Huynh Sủng

Chương 150




Hứa Du Ninh ôm rất chặt, giống như hận không thể đem cả người nàng khảm vào trong thân thể mình mới tốt. Diệp Trăn Trăn đã cảm thấy có chút không thở nổi.

Vội vươn tay ra đánh xuống lưng hắn, giọng nói bị hắn siết chặt nên cũng có chút thay đổi: "Ca, ca ca, huynh thả muội ra. Muội sắp bị huynh siết chết rồi."

Lúc này Hứa Du Ninh mới giật mình tỉnh lại, vội vàng buông tay thả nàng ra. Nhìn thấy khuôn mặt của nàng ngột ngạt đỏ bừng còn ho khan hai tiếng, hắn vội vàng đưa tay vỗ lưng cho nàng.

Cũng may Diệp Trăn Trăn thở dốc một lúc thì tốt lại. Trong lòng cảm thấy hành động vừa rồi của Hứa Du Ninh rất bất thường nên vừa cẩn thận nheo mắt dò xét thần sắc trên mặt hắn vừa cẩn thận hỏi thăm: "Ca ca, huynh làm sao vậy?"

Ngược lại từ trên mặt hắn không nhìn ra được điều gì khác thường nhưng Diệp Trăn Trăn ở cùng với hắn đã nhiều năm nay, bây giờ hai người lại là quan hệ phu thê thân mật nhất trên thế gian, chắc chắn nàng vẫn có chút hiểu rõ Hứa Du Ninh.

Cũng không biết đến cùng đã có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng chỉ là đi ra ngoài một lúc, khi trở về Hứa Du Ninh lại thành như vậy.

Hứa Du Ninh không muốn nói cho nàng biết những chuyện kia, tránh cho trong lòng nàng sẽ lo lắng, sẽ bất an, hắn chỉ cần mỗi ngày nàng đều vui vẻ, vô âu vô lo là tốt rồi.

Khóe môi cố gắng kéo ra một nụ cười, ý muốn trấn an Diệp Trăn Trăn: "Ta không sao. Chính là, nhớ muội."

Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, huynh chỉ đang lừa gạt ta.

Chỉ là trước kia nhìn thấy lúc Hứa Du Ninh nói dối thần sắc trên mặt hắn vẫn như thường, có đôi lúc nếu như nàng không phải biết rõ sự thật bên trong thì chỉ sợ cũng sẽ bị hắn lừa gạt cho qua, lại càng không cần phải nói đến người bên ngoài. Nhưng mà bây giờ lúc nhìn thấy Hứa Du Ninh nói lời này, nụ cười mỉm trên mặt kia cũng nhìn ra được là rất miễn cưỡng. Không nói đến nàng mà đến cả người bên ngoài liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được hắn rõ ràng là nói lời trái với lòng mình đi?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì mà lại khiến cho năng lực nối dối của Hứa Du Ninh thụt lùi rồi đây?

Diệp Trăn Trăn không nghĩ ra được. Ánh mắt liếc về cây cuốc buộc trên thân ngựa kia, có thể nhìn thấy được trên đầu cuốc còn có bùn đất. Lại nhìn vạt áo của Hứa Du Ninh cũng dính phải một chút bùn đất.

Vừa rồi Hứa Du Ninh đi đào cái gì sao? Hơn nữa rút cuộc là đào phải đồ vật quan trọng gì mà lại khiến cho một người rất yêu sạch sẽ là hắn đây cũng không có tâm trạng chú ý đến trên vạt áo dính phải bùn đất như vậy?

Diệp Trăn Trăn muốn hỏi Hứa Du Ninh nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn có chút hoảng hốt, nàng suy nghĩ một chút vẫn không có hỏi ra.

Nàng rất tin tường người này. Nếu như hắn đã không chịu nói với nàng chuyện này vậy thì chắc chắn là vì nàng biết chuyện này rồi thì sẽ không có lợi cho nàng vì vậy nàng vẫn không nên hỏi thì tốt hơn, để tránh làm cho Hứa Du Ninh khó xử.

Cũng chỉ coi như không có nhìn thấy điểm khác thường của Hứa Du Ninh, ngược lại kéo cánh tay của hắn cười nói: "Cơm trưa đã sớm chuẩn bị xong, vừa rồi nương còn hỏi muội huynh đi đâu rồi, sao còn chưa trở về ăn cơm. Bây giờ huynh đã về rồi, đi thôi, chúng ta vào nhà ăn cơm."

Vừa rồi trên bàn cơm Diệp Tế Muội có hỏi Hứa Du Ninh đi đâu, Diệp Trăn Trăn còn giấu diếm cho hắn.



Sau bữa ăn bởi vì cũng không có gì khác để tiêu khiển, Nguyên Tiêu lại có chút buồn ngủ, Diệp Tế Muội mang theo hắn đi vào trong phòng ngủ. Diệp Trăn Trăn cũng trở về phòng với Hứa Du Ninh.

Nhìn thấy tinh thần Hứa Du Ninh sa sút, Diệp Trăn Trăn cũng không có quấy rầy hắn, mặc kệ hắn cầm sách trong tay ngồi trên ghế ngẩn người còn mình thì ngồi bên cạnh thêu thùa may vá.

Thời tiết dần dần nóng lên cũng là lúc nên làm quần áo mùa hè. Đặc biệt là Nguyên Tiêu, vóc người lớn rất nhanh, mỗi năm một dạng. Chắc chắn năm nay đã mặc không vừa quần áo năm ngoái nữa nên phải làm lại toàn bộ.

Đến chạng vạng tối khi cả nhà ăn cơm tối xong thì từng người lại trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Ở lữ quán làng mạc hoang vắng này, cũng không có ngọn nến gì, trên bàn chỉ đốt một chiếc đèn dầu, ánh sáng yếu ớt, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng được trong phòng, cũng không làm được chuyện gì khác. Diệp Trăn Trăn rửa mặt, lên giường ngồi ở đầu giường.

Một lúc sau Hứa Du Ninh cũng rửa mặt xong, vén chăn lên bước lên giường. Cũng không nói chuyện, chẳng qua sau khi hắn lên giường thì ngay lập tức vươn tay ra ôm Diệp Trăn Trăn vào lòng, vùi đầu vào cần cổ nàng.

Chóp mũi ngửi thấy mùi thơm cơ thể nhàn nhạt trên người nàng, hắn chỉ cảm thấy trái tim phiêu đãng lắc lư cả một ngày này cũng đã thật sự đáp xuống một chỗ, trong lòng tràn đầy bình yên.

Hắn không phải người ngu ngốc, biết chắc chắn Diệp Trăn Trăn nhìn ra trong lòng của hắn có vấn đề nhưng mà nàng lựa chọn cái gì cũng không hỏi mà để cho hắn yên tĩnh một mình.

Diệp Trăn Trăn có thể hiểu tin tưởng hắn như vậy, hắn cảm thấy rất cảm kích và cũng rất hạnh phúc, tay vòng qua vai nàng không khỏi siết chặt thêm hai phần, nhỏ giọng nói ra: "Trăn Trăn, muội thật tốt."

Diệp Trăn Trăn mỉm cười vỗ xuống đầu của hắn một cái, giả bộ tức giận nói: "Bây giờ huynh mới biết được muội tốt sao vậy trước kia thì không có sao?"

"Vẫn luôn biết."

Hứa Du Ninh vừa nói vừa cẩn thận hôn lên cổ của nàng.

Chỉ cần ở bên Diệp Trăn Trăn thì hắn sẽ cảm thấy trong lòng rất yên bình, rất vững vàng. Về phần quyền thế hay là phú quý gì đó thì hắn không muốn nghĩ đến. Chỉ mong muốn cuộc sống sau này vĩnh viễn giống như bây giờ.

Có tiểu kiều thê yên thương hắn, có mẫu thân nhiệt tình, có đệ đệ mặc dù rất nghịch ngợm nhưng cũng rất đáng yêu. Sau này hắn và Diệp Trăn Trăn còn sẽ sinh con dưỡng cái, cả nhà cứ đơn giản như vậy, trải qua cuộc sống bình thường, năm tháng yên bình.

Diệp Trăn Trăn vốn còn đang mỉm cười nói chuyện với hắn nhưng sau đó nhận ra được hắn dần dần bắt đầu không thành thật, trên mặt đỏ ửng, vội vàng lấy tay đẩy hắn ra: "Ngày mai chúng ta còn phải lên đường sớm, đêm nay nên nghỉ ngơi sớm đi."

Hứa Du Ninh lại không nghe theo, từ từ hôn đi lên, một ngụm ngậm chặt lấy vành tai trắng nõn tinh xảo của nàng, một tay lại đi thẳng xuống dưới, đặt bên hông nàng, ngón tay linh hoạt bắt đầu cởi bỏ thắt lưng của nàng ra.

"Không được." Bởi vì ngậm lấy vành tai của Diệp Trăn Trăn nên lời nói của hắn có mấy phần mập mờ không rõ nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn có thể nghe thấy rõ ràng như cũ, "Bây giờ huynh muốn muội."

Hơi thở ấm áp phả lên trên mặt nàng, còn nghe thấy giọng nói mờ ám như vậy, mặt Diệp Trăn Trăn thoáng một cái đều đỏ ửng lên.



Đang muốn từ chối nhưng thân thể cũng đã không tự chủ được mềm nhũn xuống, trái tim trong lòng ngực cũng đập nhanh hơn.

Không có cách nào khác, hai người thành thân đã hơn một tháng nay, ở trong chuyện này Hứa Du Ninh lại rất thích thú làm không biết mệt, đến bây giờ hắn còn hiểu rõ các nơi trên cơ thể nàng hơn cả nàng nữa, nàng căn bản không phải là đối thủ của hắn. Đến cuối cùng cũng chỉ có thể tùy hắn muốn làm gì thì làm.

Mà sức lực Hứa Du Ninh lại rất tốt, một đêm này đúng là giày vò nàng mãi không dứt, cho đến khi sắc trời nâu xanh bên ngoài sáng lên, có tiếng chim non hót xuyên qua cửa sổ truyền vào thì rút cuộc Hứa Du Ninh mới buông nàng ra, ôm nàng vào lòng hai người cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Chẳng qua ngủ chưa được một lúc, khi trời sáng choang lên thì Hứa Du Ninh lặng lẽ rời giường.

Nhẹ nhàng thu dọn sắp xếp hết tất cả đồ vật xong thì ra ngoài ăn sáng với Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu. Mắt thấy thời gian không còn sớm, hắn mới lấy một chậu nước đi vào phòng, đi đến bên giường gọi Diệp Trăn Trăn dậy.

Diệp Trăn Trăn chỉ cảm thấy giống như cả người tan ra thành từng mảnh, lúc vừa mới tỉnh dậy cả người vẫn còn mờ mịt chẳng biết gì.

Dáng vẻ này của nàng rất đáng yêu, Hứa Du Ninh nhìn thấy nhịn không được duỗi cánh tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên khắp mặt nàng.

Một loạt những nụ hôn ấm áp rơi xuống mặt mình, lúc này Diệp Trăn Trăn mới từ từ tỉnh táo lại.

Sau khi tỉnh táo lại thì đưa tay đẩy Hứa Du Ninh ra, mất hứng nói hắn: "Tối hôm qua huynh lại giày vò muội như vậy."

Mặc dù sức lực Hứa Du Ninh rất tốt, làm sao cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi nhưng nghĩ đến Diệp Trăn Trăn nên ở trên chuyện kia vẫn tương đối tiết chế. Nhưng tối hôm qua hắn rất rõ ràng không có tiết chế, nói đến so với đêm tân hôn của hai người bọn họ thì hắn còn điên cuồng đòi hỏi nàng nhiều hơn một chút.

Hứa Du Ninh cảm thấy cắn rứt lương tâm, mặc cho Diệp Trăn Trăn nói hắn, hắn cũng không dám phản bác lại chữ nào. Còn rất quan tâm chăm sóc cầm váy áo tới mặc cho nàng, lau mặt và tay cho nàng. Sau đó cầm chiếc lược gỗ màu vàng chải búi tóc cho nàng.

Vốn dĩ Hứa Du Ninh là người rất khéo tay, giống điêu khắc gỗ đồ vật tinh xảo như thế mà hắn vẫn có thể học được thì chải búi tóc tính là cái gì đây? Nếu không phải Diệp Trăn Trăn có một đôi chân mày đẹp thì căn bản cũng không cần nàng phải tự tay vẽ lấy mà hắn cũng sẽ ngày ngày vẽ chân mày cho nàng.

Chỉ trong chốc lát hắn đã chải xong búi tóc cho Diệp Trăn Trăn. Cũng không có cho nàng mang đồ trang sức gì, chỉ ở trong hộp đồ trang sức chọn lấy hai đóa sa quyên hoa màu hồng nhạt chia ra cài lên hai bên búi tóc cho nàng.

Nhưng cho dù chỉ ăn mặc chải chuốt đơn giản như vậy, Diệp Trăn Trăn cũng vẫn xinh đẹp như cũ làm cho ánh mắt người ta không thể dời đi được.

Trong lòng Hứa Du Ninh chỉ vui mừng năm đó tác thành hôn sự phụ mẫu hai bên nếu không thì cả đời này của hắn căn bản sẽ không gặp được Diệp Trăn Trăn, hai người cũng sẽ không bao giờ thành thân, hắn tuyệt đối cũng sẽ không được như bây giờ. Trong lòng đều cảm thấy thỏa mãn.

Nghĩ đến đây chính là duyên phận của hai người bọn họ.

Mỉm cười đỡ Diệp Trăn Trăn đi ra bên ngoài, Diệp Trăn Trăn nhìn thấy Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu đều đã đứng chờ bên ngoài sân.