Huynh Sủng

Chương 140




Phùng ma ma nhìn thấy Nguyễn Vân Lan đi ra nên xoay người lại đi tới chỗ của bà. Khi nghe thấy câu hỏi của bà, Phùng ma ma suy nghĩ một chút thì nói với bà: "Nương nương, ngài theo nô tỳ một chút, nô tỳ có chuyện muốn nói với ngài."

Rồi còn nói với vị Đại Từ đại sư đang đứng bên cạnh vừa rồi giảng giải Phật pháp với Nguyễn Vân Lan kia: "Còn phải làm phiền đại sư trước ngồi nói chuyện cùng với vị Hứa thiếu gia một chút."

Đại Từ đại sư nhận lời, Phùng ma ma đỡ cánh tay Nguyễn Vân Lan đi vào bên trong.

Nguyễn Vân Lan nhìn thấy vẻ mặt không kìm nén được kích động và khẩn trương của bà ấy mặc dù trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ nhưng vẫn xoay người đi theo bà ấy lại một lần nữa trở về cái gian tịnh thất ở tận cùng bên trong mà bà vừa mới ra khỏi kia. Bên trong tịnh thất vẫn còn sót lại một ít mùi gỗ đàn hương.

Trong lòng Phùng ma ma gấp gáp, vừa bước vào tịnh thất, vừa đóng cửa tịnh thất lại thì bà không thể chờ đợi được nữa nhỏ giọng hỏi Nguyễn Vân Lan: "Nương nương, vừa rồi người nhìn thấy vị thanh niên kia, trong lòng cảm thấy có chỗ nào khác thường hay không?"

Mặc dù Nguyễn Vân Lan không biết tại sao bà ấy lại hỏi như vậy nhưng từ nhỏ bà chính là được Phùng ma ma chăm sóc lớn lên. Những năm nay ở trong ngôi chùa này cũng là Phùng ma ma ở bên làm bạn với bà, tự nhiên tình cảm đối với bà không hề tầm thường. Bà thành thật trả lời: "Vừa rồi ta nhìn thấy hắn cũng không biết làm sao, đột nhiên cảm thấy hắn rất thân thiết. Có vẻ là trước đây ta đã từng gặp qua hắn ở chỗ nào đó."

Nhưng rõ ràng hôm nay bà mới lần đầu tiên nhìn thấy người này, thậm chí bà cũng không biết tên họ của người này.

Phùng ma ma nghe xong, trong mắt suýt chút nữa rơi lệ.

Ngay lập tức cũng không giấu diếm nữa chỉ vội vàng nhẹ giọng nói ra: "Chuyện này chính là lần trước nô tì đã nhắc tới với ngài, nhi tử gia đình nông phụ ở thiền phòng dưới chân núi kia, lúc nô tì nhìn thấy hắn lần đầu, trong lòng đã cảm thấy giữa chân mày của hắn có mấy phần giống ngài nhưng sau khi trở về nô tì cũng không dám nhắc tới chuyện này với ngài. Nhưng mà vừa rồi, vừa rồi, "

Nói đến đây giọng nói của Phùng ma ma bắt đầu có chút run rẩy: "Lúc hắn xoay người lại muốn rời đi, nô tì phát hiện chỗ gốc tai phải của hắn lại có một nốt ruồi son nhỏ. Giống như đúc nốt ruồi son nhỏ ở gốc tai phải của tiểu điện hạ ngày đó."

Trong lòng Nguyễn Vân Lan chấn động, trong chốc lát trong đầu như có tảng đá lớn lăn qua, ầm ầm rung động, chỉ trợn mắt há hốc miệng nhìn Phùng ma ma, một lúc lâu cũng không nói ra được lời gì.

Sau khi phản ứng kịp, cả người bà không cầm được đều phát run lên.

"Ma, ma ma, ngươi, ngươi nói là cái người bên ngoài kia hắn, hắn là Ninh, Ninh nhi của ta?"

Chẳng lẽ của Ninh nhi bà thật sự không có chết, bây giờ Phật tổ lại còn đưa hắn đến trước mặt bà sao?

Trong lòng kích sục sôi như có một cơn sóng lớn ngập trời quét qua, bà xoay người lại muốn đi ra ngoài.

Bà muốn hảo hảo đi nhìn xem Hứa Du Ninh, cũng muốn hảo hảo hỏi thăm hắn một chút, chứng thực xem rút cuộc hắn có phải là nhi tử của bà hay không.

Nếu thật sự là nhi tử của nàng vậy thì bà, bà thật sự là, cho dù để cho bà chết ngay bây giờ nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng bà thật sự là quá kích động rồi, trong lúc vội vã đi ra ngoài chân lại vấp phải ngưỡng cửa, nếu không phải ngay lập tức duỗi tay vịn chặt lấy khung cửa thì suýt chút nữa đã phải cắm đầu xuống đất.

Phùng ma ma cũng vội vàng chạy tới duỗi tay đỡ lấy cánh tay của bà. Lại nhẹ giọng khuyên bảo bà: "Nương nương, ngài đừng vội, đừng nóng vội, đến cùng hắn có phải tiểu điện hạ hay không, chúng ta còn phải cho người đi điều tra cẩn thận một phen. Bây giờ ngài không thể xông ra nói với hắn chuyện này nha, ngộ nhỡ nếu như không phải là hắn rồi hắn biết thân phận thật sự của chúng ta, trong lòng lại nổi lên ý đồ xấu, muốn mạo danh thay thế thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Ngài phải biết rằng, một khi thân phận của tiểu điện hạ bị tiết lộ ra ngoài vậy thì dưới gầm trời này sẽ gặp đại loạn nha. Hơn nữa nếu như làm cho, làm cho người kia biết được, tiểu điện hạ cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng nha."

Mặc dù Phùng ma ma không chỉ rõ ra người kia là ai nhưng trong lòng Nguyễn Vân Lan lại rất rõ ràng.



"Không sai, " bà dùng sức nắm chặt lấy khung cửa, đầu ngón tay nổi lên màu xanh trắng, "Ta không thể vội vàng, ta không thể vội vàng, chúng ta phải cho người đi điều tra thân phận của hắn."

Thân phận của Hứa Du Ninh bà có thể cho người từ từ điều tra nhưng mà bây giờ bà vẫn không nhịn được muốn nhìn Hứa Du Ninh một chút.

Không biết làm sao vừa rồi bà trải qua một phen kích động, lúc này lại cảm thấy hai chân đã có chút mềm nhũn ra, ngay cả bước nửa bước đi đường cũng bước không nỗi. Vịn khung cửa thở ra hít vào một lúc lâu rồi gọi Phùng ma ma tới đỡ bà. Lúc này mới nhấc từ từ đi ra ngoài.

Đại Từ đại sư đã mời Hứa Du Ninh đến nội đường dùng trà trò chuyện, một mặt phong thái kín đáo, trong lòng lại âm thầm tán thưởng.

Mặc dù trên mặt Hứa Du Ninh vẫn ung dung bình tĩnh nhưng trong lòng lại bắt đầu có chút không kiên nhẫn.

Vị Phùng ma ma kia không cho hắn đi, gọi vị Đại Từ đại sư này phụng bồi hắn, bản thân lại đi vào trong phòng nói chuyện với vị phụ nhân kia.

Cũng không biết vừa rồi tại sao Phùng ma ma lại đột nhiên thay đổi sắc mặt như vậy, lớn tiếng gọi hắn lại. Càng không biết tại sao bà đột nhiên lại gọi vị phụ nhân kia vào bên trong nói chuyện.

Theo trực giác của hắn chắc chắn cuộc nói chuyện giữa Phùng ma ma và vị phụ nhân kia có liên quan tới hắn nhưng mà hắn không nghĩ ra được là có chuyện gì. Mà trên thực tế, hắn cũng không muốn có một chút liên quan gì tới vị Phùng ma ma này.

Nếu bà chỉ là nô bộc nhà giàu sang bình thường thì cũng không sao nhưng trước đây bà chính là cung nhân tiền triều, còn hầu hạ hoàng hậu nương nương. Nếu như nhấc lên quan hệ với bà vậy thì khẳng định hắn không thể yên ổn bình thản được.

Mà một khi hắn không yên ổn bình thản được thì Diệp Trăn Trăn, Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu còn có thể yên ổn bình thản sao?

Nghĩ tới đây, Hứa Du Ninh chỉ mở miệng cáo từ Đại Từ đại sư.

Hắn không muốn đợi Phùng ma ma và vị phụ nhân kia thêm nữa. Nơi này đối với hắn mà nói chính là một nơi thị phi, hắn vẫn nên nhanh chóng rời khỏi là tốt nhất.

Không được Nguyễn Vân Lan và Phùng ma ma đánh tiếng, Đại Từ đại sư tự nhiên cũng không dám để Hứa Du Ninh rời đi. Đang muốn mở lời giữ lại thì nghe thấy sau lưng vang lên một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng. Sau đó thì nghe thấy Nguyễn Vân Lan nói: "Vị này, vị Hứa công tử này, ngươi khoan đi đã, ta muốn nói với ngươi mấy câu."

Trong lòng Hứa Du Ninh hơi rung động, ngẩng đầu lên theo tiếng nói nhìn sang.

Chỉ thấy Phùng ma ma đang dìu Nguyễn Vân Lan từ nội thất đi ra. Vừa rồi chắc là Nguyễn Vân Lan đã khóc qua, vành mắt ửng đỏ. Mặc dù thần sắc trên mặt trông rất bình thản nhưng mà nhìn sang ánh mắt dù thế nào cũng không thể che giấu được sự kích động và khẩn trương.

Trong lòng Hứa Du Ninh biết rõ chuyện này không bình thường, lý trí của hắn mách bảo phải quay đầu lại rời đi, không để ý tới Nguyễn Vân Lan mới đúng nhưng trên mặt tình cảm, hắn không biết vì cái gì giống như theo bản năng hắn muốn gần gũi với Nguyễn Vân Lan một chút.

Vậy mà lại không có kiên trì nói nói ra lời cáo từ mà lại khom lưng hành lễ với Nguyễn Vân Lan.

Vừa rồi Nguyễn Vân Lan nghe thấy Phùng ma ma nhắc tới, lúc này có lòng muốn nhìn xem nốt ruồi son nhỏ chỗ gốc tai phải Hứa Du Ninh kia. Lợi dụng lúc hắn cúi xuống này thì ngay lập tức di chuyển sang bên cạnh hai bước sau đó thì kiễng chân lên dò đầu tập trung nhìn qua. Thật sự nhìn thấy được nốt ruồi son nhỏ ở gốc tai phải của hắn kia.

Chò dù vừa rồi bà mới tự nhắc nhở qua với mình, lúc đối mặt với Hứa Du Ninh nhất định phải giữ bình tĩnh, vạn lần không thể để cho hắn nhìn ra một chút manh mối nào. Lúc này vừa nhìn thấy nốt ruồi son nhỏ chỗ gốc tai phải của hắn, bà vẫn không nhịn được kích động lên.

May mà nàng cứng rắn nhịn xuống, không có bổ nhào qua vuốt ve nốt ruồi son nhỏ kia, cũng không có trực tiếp hỏi ra lời nào, chỉ quay đầu lại gọi Phùng ma ma: "Ma, ma ma, ngươi, ngươi nhìn xem."



Vừa nói, nước mắt lại không nhịn được rơi lả tả lăn xuống.

Phùng ma ma nhìn thấy, nhịn không được âm thầm khẽ thở dài một hơi.

Cũng may trong ngôi chùa này đều là người của các bà, nếu không, chỉ với dáng vẻ này của nương nương, truyền đến tai của vị đương kim Hoàng Đế kia, cũng không biết trong lòng sẽ sinh nghi ra sao?

Không biết vị thanh niên trước mắt này có nghi ngờ hay không. Có điều chỉ nhìn qua đã biết hắn là một người rất thông minh, chỉ sợ lúc này trong lòng đã sớm có nghi ngờ.

Nhưng tạm thời cũng không cần quản hắn. Mặc cho hắn thông minh đến đâu, chắc chắn hắn cũng không đoán ra được nguyên do ở trong đó.

Chỉ dìu Nguyễn Vân Lan ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Mà vị Đại Từ đại sư kia khi nhìn thấy Nguyễn Vân Lan đi ra trong nháy mắt kia đã đứng thẳng người dậy, lúc này im lặng đứng ở một bên không nói lời gì, ông ấy còn cúi đầu xuống, trông rất cung kính.

Tất cả những nhiều này đều bị Hứa Du Ninh thu vào trong mắt. Nhưng hắn vẫn bất động thần sắc, cũng không nói gì thêm.

Vào lúc này tự nhiên nói ít đi vẫn là tốt nhất.

Phùng ma ma bố trí ổn thoả cho Nguyễn Vân Lan rồi mới mời Hứa Du Ninh ngồi xuống.

Trong lòng Hứa Du Ninh âm thầm suy đoán, vẫn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Mặc dù hắn đã đoán ra được thân phận của Nguyễn Vân Lan và Phùng ma ma nhưng chắc là hai người bọn họ cũng không biết chuyện này. Nếu như lúc này hắn tỏ ra quá cung kính quá câu nệ thì lại không ổn, vẫn nên tự nhiên một chút là tốt nhất.

Dù sao nhìn vào tình hình bây giờ, Nguyễn Vân Lan và Phùng ma ma cũng không có ý định nói ra thân phận thật sự của bọn họ cho hắn biết.

Không nói cho hắn biết mới tốt. Có một số việc chính là như vậy, trong lòng biết rõ là một chuyện sau khi nói ra lại là một chuyện khác. Như vậy thì rất có thể sẽ chọc phải phiền phức lên trên người.

Lúc này Phùng ma ma đã mim cười nói chuyện với hắn: "Lần trước từ biệt với mẫu thân ngươi, cũng đã khá lâu rồi, gần đây bà ấy có khỏe không? Đám đệ đệ muội muội của ngươi cũng tốt chứ?"

Phùng ma ma là muốn thu hẹp khoảng cách với Hứa Du Ninh. Nhưng hai người cũng mới gặp qua có hai lần, cũng chưa quen thuộc nhau lắm, nếu như chuyện gì cũng tùy tiện mở miệng hỏi ra, ngược lại sẽ làm cho Hứa Du Ninh nổi lên lòng nghi ngờ nên nghĩ tới trước cứ lên tiếng hỏi thăm người nhà của hắn.

Nhưng Hứa Du Ninh là một người rất thông minh, sao có thể không hiểu rõ suy nghĩ của Phùng ma ma đây? Ngay lập tức cẩn thận đáp lời lại.

Cho dù sau đó Phùng ma ma lại muốn hỏi vòng vèo phụ thân của hắn ở đâu, làm cái gì, từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở đâu, rốt cuộc hắn có phải là nhi tử thân sinh của Diệp Tế Muội không, Hứa Du Ninh đều trả lời cẩn thận nhỏ giọt.

Phùng ma ma cũng không có cách nào khác. Người này thật sự quá kín miệng rồi, cũng thật sự quá thông minh, bà căn bản không nói ra được nửa câu nào mà ngược lại suýt chút nữa bị lời nói của hắn quay vòng tròn.

Cuối cùng chỉ có thể bất lực nhìn Nguyễn Vân Lan, ý là coi như quên đi, tạm thời để cho hắn đi về trước, chờ sau này chúng ta sẽ cho người từ từ điều tra chuyện này.

Mặc dù Nguyễn Vân Lan không muốn để cho Hứa Du Ninh trở về nhưng cũng biết rõ trước mắt không có cách nào khác tốt hơn. Cũng không thể dựa vào một nốt ruồi son nhỏ chỗ gốc tai mà nói Hứa Du Ninh là nhi tử của bà đi, như vaayyj cũng quá không cẩn thận. Chỉ gật đầu coi như là đáp ứng sau đó đưa mắt nhìn theo Hứa Du Ninh đã đi được một đoạn đường xa.