Huynh Sủng

Chương 146




Tâm tâm niệm niệm một chuyện nhiều năm như vậy hôm nay cũng đã trở thành sự thật, trong lòng Hứa Du Ninh khó nén được kích động, cúi đầu xuống muốn hôn lên môi Diệp Trăn Trăn.

Diệp Trăn Trăn muốn trốn tránh những đã bị hắn giữ cái cằm lại, sau đó đôi môi ấm áp của hắn cũng đã ấn xuống.

Trước kia thường xuyên bị hắn hôn như vậy thật ra Diệp Trăn Trăn cũng đã sớm quen với điều đó. Nhưng mà đêm nay thứ nhất là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ nên nàng rất kích động, thứ hai ban ngày nàng vừa mới nghe được những lời kia, chắc chắn ở trong lòng khó tránh khỏi có chút sợ hãi. Vì vậy lúc này Diệp Trăn Trăn cũng không nói rõ ra được đến cùng trong lòng mình có cảm nghĩ gì.

Nhưng muốn trốn tránh thì chắc chắn trốn tránh không được rồi. Chưa có một lần nào lúc Hứa Du Ninh hôn môi nàng mà nàng có thể trốn tránh được? Người này đừng nhìn thấy vẻ ngoài sạch sẽ nhã nhặn nhưng thật ra bên trong lại là một người bá đạo mạnh mẽ như vậy.

Cũng chỉ đành tùy ý cho phép hắn hôn nàng như vậy. Hơn nữa nói tới, bây giờ càng có thêm lý do hắn muốn hôn môi nàng. Thậm chí không có bất kỳ lý do nào cả, bởi vì nàng đã gả cho hắn, hai người là phu thê, hắn làm những chuyện này với nàng là rất đương nhiên, cũng là danh chính ngôn thuận.

Chắc chắn trong lòng Hứa Du Ninh cũng nghĩ như vậy cho nên lần hôn môi này càng lúc càng không có kiêng nể gì cả. Cuối cùng thậm chí còn ôm lấy Diệp Trăn Trăn nằm nghiêng lên trên giường, xoay người phủ lên trên người nàng.

Sau cùng vẫn là Diệp Trăn Trăn không chịu đựng nổi, lấy chân đạp hắn một cái thì Hứa Du Ninh mới chịu buông nàng ra.

Vẻ mặt Diệp Trăn Trăn như một mảng ráng chiều, cổ áo cưới đỏ chót đã bị Hứa Du Ninh kéo mở ra một chút, lộ ra một đoạn da thịt tuyết trắng mềm mại, quang cảnh bên dưới hiện ra lờ mờ.

Cảm nhận thấy ánh mắt của Hứa Du Ninh đang nhìn xem nơi đó của nàng, Diệp Trăn Trăn xấu hổ vội vàng vươn tay níu chặt cổ áo, sau đó đưa chân đạp hắn một cái, nói hắn: "Nương vừa mới gọi huynh đi vào trong sân mời rượu hàng xóm sao huynh còn chưa dừng lại mà ở chỗ này lề mề đây?"

Hứa Du Ninh vùi đầu vào cần cổ nàng, ngửi mùi thơm cơ thể sâu kín trên người nàng, giọng nói buồn buồn: "Ta không muốn đi."

Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của hắn và Diệp Trăn Trăn, hắn chỉ muốn mãi dính lấy Diệp Trăn Trăn ở cùng một chỗ với nàng, không muốn đi ra ngoài mời rượu người khác một chút nào.

Diệp Trăn Trăn nghe thấy lời nói nũng nịu ủy khuất giống như tiểu hài tử này của hắn, nhịn không được bật cười lên. Chẳng qua sau khi cười xong vẫn lấy chân đạp nhẹ chân hắn một cái, nói ra: "Huynh không đi, chờ một lát nữa để cho những người hàng xóm này nhìn huynh thế nào đây? Mặt mũi của nương cũng mất hết nha. Huynh vẫn nên đi nhanh đi."

Rồi cười nói: "Dù sao muội vẫn ở chỗ này, muội còn có thể chạy đi sao?"

Hứa Du Ninh không nói lời nào, đầu cọ xát ở cần cổ nàng một chút.

Bây giờ hắn rốt cuộc cũng đã cưới được Diệp Trăn Trăn, trái tim vẫn luôn treo cao mấy ngày trước cuối cùng cũng yên ổn lại một chút. Lại nghĩ đến vừa rồi Diệp Trăn Trăn nói rất đúng cho nên hắn ngẩng đầu lên hôn khóe môi nàng một lúc rồi nói ra: "Muội đợi ta, ta sẽ quay lại sớm thôi."

Sau đó đứng dậy, đưa tay sửa sang hỉ phục trên người vừa mới lăn đến nhíu lại, nhấc chân đi tới bên, mở cửa đi ra ngoài phòng.

Diệp Trăn Trăn nhìn thấy hắn đi ra ngoài thì cũng từ trên giường ngồi dậy, đưa tay sửa sang giáy trên người, đi đến ngồi sau chiếc bàn vuông nhỏ gần cửa sổ.

Cái bàn vuông nhỏ này vốn cho Hứa Du Ninh giữ lại làm thư án nhưng bây giờ phía trên nói lại đặt các loại đồ vật như gương đồng và lược gỗ, cũng coi là một cái bàn trang điểm giản dị.

Diệp Trăn Trăn quay người về phía gương đồng lấy mấy món đồ trang sức và hai đóa sa quyên hoa lớn cỡ chén rượu trên búi tóc kia xuống bỏ vào bên trong hộp trang sức. Sau đó cũng kéo búi tóc xuống, cầm lấy lược gỗ từ từ chải đầu.

Cách cửa sổ có thể nghe thấy được tiếng nói chuyện và cười đùa ở phía bên ngoài. Nó làm cho người ta cảm thấy rất vui mừng náo nhiệt.



Diệp Trăn Trăn không nhịn được, đứng dậy, khẽ đẩy cửa sổ ra một khe hở nhỏ nhìn ra bên ngoài.

Mặc dù trong sân chỉ bày tổng cộng hai bàn tiệc rượu nhưng lại treo mấy ngọn đèn lồng, chiếu sáng rực rỡ khắp nơi.

Diệp Trăn Trăn nhìn thấy Hứa Du Ninh đang cầm chén rượu trong tay kính rượu Vương đại nương.

Dưới ánh nến dịu nhẹ, trên người hắn một thân hỉ phục, dáng người thẳng tắp như cây tre, mặt mày tuấn tú xuất chúng như tiên, lúc giơ tay nhấc chân đều trầm ổn nhã nhặn.

Nhớ tới thiếu niên ngồi trên xe lăn trong thôn Long Đường kia rồi lại nhìn nhìn người thanh niên phía ngoài này, Diệp Trăn Trăn không khỏi nhấp môi mỉm cười.

Nàng một đường làm bạn với người này thời niên thiếu, thời thanh niên. Mà sau này nàng cũng sẽ làm bạn suốt cả cuộc đời này của hắn, nghĩ về điều đó, trong lòng nàng lại cảm thấy rất yên bình rất ngọt ngào.

Nghĩ tới đây chính là hạnh phúc.

Diệp Trăn Trăn nhìn một lúc, đưa tay kéo cửa sổ xuống, lại ngồi xuống ghế tiếp tục cầm lược gỗ từ từ chải tóc.

Chải được một lúc thì chợt nghe thấy tiếng cọt kẹt nhẹ vang lên. Nàng quay đầu lại nhìn xem thì ngạc nhiên khi nhìn thấy lại là Hứa Du Ninh đẩy cửa tiến vào.

"Sao nhanh như vậy huynh đã trở lại rồi?"

Đám người bên ngoài vẫn còn đang ăn tiệc mừng, nàng cho rằng Hứa Du Ninh dù thế nào cũng phải đợi đến khi tiệc mừng kết thúc mới có thể trở về.

Hơn nữa vừa rồi nàng mới nhìn thấy Hứa Du Ninh đang mời rượu mọi người đây nhưng lúc này mới chỉ chớp mắt một cái mà hắn đã trở về rồi.

Hứa Du Ninh không trả lời, đi thẳng tới chỗ nàng, khom lưng cúi người xuống bế nàng từ trên ghế ngồi lên.

Diệp Trăn Trăn căn bản không đề phòng hắn sẽ đột nhiên làm như vậy, trong miệng hô nhỏ một tiếng, chiếc lược gỗ cầm trong tay cũng rơi xuống đất.

Hứa Du Ninh đặt nàng lên trên giường rồi cúi người xuống áp lên, sau đó mới nhìn nàng nói ra: "Có tiểu kiều thê đang chờ ta, ta đâu còn có tâm trạng bồi tiếp những người khác đây? Chắc chắn là phải nhanh chóng trở về với muội rồi."

Lúc hắn nói những lời này khóe môi cong lên, mặt mày cũng mang theo ý cười. Không giống với ngày thường làm cho người ta cảm thấy ấm áp khiêm tốn mà lại làm cho người cảm thấy có mấy phần tà tứ phóng đãng.

Diệp Trăn Trăn cảm thấy chắc chắn là nàng nhìn lầm rồi hoặc là do ánh nến tối nay thật sự làm cho người ta rất mê say.

Cũng không nhịn được bắt đầu trêu chọc hắn: "Huynh gấp gáp trở về như vậy làm cái gì? Buổi sáng hôm nay huynh vừa mới thi đình xong chẳng lẽ trong ngươi không cảm thấy mệt mỏi sao? Ta không tin tối hôm nay huynh còn có thể có bao nhiêu sức lực."

Hứa Du Ninh không nghĩ tới Diệp Trăn Trăn lại nói ra lời như vậy với hắn, trong chốc lát kinh ngạc không nói ra được lời nào.

Diệp Trăn Trăn thấy thế, trong lòng rất có cảm giác thành tựu không khỏi nhấp môi cười khẽ.

Nhưng rất nhanh, nàng chỉ thấy Hứa Du Ninh nhíu mày cười khẽ nói: "Ta còn có bao nhiêu sức lực, chính muội đến giám định một chút chẳng phải sẽ biết liền sao?"



Nói xong thì cúi đầu xuống, chặn hết tất cả những lời nói của Diệp Trăn Trăn lại.

Sau đó Hứa Du Ninh dùng cả một đêm để chứng minh cho Diệp Trăn Trăn thấy đến cùng sức lực của hắn tốt như thế nào.

Đến ngày hôm sau Diệp Trăn Trăn rời giường lúc kính trà cho Diệp Tế Muội thì cảm thấy hai chân của mình đều mềm nhũn ra. Eo cũng đau xót, xương cốt cả người như muốn tan ra thành từng mảnh.

Nhưng nhìn thấy Hứa Du Ninh lại không có một chút mệt mỏi nào, ngược lại đuôi mày khóe mắt đều là ý cười thoả mãn.

Diệp Trăn Trăn: ...

Chỉ có thể nói là tự gây nghiệt không thể sống, tối hôm qua sao nàng lại có thể nói với Hứa Du Ninh lời như vậy? Bây giờ thì hay rồi, tự ăn quả đắng.

Diệp Tế Muội cũng nhìn ra hôm nay lúc Diệp Trăn Trăn đi đứng cũng có mấy phần không tự nhiên, trong lòng hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra.

Liếc mắt nhìn Hứa Du Ninh một cái, nghĩ thầm không nhìn ra ngươi này cũng chỉ là một thư sinh gầy gò nho nhã yếu đuối, hóa ra lại còn lợi hại như vậy nha.

Nhưng mà cho dù như vậy thì ngươi cũng nên kiềm chế một chút nha.

Nhưng nghĩ lại Hứa Du Ninh này huyết khí phương cương, lại nghĩ đến rốt cuộc nhiều năm như vậy mới được như ý nguyện thành thân với Diệp Trăn Trăn, buông thả một chút thì cũng có thể hiểu được. Bà cũng không muốn nói cái gì nữa.

Cũng sợ nói ra thì hai hài tử này sẽ xấu hổ.

Nguyên Tiêu lại không biết nhiều như vậy, nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đi ra thì vẫn giống như như cũ nhào lên người Diệp Trăn Trăn, muốn nàng ôm lấy.

Mặc dù lúc này toàn thân trên dưới Diệp Trăn Trăn đều mềm nhũn, lúc đi đường đôi chân không có tí sức lực nào, cũng hận không thể có người ôm nàng lên mới tốt. Nhưng mà từ trước đến nay nàng đều rất cưng chìu Nguyên Tiêu, cũng căn bản không có cách nào từ chối được yêu cầu muốn ôm ôm của Nguyên Tiêu đang ở trước mặt nàng bán manh. Vì vậy cắn răng định ôm Nguyên Tiêu lên.

Nhưng mà nàng vừa mới giang hai tay ra, còn chưa ôm được Nguyên Tiêu thì nhìn thấy tay Hứa Du Ninh giơ lên túm lấy sau cổ áo Nguyên Tiêu xách hắn qua một bên.

Còn mỉm cười nói với hắn: "Hôm nay trên người tỷ tỷ không khỏe, đệ đừng bắt tỷ tỷ ôm. Đến đây, ca ca ôm đệ."

Hứa Du Ninh luôn cảm thấy nam hài tử thì không nên được nuông chiều vì vậy đối với Nguyên Tiêu mặc dù không nói là hắn thần sắc nghiêm nghị nhưng cũng không có nhiều lúc ấm giọng nhẹ nhàng. Nhưng hôm nay mỉm cười ôn hòa với đệ đệ như vậy cũng là vì hắn đã thành thân với Diệp Trăn Trăn rồi, một khi tâm nguyện nhiều năm đã trở thành sự thật thì trong lòng thật sự rất vui vẻ. Vì vậy thần sắc trên mặt không khỏi ôn hoà hơn.

Nhưng từ trước đến nay Nguyên Tiêu luôn sợ hắn cho nên hắn vẫn luôn bám lấy Diệp Trăn Trăn, lúc nhìn thấy Hứa Du Ninh đều hận không thể đi đường vòng mới tốt. Mặc dù lúc này thấy Hứa Du Ninh vẻ mặt ôn hoà nhìn hắn nhưng hắn cũng không dám để cho huynh ấy ôm nha.

Đập lên trên tay Hứa Du Ninh hai cái rồi sau đó huỵch một cái chạy ra bên ngoài.

Diệp Trăn Trăn lo lắng hắn té ngã còn ở phía sau gọi hắn: "Đệ chạy chậm một chút, coi chừng dưới chân."

Câu nói chỉ vừa mới phát ra thì chợt nghe thấy Nguyên Tiêu đã chạy vào trong sân lớn tiếng gọi: "Nương, nương, có người đến."