Ngoài cửa sổ có tiếng kêu, trời sáng rồi à ?
Ánh mắt không mở lên nổi, miễng cưỡng nửa ngày mới hơi he hé, tầm mắt lắc lư nhìn trần nhà. Hình như không phải phòng ngủ của mình.
A, đúng rồi, ngày hôm qua cả nhà đến khách sạn ăn mừng, đây là phòng khách sạn.
Như thế nào để mệt như vậy, toàn thân còn đau nhức muốn chết. Nghe nói qua cơn say rượu lúc hôm sau sẽ bị đau đầu, nhưng là, ai có thể nói cho tôi biết, phần eo dưới vừa ngứa vừa xót là sao ?
Có người uống rượu thì xương sống thắt lưng sẽ đau sao ?
"Anh, buổi sáng tốt lành" Thanh âm của Lạc Thiệu Cung.
"Ưm....." Tôi giống như tỉnh mà không tỉnh, nhìn gương mặt mang theo ý cười trước mắt.
Nó làm gì mà ngay cả áo ngủ cũng không mặc, mới sáng sớm đi đùa giỡn khoe khoang cơ thể à ?
"Anh tỉnh rồi à ?"
"Ừm....." Vô nghĩa.
"Anh à, anh thế này thật đáng yêu."
Cái, cái gì ?
Trên môi đột nhiên nóng lên, lúc có phản ứng lại thì nó đã bỏ ra, cười dài nhìn tôi.
Tôi toàn thân cứng ngắc, không thể động đậy, năm phút đồng hồ sau mới lúng ta lúng túng mở miệng : "Ngươi..... Ngươi.... Ngươi vừa rồi làm cái gì ?"
"Hôn anh đó"
Hôn, hôn, hôn tôi ?
Ngươi như thế nào có thể thản nhiên nói những lời đáng sợ này ?!
Ta là anh ruột của ngươi ! Chúng ta đều là con trai ! Ngươi còn hôn ?!
Tự dưng một đoạn phim ngắn như điện quang xẹt lên trước mắt.
Hay người dây dưa thở dốc, kịch liệt hôn môi, còn, còn.....
Kia không phải nằm mơ sao ? Cái kia chỉ là ác mộng thôi mà ?!
Nhìn ta một dạng há hốc trợn mồm như hóa đá, nó lại phì cười một chút : "Anh làm sao thế ? Hôn một cái thôi mà, chúng ta đã làm kịch liệt hơn chuyện này gấp trăm lần mà."
Tôi hớp một ngụm không khí từ lâu, vừa muốn nghiệm chứng lại, một cơn đau từ sau lưng đánh lên làm cho tôi nhe răng trợn mắt.
Xốc chăn lên xem sao ?
Không được ?
Hai người trần truồng.....
Hay là té xỉu một lần đi ? Tỉnh lại sẽ phát hiện mọi chuyện đều là giả....
Vớ vẩn thật, loại chuyện này như thế nào có thể phát sinh ! Hai chúng ta đều là con trai, đều là con trai thật 100%, mà còn là anh em, anh em sinh đôi cùng một bào thai !
"Ngươi, ta............."
Tôi xúc động không nói nên lời.
"Chúng ta đã làm." Lạc Thiệu Cung thản nhiên nói tiếp.
Tôi suýt ngất. Có lộn không, ngươi thật sự là người địa cầu sao ? Như thế nào có thể bình tĩnh nói như vậy ?!
"Ta, ngươi....." Tôi chỉ còn có thể phát ra đơn âm tiết.
"Làm sao vậy ?" Nó thoạt nhìn hoàn toàn tương phản với tôi, thần tình khoái trá.
"Chúng ta rốt cuộc....." Tôi hơi bình tĩnh lại. Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, loại chuyện này, ngàn vạn lần không thể tùy tiện phát điên. Chuyện đã muốn xảy ra, tôi tốt xấu gì cũng phải biết nguyên nhân mình mất đi trinh tiết chứ.
"A..... Anh hoàn toàn không nhớ rõ sao ?"
"Ừm ?" Tôi khẩn trương.
"Chúng ta ở trong bồn tắm làm hai lần, sau đó lại trở về giường làm...."
"Ta không hỏi chuyện này !!!" Tôi rốt cuộc nhịn được nữa ôm đồm đưa cái gối hung hăng nện lên mặt nó. "Ta hỏi ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì !"
"A........." Nó bất ngờ bị ăn cái gối, không còn bộ dạng hưng trí bừng bừng như hồi nãy, có chút ngơ ngác, "Ngay từ đầu chỉ cùng nhau tắm rửa mà thôi, sau đó..... tự nhiên cứ vậy mà làm."
Cái gì nói tự nhiên như vậy ! Loại chuyện này, tự nhiên thì chỉ có quỷ !
Trước con mắt của tôi, nó lại bổ sung : "Là em chủ động, nhưng anh phản ứng cũng thực tích cực. Em đâu có tính làm đến vậy, nếu anh không hôn lại em, còn chủ động sờ em, thay em lấy tay làm, em cũng không kích động đến vậy, lập tức không khống chế được, liền....."
"Câm miệng !!!" Tôi quả thực nổi giận lôi đình. Có chấm nhiều dấu chấm than cũng không có cách nào khác biểu đạt được một phần vạn của sự phẫn nộ này. Nó căn bản là nói dối, tôi như thế nào có thể làm ra cái chuyện này ?! Lớn thế này, mà cũng nhờ nó, tôi ngay cả hôn môi thế nào cũng chưa được nếm, khi không lại hôn đáp ứng nó ? Hơn nữa, tôi đối với con trai căn bản là không có hứng thú, còn lấy tay làm cho nó ?!
Cái thằng này còn trốn trách nhiệm ?
Ngươi cho ta là đồ ngốc à ?!
"Anh à ?" Ý thức được tôi đang hết sức tức giận, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất.
"Cút" Tôi hiểu được sự tình, chỉ phát run chỉ ra cửa.
Cái này chẳng qua là trò đùa nhất thời của Lạc Thiệu Cung mà thôi.
Thằng mất dạy này, dám đem chính anh trai của mình thay nữ nhân.... Cảm giác, chắc là rất đắc ý ?!
"Anh ?"
"........"
"Chúng ta tối hôm qua....."
"..........."
"Chúng ta tối hôm qua........"
"Im miệng cho ta !" Tôi dùng sức đánh một đấm vào mặt nó. Nó không hề phòng bị bị đánh trúng thật mạnh, đầu bị bật qua một bên, nửa ngày không phản ứng.
Một đấm thôi mà, đủ tiện nghi cho nó. Một thằng con trai bình thường, bị người ta làm cái chuyện này...... Nó nếu không phải em trai tôi, tôi đã sớm động thủ làm thịt nó : "Mày không được nhắc lại một chữ, nếu dám nơi nơi nói lung tung, cẩn thận tao giết mày đó !"
Lạc Thiệu Cung một tay ôm mặt ngơ ngác nhìn tôi. Vẻ mặt nó vô tội lại thương tâm, cũng đủ làm cho lòng người không hiểu vì sao yếu đi. Nhưng là nhìn ở trong mắt tôi, chỉ càng cảm thấy tức giận.
Rõ ràng người vô cùng nhục nhã là ta, ngươi bày ra cái loại mặt này làm gì ?
Mãi cho đến khi rời đi khách sạn, ngồi vào trõnge, tôi vẫn chưa nói nửa câu với Lạc Thiệu Cung.
"Mặt Tiểu Cung bị sao vậy ?" Mẹ ngạc nhiên.
Tôi không nói lời nào xoay mặt ra ngoài cửa sổ.
"Không có gì, tối hôm qua.... Đụng vào cái bàn."
Cho tiền ngươi cũng không dám nói thật. Tôi không nặng không nhẹ hừ một tiếng.
"Tiểu Hữu." Ba mở cửa xe theo kính phản chiếu liếc nhìn tôi một cái, "Con làm anh kiểu gì vậy ?"
"Đâu có liên quan gì tới con ?" Tôi cao giọng. Vì cái gì lại muốn giáo huấn mình chứ ? Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ việc sai trên người ai, cuối cùng người bị mắng cũng là tôi. Đúng vậy, Lạc Thiệu Cung của mấy người là tinh anh khôn lường, đương nhiên sẽ không làm sao việc gì ! Chính là do các người chìu chuộng nó như vậy, giờ nó mới có thể ác liệt đến ngay cả người anh nó cũng.....
"Đó là do con phải không ?"
Tôi không hé răng.
"Tiểu Hữu, nói thế nào cũng là em con, con thế nào lại nhẫn tâm ra tay nặng tới vậy ? Con xem mặt Tiểu Cung kìa, thành cái dạng gì nữa !"
"Mẹ, là con tự mình không tốt, không liên quan đến anh."
Ách....
Chính là như vậy. Nó cho tới bây giờ đều là ra vẻ gương mặt ưu sinh tài đức vẹn toàn. Ra vẻ đạo mạo.
"Con đừng luôn bênh anh, lại thế, nó luôn lớn xác mà không lớn người. Tiểu Hữu, con là anh, lấy việc phải hiểu được khiêm nhường, không nên hơi tí liền giận dỗi, tính xấu của con cũng nên sửa lại. Con xem Tiểu Cung so với con hiểu chuyện biết bao nhiêu !"
Vâng, vâng, ba dạy phải, dù sao con cũng vốn là dư thừa mà, chí có Lạc Thiệu Cung là đứa con hoàn mỹ không sứt mẻ, không như con toàn tỳ vết, mấy người vui vẻ lắm phải không ?
"Ba, anh không có cố ý."
Tôi câm như hến, xoay mặt đi..... Lẳng lặng nhìn bầu không trung ngoài cửa sổ.
"Tiểu Cung, mặt con còn đau không ? Có muốn ba lái xe đến bệnh viên không ? Hay là về nhà để mẹ băng lại cho ?"
Nó lại đau, còn con đau đến gay gắt thì sao ? Con đi đường khập khiễng, có ai thay con lo lắng không ?
Đương nhiên, không ai chú ý là tốt nhất. Tôi không thể giống người nào đó quang minh chính đại đi vào bệnh viên, loại sự tình này nếu để cho người khác biết, tôi còn không bằng đi tìm chết.
Nhưng muốn bôi thuốc, cũng phải lén lút.
Vá» Äến nhà , tôi liá»n và o trong phòng khóa trái cá»a lại.
"Tiá»u Hữu, con khóa cá»a là m gì ?"
"Äứa nhá» nà y, hôm nay lại kỳ dá» váºy."
Không ÄỠý Äến thanh âm bên ngoà i, tôi sụp sụp ngá»i và o giÆ°á»ng, Äau Äến tắc thá».
Cắn rÄng Äem quần lót Äi thay, trên mặt quần có vết máu mà u nâu. Thá»±c ghê tá»m. Quả nhiên là bá» thÆ°Æ¡ng, khó trách Äau Äến váºy.
Tìm má»t cái báºt lá»a, rá»i nhét và o sá»t giấy, lấy chân Äạp.
Sau Äó lục tung tìm thuá»c mỡ, lại chá» còn thuá»c Äá» vá»i cao dán. Buá»n bá»±c quay và o ngÄn tủ, vô kế khả thi. Quên Äi, cứ nhÆ° vá» chá» nó tá»± là nh lại, dù sao ta cÅ©ng da dà y thá»t thôi, không bôi thuá»c cÅ©ng không Äến ná»i chết. Không giá»ng ngÆ°á»i ta, da má»n thá»t non, không tá»± bÄng bó lấy, còn có má»t ngÆ°á»i lo cho nó dung nhan bá» tà n.
"Tiá»u Hữu, ra Än cÆ¡m chiá»u."
Tôi ná»a ngà y chá»nh lại vẻ mặt, má»i chầm cháºm má» cá»a.
"Sao lại có mùi khét ?"
Chết, Äã quên má» cá»a sá».
"Con á» trong phòng Äá»t trá»m cái gì váºy ?"
Tôi không hé rÄng. Cảm giác bỠánh mắt của Lạc Thiá»u Cung ném và o, tôi nghiêng Äầu quay qua bên kia.
"Quên Äi, cẩn tháºn an toà n là Äược rá»i, Äến Än cÆ¡m Äi. Xem thá» Äá» Än mẹ má»i là m xem..."
Tôi yên lặng cầm ÄÅ©a lên, giÆ°Æ¡ng mắt nhìn Äá» Än kia, mà u sắc không hiá»u là m sau cÅ©ng há»ng há»ng giá»ng chá» Äó.
"Ư...." Phản xạ có Äiá»u kiá»n, lại nhá» tá»i lúc mặc quần áo há»i sáng, trên Äùi dÃnh mấy thứ.....
"á»e...." Tôi không chế không Äược che miá»ng lại, hÆ°á»ng vá» phóng má»t cÆ°á»c Äá cá»a.
"Tiá»u Hữu, con lại là m sao váºy ?"
"Mẹ là m Äá» Än không phải ghê tá»m Äến váºy chứ ? Äứa nhá» nà y, thiá»t là không thÆ°Æ¡ng mẹ gì hết !"
Tôi cúi Äầu ngá»i trên sà n nhà , khó khÄn lắm má»i nhá»n không rÆ¡i nÆ°á»c mắt.
Thằng Äần nà y, mà y cÅ©ng Äâu phải con gái, loại chuyá»n nà y cÅ©ng không cần ÄỠý nhÆ° váºy.
Dù sao cÅ©ng không có gì xảy ra tiếp, quên Äi là Äược. Coi nhÆ° bá» chó táp cho má»t phát.
NhÆ°ng vì cái gì, lại là thằng em sinh Äôi của tôi ? Má»i trÆ°á»c Äây.... Không, mãi cho Äến ngà y hôm qua thôi, kỳ tháºt vẫn là thằng em mà tôi âm thầm yêu thÆ°Æ¡ng mà ?
Lạc Thiá»u Cung, ngÆ°Æ¡i quả thá»±c Äã là m cho ta thất vá»ng rá»i.
Không Än cÆ¡m chiá»u, ná»a Äêm Äói Äến khó chá»u, Äà nh Äứng lên và o tủ lạnh trong nhà bếp lục tìm Äá» Än bá» bụng.
Äần Äá»n ngá»i bên bà n nhai bánh mì, hữu khà vô lá»±c.
"Anh à ."
Má»t thanh âm xuất hiá»n thình lình dá»a tôi Äứng tim, thiếu chút nữa bá» nghẹn bánh mì.
"Cái gì ? Tôi cá» sức giữ nguyên vẻ mặt nhìn bóng ngÆ°á»i Äứng á» cá»a.
Cái thằng chết tiá»t kia lại là cái Äầu gá», không nói lá»i nà o.
Giá» không có Äủ kiên nhẫn cùng nó á» cùng má»t không gian, tôi quyết Äá»nh mang bánh mì và o trong phòng.
Nó vẫn cá» tình không nhúc nhÃch khá»i cá»a, thấy ta Äi tá»i, cÅ©ng không có ná»a Äiá»m ý tứ muá»n nhÆ°á»ng ÄÆ°á»ng.
"Tránh ra."
"......"
GiÆ°Æ¡ng mắt trừng nó. Phòng bếp ánh sáng không rõ, chá» có ánh trÄng á» bên ngoà i chiếu và o thản nhiên, trên mặt nó chá» giá»ng nhÆ° má»t bóng ma mÆ¡ á».
"NgÆ°Æ¡i có phiá»n hay không ?" Tôi chá» Äẩy nó má»t cái, rá»i Äi ra ngoà i.
"Anh, em có thứ nà y muá»n ÄÆ°a anh."
Tuy rằng hôm qua Äã thá» tuyá»t Äá»i không ÄỠý tá»i nó nữa, tôi còn nhá»n không xoay ngÆ°Æ¡i.
"Cái nà y, em nghÄ© anh nên dùng." Nằm trong lòng bà n tay của nó, rõ rà ng là thuá»c bôi cao.
Cái gáy má»t tráºn run rẩy lạnh lẽo, những cá» gắng nÃn nhá»n trong mấy giá» trÆ°á»c lại chen và o óc, là m Äại não của tôi Äang bình thÆ°á»ng lại ẩn ẩn Äau.
"Mà y Äi chết Äi !" Tôi hất khá»i thuá»c mỡ, hÄng hÄng quất và o mặt nó, thuáºn thế lại cho nó má»t bạt tai. Nó lại lảo Äảo vá» phÃa sau từng bÆ°á»c, gÆ°Æ¡ng mặt hoà n toà n bá» bóng tá»i bao phủ.
Tôi háºn tá»i mức cÆ¡ há» nhÆ° mất lý trÃ, cúi Äầu lại mắng má»t câu, má»i xoay ngÆ°á»i nặng ná» Äi trá» vá» phòng ngủ.
Tháºt sá»± Äúng là ngà y mÆ°á»i sáu tuá»i chẳng hay ho gì.