Huynh Sủng

Chương 137






Diệp Trăn Trăn đi theo Hứa Du Ninh cùng nhau ra ngoài đặt mua tất cả đồ vật dùng cho chuyện thành thân.

Đối với chuyện này, Hứa Du Ninh cũng đã thương nghị cùng Diệp Tế Muội rồi, mặc dù trong nhà cũng không thể coi là giàu có, nhưng cả một đời cũng chỉ có một lần thành thân, bọn họ cũng không muốn ủy khuất Diệp Trăn Trăn, nhất định phải làm hết sức có thể.

Cũng may lần trước mới ở trong tiệm cầm đồ cầm cố được một trăm lượng bạc, mặc dù thuê nhà ở, công thêm mấy ngày nay tiêu xài một ít, nhưng tính qua tính lại còn dư khoảng chín mươi lượng, Diệp Tế Muội lấy tất cả ra cho Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn, để hai người bọn họ đi mua đồ.

Diệp Trăn Trăn ngược lại xót tiền, chỉ chọn đồ phải mua không nói, cũng không chịu mua đồ tốt, chỉ cảm thấy không sai biệt lắm là được rồi.

Ngày hôm đó hai người đang đi tiệm tơ lụa chọn lựa vải áo may cát phục cho ngày thành thân.

Mặc dù nói cát phục nhất định là mình tự làm mới tốt, nhưng thứ nhất, mặc dù Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn đều biết may xiêm y, nhưng làm được cũng không coi là vô cùng tốt, thứ hai thời gian cũng gấp gáp, cho nên suy nghĩ một chút, vẫn nên mua vải giao cho thợ may ở cửa hàng làm thì tốt hơn.

Lại mua chút đồ vật khác xong, hai người liền đi về nhà.

Trên đường đi đương nhiên là tay nắm tay. Bởi vì đại hôn sắp đến, khóe mắt đuôi mày của hai người đều là ý mừng, cũng không để ý đến đằng sau có người thỉnh thoảng nhìn Diệp Trăn Trăn một chút rồi cúi đầu nhìn chân dung trong tay. Sau đó lại lặng lẽ đi theo sau lưng hai người bọn họ một khoảng cách.

Cảnh xuân tươi đẹp đã qua, đảo mắt trong nội viện trên cây hoa hải đường đóa hoa màu hồng đã nở rộ thành từng khóm, áo kép mùa Đông mặc trên người cũng rốt cục có thể cởi ra, đổi thành trang phục mùa xuân mỏng manh hơn.

Một ngày nọ, tiểu viện lại có người gõ cửa. Có người ở chung một viện đi ra mở cửa sân thì thấy có hai người đứng ở ngoài viện.

Hai người đều là phụ nhân, người phía trước ăn mặc khác biệt với bọn họ, người phía sau càng khác biệt hơn, vừa liếc mắt liền biết là phụ nhân giàu có.

Trong lòng người mở cửa không khỏi nghĩ hai người kia là ai, vậy mà lại đến loại tiểu viện này của chúng ta?

Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn thuê lại đó là ba gian sương phòng phía Đông một chỗ ở hai sân trong của Tứ Hợp Viện. Như Chính phòng, sương phòng phía Tây, thậm chí ngay cả phòng ngược* cũng có người thuê. Mặc dù không nói là ngư long hỗn tạp, nhưng tóm lại không phải nơi mấy phụ nhân giàu có này nên tới.

*Nguyên văn là 倒座房

Bèn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn qua hai người trước mặt.

Hai người kia chính là Ninh phu nhân và Ngô tẩu. Hôm qua nghe người phái đi trở lại hồi báo, nói là trên đường thấy được một vị tiểu cô nương giống y hệt người trong bức vẽ, thế là hôm nay Ninh phu nhân không kịp chờ đợi tìm tới cửa.

Chuyện này dù sao cũng không xử lý công khai, cho nên bà cũng chỉ dẫn theo Ngô tẩu còn những nha hoàn khác trong phủ không mang theo bất kỳ một ai. Ngay cả xa phu, cũng để hắn dừng xe trên đường cái, mình vịn tay Ngô tẩu một đường tìm tới.

Lúc này thấy có người mở cửa, Ngô tẩu vội vàng chào người nọ một tiếng, sau đó mở cuộn giấy trong tay hỏi nàng: "Xin hỏi, vị tiểu cô nương này có phải ở đây không?"

Người này đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy tranh vẽ thiếu nữ mặt mày thanh tú, mũi ngọc tinh xảo, môi anh đào cực sinh động.

Đây không phải là cô nương gia đình ở sương phòng phía Đông sao?

Người này cũng không giấu diếm, gật đầu nói: "Là Diệp cô nương. Các ngươi tìm nàng?"

Ninh phu nhân nghe xong, lập tức kích động nói với Ngô tẩu: "Bích Đào, quả nhiên nàng, nàng ở chỗ này."

Mấy ngày nay những người bà phía đi kia cũng có hồi báo nói thấy được tiểu cô nương giống với bức vẽ, nhưng mỗi lần Ninh phu nhân dẫn theo Ngô tẩu đi tìm đều phát hiện không phải. Nhưng dù vậy, hễ mỗi lần có tin tức Ninh phu nhân sẽ nguyện ý đích thân tới tìm kiếm, hơn nữa mỗi một lần đều sẽ vô cùng chờ mong.

Có điều so với kích động của bà ấy, Ngô tẩu lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Thất vọng nhiều lần nên lần này bà cũng không dám ôm lấy hy vọng quá lớn.



Liền tiếp tục hỏi: "Cảm phiền, xin hỏi ngài có thể dẫn bọn ta đến gặp vị tiểu cô nương này hay không?"

Nói xong, đưa tay lấy một khối bạc vụn trong túi đưa tới.

Người này vừa thấy, lập tức vui vẻ, mặt mày hớn hở, còn có cái gì không chịu nói? Lúc này liền quay đầu lại hướng về phía sương phòng phía Đông hô: "Diệp cô nương, Diệp cô nương, có người tìm."

Mặt khác quay đầu lại, đưa tay chỉ sương phòng phía Đông nói với Ninh phu nhân và Ngô tẩu: "Ầy, ngươi xem, nàng đang ở tại sương phòng phía Đông đó."

Ngô tẩu nghe vậy, vội vàng đỡ Ninh phu nhân đi về phía đó.

Diệp Trăn Trăn đang ở trong phòng chơi cùng Nguyên Tiêu, đột nhiên thấy lời này của Triệu đại tẩu đối diện, trong nội tâm nàng còn đang suy nghĩ, ta ở trong Kinh Thành này cũng không có ai quen biết, là ai tới tìm ta?

Nhưng nàng vẫn ôm Nguyên Tiêu đi ra ngoài phòng, sau khi đi tới liền cười hỏi: "Triệu đại tẩu, ai tìm ta vậy?"

Triệu đại tẩu chỉ chỉ Ngô tẩu và Ninh phu nhân: "Ầy, chính là hai vị này."

Nói xong, cầm lấy bạc vụn trong tay chạy về nhà.

Diệp Trăn Trăn dùng ánh mắt hiếu kì đánh giá Ngô tẩu và Ninh phu nhân, đồng thời Ngô tẩu vàNinh phu nhân cũng đang đánh giá nàng.

Ngô tẩu trông thấy nàng thì lấy làm kinh hãi. Lại cúi đầu so sánh với bức họa trong tay, trong lòng liền nghĩ, vị này là người giống vị kia nhất, cũng không biết rốt cuộc có phải người bọn họ muốn tìm hay không.

Lúc Ninh phu nhân nhìn thấy Diệp Trăn Trăn thì là nước mắt không nhịn được chảy dọc theo khuôn mặt.

Bà có một loại trực giác, lần này chắc chắn sẽ không sai, vị cô nương trước mặt này đúng là người mình muốn tìm.

Nhìn dung mạo nàng, rõ ràng rất giống người kia.

"Các ngươi, tìm ta?"

Cuối cùng vẫn là Diệp Trăn Trăn mở miệng trước.

Thật sự là hai người kỳ lạ, đặc biệt là phụ nhân đứng sau kia, vừa thấy nàng đã bắt đầu chảy nước mắt.

Mấu chốt nhất là, nàng cũng không nhận ra hai người kia. Cho nên hai người họ có lẽ đã tìm nhầm người đi?

Ngô tẩu nhất thời không biết nên mở miệng thế nào. Ngược lại là Ninh phu nhân khóc lóc đi lên phía trước, hai tay run rầy muốn đến sờ cánh tay Diệp Trăn Trăn.

Diệp Trăn Trăn giật nảy mình, theo bản năng lui về sau hai bước. Nguyên Tiêu còn quay đầu, dắt cuống họng hướng trong phòng hô: "Nương, nương."

Mặc dù nó còn chưa lớn, nhưng cũng có thể cảm giác được lúc này Diệp Trăn Trăn đang chống đối hai vị nữ nhân đối diện này.

Diệp Tế Muội đang ở trong buồng thêu thùa may vá, nghe được tiếng la liền để công việc trong tay xuông đi ra ngoài. Vừa đi còn vừa hỏi: "Nguyên Tiêu, ngươi lại làm chuyện gì rồi? Ngươi. . ."

Một câu chưa hết, nhìn thấy hai nữ nhân xa lạ đứng ở trong sân, trong đó có một nữ nhân còn muốn tới kéo kéo Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn thì là dáng vẻ đề phòng, vội vàng chạy tới, chắn trước mặt Diệp Trăn Trăn, la Ninh phu nhân: "Ngươi là ai? Lôi kéo nữ nhi của ta làm cái gì?"

Ninh phu nhân nghe vậy khẽ giật mình, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn qua Diệp Tế Muội, trong miệng vô thức thì thào: "Con gái của ngươi?"

Thân thể có chút lung lay sắp đổ, trái tim trong lồng ngực cấp tốc rơi xuống.

Nữ nhi của bà ấy? Vậy vị tiểu cô nương này không phải nữ nhi của bà?

Ngô tẩu thấy thế, nhanh chóng đi lên trước đỡ lấy Ninh phu nhân.



Quay đầu ánh mắt đánh giá Diệp Tế Muội, trong nội tâm bà cũng đoán không được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng nếu vị cô nương trước mắt này giống như người trong bức họa thì không thể không hỏi một chút.

Suy nghĩ một chút, bà liền nhẹ giọng nhắc nhở Ninh phu nhân: "Phu nhân, cây trâm kia và cả cái vòng tay kia, ngài lấy ra cho các nàng nhìn một chút."

Ninh phu nhân nghe xong, vội vàng lấy bao vải nhỏ trong ngực ra, lấy ra đưa tới trước mặt Diệp Trăn Trăn và Diệp Tế Muội, hỏi: "Hai người các ngươi có nhận ra cây trâm và vòng tay này không?"

Lúc hỏi câu này giọng nói của bà cũng không nhịn được phát ra run rẩy, ánh mắt cũng chăm chú nhìn Diệp Trăn Trăn.

Đáng tiếc Diệp Trăn Trăn hoàn toàn bị Diệp Tế Muội ngăn ở phía sau, nàng căn bản không nhìn thấy nửa điểm.

Ngược lại là Diệp Tế Muội thấy được hai thứ đồ trên tay bà ấy, lúc này liền kêu lên: "Đây là của chúng ta."

Con mắt nhìn nhìn Ninh phu nhân, bà quay đầu lại hỏi Diệp Trăn Trăn: "Ngươi và ca của ngươi không phải nói đã đem hai thứ đồ này cầm cố, làm sao hiện tại lại ở trong tay vị phu nhân này?"

Nhìn Ninh phu nhân chải búi tóc phụ nhân, dù trên y phục mặc trên người mộc mạc, nhưng cũng nhìn ra được đều là đồ rất quý giá. Khí chất càng không lừa được người, cho nên Diệp Tế Muội nghĩ nghĩ, vẫn là gọi Ninh phu nhân một tiếng phu nhân.

Diệp Trăn Trăn nghe vậy, từ sau lưng nàng nhô đầu ra, liếc mắt thì thấy hai món đồ đang ở trên tay Ninh phu nhân.

Trong lòng cũng kinh ngạc.

Ngày đó nàng rõ ràng cùng Hứa Du Ninh mang hai món đồ này tới tiệm cầm đồ bán đứt, nhưng làm sao lúc này lại xuất hiện ở trong tay nữ nhân này?

Lập tức lắc đầu, thành thật trả lời: "Con không biết."

Ninh phu nhân cũng đã rất nhạy cảm bắt được tin tức trong lời nói của hai người, vội hỏi: "Các ngươi cầm cây trâm và vòng ngọc này ở đâu? Có biên lai cầm đồ không? Có thể cho ta xem một chút hay không?"

Chỉ cần có tờ biên lai cầm đồ, vậy dĩ nhiên đã có thể chứng minh hai món đồ này là của Diệp Trăn Trăn. Nói cách khác, vậy Diệp Trăn Trăn chính là nữ nhi của bà.

Nghĩ tới đây, Ninh phu nhân lại kích động, ánh mắt nhìn Diệp Trăn Trăn lại có chờ mong.

Trực giác của Diệp Trăn Trăn cho biết việc này không bình thường, đang muốn mở miệng cự tuyệt nói ra sự thật, nhưng Diệp Tế Muội cũng đã mở miệng nói: "Tiệm cầm đồ nào ta cũng không biết, nhưng có biên lai cầm đồ. Ngươi muốn xem? Đợi một tý, ta đi lấy cho các ngươi."

Diệp Trăn Trăn nóng nảy, thả Nguyên Tiêu trên mặt đất, đưa tay bắt lấy cánh tay Diệp Tế Muội: "Nương."

Diệp Tế Muội ngược lại nói với nàng: "Con kéo ta làm cái gì? Người tới đều là khách, con mau mời vị phu nhân và vị đại tẩu này đến trong phòng ngồi, để người ta cứ đứng trong sân sao coi được."

Nói xong, quay người đi vào trong phòng, muốn đi lấy tờ biên lai cầm đồ kia cho Ninh phu nhân xem.

Diệp Trăn Trăn gấp gáp giậm chân một cái. Nhìn Ninh phu nhân và Ngô tẩu một chút, cũng không quan tâm hai người họ, lôi kéo Nguyên Tiêu vội vàng đuổi theo Diệp Tế Muội.

Diệp Tế Muội đã ở trong nhà cầm hộp nhỏ đựng biên lai cầm đồ, đang muốn mở ra, Diệp Trăn Trăn đã xông tới, duỗi tay đè lại tay của bà.

"Nương, người không thể đưa cho họ xem được."

Diệp Tế Muội dừng tay, ngẩng đầu không hiểu hỏi nàng: "Chỉ là một tờ biên lai cầm đồ mà thôi, cũng không phải vật quan trọng gì, vì sao không thể đưa cho họ xem?"

Diệp Trăn Trăn giải thích: "Chúng ta cũng không biết hai người bọn họ, ai biết hai người họ là ai. Hơn nữa hai món đồ kia rõ ràng con bán đứt cho tiệm cầm đồ đó rồi, sao hiện tại lại ở trên tay hai người bọn họ? Còn cầm hai món đồ này đi tìm đến? Nương, lòng hại người không có thì không sao, nhưng lòng đề phòng người khác cũng không thể không có được, con cảm thấy chúng ta vẫn không thể đưa cái biên lai cầm đồ này cho họ xem. Huống chi hiện tại ca ca cũng không ở nhà, nếu thật sự có chuyện gì, hai mẹ con chúng ta cũng không biết phải làm sao."

Khoảng thời gian trước, lúc bọn họ còn ở trong miếu, Hứa Du Ninh muốn trang trải tiền thuê nhà nên từng nhận việc chép kinh trong chùa. Mặc dù sau này rời khỏi nơi đó, nhưng có mấy quyển kinh thư đã nhận chưa chép xong. Khoảng thời gian đó vừa thi Hội, vừa lo chuyện khác, cho đến hôm qua mới chép xong tất cả kinh thư, thế là hôm nay sau khi ăn sáng xong Hứa Du Ninh đã cầm lấy kinh thư chép xong đi vào chùa, bây giờ còn chưa trở về.