Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huynh Trưởng Vạn Vạn Tuế

Chương 46




Tháng tư đang đến gần, mùa xuân Giang Thành tới sớm, mấy ngày nay nhiệt độ có lúc cũng tăng vọt tới 17 độ. Ôn Dư rời giường vén rèm cửa, ánh mặt trời rọi vào căn phòng.

Thời tiết tốt kéo dài khiến tâm trạng Ôn Dư cũng dần dần được vỗ về.

Đã gần một tháng kể từ khi Ôn Dư trở lại Giang Thành.

Lúc cô đi từ chợ đêm Hoa Điền về thì gặp mưa, ngày hôm sau cô liền sốt cao, Vưu Hân sợ sẽ xảy ra chuyện nên chỉ còn cách liên lạc với Ôn Thanh Hữu.

Ôn Thanh Hữu bay chuyến sớm nhất đến Bắc Kinh, lần này anh ấy tuyệt đối không chiều theo tính tình Ôn Dư nữa, suốt đêm đưa cô về Giang Thành.

Sau đó, Ôn Dư bị anh trai cấm túc, không được phép đi đâu hết.

Thực ra là không được phép có suy nghĩ quay trở lại Bắc Kinh.

Ôn Thanh Hữu đã sớm biết Ôn Dư sẽ có ngày này, vì vậy anh luôn ở lại trong nước mà không đi đâu hết.

Cũng may tất cả chuyện này đều giấu được Ôn Dịch An, ông không biết, vẫn cứ tưởng rằng con gái mình ở Bắc Kinh làm việc vất vả, được anh trai đón về nhà.

Đúng tám giờ, Chu Việt gọi điện thoại: "Dậy chưa?"

Ôn Dư vừa thay quần áo vừa đáp lời anh ta: "Dậy rồi, đợi tôi ăn chút gì đó xong sẽ đến họp.”

"Ừm, đi đường chậm chút, hôm nay trời nhiều sương."

Cúp điện thoại, Ôn Dư nhanh chóng rửa mặt, xong xuôi thì hai miếng bánh mì nướng cũng ra lò, cô rót sữa, trong lúc ăn tranh thủ xem tin tức của giới giải trí và vòng đầu tư.

Tám giờ rưỡi sáng, Ôn Dư ra ngoài.

Vẫn là chiếc Ferrari laferrari màu đỏ quen thuộc.

Hai mươi phút sau, Ôn Dư đến bãi đậu xe của tòa nhà văn phòng cao cấp ở Giang Thành, rồi đi thẳng lên tầng 12.

1201, có người bước vào văn phòng Bách Bình.

Mặt sau bức tường ở quầy lễ tân viết tên công ty - "Giải trí Pisces"

"Toàn bộ thông tin của chúng ta đã được gửi đến ban tổ chức, nghe nói trong tất cả những nhà đầu tư tham gia thì chúng ta là nhỏ nhất.”

“Nhỏ cũng không sao, chẳng phải họ cũng có nhiều IP nhỏ sao, chúng ta bắt đầu từ quy mô nhỏ rồi từ từ phát triển.” Ôn Dư chỉ tập văn kiện trên bàn: “Này, bộ “Hậu cung mỹ nữ” này không tệ, em đã đọc qua tác phẩm gốc, nhân vật có sức hút, cốt truyện cũng hài hước, thích hợp làm web drama với kinh phí rẻ. Yên tâm, chúng ta không tranh giành sự nổi tiếng với người khác, nên không có vấn đề gì hết. "

Chu Việt gật đầu, "Em thấy ổn là được, cuối cùng thì đi theo cậu ta lâu như vậy cũng đã mưa dầm thấm lâu rồi."

"..."

Bầu không khí bỗng rơi vào im lặng.


Ôn Dư ậm ừ, mặt không gợn sóng, nhưng trong lòng đã bị lời nói nhẹ nhàng này làm cho rối loạn.

Cô giả vờ không để ý đi rót nước, Chu Việt ở phía sau lại hỏi: "Ngày mai cậu ta có đến không?"

"..."

Nước từ từ chảy vào trong cốc, Ôn Dư trầm mặc một lúc: "Không tới."

"Khi đó, công ty bọn họ có một cuộc họp tại Hội nghị đấu giá bản quyền, người phụ trách bộ phận bản quyền sẽ trực tiếp đến. "

Nếu không, cô sẽ không dám đăng ký tham gia.

Khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, hai người đã không gặp nhau gần một tháng.

Mấy ngày đầu sốt đến choáng váng, trong giấc mơ khóc nói xin lỗi anh, sau khi khỏe hơn, tỉnh dậy thấy mình ở Giang Thành, cô luôn cảm thấy rằng ba tháng qua không có thật.

Dường như đó chỉ là một giấc mơ hão huyền sau ba tháng ngủ yên.

Mà người kia sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Dòng suy nghĩ lan man của Ôn Dư bị một cuộc điện thoại kéo trở về thực tại.

Chu Việt giúp cô nghe máy: "Cha em gọi tới."

"Dư Dư, công ty có nhiều việc không? Tối nay chú Liễu mời chúng ta đi ăn tối, nói rằng sẽ giới thiệu con với một vị tiền bối trong ngành này, điều đó có thể cũng sẽ giúp ích cho sự nghiệp của con."

Ôn Dư thở dài: "Không cần đâu, cha, con đang cùng anh Việt vẫn đang sửa sang lại tài liệu để chuẩn bị cho buổi đấu giá ngày mai, còn rất nhiều việc phải làm."

"Dư Dư, mặc dù cha chưa từng tham gia giới giải trí, nhưng ngành nào cũng giống nhau, quan hệ cá nhân rất quan trọng, công ty nhỏ của con vừa mới thành lập, quen biết nhiều người sẽ tốt hơn, hơn nữa là do chú Liễu của con giới thiệu, nghe lời, ở nhà hàng Hạnh Thịnh, bảy giờ tối, con và A Việt cùng đến đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Việt cũng khuyên Ôn Dư: "Chú nói đúng đấy, mạng lưới quan hệ rất quan trọng."

Tất nhiên Ôn Dư biết sự thật này, nhưng ngày mai là buổi đấu giá, cô hơi khẩn trương, muốn chuẩn bị chu toàn mọi việc.

“Đừng căng thẳng như vậy.” Chu Việt an ủi cô: “Chỉ là một hạng mục đấu giá thôi, em chưa quen, nhưng anh thì có.”

Tập đoàn Hoa Độ phá sản nhưng Chu Việt không rời đi, sau khi hoàn thành mọi công việc trong vòng ba tháng, anh tình cờ gặp được Ôn Dư khỏi bệnh muốn thành lập công ty của riêng mình.

Dù sao cũng phải tuyển người, đương nhiên Ôn Dịch An hết sức tiến cử người đàn ông ưu tú đã ở bên mình nhiều năm này tiếp tục giúp đỡ cho con gái mình...

"Có A Việt giúp con, cha yên tâm rồi."

Ôn Dư đồng ý với sự sắp xếp của cha mình, ban đầu anh muốn dùng tiền túi để tài trợ giúp em gái gây dựng sự nghiệp, nhưng Ôn Dư lại bướng bỉnh, không muốn nhận tiền của bất kỳ ai, vì vậy anh đã thế chấp xe và nhà dưới tên mình để mở Công ty giải trí Pisces.

Bốn giờ chiều, một chiếc máy bay tư nhân chậm rãi đáp xuống sân bay Giang Thành.


Trong cabin, người phụ nữ tóc dài nhìn ra ngoài cửa sổ, xúc động nói: “ Thời tiết ở Giang Thành ấm hơn so với Bắc Kinh nhiều, khó trách người ta nói nơi này bốn mùa như xuân, chị thích mấy thành phố như vậy nhất, rất thích hợp để nắm tay nhau hẹn hò."

Tưởng Vũ Hách không nói nên lời liếc nhìn cô ấy: “Đi thành phố nào chị cũng nói như vậy.”

“Thì sao chứ ~” Tưởng Lệnh Vi liếc nhìn em trai: “Ít nhất chị còn duy trì nhiệt huyết yêu đương, không giống em, có phải lúc mẹ sinh ra đã cắt mất nhớ nhung chốn trần gian của em không, em đã bao giờ thích người con gái nào chưa?"

Tưởng Vũ Hách bị hỏi câu này gần như suốt chặng đường.

Anh thở dài, thầm nghĩ mình không nên đồng ý cho Tưởng Lệnh Vi đi cùng trong chuyến công tác này.

Hai tuần trước, Tưởng Lệnh Vi và bà ngoại từ Hoa Kỳ về, trong nhà lập tức náo nhiệt hơn nhiều.

Cuối cùng, Tưởng Vũ Hách đã được kéo ra khỏi sự ngạt thở không cách nào giải thoát và nỗi buồn tẻ.

"Bé cưng, hình như tối nay em có một bữa tiệc xã giao, chị có cần đi không?" Tưởng Lệnh Vi nói.

Tưởng Vũ Hách cau mày: "Em đã nói với chị mấy lần rồi, đừng gọi em như vậy."

"Gọi em như vậy thì sao? Chị từ nhỏ đã gọi em thế rồi, em không biết, chị gái giống như mẹ sao? Em còn chưa kết hôn." Dừng lại một lúc, Tưởng Lệnh Vi nhìn về phía anh nhàn nhạt nói: "Có bản lĩnh thì em kết hôn đi, Tưởng Vũ Hách."

"..."

Tưởng Vũ Hách từ nhỏ đã bị Tưởng Lệnh Vi lấy thân phận chị gái để chế ngự, hai người chênh nhau hai tuổi, Tưởng Lệnh Vi thông thạo năm thứ tiếng, thực lực giỏi giang, cô cũng là một trong những giám đốc điều hành cao cấp của Á Thịnh. Chỉ là bản tính yêu thích tự do, tâm trí không hoàn toàn đặt vào việc kinh doanh gia tộc.

Ô tô đến đón hai chị em, Tưởng Lệnh Vi nói: “Buổi tối chị tới quán bar ở Giang Thành chơi, em không cần xen vào việc của chị.”

Ai thèm quản chị.

Tưởng Vũ Hách liếc cô ấy: “Chị tự kiềm chế bản thân, đừng đùa ra hậu quả.”

Tưởng Lệnh Vi khịt mũi, khinh thường nói: "Chị gái của em là người chơi cao cấp, tiêu chuẩn rất cao đấy, hiểu không?"

Dừng một chút, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, xúc động nói: "Đã lâu lắm rồi chị mới yêu một người."

Hiếm khi Tưởng Vũ Hách nhìn thấy điểm khác biệt trong mắt chị gái: "Nghiêm túc?"

Tưởng Lệnh Vi lập tức ngồi ngay ngắn, đeo kính râm, cao quý diễm lệ: "Không có khả năng, chị không kết hôn."

Ô tô nhanh chóng đưa hai người về khách sạn, nghỉ ngơi một lúc thì đến giờ ăn tối.

Tưởng Vũ Hách thay quần áo chuẩn bị đến cuộc hẹn.


Sau khi lên xe, Lệ Bạch đưa cho Tưởng Vũ Hách một tờ giấy: "Đã tìm được địa chỉ."

Tưởng Vũ Hách liếc nhìn, không nói gì, gấp lại bỏ vào túi.

Lệ Bạch lo lắng hỏi: "Bữa tiệc đêm nay anh nhất định phải đi à? Một tháng nay anh chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng, tôi sợ thân thể anh không chịu nổi."

"Chú Liễu và ba tôi có chút giao tình, chú ấy đã mở lời thì tôi phải nể mặt chú mà đi chứ." Quả thật Tưởng Vũ Hách rất mệt, giọng nói đều đều.

"Vậy..." Lệ Bạch chần chờ hồi lâu mới hỏi: "Khi nào thì chúng ta đi tìm cô ấy?"

Tuy nhiên, người đàn ông ngồi ở ghế sau rất lâu không trả lời.

Lệ Bạch lặng lẽ quay đầu lại, phát hiện anh đã nhắm mắt nghỉ ngơi nên cũng không quấy rầy nữa, chỉ bảo tài xế đi từ từ, để Tưởng Vũ Hách nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt.

Mặc dù Tưởng Vũ Hách không nói, nhưng Lệ Bạch cũng biết rằng lần này Tưởng Vũ Hách đến Giang Thành là vì Ôn Dư.

Ban đầu Hội nghị đấu giá bản quyền tháng này được tổ chức tại Dung Thành, không ngờ giữa người tổ chức và ban tuyên giáo chính trị địa phương lại xảy ra một số vấn đề, sau khi hỏi ý kiến ​​của Tưởng Vũ Hách, họ muốn đổi sự kiện sang Giang Thành hoặc Hoa Thành ở gần đó.

Anh chọn Giang Thành.

Thậm chí, trực tiếp đến.

Người khác có thể không biết nguyên nhân, nhưng Lệ Bạch lại hiểu rõ khúc mắc trong lòng Tưởng Vũ Hách, anh chưa bao giờ buông tay.

Cứ như vậy lặng lẽ đi mười phút, xe đã lái tới con phố chính bên cạnh sông Nguyệt Giang, đúng lúc giờ cao điểm, xung quanh xe cộ tấp nập qua lại, hoàng hôn phủ lên bờ sông, trên mặt sông phản chiếu vô số ánh đèn lấp lánh.

Bỗng phía sau có tiếng động truyền đến từ xa.

Tiếng gầm rú vô cùng kiêu ngạo, trực tiếp đánh thức Tưởng Vũ Hách.

Anh liếc mắt nhìn, chỉ thấy chiếc Ferrari Laferrari màu đỏ chạy ngang qua chiếc xe thương vụ mà mình đang ngồi, nhanh như một cơn gió.

Lệ Bạch lắc đầu: "Tôi mà ngồi trên chiếc xe đó thì chắc chắn không chịu nổi.”

Tài xế ngồi đằng trước đã sớm quen, nói: "Này, hai người không biết thôi, đây là một tay chơi xe thể thao nổi tiếng ở Giang Thành chúng tôi, một cô gái, không những xinh đẹp mà cách chơi xe còn lợi hại so với khối đàn ông đấy."

Tưởng Vũ Hách định tiếp tục nhắm mắt lại, nhưng người lái xe ở ghế trước lại nói thêm một câu: "Nhưng đáng tiếc, gia đình phá sản, hiện tại cô ấy đang tự khởi nghiệp, rất kiên cường."

Từ phá sản đã thành công thu hút sự chú ý của Tưởng Vũ Hách.

Lệ Bạch cũng chú ý đến từ ngữ mấu chốt.

Gã nhìn thấy ánh mắt của Tưởng Vũ Hách, lập tức hỏi tài xế: "Cô gái mà anh đang nói tên là gì?"

Tài xế cười nói: "Cựu tiểu thư tập đoàn Hoa Đô, ở Giang Thành không ai không biết cô ấy, Ôn Dư, ông chủ biết cô ấy à?"

Lệ Bạch: "..."

Tưởng Vũ Hách: "..."

Đúng lúc này, chiếc xe dừng đèn đỏ, chiếc xe màu đỏ bắt mắt của Ôn Dư đỗ ở phía trước.

Một lúc sau, Tưởng Vũ Hách bình tĩnh nói: "Đi theo."


Tài xế sửng sốt: "Hả?"

Lệ Bạch chỉ về phía trước: "Bảo chú đi thì chú cứ đi đi."

Thật là chàng trai tốt, thế này là làm khó vị người tài xế gần năm mươi tuổi rồi.

Ôn Dư lái xe cực kỳ điên cuồng, nhanh nhẹn như một con rắn, khiến người tài xế già bám theo toát hết mồ hôi, cố gắng hết sức mới không bị mất dấu.

Tưởng Vũ Hách nhớ lần đầu tiên đưa cô từ viện dưỡng lão về nhà, anh khi ấy cố ý lái xe rất nhanh, nhưng phản ứng của cô lúc đó như thế nào?

Tưởng Vũ Hách vẫn nhớ bộ dạng đáng thương của cô khi đó...

Nắm lấy tay vịn: "Anh, em sợ."

Nhìn tuyển thủ lái xe thể thao nổi tiếng ở Giang Thành trước mặt, Tưởng Vũ Hách không biết nên giận hay nên cười.

Thật trùng hợp, xe của Ôn Dư cũng dừng lại trước lối vào nhà hàng Hạnh Thịnh.

Người tài xế già dừng xe lặng lẽ lau mồ hôi rồi thở hổn hển.

Tưởng Vũ Hách không nhúc nhích, nhìn chiếc xe màu đỏ trước mặt.

Một lúc sau, một người đàn ông bước ra từ ghế phụ.

Sơ mi trắng, gọng kính vàng, nhìn hơi quen.

Dừng một chút lại có người từ ghế lái bước ra.

Cửa mở, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đôi chân dài đi đôi bốt cao, tiếp đó là chiếc váy rất ngắn màu đen, cùng mái tóc xoăn dài xõa xuống vai.

Bóng người bước ra khỏi xe, đứng thẳng.

Khuôn mặt cô, dáng người cô.

Thân thể cô.

Dần dần xuất hiện trong đôi mắt chuyên chú của Tưởng Vũ Hách.

Người đàn ông kia lấy áo gió từ phía sau xe đưa cho Ôn Dư, không biết đang nói gì, rồi cưỡng chế khoác áo lên vai cô.

Hai người sánh đôi bước vào nhà hàng.

Mỗi hành động đều mang theo lượng thông tin khổng lồ, mỗi thông tin đều có thể khiến người ngồi sau bùng nổ. Lệ Bạch tim nhảy lên tới cổ họng, yên lặng nhìn vào kính chiếu hậu.

Đôi mắt của Tưởng Vũ Hách lúc này tối đen như bầu trời, cuồn cuộn mây mù, sâu không thấy đáy.

Tài xế không dám phát ra tiếng, Lệ Bạch chỉ có thể cố gắng an ủi: "Có lẽ chỉ là một người bạn."

Tưởng Vũ Hách không có trả lời gã, nhẹ nhàng quay đi chỗ khác,như thể chưa nhìn thấy gì, ánh mắt anh rất bình tĩnh.

Nhưng Lệ Bạch biết rằng càng yên tĩnh, thì những gì lắng đọng bên dưới sẽ càng đáng sợ hơn.