Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 44




Tôi ngoài miệng nói thật tốt quá, anh vào trường trọng điểm, từ nay về sau rõ ràng là khác nhau một trời một vực, trừ bỏ yên tâm, lại thấy rất mất mát.

Sau này…không thể thường thường ở bên chăm sóc cho anh.

Nhưng mà…liên quan gì đến toi đâu? Anh nhất định sẽ tìm được người chăm sóc cho mình. Anh như thế, thật sự có rất nhiều người muốn được tự tay chăm sóc anh.

Sau lần đó, chúng tôi làm rất nhiều lần, càng ngày càng không hiểu nổi bản hân đã vượt qua rào cản đó từ bao giờ.

Không có cách nào khác, tuổi trẻ khí thịnh,đêm lại dài. Ai bắt anh nửa đêm cứ chui lại gần tôi làm gì, lại còn ôm tôi, khiến tôi không kiềm được.

Nửa năm nay tôi cũng đã có kĩ thuật hơn trong khi làm sự tình này, mà sức chịu đựng của anh lại tăng lên đáng kể.

Tôi cũng cảm thấy chúng tôi làm thế không phải không để lại dấu vết gì, hơn thế càng ngày lại càng nhiều hơn, anh trong mắt tôi càng trở nên khiêu gợi. Có nhiều lúc tôi cảm tưởng như dì đang nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm oán hận, như thể dì đang giấu sau lưng một con dao vậy, mọi chuyện chúng tôi làm dì đều sáng rõ, nhưng vẫn nhẫn nại không nói gì, đến khi tìm ra điểm mấu chốt mới rút con dao kia ra, băm tôi thành trăm mảnh.

Nhưng cũng có thể là do tôi nghĩ niều, chuyện gì dì cũng không biết, không nghi ngờ.

Không thể không nói nửa năm này, trong lòng tôi đã cảm thấy khá lên rất nhiều. Không giống như trước dễ xúc động, vội vàng xao động, không còn sự âm trầm, cam chịu gì nữa.

Nhiều lúc tùy hứng liền đem anh ấn xuống giường mà làm, nhìn đôi mắt đầy ủy khuất nói gì lại thôi của anh, rồi đắm chìm vào mộng mị, điên cuồng, hết thảy đều trở nên dễ dàng hơn trước.

Kì nghỉ hè cũng sắp hết, đột nhiên cô tôi gọi điện tới, nói rằng bà đang nguy kịch. Tôi đối với bà, vẫn luôn mang những cảm xúc không biết diễn tả ra sao.Bà rất yêu thương tôi, đó là đương nhiên, bởi vì tôi là cháu trai duy nhất của bà, bà còn nuôi tôi khi tôi bị đuổi khỏi nhà khi trước. Thế nhưng năm đó, khi mẹ tôi cần người ủng hộ biết bao, thì bà lại một mực dứng về phía ba, nói ba ở ngoài có người khác nhất định là do mẹ. Do mẹ không đủ làm một người vợ tốt, đảm đang, biết chăm lo cho chồng, không giữ nổi chồng thì không trách ai khác được.

Mặc dù mẹ bao che cho con trai là điều dễ thấy. Thế nhưng vẫn có chút châm chọc.

Nếu như bà không có suy nghĩ đó, ba không được bao che cho như thế, gia đình tôi có lẽ đã không tan tác thế này.

Ba vốn là muốn đưa tôi cùng đến chỗ cô để nhìn mặt bà lần cuối, thế nhưng khi ba nhắc đến việc dùng tiền để cùng với cô lo hậu sự sau này cho bà, dì Mạnh liền tỏ ra thực hung. Tóm lại là bởi chút chuyện nhỏ đó, cho nên ba không đi đến chỗ cô được, vì nếu như ba đi, người phụ nữ kia lại nháo lên đòi thắt cổ tự vẫn.

Cuối cùng, chỉ còn một mình tôi ngồi xe lửa đến chỗ cô ở.

Lúc tôi đi mua vé tàu thì anh cũng đi cùng, còn giúp tôi chuẩn bị này nọ. Đến lúc về nhà lại bảo rằngbên ngoài nguy hiểm, một mình tôi đi như vậy sẽ lo lắng, muốn đi cùng với tôi.

Dì đương nhiên là không đồng ý, nhưng mà không ép được anh ở nhà, lại khóc lóc kể lể với ba tôi, vậy nhưng kết quả cũng không thay đổi được.

Lúc chúng tôi chuẩn bị đi, dì dặn dặn dò dò anh cả một ngày, chuẩn bị túi lớn túi nhỏ cho anh, còn cho không ít tiền, sau đó lại quay sang tôi nhắc nhở nửa ngày, vẫn là quay về chuyện tôi không hiểu chuyện, đã đi lại còn kéo theo con trai dì. Tóm lại, sau đó đưa chúng tôi ra trạm đón tàu.

Cô tôi sống ở một thành phố phía Bắc, ngồi hơn hai mươi giờ xe lửa mới tới nơi, lại còn ngồi ghế cứng. Ngoài cửa sổ mọi khung cảnh vùn vụt thoáng qua, anh mệt cho nên mơ màng tựa vào vai tôi, tôi nghiêng mặt sang là có thể nhìn thấy cái mũi thẳng tắp, hàng lông mi dài của anh. Thế rồi không hiểu sao lại cảm thấyên tâm đến lạ.

Có một số người, tưởng như thật gần, mà thật sự rất xa.

Thế nhưng con người ta vẫn sẽ tưởng tượng một chút, rằng nếu giờ phút đó có thể là vĩnh hằng, nếu có thể vĩnh viễn nắm tay người kia, từ nay về sau cái gì cũng không lo nghĩ nữa, cứ vậy an yên, hạnh phúc. Nếu có thể như thế, thì tốt rồi…

Nếu chuyến tàu này cứ đi mãi không dừng lại, vĩnh viễn cũng không có điểm đến…

Là một thành phố nhỏ ở phương Bắc, mặc dù đã là cuối mùa hạ nhưng so với chỗ chúng tôi cũng không khác là bao. Lúc chúng tôi tới nơi đã muộn, bởi vì bà đã ra đi. Mọi người đều đã đội khăn tang mà khóc, ôi cũng bước đến dập đầu quỳ lạy người bà luôn yêu thương mìnhtrong lòng oán giận ba không lương tâm, ngay cả lần cuối cùng nhìn mặt mẹ mình cũng không đến.

Mà anh lúc đó, có chútkhông tự nhiên, đứng gọn một bên, bởi vì họ hàng bên này không ai biết anh.

Anh đứng một bên cũng phải, bởi với người đã khuất ở trước mặt, anh dường như không có mối quan hệ nào cả. Là con riêng của sau của con trai bà, cho dù ba nhận anh làm con, thì anh cũng không có thân thích, tình cảm gì với bà.

Thế nhưng xa xôi như vậy, không họ hàng thân thích như vậy, thậm chí mờ nhạt như vậy, nhưng anh vẫn đến đây, bởi vì lo lắng cho tôi.

Gia đình họ hàng bên này cũng rất loạn, cũng bởi vì vấn đề không giúp tổ chức hậu sự chu đáo cho bà giữa cô và ba tôi mà tôi cũng nhận được những ánh nhìn mấy hòa nhã. Nhưng vì tôi vẫn là con cháu trong nhà cho nên vẫn bảo tôi ở lại ngủ một đêm, nhưng anh lại chẳng phaingười trong nhà, ở lại sẽ không thoải mái, cho nen tôi đem anh ra ngoài tìm chỗ trọ. Anh đi xa ngàn dặm cùng tôi đến đây, tôi cũng không thể đến nơi rồi thì bỏ mặc anh thế nào cũng được.

Đứng ở ban công nhỏ ngoài phòng khách trọ, nơi đất khách xa lạ, bầu trời lại lấp lánh những ngôi sao đến mức thoạt cao sa. Người ta vẫn nói khi một người mất đi, trên bầu trời sẽ lại có thêm một vì sao. Mẹ đi rồi, bà đi rồi, những người tôi yêu, đều từng người một ra đi…

“Tiểu Diễn, đừng đau lòng…”

Mà anh thì ở phía sau lưng tôi, đem cho tôi cái ôm ấm áp. Rồi sẽ có lúc anh cũng cách xa tôi thật xa phải không?

“Anh…”

Gió đêm mang theo hơi lạnh tản qua, tôi hơi quay đầu nhìn người đang ôm mình. Lông mi anh thật dài, con ngươi lúc nào cũng đen láy, tóc mềm rũ xuống trán, ôm tôi, ấm áp.

Đây là hơi ấm duy nhất tôi có thể dựa vào.

Thật sự, nếu như có thể dừng lại vĩnh viễn vào thời khắc này thì tốt rồi. Bởi vì ít nhất còn có anh bên tôi, vô điều kiện mà yêu tôi.

Mặc dù hiện tại tôi có lẽ đã không cần hơi ấm người khác, đã không cần vì tình yêu của ai mà tồn tại, cũng đã nghĩ sẽ không lại yêu thêm ai khác, không tin tưởng bất cứ người nào…Thế nhưng ẩn sâu trong lòng mỗi người, hẳn vẫn có những thứ không thể xoay chuyển đúng không?

-Hết chương 44-