Huynh Sủng

Chương 164




Rõ ràng Ngụy Diễn rất bất ngờ nhưng cũng rất cảm động.

Ông cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra được Ngụy Lãng âm thầm phân cao thấp với Hứa Du Ninh. Nhưng mà bây giờ Hứa Du Ninh lại thay Ngụy Lãng cầu tình!

Nhưng cho dù có Hứa Du Ninh cầu tình, đối với chuyện này ông cũng không thể dung túng Ngụy Lãng. Bởi vì ông cảm thấy là nam nhân cho dù bị thương đổ máu, chỉ cần không phải là một khắc tiếp theo sẽ phải tắt thở hoặc là thật sự không động đậy được vậy thì sao có thể ngủ nướng đây? Huống chi chỉ là uống rượu say mà thôi.

Chỉ nói với Hứa Du Ninh suy nghĩ của ông, Hứa Du Ninh còn có thể không nghe theo ông sao? Chắc chắn phải nghe theo nha. Hơn nữa thậm chí trong lòng cũng rất tán thành thuyết pháp và cách làm của Ngụy Diễn.

Nam hài tử nên được mài giũa từ nhỏ, để cho hắn ăn nhiều gian khổ một chút, nếu không thì khi lớn lên sao có thể trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất đây?

Hai người nhạc phụ nữ tế ăn nhịp với nhau. Thế là Ngụy Diễn vẫn phân phó Triệu Tinh bây giờ đi gọi Ngụy Lãng thức dậy như cũ. Triệu Tinh cũng đành phải đáp ứng xoay người đi.

Chỉ trong chốc lát Diệp Tế Muội mang theo Nguyên Tiêu tới đây, bên phòng bếp cũng sai người đưa đồ ăn sáng tới. Bọn nha hoàn bắt đầu bày cơm lên trên bàn.

Ngụy Diễn thấy Ngụy Lãng vẫn không đến, mặc dù cho người đi qua thúc giục nhưng mà cũng không hay khi để cho mọi người ngồi ở chỗ này chờ đợi hắn. Vì vậy cuối cùng vẫn là bảo mọi người ăn sáng trước.

Sau khi ăn xong, mọi người ngồi ở trong phòng vừa uống trà vừa nói chuyện. Lúc này mới nhìn thấy Ngụy Lãng từ từ đi tới.

Hơn nữa rõ ràng người hắn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, vừa đi còn vừa đưa tay lên dụi dụi mắt, ngáp không ngừng.

Ngụy Diễn vừa nhìn thấy cái bộ dạng này của hắn thì trong lòng lại tức giận.

Đây là nhi tử của hắn và Ninh Tú Tĩnh, lúc vừa mới sinh ra đời suýt chút nữa thì mất mạng, khỏi cần phải nói chắc chắn trong lòng Ngụy Diễn rất yêu thương hắn. Nhưng mà yêu thương thì có thể nhưng không thể cưng chiều, hắn không thể để cho Ngụy Lãng sau này lớn lên thật sự trở thành kẻ quần là áo lụa, như vậy ngược lại là hại hắn.

Chỉ trầm mặt nói với hắn: "Con nhìn xem bây giờ đã là giờ gì rồi, còn chưa có tỉnh ngủ?"

Diệp Trăn Trăn quay đầu lại nhìn bên ngoài cửa một chút, trong lòng tính toán. Bây giờ có lẽ là cuối giờ thìn đầu giờ tỵ, đổi thành giờ nàng ở đời trước là khoảng chín giờ sáng.

Thật ra nói đến chuyện chín giờ thức dậy có lẽ cũng không tính là quá muộn. Cha mẹ và em trai đời trước của nàng, vừa đến cuối tuần đều là mười một mười hai giờ sáng mới thức dậy, bữa sáng cũng bỏ qua, trực tiếp ăn cơm trưa. Nhưng mà từ lúc nàng đến nơi này, bình thường giờ thìn sẽ phải thức dậy, có lúc còn sẽ dậy sớm hơn một chút. Mà đa số ngày thường Ngụy Diễn đều ở quân doanh, chắc còn sẽ thức dậy sớm hơn, khó trách bây giờ ông lại không vui khi nhìn thấy Ngụy Lãng giờ này mới thức dậy.

Ngụy Lãng là người thông minh, vừa thấy dáng vẻ này của Ngụy Diễn thì biết ông đang tức giận, ngay lập tức còn dám nói đây? Buông thõng hai tay cúi đầu xuống đứng trước mặt ông đến thở mạnh cũng không dám, nhỏ giọng giải thích: "Là đêm qua Hứa Du Ninh mời con uống rất nhiều rượu, con uống say nên hôm nay mới dậy trễ. Cha người đừng tức giận."

Nhưng mà Ngụy Diễn nghe xong lại càng tức giận hơn

Ông đập tay xuống bàn, quát về phía Ngụy Lãng: "Con cho rằng ta không biết sao? Tối hôm qua đến cuối cùng Ninh nhi căn bản không có mời rượu con, là chính con ôm vò rượu nhất định phải uống với hắn, bây giờ con còn đẩy hết chuyện này lên trên người hắn. Mà lại con có biết hay không, vừa rồi con bảo Triệu Tinh tới đây nói con muốn ngủ tiếp một lúc nữa, ta không đáp ứng nhưng Ninh nhi còn ở bên cạnh cầu tình cho con. Trong lòng của hắn xem con như là người một nhà nhưng con có xem hắn như là người một nhà hay không? Còn gọi hắn Hứa Du Ninh?"

Thật sự Ngụy Lãng không nghĩ tới Hứa Du Ninh sẽ cầu tình cho hắn nên ngẩng đầu lên rất kinh ngạc liếc mắt nhìn Hứa Du Ninh một chút.

Có điều Hứa Du Ninh căn bản không có nhìn hắn, đang nâng chén trà, rũ mặt xuống, thong dong thổi lá trà trôi nổi trên mặt nước, căn bản không nhìn thấy rõ thần sắc trên mặt hắn lúc này.

Ngụy Lãng bắt đầu cảm thấy suy nghĩ trong lòng không được tốt lắm, hắn cũng cảm thấy chính mình không nên âm thầm phân cao thấp với Hứa Du Ninh.

Phụ thân nói rất đúng, bây giờ Hứa Du Ninh chính là trượng phu của Diệp Trăn Trăn, là người nhà của hắn, trước kia cũng hết lòng chăm sóc Diệp Trăn Trăn nhiều năm như vậy, sao có thể bởi vì Diệp Trăn Trăn gọi Hứa Du Ninh là ca ca thân thiết hơn một chút thì muốn phân cao thấp với hắn đây?

Bây giờ bọn họ là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (1) quan hệ gần gũi.



(1) nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: có vinh quang cùng hưởng, có tổn hại thì cùng chịu

Chỉ xoay người đối mặt với Hứa Du Ninh, khom lưng hành lễ với hắn, vẻ mặt chân thành nói ra: "Cha nói rất đúng, bây giờ hai chúng ta là người một nhà, ta không nên lại âm thầm phân cao thấp với ngươi. Trước kia là ta làm sai, bây giờ ta nói lời xin lỗi ngươi."

Trong lòng Hứa Du Ninh trong lòng cũng ngạc nhiên bởi vì hắn căn bản không có nghĩ đến chuyện Ngụy Lãng sẽ xin lỗi hắn.

Hơn nữa vừa rồi hắn ở trước mặt Ngụy Diễn thay Ngụy Lãng cầu tình, thật ra nói thật thì hắn cũng không phải thật lòng. Chính là muốn ở trước mặt Ngụy Diễn thể hiện sự rộng lượng và "quan tâm" của hắn đối với Ngụy Lãng mà thôi.

Nhưng mà bây giờ Ngụy Lãng lại thật sự vì chuyện này mà xin lỗi hắn...

Hứa Du Ninh ngây người ra giây lát, rất nhanh đã kịp phản ứng lại, nói với Ngụy Lãng: "Nếu như chúng ta là người một nhà thì ngươi cũng không nên khách khí với ta như vậy."

Nghe thấy giọng điệu cũng rất chân thành.

Ngụy Diễn nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, đặc biệt là Ngụy Lãng lại có thể chủ động nhận sai. Trong lòng ông thật sự rất vui mừng.

Mặc dù khuôn mặt còn bình tĩnh nhưng lời nói ra cũng đã hòa hoãn hơn vừa rồi rất nhiều.

"Lúc đầu ta còn muốn phạt con đi từ đường quỳ một ngày nhưng bây giờ thấy con nhận sai thái độ tốt, lần phạt quỳ này tạm thời để đó."

Chỉ phất phất tay, gọi hắn: "Đi, xuống dưới ăn sáng đi."

.

Ngụy Lãng đáp ứng, lại cáo từ đám người Diệp Tế Muội, Diệp Trăn Trăn. Lúc này mới xoay người đi ra ngoài.

Vừa rồi lúc Ngụy Diễn đang khiển trách Ngụy Lãng, mặc dù Diệp Tế Muội có lòng muốn nói giúp nhưng nghĩ đi nghĩ lại đây là phụ thân nhà người ta đang dạy dỗ nhi tử, bà là người ngoài, sao có thể xen vào đây? Cũng chỉ đành không nói lời nào. Bây giờ nhìn thấy hai cha con bọn hắn đều êm đẹp, một lòng nhấc lên của bà mới đặt xuống.

Ngày hôm sau chính là Trung thu mười lăm tháng tám, tất cả các loại trái cây bánh trung thu Ngụy Diễn và Ngụy Lãng đã sớm cho người mua xong. Lão thiên gia cũng rất giúp sức, ban ngày là trời nắng đẹp đến tối thì một vòng trăng tròn sáng treo trên cao giữa màn đêm xanh thẫm mà ngay cả một vài đám mây cũng không có, không có một chút vật che chắn nào.

Trước đó Ngụy Lãng còn bảo quản gia tìm người biết thổi tiêu. Lúc này người đó đang ngồi cách đó không xa thổi nho nhỏ, bọn họ vừa nghe tiếng tiêu vừa ngồi nói chuyện.

Diệp Trăn Trăn lại cẩn thận chú ý đến dáng vẻ có mấy phần mất mát của Ngụy Diễn, cũng không nói lời nào mà thường xuyên ngẩn người ra.

Lúc đầu nàng có ý muốn hỏi xem một chút nhưng nói cho cùng nàng cũng không tính là rất quen thuộc với Ngụy Diễn, còn chưa tới loại mực độ ở trước mặt hắn muốn nói cái gì thì nói cái đó kia. Vì vậy cuối cùng suy nghĩ một chút vẫn là nhịn xuống.

Nhưng lúc trở về phòng, sau khi rửa mặt xong lên giường, hai người ngồi ở đầu giường, nàng dựa vào lòng Hứa Du Ninh, trong mắt vẫn không quên được dáng vẻ mất mát trên mặt Ngụy Diễn.

Nàng nhịn không được hỏi Hứa Du Ninh: "Ca, vừa rồi lúc ngắm trăng huynh có chú ý đến biểu cảm trên mặt cha muội không? Ông ấy làm sao vậy?"

Nàng biết Hứa Du Ninh là người có tâm tư cẩn thận, nếu như vừa rồi nàng đã chú ý thấy Ngụy Diễn có chỗ không đúng vậy thì chắc chắn Hứa Du Ninh cũng sẽ chú ý đến.

Quả thật Hứa Du Ninh có chú ý đến, nghe nàng nói thì ừ một tiếng.



Cũng không biết nên nói với Diệp Trăn Trăn chuyện này như thế nào, bàn tay đặt trên vai nàng nhẹ nhàng vuốt ve bả vai bóng loáng mảnh khảnh một lúc rồi mới nhẹ giọng nói ra: "Ngày Trung thu mười lăm một nhà đoàn viên, có thể ông ấy đang nhớ tới nương muội đi."

Diệp Trăn Trăn biết người hắn nói là Ninh phu nhân, không khỏi trầm mặc.

Nhưng mà nghĩ lại cũng thế, thật ra chuyện năm đó Ninh phu nhân cũng không có cô phụ Ngụy Diễn, bà thật sự đã dốc hết sực lực của mình. Sau này vì sao gả cho người khác, chắc hẳn cũng là bị người nhà bà ấy ép buộc.

Diệp Trăn Trăn đã nghe Ngụy Diễn nói qua ngươi sau này Ninh phu nhân gả chính là vị phu quân kia. Lúc ấy bà đang tuổi xinh đẹp, vẻ ngoài lại nhu mì xuất chúng, nếu không phải bị người nhà ép buộc thì sao lại gả cho một người nam nhân lớn hơn mình mười mấy tuổi làm vợ kế đây? Hơn nữa trong mấy lần tiếp xúc với Ninh phu nhân, Diệp Trăn Trăn có thể nhìn ra được bà ấy sống rất không vui vẻ, giữa chân mày vẫn luôn có ưu sầu.

Mà người nhà Ngụy gia lại bị đương kim Hoàng Đế kiêng kị, bị nghiêm lệnh không có thông báo không được vào kinh, Ngụy Diễn ở Vân Nam xa xôi ngoài ngàn dặm này, muốn gặp Ninh phu nhân cũng không thể được.

Nhưng rất dễ nhận thấy Ngụy Diễn chưa bao quên Ninh phu nhân, bởi vì Diệp Trăn Trăn đã biết trong mấy năm này ông vẫn không có lấy ai, đến cả một thiếp thất hay nha hoàn thông phòng bên người cũng không có.

Về phần Ninh phu nhân, rất rõ ràng cũng vẫn chưa quên được Ngụy Diễn, nếu không thì trước đây lúc ở trong kinh thành nhận ra nàng, phản ứng đầu tiên của bà ấy chính là muốn đưa nàng đến Vân Nam, để cho nàng và hai cha con Ngụy Diễn đoàn tụ.

Cũng chỉ có thể nói một câu tạo hóa trêu ngươi.

Diệp Trăn Trăn khẽ thở dài một hơi, đưa tay ôm lấy eo Hứa Du Ninh, cả người gắt gao làm tổ ở trong lòng hắn.

Nhìn thấy hai người Ngụy Diễn và Ninh phu nhân yêu nhau như vậy nhưng lại bị ép ngăn cách ở hai nơi, trong lòng nàng thương tiếc đồng thời cũng cảm thấy rất may mắn nàng bây giờ có thể yên ổn ở bên cạnh Hứa Du Ninh.

Ừm, còn có hài tử trong bụng nàng. Sau này người một nhà bọn họ đều sẽ vui vẻ sống bên nhau.

Hứa Du Ninh ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, chỉ cảm thấy trái tim mình cũng nhu hòa như nước mùa xuân, khóe môi không khỏi cong lên.

Nhìn thấy sắc mặt Diệp Trăn Trăn có chút mệt mỏi, nghĩ đến bây giờ nàng chính là người đang mang thai, dễ cảm thấy mệt mỏi nên hắn cúi đầu xuống hôn lên trán nàng một cái, ấm áp nói ra: "Ngày mai còn phải dậy sớm, chúng ta đi ngủ thôi."

Diệp Trăn Trăn cũng thật sự cảm thấy hơi có chút mệt mỏi, nghe thấy vậy thì nhẹ gật đầu, nghe lời nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng mà khi hai người nằm xuống cạnh nhau, Diệp Trăn Trăn vẫn từ từ nhích người vào trong lòng Hứa Du Ninh, một mặt tay còn đặt nhẹ lên trên bụng của mình.

Có lẽ là vì vừa rồi cảm thấy thương cảm cho hai người Ngụy Diễn và Ninh phu nhân nên bây giờ nàng rất muốn gần gũi với Hứa Du Ninh một chút, như thể cả nhà bọn họ sẽ ở bên nhau trọn đời.

Dù sao bây giờ Hứa Du Ninh cũng là Khúc Tĩnh tri huyện cho dù Trung thu lần này đặc biệt mang theo Diệp Trăn Trăn đi đến Côn Minh trải qua tết Trung thu cùng Ngụy Diễn và Ngụy Lãng nhưng không có cách nào ở lại lâu được, phải vội vàng trở về xử lý việc trong huyện nha. Vì vậy ngày hôm sau hắn mở lời cáo từ với Ngụy Diễn và Ngụy Lãng phải trở về.

Mặc dù Ngụy Diễn không muốn nhưng bản thân hắn vốn là người kỷ luật nghiêm minh, trong lòng cũng đồng ý Hứa Du Ninh lấy chính sự làm trọng như vậy, Vì vậy vẫn rất là vui vẻ đáp ứng.

Nhưng mà suy xét đến chuyện bây giờ Diệp Trăn Trăn đag mang thai, hắn đặc biệt gọi đầu bếp tốt nhất trong phủ qua đây, phân phó hắn đi theo Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn bọn họ đến Khúc Tĩnh, tốt nhất sau này mỗi ngày thay đổi món ăn đa dạng cho Diệp Trăn Trăn.

Dù thế nào cũng không được làm đói bụng ngoại tôn tử của ông nha.

Tự nhiên Ngụy Lãng rất không muốn. Hơn nữa vì đã tiêu tan hiềm khích lúc trước với Hứa Du Ninh nên bây giờ hắn cảm thấy nhìn Hứa Du Ninh cũng thuận mắt hơn rất nhiều. Vì vậy cũng đi theo một đường đưa bọn họ ra ngoài cửa thành, nhìn thấy xe ngựa của bọn họ đã đi xa, lúc này mới lưu luyến không rời xoay người trở về.

Mà đám người Hứa Du Ninh cũng khéo vô cùng, trên đường trở về nghỉ lại một đêm này lại chính là nhà trọ bọn họ nghỉ lại một đêm lúc đến.

Chỉ có điều sau khi vào cửa Hứa Du Ninh chú ý đến trong đại sảnh người chạy việc căn bản không phải là cái người chạy việc hắn đã gặp qua mấy ngày trước đây. Ngay cả người đứng phía sau quầy thu chi cũng thay đổi.