe nói hai biểu huynh của huynh trưởng con cũng tham gia thi cử, không biết có thể đậu không?" Bên này Từ thị đang nói, Lưu ma ma đi lên báo: "Nô tỳ vừa mới đi hỏi một bà tử của Chu gia, nói đại thiếu gia nhà bọn họ đã thành thân, lần này Tam thiếu gia cũng vào kinh thi, ngược lại còn chưa có nghị thân đâu!"
Trong nhà sắp có một cô nương vừa đến độ tuổi thành thân, chỉ cần nghe thấy nam hài tử nào chưa đính hôn, lỗ tai nhóm bà tử cực kỳ nhạy bén.
Từ thị chỉ nở nụ cười nói: "Này không cần vội, trước đó huynh trưởng Kiều Kiều đã nói, hắn quen mấy vị đồng rất giỏi, và có nhân phẩm cực tốt, kỳ thi này mà đậu, đến lúc đó sẽ ở giữa làm mai cho Kiều Kiều!".
Tô Hiểu Nguyệt vừa thay y phục, vừa nghe Từ thị lảm nhảm, trong lòng thầm nhổ nước bọt: Người thật sự tin hắn sao!
** ** **
Chu lão phu nhân đang ngồi ở hạc thụy đường.
Lẽ ra dù Chu thị đã mất, nhưng vì có quan hệ thông gia, còn có đứa cháu ngoại là Tô Cẩn Sâm ở đây, Chu gia cùng thừa ân Hầu phủ cũng nên qua lại.
Nhưng hai mươi năm qua, Chu gia lại biến mất, ngay cả ngày lễ ngày tết, trước giờ không có ai đến thăm.
Chẳng qua ngược lại Tô lão thái thái có thể hiểu, năm đó Chu thị vừa mới vào cửa, tiên đế băng hà, trước đó mấy vị đại nhân được tiên đế trọng dụng, đều bị giáng chức đuổi ra khỏi kinh, Chu đại nhân đi xa nhất, đến Lĩnh Nam Hoàng Châu, nghe nói ở đó khí độc ngập trời, trưởng tử Chu đại nhân liền chết bệnh tại đó.
Chu lão phu nhân nhìn gầy gò tang thương hơn các lão thái thái khác ở trong kinh, nhưng từ dung mạo của bà ta, cũng có thể mơ hồ nhìn ra dáng dấp năm đó của Chu thị, là một mỹ nhân xuất chúng.
"Bà thông gia uống trà." Vẻ mặt Tô lão thái thái thản nhiên, đối với chuyện lừa dối hai mươi năm trước, đương nhiên trong lòng bà ấy có oán hận, nhưng bây giờ là trứng chọi đá, Chu gia cũng đã hồi kinh, nghĩ đến ít ngày nữa thân thế của Tô Cẩn Sâm sẽ được rõ ràng, chỉ còn chờ Chu gia cả một họ được nhờ.
"Bà thông gia khách khí." Chu lão phu nhân bưng lấy chén trà, nhìn lướt qua thừa ân Hầu phủ, ngược lại không có gì khác so với 20 năm trước, chỉ tiếc khuê nữ bà ta đã không còn. Lập tức trên mặt bà ta có chút gợn sóng, bỗng nhiên lại ngẩng đầu, kéo hai đứa cháu gài bà ta nói với Tô lão thái thái: "Đây là hai cháu gái của ta, đều đã mười lăm, nếu không phải vì bọn họ, ta cũng không cần phải vội vào kinh. "
Lập tức lão thái thái nghe ra ý ở ngoài lời, chỗ Lĩnh Nam kia, có thể có người tốt gì để gả, nếu một cô nương mà gả ở đó, cả một đời sẽ không có tương lai xán lạn, có thể thấy được bọn họ ngàn dặm xa xôi, chính là đến kinh thành để kết thân.
Không chừng... Là coi trọng Tô Cẩn Sâm!
"Ngược lại đã trổ mã rất đẹp." Tô lão thái thái mỉm cười gật đầu, phân phó: "Điền ma ma, đem hai cái hầu bao thêu chỉ vàng được làm từ năm trước, tặng cho hai vị cô nương này."
Chu San cùng Chu Nguyệt cúi người chào Tô lão thái thái, nhận lấy hầu bao từ tay Điền ma ma và ngồi xuống, bên ngoài có tiểu nha hoàn đến báo, nói là Từ thị cùng Tô Hiểu Nguyệt đến.
Chu lão phu nhân đã vươn cổ nhìn, hai năm trước khi Vệ ma ma bên người Tô Cẩn Sâm còn sống, cũng thường xuyên viết thư gửi đến Lĩnh Nam, chỉ nói Từ thị này là một người lội hại, thường thản nhiên lén bắt nạt Tô Cẩn Sâm, may mắn Tô Cẩn Sâm trầm ổn thông minh, bà ta cũng không làm được gì, chỉ là thường ngày bà ta thường thổi gió bên tai Tô lão thái thái, cũng chịu một ít nỗi khổ da thịt.
Từ thị đã hớn hở đi vào, trên mặt tràn đầy nụ cười, nha hoàn lại đẩy xe lăn Tô Hiểu Nguyệt đi vào, Từ thị đi lên phía trước nói: "Xin thỉnh an thái thái thông gia."
Ngược lại nhìn rất là ôn hòa?
Chu lão phu nhân cảm thấy nghi hoặc, lại nhìn cái người ngồi ở trên xe lăn, trong thư từng nhắc tới, tính tình Tô đại tiểu thư điêu ngoa giống như mẫu thân của nàng, lại vô cùng sáng chói như búp bê pha lê.
"Xin thỉnh an ngoại tổ mẫu." Tô Hiểu Nguyệt ngồi trên xe lăn cúi người chào Chu lão phu nhân nói: "Vãn bối đi đứng không tiện, xin ngoại tổ mẫu thứ lỗi." Dù sao Chu thị cũng là Tô Chính con vợ cả, Tô Hiểu Nguyệt gọi Chu lão phu nhân một tiếng ngoại tổ mẫu, cũng là hợp tình hợp lý.
Chu lão phu nhân lại có chút ngượng ngùng, lần đầu tiên bà ta gặp Tô Hiểu Nguyệt, Tô lão thái thái đã tặng đồ cho hai đứa cháu gái của mình, bà ta lại chẳng chuẩn bị lễ vật gì. Chu lão phu nhân nghĩ nghĩ, lấy một chuỗi hạt mã não trên cổ tay xuống, tự mình đứng dậy đưa cho Tô Hiểu Nguyệt: "Lần này ta đi vội, cũng không mang lễ gì gặp mặt, ngược lại chuỗi hạt mã não này, đi theo ta nhiều năm, là thứ bảo vệ bình an, hôm nay liền tặng cho con, phù hộ com sớm ngày có thể đi lại được."
Dáng dấp Tô Hiểu Nguyệt xinh đẹp như vậy, vốn dĩ ngồi ở trên xe lăn, Chu lão phu nhân cảm thấy nàng rất là đáng thương, cũng không nghĩ đến bức thư mà Vệ ma ma gửi đến trước kia.
Vốn dĩ Tô Hiểu Nguyệt không muốn nhận, nhưng nhìn dáng vẻ hâm mộ của Chu San, ma xui quỷ khiến sao mà Tô Hiểu Nguyệt nhận lấy, chỉ cười nói: "Vậy Kiều Kiều đa tạ ngoại tổ mẫu."
Từ thị thấy nàng như vậy, ngược lại là có chút gấp gáp, cau mày nói: "Cái đứa nhỏ này, thứ này là ngoại tổ mẫu con thường xuyên mang, sao lại không biết xấu hổ nhận lấy, thực sự là..." Thừa ân Hầu phủ có cái gì không có, Tô Hiểu Nguyệt đúng là chưa thấy sự đời.
Chu lão phu nhân thấy tính tình Từ thị thẳng thắn như vậy, ngược lại nghi ngờ chuyện trong thư có thật không, nhìn có tri thức hiểu lễ nghĩa cùng biết đạo lí đối nhân xử thế như vậy, thực sự không giống như là sẽ khắc nghiệt con trưởng của vợ cả!
"Trưởng bối tặng, không dám từ chối, nếu huynh trưởng có ở đây, chắc chắn sẽ cho con nhận lấy." Tô Hiểu Nguyệt cười nói.
"Thật sự là một hài tử ngoan..." Trái tim Chu lão phu nhân như muốn tan chảy, nhìn lại hai cô nương nhà mình, chung quy là không bằng. Nhưng cũng không thể trách bọn họ, chỗ Lĩnh Nam chim không thèm ị, ngay cả một thế gia cũng không có, một chút quy củ cấp bậc lễ nghĩa cũng đều vô dụng, bây giờ so với Tô Hiểu Nguyệt một đích nữ hầu môn, đơn giản là một người trên trời một người dưới đất.
Vẻ mặt Chu San ngày càng khó coi, chuỗi tay mã não kia, nàng ta đã chú ý lâu rồi, Chu lão phu nhân lại không chịu cho nàng ta, sau đó nói chờ nàng ta xuất giá, sẽ để làm đồ cưới của nàng ta, vậy mà hiện tại để người khác được lời, bảo nàng ta sao không tức giận đây?
Ngược lại Tô lão thái thái nhìn ra vị cô nương này bất mãn, có điều bà ấy cũng khó hiểu sao hôm nay Tô Hiểu Nguyệt lại ngốc không biết nhìn mặt nói chuyện vậy, còn thản nhiên nhận lễ, nhưng dù thế nào, nàng đã đắc tội người, vẫn là người bà làm tổ mẫu này đứng ra giải quyết ổn thỏa.
Lão thái thái chỉ cười nói: "Chỗ của ta cũng có hai vòng tay mã não tốt nhất, ban đầu còn muốn cho con cùng Ngũ muội muội con mỗi người một cái, bây giờ con có chuỗi mã não này, vậy vòng tay mã não của ta, tặng cho hai vị biểu tỷ của con?"
Điền ma ma đã đi lấy hai chiếc vòng mã não ra, dù chuỗi mã nào tròn và trong suốt, nhưng rốt cuộc cũng kém cái vòng tay, được khắc ra từ mã não nguyên khối, vậy quý đến nhường nào chứ?
Hai tỷ muội Chu gia nhìn đồ vật trên khay đỏ, tròng mắt đều thẳng.
Tô Hiểu Nguyệt nhíu mày lại, chẳng qua nàng chỉ nhỏ muốn muốn đùa giỡn chút, làm cho Tô lão thái thái ra tay hào phóng vậy, nhìn vòng tay kia biết liền có giá trị không nhỏ, lúc này nàng đúng là bị lỗ rồi!
"Hai vị tỷ tỷ là khách quý, chỉ sợ tổ mẫu chuẩn bị từ sớm, con có đồ mà ngoại tổ mẫu cho là tốt rồi." Trong lòng Tô Hiểu Nguyệt có chút không nỡ, nhưng trên mặt vẫn là cười hì hì mở miệng nói.
Chu lão phu nhân nhìn dáng vẻ của hai cô nương nhà mình thấy đồ liền mắt sáng bừng, cảm thấy đầu vô cùng đau nhức.
So với người hơn thì người chết, hàng so với hàng tốt hơn thì vứt đi!
Bên này Chu San cùng Chu Nguyệt đang vui vẻ nhìn vòng tay, bên ngoài lại là có bà tử tiến đến đáp lời, nói Tô Cẩn Sâm đã trở về.