Huynh Sủng

Chương 84




Ban đầu Diệp Trăn Trăn là muốn kiểm tra xem chân phải của Hứa Du Ninh có bị nàng đè hỏng rồi hay không, cho nên nhất thời trong lòng sốt ruột căn bản cũng không nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác.

Nhưng lúc nàng vươn tay ra còn chưa kịp đụng tới chỗ bắp đùi phải của Hứa Du Ninh mà đã bị Hứa Du Ninh giơ tay ra nắm lấy, không thể chuyển động một chút nào về phía trước.

Trong lòng Diệp Trăn Trăn đang lo lắng, nhìn thấy Hứa Du Ninh nắm chặt lấy tay nàng, còn oán trách hắn: "Ca ca, huynh mau thả muội ra. Muội muốn nhìn xem chân của huynh có bị muội đè hỏng rồi hay không."

Hứa Du Ninh: . . .

Trong lòng của hắn hiểu rõ Diệp Trăn Trăn như vậy là đang lo lắng cho hắn nhưng mà cái chân này của hắn chắc chắn không thể cho nàng xem được.

Vốn dĩ vết thương ở chỗ bắp đùi chân phải của hắn cũng đã không thể tùy tiện cho bất kỳ người nào khác nhìn xem, lại càng không nói đến sờ vào chỗ đó. Huống chi bây giờ hắn đang tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương (1), mỗi sáng sớm cái nơi nào đó vốn sẽ không khống chế được mà có chút biến hóa. Bây giờ sao hắn còn có thể để cho Diệp Trăn Trăn nhìn qua bắp đùi chân phải hắn, thậm chí là còn sờ bắp đùi chân phải hắn đây?

(1) huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

Bắp đùi phải cách chỗ đó rất gần, cái này chẳng phải là giống như để cho muội ấy biết sao. . .

Nên hắn vẫn cầm lấy cổ tay Diệp Trăn Trăn như cũ, không buông lỏng ra chút nào.

Nhìn thấy vẻ mặt dáng vẻ lo lắng của Diệp Trăn Trăn dành cho hắn, hắn liền giải thích: "Muội yên tâm, chân của ta không có bị muội đè hỏng. Bây giờ rất khỏe, không có chút đau đớn nào nên muội không cần phải nhìn xem."

Diệp Trăn Trăn có chút không tin: "Thật sao?"

Thật ra là vẫn có chút đau đớn nhưng vì để cho Diệp Trăn Trăn không nhìn xem nên vẻ mặt Hứa Du Ninh vẫn thành thật gật đầu một cái: "Thật."

Diệp Trăn Trăn vẫn không tin tưởng hắn lắm. Biết cái vị trước mắt này chính là loại người lúc nói dối mặt không đỏ tâm không loạn, đối với điểm này nàng đúng là đã tận mắt nhìn thấy.

Liền dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hứa Du Ninh, thậm chí thỉnh thoảng ánh mắt của nàng sẽ lướt nhẹ xuống chỗ đùi phải của hắn, hòng nhìn xuyên qua quần áo hắn mặc trên người nhìn đến chỗ bắp đùi phải đó của hắn.

Cho dù ngày thường Hứa Du Ninh là một người rất bình tĩnh nhưng mà bây giờ ở trước ánh mắt như có đầy tính thành thật này của Diệp Trăn Trăn, đặc biệt là không ngừng lướt nhẹ nhìn chăm chú đến chỗ đó của hắn cũng cảm thấy trong lòng căng thẳng lên. Liền lặng lẽ nghiêng người qua một bên, muốn che chắn chỗ nào đó vào mỗi sáng sớm đều sẽ có biến hóa của mình lại.

Nhưng trên mặt trông vẫn vẻ nhẹ nhàng trong sạch như ngày thường, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười nhẹ. Có thể nói là che giấu rất tốt.

Cũng may Diệp Trăn Trăn thật sự là một người rất trong sáng ở phương diện này, căn bản sẽ không biết đến nam nhân mà đặc biệt là nam nhân tuổi trẻ huyết khí phương cương ở chỗ kia còn sẽ có loại biến hóa này vào mỗi buổi sáng. Cho nên căn bản sẽ không có nghĩ tới cái hướng kia.

Hơn nữa Hứa Du Ninh thật sự đã che giấu rất tốt. Cho dù trước đó Diệp Trăn Trăn đã nhìn thấy rõ dáng vẻ bình tĩnh lúc nối dối của hắn nhưng lúc này cũng không nhịn được bị hắn lừa gạt cho qua.

Liền thở phào nhẹ nhõm, nói ra: "Vậy là tốt rồi."

Hứa Du Ninh hiểu rằng Diệp Trăn Trăn như vậy là muốn từ bỏ ý nghĩ nhìn xem bắp đùi phải của, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hai người vừa mới thong thả thở ra thì ngay lập tức lại hít vào một hơi.

Bởi vì nghe thấy có tiếng mở cửa kẹt kẹt. Không cần nói cũng biết chắc chắn là Diệp Tế Muội dậy sớm, muốn đi đến phòng bếp làm bữa sáng.

Như vậy nếu như bị Diệp Tế Muội nhìn thấy Hứa Du Ninh bây giờ đang ở trong phòng nàng . . .

Cho dù Diệp Tế Muội sẽ không suy nghĩ nhiều nhưng hai người bọn họ cũng sẽ cảm thấy xấu hổ nha.

Diệp Trăn Trăn hoảng hồn, vội vàng nhỏ giọng nói với Hứa Du Ninh: "Nhanh, huynh mau trở lại phòng của mình đi."



Hứa Du Ninh bình tĩnh hơn so với nàng. Biết sau khi Diệp Tế Muội mở cửa ra sẽ ngay lập tức đi vào phòng bếp, bên trong nhà chính sẽ không có ai. Hắn chỉ cần ra khỏi cái phòng này của Diệp Trăn Trăn cho dù bị Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương nhìn thấy, hắn cũng hoàn toàn có thể nói là hôm nay chính mình dậy sớm, chắc chắn hai người bọn họ sẽ không nghi ngờ.

Nhưng hắn vẫn là kiểu người làm việc thận trọng. Vì vậy cho dù bây giờ hắn ở trong lòng chắc chắn như thế nhưng vẫn nói với Diệp Trăn Trăn: "Muội đi ra nhìn xem một chút xem thử bên trong nhà chính có người hay không."

Nếu như bây giờ ngộ nhỡ bên trong có người, hắn còn từ trong phòng Diệp Trăn Trăn đi ra ngoài, chẳng phải là muốn bị bắt quả tang sao?

Diệp Trăn Trăn rất tin tưởng vào hắn, vội vàng gật đầu ngay lập tức, đi tới bên cạnh cửa, cẩn thận kéo ra một khe cửa nhỏ nhìn ra phía ngoài.

Liền thấy cửa chính mở ra, cửa phòng Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương ở đối diện cũng mở ra, bên trong nhà chính không có ai.

Vì vậy vội vàng kéo cửa phòng mình ra, khi nàng đang vẫy tay về phía sau muốn gọi Hứa Du Ninh đi ra, lúc này chợt nhìn thấy Hứa Hưng Xương bước ra từ cái cửa đối diện. Ánh mắt của hai người còn vừa vặn đối diện nhau.

Lúc này muốn giả bộ như không nhìn thấy Hứa Hưng Xương hoặc là lui vào lại trong phòng đã không còn kịp nữa rồi, Diệp Trăn Trăn chỉ có thể nở một nụ cười lúng túng trên mặt, gọi Hứa Hưng Xương: "Cha."

Vừa gọi hắn, tay trái đặt ở sau lưng lại vừa lắc lắc cực nhanh, ra hiệu cho Hứa Du Ninh tuyệt đối không được đi ra ngoài.

Vốn dĩ Hứa Du Ninh nghe thấy nàng nói trong nhà chính không có ai rồi lại nhìn thấy nàng mở cửa ra liền nhấc chân muốn đi ra ngoài. Nhưng lại chợt nghe thấy Diệp Trăn Trăn gọi một tiếng cha liền biết rằng chắc chắn là nàng nhìn thấy Hứa Hưng Xương.

Hắn ngay lập tức phản ứng cực nhanh xoay thân người một vòng liền tránh né sáng bên cạnh. Vừa vặn trốn ở phía sau nửa cánh cửa mở ra, thân hình bị cánh cửa che kín lại.

Cho nên Hứa Hưng Xương căn bản không nhìn thấy hắn, chỉ thấy Diệp Trăn Trăn vịn cửa đứng thẳng. Trên mặt còn lộ ra nụ cười hiền lành, nhẹ nhàng hỏi Diệp Trăn Trăn: "Hôm nay con dậy sớm như vậy làm gì? Trở về ngủ một chút nữa đi."

Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội thuộc kiểu phụ mẫu rất yêu thương hài tử của mình này, cũng sẽ không để cho hài tử của mình làm nhiều việc. Buổi sáng cũng sẽ không gọi bọn họ thức dậy rất sớm giúp đỡ công việc mà cảm thấy bọn nhỏ đang tuổi lớn, ngủ thêm một chút nữa thì sẽ tốt cho thân thể. Vì vậy ngày thường đều sẽ để cho hai người bọn họ ngủ, chờ đến lúc nấu xong bữa sáng rồi mới đi gọi bọn hắn rời giường ăn sáng.

Nhưng Hứa Du Ninh là một người rất tự giác, cho dù buổi sáng không cần phải giúp Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội làm việc thì cũng sẽ thức dậy rất sớm để xem sách hoặc là luyện chữ, căn bản không cần bất kỳ ai đi qua gọi hắn rời giường. So với Diệp Trăn Trăn mà nói thì ở trên mặt này nàng sẽ kém hơn một chút.

Ở đời trước nàng buộc chính mình tự giác, mỗi ngày trời vừa sáng liền rời giường. Bởi vì biết phụ mẫu ở trong nhà nàng kia thuộc loại trọng nam khinh nữ, căn bản sẽ không chú ý tới nàng, dưới tình hình đó nàng chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhưng mà đời này, được tất cả người thân bên cạnh yêu thương trong hoàn cảnh thoái mái như vậy, tự nhiên là nàng sẽ buông lỏng xuống. Nên so với Hứa Du Ninh nàng dậy trễ hơn một chút nhưng thật ra cũng không cần Diệp Tế Muội đi qua gọi nàng rời giường.

Nhưng thức dậy sớm giống như hôm nay vậy thì trước kia vẫn chưa từng có. Cho nên Hứa Hưng Xương mới sẽ có câu hỏi như vậy.

Cũng may Hứa Hưng Xương là một người rất dễ lừa gạt nên Diệp Trăn Trăn tùy tiện tìm một cái lý do liền lấp liếm cho qua. Nhưng ngược lại Hứa Hưng Xương lại quan tâm đến cái chân của Diệp Trăn Trăn.

"Hôm qua chân phải của con bị trật, hôm nay cảm thấy như thế nào, có khá hơn chút nào không?"

Nói xong, nhấc chân đi về phía trước, thật sự có ý nghĩ muốn qua đây nhìn xem của Diệp Trăn Trăn.

Hắn đi qua như vậy không phải sẽ nhìn thấy Hứa Du Ninh đang trốn ở phía sau cánh cửa sao? Đến lúc đó cho dù hai người bọn họ thật sự dùng cả người lẫn miệng cũng không thể giải thích được chuyện xảy ra tối hôm qua.

Diệp Trăn Trăn liền bị dọa sợ vội vàng xua tay: "Không có chuyện gì, cha, không có chuyện gì. Chân phải của con đã hết đau, đã khỏi rồi."

Nói xong, sợ Hứa Hưng Xương không tin còn đặc biệt bước ra khỏi phòng, nhảy trước mặt ông hai lần, dùng cách này để cho ông nhìn thấy chân của nàng thật sự tốt lên rồi, không còn đau nữa.

Thật ra chỗ cổ chân phải bị rắn cắn của nàng đến bây giờ vẫn còn có chút đau nhức mơ hồ nhưng mà lúc này nàng không để ý tới nhiều như vậy.

Cũng may Hứa Hưng Xương cũng thật sự tin tưởng. Lại nói với nàng mấy câu rồi liền nói muốn đi đến phòng bếp giúp Diệp Tế Muội nấu cơm, quay người bước ra khỏi cửa nhà chính.

Diệp Trăn Trăn nhón chân lặng lẽ đi theo sau lưng ông, ở chỗ cửa chính nhô nửa cái đầu ra, mắt nhìn thấy Hứa Hưng Xương đi vào phòng bếp, vội vàng quay đầu chạy về phòng của mình, đem Hứa Du Ninh kéo ra khỏi phía sau cánh cửa rồi đẩy hắn ra bên ngoài, trong miệng còn đang thúc giục hắn: "Huynh mau trở lại phòng đi."

Đẩy hắn ra khỏi phòng mình. Lại không nghĩ tới Hứa Du Ninh không có trở lại phòng của hắn mà xoay người liền nắm chặt lấy tay của nàng, lôi kéo nàng đi ra ngoài cửa theo.

Diệp Trăn Trăn không biết hắn muốn làm gì, bị dọa sợ nên dốc sức liều mạng đưa tay đến tách tay của hắn ra. Nhưng sức lực của hắn lớn hơn nàng rất nhiều, cho dù nàng cắn răng, ngay cả sức bú sữa mẹ cũng lấy ra mà vẫn không thể lay chuyển một chút nào tay của hắn như cũ.



Chỉ sốt ruột đến dậm chân. Lại nhỏ giọng oán trách hắn: "Huynh cầm tay muội làm gì vậy? Huynh muốn kéo muội đi đâu? Đợi chút nữa nếu như bị cha nương nhìn thấy được, phải làm sao giải thích với bọn họ đây."

Hứa Du Ninh mắt điếc tai ngơ, vẫn một mực lôi kéo nàng đi ra bên ngoài. Lúc ở trong sân còn đặc biệt nói một tiếng với Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội đang bận rộn trong phòng bếp: "Cha, nương, con mang Trăn Trăn đi bên ngoài một chút."

Diệp Trăn Trăn không nghĩ tới hắn lại lớn gan như vậy, chỉ sợ đến nỗi liều mạng trốn tránh ở sau lưng hắn, một câu cũng không dám nói. Lại không dám nhìn Diệp Tế Muội (trong tay còn đang cầm lấy một quả dưa leo) nghe thấy tiếng nói nên từ trong phòng bếp đi ra, mỉm cười đáp ứng: "Được. Chờ cơm chín ta sẽ để cho cha con đi gọi các con."

Biết hai người bọn họ cũng sẽ không đi xa, nhiều nhất cũng chỉ là đi dạo một vòng trên sân phơi thóc ở ngay trước cửa nhà.

Vẻ mặt Hứa Du Ninh ung dung bình tĩnh đáp ứng một tiếng, lôi kéo Diệp Trăn Trăn tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Tế Muội thì cầm dưa leo trở về phòng bếp, rửa sạch sẽ rồi cầm lấy dao phay bắt đầu cắt gọt. Chờ cắt được hai mảnh thì dừng dao lại hỏi Hứa Hưng Xương đang nhóm lửa ở phía dưới lòng bếp: "Hôm nay hai đứa này lại dậy sớm như vậy."

Hứa Hưng Xương không nghi ngờ một chút gì: "Mỗi ngày a Ninh đều thức dậy sớm như vậy. Về phần Trăn Trăn, vừa rồi lúc ta đi ra ngoài vừa vặn đụng phải nàng từ trong phòng mở cửa đi ra. Có lẽ là do khí trời dần dần nóng lên, sáng sớm nàng cũng không ngủ được đi."

Diệp Tế Muội nghĩ lại cảm thấy cũng đúng rồi lại cúi đầu xuống, cầm dao phay bắt đầu cắt lên quả dưa leo soạt soạt.

. . .

Diệp Trăn Trăn bị Hứa Du Ninh nắm tay đi thẳng một mạch ra cửa sân, đi tới chỗ sân phơi thóc trước mặt.

Diệp Trăn Trăn còn đang oán trách Hứa Du Ninh không nên làm như vậy, bị cha nương hai người nhìn thấy, trong lòng bọn họ sẽ nghĩ như thế nào đây? Liền bị Hứa Du Ninh quay đầu lại nhìn nàng mỉm cười, nói nàng như vậy là trong lòng mình có quỷ, cho nên mới sẽ nghi thần nghi quỷ.

Chỉ nói Diệp Trăn Trăn bị nghẽn trở lại nhưng căn bản không tìm ra được lời bác bỏ.

Thật ra nghĩ lại cũng thật sự như lời nói của Hứa Du Ninh. Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội đều biết giữa hai người nàng và Hứa Du Ninh có quan hệ tốt, ngày thường Hứa Du Ninh cũng sẽ nắn bóp hai má của nàng, vò tóc của nàng, đôi khi còn sẽ nắm lấy tay nàn. Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội đối với chuyện này đều cảm thấy rất là bình thường, hai ngươi chưa bao giờ nói lời gì. Ngược lại cảm thấy hai người bọn họ thân thiết với nhau là rất tốt. Ngay cả bản thân Diệp Trăn Trăn cũng sẽ không suy nghĩ nhiều làm gì.

Mà vừa rồi lý do nàng lại phản ứng lớn như vậy, cảm thấy bị Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội nhìn thấy hai người bọn họ tay trong tay là không tốt, lo lắng hai người bọn họ sẽ suy nghĩ nhiều, cũng hoàn toàn là do tối hôm qua nàng được Hứa Du Ninh ôm ngủ cả một đêm.

Cho nên thật ra thì những người khác đều không có suy nghĩ nhiều, chẳng qua là một mình nàng suy nghĩ nhiều mà thôi. Không phải gió động, không phải cờ động mà là tâm người động.

Nếu như trong lòng của nàng vô tư trong sáng thì cần gì phải lo lắng Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương suy nghĩ nhiều đây?

Trong lòng âm thầm lên án chính mình một phen, sự lo lắng cùng căng thẳng vừa rồi ở trong lòng nàng cũng dần dần không còn nữa. Vì vậy nàng dứt khoát thoải mái lên, lật tay lại nắm chặt lấy bàn tay của Hứa Du Ninh, ngẩng đầu mỉm cười hỏi hắn: "Ca ca, huynh muốn dẫn muội đi đâu?"

Nhưng nàng chắc chắn sẽ không đi tới chỗ đê đập đó. Cả đời này cũng sẽ không đi nữa. Nàng đã có bóng ma đối với chỗ đó, không muốn lại đặt chân đến chỗ đó một lần nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Du Ninh: Không kinh ngạc vui mừng sao? Không thích kích thích sao?

Diệp Trăn Trăn: . . . Kinh ngạc vui mừng kích thích cái đầu huynh. Huynh như vậy là không đi đứng bình thường nha, thật sự là suýt chút nữa đã bị huynh dọa sợ chết khiếp rồi.

Lại đến một tiểu kịch trường ha ha ha ha

Rất lâu về sau, Hứa Du Ninh nói với Diệp Trăn Trăn: Quỳ gối cầu xin trong lòng muội có quỷ, nghi thần nghi quỷ.

Diệp Trăn Trăn: Ta và huynh chẳng lẽ không phải là mối quan hệ huynh muội thuần khiết trong sáng sao?

Hứa Du Ninh: . . . Tự gây nghiệt, không thể sống.