Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 12




Tay tôi lần vào trong áo ngủ của anh, nhẹ nhàng xoa xoa, cảm giác bề mặt có chút kì quái, sửng sốt một chút.



“Những chỗ đó đều là sẹo để lại sau giải phẫu…haha, Tiểu Diễn không được ghét bỏ anh, thật ra bề mặt đã chẳng còn chỗ nào lành lặn.”

Dù biết thân thể anh không tốt, vẫn là không nghĩ nghiêm trọng đến vậy. “Sao lại thế? Sao phải giải phẫu nhiều như vậy?”

“Dạ dày với ruột đều không tốt, đường ruột so với người bình thường còn nhỏ hơn, lại dễ bị dính. Một khi bị dính thì nhất định phải giải phẫu, sau đó sẽ lại bình thường. Chỉ là cứ hễ bị dính thì sẽ lại phải giải phẫu. Vì thế cứ lặp đi lặp lại…Trên bụng, vì thế toàn là sẹo.”

Tôi nghe xong mà toàn thân phát lạnh, thật sự cảm thấy anh thật đáng thương. Tôi từ nhỏ đến lớn thân thể đặc biệt tốt, cho nên đi tiêm phòng cũng đều sợ, không nghĩ đến giải phẫu như anh sẽ có bao nhiêu đau đớn.

Vẫn tiếp tục xoa xoa, bụng anh chẳng có thịt gì hết, vốn nghĩ cho dù người gầy thì bụng cũng mềm mại, chính là sờ bụng anh chỉ thấy lạnh,hơn nữa còn rắn, căn bản không mềm mềm gì hết.

“Anh, sao bụng lại rắn như vậy?”

“Anh…anh…” Cảm thấy khó nói, ấp úng một lúc mới trả lời tôi. “Bởi vì…đã 5 ngày rồi không đi vệ sinh.”

“Tại sao?”

“Bởi vì…bởi vì..không tiêu hóa được..”

“Hả? Táo bón sao? Nghe nói uống nhiều nước mật ong pha loãng cũng đỡ đấy.”

“Không cần! Anh đều thử rồi, không có tác dụng. Là tắc ruột…chính là, có đôi lúc sẽ bị vậy, không sao.” Có vẻ vừa thẹn vừa giận, bảo tôi. “Đừng hỏi nữa a, xoa xoa là được rồi, a..đau..”

Tôi lại xoa xoa tiếp, thế nhưng lúc này anh dường như đau hơn lúc trước, hai tay ôm lấy bụng, cả người cuộn lại như một con tôm.

“A…a.a, anh đau…đau bụng quá..”

Anh gạt chăn ra, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, miệng kêu đau, mày nhíu lại, trông rất dọa người, tôi vội lắc lắc: “Anh, như vậy không được, đánh thức họ dậy rồi chúng ta đi viện nhé?”

“Không…không cần. Tiểu Diễn, anh muốn vào phòng vệ sinh.”

“Hả?”

“Mau…đỡ anh dậy…”

“Được! Được!” Tôi vội lao xuống giường, dìu anh đến phòng vệ sinh, tay anh vẫn ôm lấy bụng, môi cắn chặt trông rất khổ sở.

Trong phòng vệ sinh tôi giúp anh kéo quần xuống, cảm giác anh đã đau đến mức làm động tác gì cũng khó khăn, thế nhưng tôi vẫn một mực bị đuổi ra ngoài.

“Em….Em đi ra ngoài…Không nên nhìn…”

Tôi có thể ở ngoài sao? Anh hiện tại đang ngồi mà cứ như lung lay sắp ngã, ai mà biết có lăn ra bất tỉnh hay không. Tôi vẫn còn đang đỡ lấy vai anh, bảo tôi ra ngoài?

“Không cần…không nên nhìn…”

Thế rồi nước mắt chảy xuống, cả người run rẩy, liều mạng lắc đầu.

“Đau, Tiểu Diễn, anh đau..”

“Đau..không tiêu hóa được…”

“Anh đừng vội! Cố gắng một chút! Không cần gấp!” Tôi vừa trấn an, vừa xoa xoa bụng anh.

“Không được…Tiểu Diễn. Đau quá.”

“Anh, kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn một chút.”

Tôi ôm lấy vai anh, để mặt anh vùi vào lòng mình, đôi tay gắt gao túm lấy eo tôi đến đau. Cả người anh toàn mồ hôi lạnh, run rẩy kề sát, khiến cho tôi cũng mau chóng ướt sũng mồ hôi.

Có lẽ bởi vì tay tôi tương đối ấm, cũng giống như được chườm nóng, cả người anh kịch liệt run rẩy, bụng mềm xuống một chút, cuối cùng cũng đào thải được.

“Tốt lắm tốt lắm, không sao nữa rồi, không sao.” Xử lí xong xuôi, tôi đưa anh quay về giường, đun nước ấm cho anh uống.

“Không có việc gì, không sao không sao. Anh, đừng khóc, anh đừng khóc.”

Nằm ở trên giường tôi cứ thế vòng tay ôm lấy anh, đầu anh rúc cả vào ngực tôi, cứ thế mà khóc.

“Anh, anh đừng khóc! Mau ngủ đi!” Tôi thấy anh vẫn yên lặng mà rơi nước mắt, sờ tóc anh, nói đùa. “Sao anh có thể vậy? Ngày hôm nay tổng cộng khóc 3 lần! Con gái cũng không khóc nhiều thế đâu…”

“Tiểu Diễn…anh lúc nãy…rất khó coi đúng không…”

Anh thút thít, bỗng nhiên hỏi câu này.

“Anh trai, anh nghĩ cái gì thế.” Tôi an ủi. “Anh sinh bệnh, em chăm sóc anh là chuyện bình thường, có cái gì khó coi? Chỉ cần anh không khó chịu, em cũng đâu để ý.”

“Khẳng định…rất khó coi…”

Lòng tôi khẽ cảm thán, không nghĩ tới anh lại để ý đến hình tượng như vậy. Nhưng cũng dễ hiểu, anh trai dễ ngượng ngùng như vậy, tôi không mặc đồ cũng không dám nhìn thẳng, vừa rồi lại để cho một đứa em không máu mủ gì nhìn bộ dáng đi vệ sinh, hẳn là trong lòng rối rắm lắm.

Nhưng lúc đó làm gì có biện pháp nào khác? Anh bị bệnh, đau thành như vậy, thế mà sao còn hơi để ý nhiều thế!

“Thật sự không khó coi, em chưa từng có lúc nào thấy anh khó coi cả.”

“Em không biết…hôm nay như vậy, vẫn chưa phải khó coi nhất.”

Anh hít vào một hơi, sau đó lại cười giễu chính mình. “Tiểu Diễn, anh còn nhớ rõ cái lần mình đau nhất, đến hơn hai mươi ngày không đi vệ sinh được, đến mức cả bụng đều phình lên, đau đến muốn hét chói tai. Khi đó chẳng còn cách nào khác, đành đi bệnh viện súc ruột. Chính anh cũng cảm thấy cái bộ dạng đó hết sức quái dị.”

“Anh đôi khi, thực sự ghét chính mình. Thân thể đã kém như vậy, tại sao còn khó coi? Nếu như dễ nhìn hơn một chút, đau đớn thêm cũng chẳng sao cả. Thật may hôm nay không như lần đó, không phải để Tiểu Diễn nhìn đến dáng vẻ khó coi đó của anh, như vậy còn không bằng chết đi..”

Anh nói, tay vô thức nắm chặt ga giường, áo tôi thì bị nước mắt anh làm ướt một mảng.

“Anh đang nói cái gì chứ!” Tôi cảm thấy vừa buồn cười vừa bực. “Lúc trước còn nói em bị đánh mà làm chuyện điên rồ, anh thì khác gì hả? Bị em nhìn thấy đã không muốn sống? Đừng như vậy nha, em nói rồi, em không để ý, anh phiền não cái gì, ngủ đi.”

“Tiểu Diễn thực sự không để ý?”

“Để ý cái gì! Ai mà không có lúc sinh bệnh! Anh như vậy mà đã nghĩ người khác ghét bỏ mình, thì những người phải nằm liệt một chỗ ai sẽ lo liệu chăm sóc? Đừng nghĩ nhiều như thế, ngoan ngoãn ngủ, được chưa?”

“Ừ..”

“Tiểu Diễn, em thật tốt.”

-Hết chương 12-