Trời đã vào đêm, một đêm đông lạnh lẽo tối tăm.
Trông trời đất thế này chừng như ông trời cũng có ý giúp người.
Tập Phong tay chân run lập cập, bước một bước dừng lại nhìn ngóng bốn phương tám hướng mới đi tiếp. Kẻ trước người sau lần dò chậm chạp, cuối cùng cũng đến được trước Hoành Đao lâu. Suốt dọc đường đi, vị nhân huynh này thậm chí chẳng dám thở mạnh, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm cả lưng áo, thậm chí Nhậm Sương Bạch còn e ngại y bất thần bỏ chạy.
Hoành Đao lâu là một tòa kiến trúc khá đẹp, tường xây mái ngói, cao chỉ hai tầng, nằm chênh vênh trên một ngọn đồi thấp, bốn bề toàn là loại tòng thấp mọc dày, ẩn mình trong đám tòng rậm rạp nhìn lên, tòa tiểu lâu này trông có vẻ cao hơn nhiều so với các tòa lầu hai tầng khác.
Bên ngoài Hoành Đao lâu chẳng thấy bóng dáng của cảnh vệ đi lại, dưới tầng trệt nhìn thấy ánh đèn sáng trưng, nhưng trên lầu thì một màu tối đen, chẳng thấy đèn lửa chi hết.
Trời khá lạnh, hơi thở thở ra ngưng tụ thành từng làn khói trắng xóa lởn vởn trước mặt.
Khẽ đưa tay kéo vạt áo Nhậm Sương Bạch, Tập Phong đưa tay chỉ chỉ tòa tiểu lâu trước mặt, gật gật đầu ra hiệu là đã đến nơi.
Nhậm Sương Bạch hạ giọng thật thấp hỏi :
- Giờ ngươi định đi sao?
Tập Phong phục sát người dưới đất, gật đầu lia lịa.
Giọng nói Nhậm Sương Bạch bình tĩnh, trầm trầm :
- Ngươi đi được rồi đó, Tập Phong, nếu ngươi muốn hô hoán, ít ra cũng phải chờ một canh giờ sau để ta có thời gian hành động, ngươi hiểu không?
Tập Phong cũng cố hạ giọng thật thấp, nói :
- Yên tâm đi, ta nhất định làm theo lời chỉ dẫn của ngươi, Nhậm bằng hữu, về phía ngươi, ngươi cũng không được tiết lộ việc này với bất kỳ ai.
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Chắc chắn rồi!
Thế là Tập Phong lập tức lao vào bóng đêm, thoáng chốc đã mất dạng, trông dáng điệu mừng rỡ của hắn, trông chẳng khác nào một trọng phạm vừa được đại xá.
Nhậm Sương Bạch im lặng nghe nóng những âm thanh phát ra từ bên trong tòa tiểu lâu, ngầm tính toán các bước tập kích cứu người. Với người sáng mắt thì bố cục của tòa tiểu lâu là như vầy, từ bên ngoài, bước lên năm bậc thạch cấp là cửa chính của tiểu lâu, hai bên cửa chính là hai cửa sổ đối xứng nhau qua cửa chính, gian phòng thứ nhất bên phải trên lầu cũng có hai cửa sổ, quá qua một chút nữa cũng có hai cửa sổ, nhưng nhỏ hẹp hơn nhiều.
Toàn bộ tòa tiểu lâu chỉ thấy được bấy nhiêu, ngoài ra đều chìm trong bóng tối. Đương nhiên, Nhậm Sương Bạch chẳng nhìn thấy cửa, không nhìn thấy cửa sổ, nhưng chàng lại cảm nhận được hơi nóng yếu ớt của ánh đèn tỏa ra từ cửa sổ. Nhậm Sương Bạch cũng cảm nhận được trên lầu hai không có đèn lửa chi hết, nhưng chàng tin chắc rằng, một khi chàng đến gần, hơi người từ bên trong phòng tỏa ra, đặc biệt là mùi tỏa ra từ cơ thể Chung Nhược Tự, chàng nhất định sẽ nắm bắt dễ dàng, thậm chí, căn cứ vào độ đậm nhạt của mùi vị mà chàng sẽ biết được người có ở trong phòng hay không.
Nhậm Sương Bạch không xác định được vị trí của Thi Tâm Ngấn lúc này, cũng không biết hiện thời có phải đang là ca trực của y hay không. Chàng không mong giáp mặt Thi Tâm Ngấn trong quá trình cứu người, bởi quá trình cứu Chung Nhược Tự thoát khỏi đây phải được giải quyết càng nhanh chóng, càng gọn gàng càng tốt, tình thế không cho phép chàng chậm trễ, dù chỉ một giây, thời cơ chỉ thoáng qua rồi đi mất mà không bao giờ trở lại, còn võ công của Thi Tâm Ngấn thì chẳng đơn giản chút nào, một khi giáp mặt động thủ, rất có khả năng phải mất nhiều thời gian, làm động đến bọn cảnh vệ của Quỷ Mã bang, một khi tín hiệu báo động được phát ra, địch nhân sẽ huy động toàn lực để vây công, chừng đó, không chỉ mục đích cứu người khó đạt được mà thậm chí muốn thoát thân cũng không phải dễ dàng.
Sau một lúc toan tính mọi đường, Nhậm Sương Bạch nghiến răng quyết định, giả như có thể cứu được Chung Nhược Tự ra một cách bí mật thì quá tốt, nhưng nếu lỡ bị đối phương phát hiện chàng buộc phải dùng đến sát chiêu để giải quyết đối phương càng nhanh càng tốt, bất kể kẻ ra mặt chặn đường là ai đều hạ thủ tàn sát chẳng chút lưu tình, không để cho địch nhân có chút cơ hội nào để báo nguy cầu viện. Chỉ cần cứu được người ra khỏi chốn này rồi, sau đó mặc tình địch nhân muốn thế nào cũng được, đơn đả độc đấu, kéo hết lực lượng ra để vây chiến, ra mặt giao đấu, âm thầm giao đấu, chàng đều không ngán ngại.
Cảnh đêm tối tăm mù mịch rất có lợi cho chàng, trong hoàn cảnh thiếu ánh sáng, người sáng mắt hành động khó khăn, nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì đến người mù, thậm chí còn giúp ích cho Nhậm Sương Bạch dễ che giấu hành tung nữa. Thế giới này đối với chàng có chỗ nào mà không tăm tối như nhau?
Sau một lúc ngồi im nghe ngóng và tính toán, Nhậm Sương Bạch từ từ đứng dậy, rồi đột ngột như một con dạ điểu bay vụt đi, thoắt cái thân hình chàng đã dán chặt lên tường lầu phía bên phải trên lầu hai. Chàng thận trọng đưa tay sờ soạng xung quanh. Không sai, sự tính toán của chàng khá chính xác, bàn tay đã chạm vào khuôn cửa sổ, chỉ có điều cửa sổ bị đóng chặt, hai cánh cửa phủ giấy dày đóng kín mít chẳng để lộ một khe hở nhỏ nào.
Nhậm Sương Bạch đưa tay lên miệng thấm nước bọt, dùng đầu ngón tay đục thủng một lỗ nho nhỏ, sau đó vươn cổ kề mũi gần lỗ thủng nhè nhẹ hít sâu một hơi. Thế là một mùi hương nhè nhẹ, thanh thoát như đóa hoa mới nở còn ướt sương đêm, một mùi hương chàng rất quen thuộc, chẳng đượm chút hương phấn son trần tục nhè nhẹ trút vào tâm khảm Nhậm Sương Bạch.
Mùi hương tuy nhẹ nhưng lại rất đậm, rõ ràng Chung Nhược Tự đang ở trong phòng, thậm chí còn ở cách cửa sổ không xạ Trong phòng, ngoài mùi cơ thể của Chung Nhược Tự ra, không thấy có lẫn mùi cơ thể của bất kỳ người nào khác, bước đầu Nhậm Sương Bạch có thể xác định được chỉ có một mình Chung Nhược Tự ở trong phòng.
Tiếp đó, chàng lắng tai nghe ngóng, chỉ nghe tiếng hô hấp cực nhẹ, tiếng hô hấp thế này chỉ có thể có ở người đang thức giấc, nếu đang ngủ hơi thở phải nặng và đều đặn, ngủ càng say hơi thở càng nặng càng đều. Giờ này Chung Nhược Tự vẫn còn thao thức, điều đó cũng có thể hiểu được, ở vào hoàn cảnh của nàng, làm sao có thể chợp mắt một cách dễ dàng thế được?
Cố hạ giọng thật thấp, Nhậm Sương Bạch kề miệng gần lỗ hổng gọi :
- Chung cô nương, Chung cô nương...
Sau một thoáng im lặng, bắt đầu nghe thấy tiếng y phục ma sát vào nhau, nghe thấy tiếng bước chân cố đi cho thật nhẹ nhàng nhưng lại rất gấp gáp bước đến bên cửa sổ, làn hương nồng nàn quen thuộc đã đến sát cửa sổ :
- Sương Bạch ca, huynh đó sao?
Giọng nói hơi run run, thể hiện rõ sự trông chờ và mừng vui, không giấu được nỗi xúc động đến nghẹn ngào. Chỉ vài tiếng ngắn ngủi ấy, nhưng cũng đủ để thể hiện hết nỗi khát khao trông chờ, thương nhớ của bao ngày qua.
Lòng Nhậm Sương Bạch bỗng trỗi dậy một cảm xúc mà ngay cả bản thân chàng cũng lấy làm kinh ngạc, sống mũi chàng cay xè, khóe mắt cay cay nong nóng, thậm chí còn ươn ướt, mạch máu nơi bắp tay chàng cũng giật thình thình. Cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, Nhậm Sương Bạch hạ giọng nói :
- Chính là ta đây, Chung cô nương, nàng tạm thời đứng yên một chỗ, đừng dịch chuyển mà gây ra tiếng động làm chúng sinh nghi, nghe cho rõ các câu hỏi và trả lời ta.
Giọng Chung Nhược Tự cũng nghe rõ là nàng đang cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, nói :
- Muội đang nghe đây, Sương Bạch ca.
Nhậm Sương Bạch chậm rãi hỏi :
- Trong phòng phải chăng chỉ có một mình nàng?
Chung Nhược Tự đáp :
- Chỉ có một mình muội, bọn cảnh vệ canh giữ muội đều ở bên ngoài cả. Sương Bạch ca, bên trong cánh cửa là những chấn song bằng sắt, cọng nào cọng nấy đều to bằng ngón tay cái, huynh có cách gì để vào đây không?
Nhậm Sương Bạch nói :
- Chờ lát nữa ta sẽ nghĩ cách, Chung cô nương, ai đang canh giữ ở bên ngoài? Là người của Quỷ Mã bang hay là phía Thi Tâm Ngấn?
Chẳng có thời gian để hỏi Nhậm Sương Bạch xem bằng cách nào mà chàng biết rõ như vậy, Chung Nhược Tự vội đáp :
- Canh giữ bên ngoài là một tên cấp đại đầu mục của Quỷ Mã bang, tên ác quỷ Thi Tâm Ngấn và tên đồng bọn họ Hùng của hắn thường thay phiên canh giữ bên dưới lầu, có điều thỉnh thoảng chúng cũng đi lên đây để kiểm tra, hình như giữa chúng cũng chẳng mấy tin tưởng nhau...
Nhậm Sương Bạch lại hỏi :
- Hiện thời người bên dưới lầu là Thi Tâm Ngấn hay là tên họ Hùng?
Chung Nhược Tự nhẹ nhàng đáp lời :
- Là gã họ Hùng!
Im lặng một thoáng, Nhậm Sương Bạch giọng xót xa nói :
- Chung cô nương, mấy ngày qua, nàng chịu khổ nhiều quá!
Bên trong cửa sổ có tiếng nấc nghẹn, nhưng ngay lập tức tiếng nấc nghẹn bị nuốt vào lòng, giọng Chung Nhược Tự không mấy tự nhiên, nói :
- Cũng không đến nỗi nào, Sương Bạch ca, còn sống được để nhìn thấy huynh là điều an ủi lớn nhất của muội...
Nhậm Sương Bạch buông lỏng cơ bắp trên người, nói :
- Nàng cứ yên tâm, giờ ta tìm cách vào phòng đây!
Chung Nhược Tự vội nói :
- Cửa phòng đang đóng chặt, chỉ cần không làm phát ra tiếng động quá lớn thì bên ngoài chẳng thể nghe thấy được, Sương Bạch ca, có cần muội ra đứng ngoài cửa canh chừng không? Vạn nhất có xảy ra chuyện gì bất thường, muội còn biết mà báo trước cho huynh.
Nhậm Sương Bạch hơi do dự một thoáng rồi nói :
- Thôi được, nhưng nhớ là bước đi nhẹ nhàng một chút.
Nghe tiếng bước chân Chung Nhược Tự đi về phía xa, Nhậm Sương Bạch rút miến đao ra, cổ tay hơi dựng lên, thanh miến đao phát ra một tiếng “oang” nho nhỏ, dựng đứng dậy đưa vào trong cửa sổ. Nhậm Sương Bạch cẩn thận kiểm tra độ lớn của song sắt và khoảng cách giữa các chấn song, sau đó hơi nghiêng miến đao một góc nhỏ, cánh tay chàng di chuyển tới lui với một tốc độ kinh nhân, dùng đao phong để cưa đứt chấn song sắt. Do tốc độ di chuyển qua lại cực nhanh, và cũng do sự tiếp xúc giữa đao phong và thanh sắt quá nhỏ, nên tiếng cưa sắt kèn kẹt cao vút giờ cũng hóa thành tiếng âm âm nho nhỏ lúc được lúc mất do tần số âm ba quá cao gây ra, chỉ thấy từng đám từng đám hỏa quang lóe lên mà thôi.
Thanh sắt nhanh chóng đứt lìa, Nhậm Sương Bạch bẻ cong thanh sắt nhanh chóng luồn người lướt vào trong phòng, đồng thời hạ giọng gọi nho nhỏ :
- Chung cô nương!
Chung Nhược Tự nãy giờ tiếng là đứng canh nơi cửa nhưng song mục chẳng lúc nào rời khỏi cửa sổ, Nhậm Sương Bạch lên tiếng gọi nàng liền lên tiếng đáp lời. Hai người chưa kịp có hành động gì tiếp theo thì đã nghe tiếng bước chân nặng nề vang lên bên ngoài, tiếp đó có tiếng gõ cửa, nói :
- Mở cửa! Mở cửa! Chung cô nương, ta muốn vào phòng xem thử!
Chung Nhược Tự nhìn Nhậm Sương Bạch, khẽ khoát tay làm một cử chỉ ra hiệu chớ có lên tiếng, sau đó cất giọng băng lạnh, nói :
- Mở cửa? Đêm hôm khuya khoắc thế này, ngươi định xông vào phòng ta làm gì?
Giọng người bên ngoài vẻ gấp rút nói :
- Hình như ta có nghe thấy tiếng động lạ từ trong phòng phát ra, Chung cô nương, tại hạ mang trách nhiệm bên người, không thể không vào trong xem thử, nếu để xảy ra sơ sót gì, tại hạ không gánh nổi trách nhiệm...
Chung Nhược Tự cố ý làm ra vẻ bực mình, nói :
- Tiếng động lạ gì? Ta ở ngay trong phòng còn không nghe thấy ngươi ở ngoài làm gì mà nghe thấy được? Chắc ngươi ngủ gục rồi giật mình tưởng tượng ra tiếng này tiếng nọ nghi thần nghi quỷ chứ gì?
Ngay lúc đó, từ bên dưới lầu có một giọng nói băng lạnh vọng lên :
- Lão đệ, nửa đem nửa hôm đập cửa phòng của người ta làm gì vậy?
Giọng bên ngoài cửa e dè đáp lại :
- Hùng gia, lúc nãy tại hạ nghe thấy có tiếng động lạ từ trong phòng vọng ra, vì không yên tâm nên mới gõ cửa hỏi thử!
Hùng Tuấn cười lạnh nói :
- Tai ngươi coi bộ thính dữ! Ta còn không nghe thấy gì mà ngươi đã nghe thấy? Lão đệ, đi tránh ra chỗ khác nghỉ ngơi đi, đừng quấy nhiễu hảo mộng của Chung cô nương nữa!
Tên đại đầu mục ở bên ngoài vẫn chưa phục, cãi lại :
- Ngươi ở dưới lầu còn ta ở trên lầu, ta ở gần hơn ngươi nên nghe rõ ràng hơn...
Ở dưới lầu chừng như Hùng Tuấn đã trở về chỗ cũ, lạnh lùng nói vọng lên :
- Thôi đi nghỉ đi, để dành sức dùng vào chỗ cần dùng!
Tên đầu mục bên ngoài lầm bầm chửi đổng mấy câu rồi cố ý bước chân thật nặng bỏ đi.
Chung Nhược Tự áp tai vào cửa, nghe thấy bước chân bỏ đi xa rồi mới quay người lại, song mục rực lửa nhìn Nhậm Sương Bạch, nàng bước nhanh tới mấy bước, dừng lại một thoáng rồi cuối cùng ngả vào lòng Nhậm Sương Bạch.
Siết chặt thân hình nhỏ nhắn mềm mại trong lòng, Nhậm Sương Bạch tham lam hít lấy hít để mùi u hương nhè nhẹ tỏa ra từ cơ thể từ mái tóc Chung Nhược Tự, nói như người ngủ mê :
- Cuối cùng ta cũng đã tìm thấy nàng, Chung cô nương, trước khi tìm thấy nàng, trái tim ta cứ như treo ngược trên tầng không...
Chung Nhược Tự ngẩn mặt lên, lệ nóng nhoẹt nhòe trên má, nói :
- Muội nhớ huynh lắm, Sương Bạch ca, muội cứ sợ suốt đời muội không bao giờ còn gặp lại huynh nữa...
Vỗ nhè nhẹ lên đầu vai Chung Nhược Tự, Nhậm Sương Bạch đã lấy lại được bình tĩnh, nói :
- Chúng ta rời khỏi chốn này trước rồi tính nữa, để trễ e rằng lại sinh biến!
Chung Nhược Tự gật đầu, hỏi :
- Chúng ta đi như thế nào bây giờ?
Nhậm Sương Bạch hơi khom người xuống, nói :
- Để ta cõng nàng.
Chung Nhược Tự biết khinh công mình quá kém không đủ sức để ứng phó với tình hình trước mắt, chẳng chút do dự, nàng trèo lên lưng Nhậm Sương Bạch ôm chặt cổ chàng. Nhậm Sương Bạch một tay giữ chặt nơi thắt lưng Chung Nhược Tự, nhẹ nhàng bước tới bên cửa sổ, hai thân hình hóa thành một, nhẹ nhàng lướt ra khỏi phòng!
Đêm vẫn tĩnh lặng, tối đen như mực.
“Lão lạc đà” lưng cõng Nhậm Sương Bạch và Chung Nhược Tự tung vó chạy suốt đêm, đến khi trời vừa hừng sáng mới dừng chân, hơn nửa đêm chạy suốt không nghỉ khiến cho cả người và ngựa đều mệt nhoài. Với cước trình của “Lão lạc đà”, chạy từ nửa đêm đến giờ, ít ra cũng có đến trăm dặm chứ chẳng ít, chỗ hiện thời cách “Lạc Nhạn pha” có thể nói đã đủ xa để dừng chân nghỉ ngơi.
Chỗ người ngựa dừng chân là một thảo liêu nằm cách đường cái khá xa, bốn xung quanh thảo liêu cây cỏ mọc dày, trông khá kín đáo và yên tĩnh, chỗ này dùng để dừng chân nghỉ tạm khá lý tưởng.
Quét dọn sơ qua bên trong thảo liêu, Nhậm Sương Bạch lấy tấm chăn da dê trải ra, đỡ Chung Nhược Tự nằm xuống, còn chàng thì ngồi bên cạnh, xếp bằng tròn định hành công điều tức để lấy lại công lực hao tổn trong đêm.
Chung Nhược Tự nằm đó nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, song mục chằm chằm nhìn Nhậm Sương Bạch, để mặc cho tình ý rạt rào biểu hiện qua ánh mắt mà chẳng cần che giấu, dần dần song mục nàng như hóa thành hai thỏi sắt nung đỏ.
Đương nhiên Nhậm Sương Bạch cảm nhận được ánh mắt của Chung Nhược Tự, giữa đôi trai gái có tình ý với nhau, thường trong những trường hợp như thế này luôn có sự liên thông tư tưởng, đừng nói Nhậm Sương Bạch lại có sở trường cảm nhận bằng tâm linh.
Song mục đang nhắm nghiền của Nhậm Sương Bạch chợt mở bừng ra, Chung Nhược Tự cất giọng nhè nhẹ, hỏi :
- Sương Bạch ca, huynh có mệt lắm không?
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Vẫn còn gắng gượng được, chỉ sợ nàng sau một đêm vất vả chắc đã mệt lắm rồi, chợp mắt một chút đi.
Chung Nhược Tự ngưng mục nhìn Nhậm Sương Bạch, thở dài nói :
- Huynh gầy quá, thần sắc cũng không được tốt, Sương Bạch ca, lần ra đi trước huynh đã bị thương phải không?
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Thương nhẹ thôi, chẳng hề gì, nàng không thấy ta vẫn còn rất khỏe mạnh đó sao?
Chung Nhược Tự giọng thiết tha hỏi :
- Công việc giải quyết êm xuôi cả chứ, Sương Bạch ca?
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Coi như đã xong, từ nay ta sẽ có thời gian để luôn ở bên cạnh nàng.
Song mục Chung Nhược Tự sáng hẳn lên, gương mặt tươi như hoa, kêu lên :
- Thật chứ, huynh không gạt muội chứ?
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Thật mà, ta gạt nàng làm gì.
Chung Nhược Tự chợt nhớ tới việc gì, hỏi :
- À phải rồi, Sương Bạch ca, huynh làm sao biết muội bị người của Quỷ Mã bang bắt đi mà tìm được muội vậy? Lúc chúng ập tới, vì quá bất ngờ, muội chẳng kịp lưu lại chút tin tức gì cho huynh cả.
Nhậm Sương Bạch giờ mới đem việc giao đấu cùng Hà Phi phái và được Thương Bảo Đồng cung cấp tin tức thế nào thuật tóm lược cho Chung Nhược Tự nghe. Trong lúc thuật chuyện, thỉnh thoảng lại dừng lời tạ ơn trời đất cho mình gặp may mắn mới biết được những tin tức ấy. Chung Nhược Tự nằm nghe mà lòng cứ cảm thấy ngọt ngào như rót mật vào lòng.
Nghe Nhậm Sương Bạch thuật chuyện xong, Chung Nhược Tự xúc động nói :
- Sương Bạch ca, đó là ông trời còn thương xót cho hai ta, không nỡ tách rời hai kẻ cô khổ...
Nhậm Sương Bạch dịu dàng nói :
- Chúng ta sẽ không bao giờ rời nhau nữa, Chung cô nương, chuyến đi vừa rồi ta cũng chẳng biết vì sao mà lòng cứ thắc thỏm không yên, muốn giải quyết việc cho thật nhanh để được trở về bên cạnh nàng. Việc tương tự như vầy, trước đây, gần như cả nửa đời ta chưa từng gặp. Mong rằng trời đất hộ trì một lần nữa để chúng ta được mãi mãi ở bên nhau...
Gương mặt Chung Nhược Tự bỗng đỏ lựng lên, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, sự xấu hổ theo bản năng của một nữ nhân khi nghe một nam nhân nói những lời tương tự cũng không che giấu được niềm hưng phấn và mãn nguyện trào dâng trong tâm khảm.
Chung Nhược Tự hơi nhổm người dậy, giọng run bắn, nói :
- Sương Bạch ca, huynh nói, chúng ta sẽ ở mãi mãi bên nhau?
Nhậm Sương Bạch gật đầu, dịu dàng hỏi lại :
- Nàng có muốn như vậy không?
Chung Nhược Tự gật đầu mấy cái, hơi thở gấp gáp, nói :
- Muốn, Sương Bạch ca, muội rất muốn được như vậy, ngàn lần... vạn lần...
Nhậm Sương Bạch cắn môi nói :
- Nhưng như vậy thì thiệt thòi cho nàng quá, ta là một người mù, một người tàn khuyết. Tuy ta chẳng nhìn rõ được dung mạo nàng, dáng dấp nàng nhưng ta có thể cảm nhận được nàng là một cô nương xinh đẹp, chỉ sợ ta không xứng với nàng...
Chung Nhược Tự vội nói :
- Không, không! Sương Bạch ca, chỉ có muội mới không xứng, muội kém cỏi, chẳng có mặt nào muội hơn huynh cả, không có điểm nào mà huynh không xứng với muội, muội không chê huynh tàn khuyết, muội... muội yêu quý tất cả những gì thuộc về huynh, cả đôi mắt nhìn không thấy rõ mọi vật của huynh muội cũng yêu cũng quý!
Hơi mỉm cười, Nhậm Sương Bạch mắng yêu :
- Cô bé khờ à, một đôi mắt không nhìn thấy gì thì có gì đáng yêu chứ?
Chung Nhược Tự rất nghiêm túc nói :
- Mắt mù thì vốn là không có gì đáng yêu, nhưng cũng phải coi đó là đôi mắt của ai, Sương Bạch ca, đôi mắt của huynh, cho dù nó không còn công năng của một đôi mắt, nhưng với muội, nó là đôi mắt đáng yêu nhất trần đời!
Nhậm Sương Bạch trầm mặc một thoáng, bỗng chắp hai tay trước ngực, nói :
- Chung cô nương, ta sẽ mãi mãi khắc ghi lời nói của nàng!
Chung Nhược Tự chụm môi lại, nũng nịu nói :
- Sương Bạch ca, huynh nói là muốn chúng ta ở bên nhau suốt đời, nhưng giọng điệu nghe cứ xa lạ làm sao!
Nhậm Sương Bạch ngạc nhiên hỏi lại :
- Xa lạ thế nào?
Chung Nhược Tự giận dỗi nói :
- Huynh cứ mở miệng ra là Chung cô nương thế này Chung cô nương thế khác, không phải là quá sức xa lạ sao?
Nhậm Sương Bạch nhíu mày nói :
- Vậy ta phải gọi thế nào mới không xa lạ?
Chung Nhược Tự bật cười nói :
- Thì gọi bằng tên, hoặc giả cố động não nghĩ ra một cái tên thân mật để gọi muội, chỉ có huynh mới được gọi muội bằng cái tên đó!
Nhậm Sương Bạch lắc đầu cười khổ nói :
- Ta thật tình chẳng biết gọi muội bằng cái tên thân mật gì mới phù hợp, xem ra về phương diện này thì ta quá tệ, phải không?
Chung Nhược Tự hứ một tiếng, nói :
- Thôi được, trước khi huynh có thể nghĩ ra được cái tên thân mật thì tạm thời gọi muội bằng tên vậy. Sương Bạch ca, huynh gọi đi! Gọi đi!
Nhậm Sương Bạch hơi ngượng ngùng, gọi nho nhỏ :
- Nhược Tự...
Ư lên một tiếng đáp lại, Chung Nhược Tự ngồi thẳng dậy sà ngay vào lòng Nhậm Sương Bạch, hai cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng vòng qua cổ Nhậm Sương Bạch, chẳng chút do dự áp đôi môi nóng bỏng ươn ướt của mình lên mặt lên má Nhậm Sương Bạch...
Thân hình Nhậm Sương Bạch hơi chấn động, chàng đưa tay định đẩy Chung Nhược Tự ra, nhưng sức lực chàng bỗng biến đâu mất hết, đôi tay yếu ớt vô lực, chàng ngơ ngác mở to đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, để mặc cho Chung Nhược Tự ôm chặt lấy người mình, để mặc cho đôi môi nóng bỏng của nàng tung hoành trên mặt trên cổ mình. Qua một lát, hơi thở chàng cũng trở nên gấp gáp, người nóng ran, từ trong đáy mắt trống rỗng của chàng cũng xuất hiện hai mồi lửa, hai mồi lửa càng lúc càng lớn...
Sau mấy tiếng y phục ma sát nhau nghe sột soạt, Nhậm Sương Bạch bỗng giật nảy người, Chung Nhược Tự đang ở trong lòng chàng chẳng còn chút y phục trên người, làn da mịn màn láng mướt của nàng áp chặt vào người chàng, đồng thời đôi tay nàng cũng run run trút bỏ y phục cho chàng.
Cổ họng nóng ran khô cháy, thân thể Nhậm Sương Bạch chừng như căng phồng lên, một luồn nhiệt khí cuồn cuộn chạy khắp người, mười đầu ngón tay chàng chạm vào thân thể lõa lồ của Chung Nhược Tự, làn da mịn như ngọc chuốt của nàng cũng nóng rừng rực như một lò than, hơi thở nồng nàng hòa lẫn với mùi cơ thể ngây ngất.
Nhậm Sương Bạch thở hổn hển, chống cự yếu ớt, nói như người mộng du :
- Nhược Tự, đừng mà... ta... ta không có quyền chiếm hữu nàng...
Chung Nhược Tự không đáp lời chàng, có chăng chỉ là hơi thở càng lúc càng gấp gáp nặng nề, động tác của nàng cũng càng lúc càng nhanh, thân thể nép sát vào thân hình lúc này cũng hoàn toàn lõa lồ của Nhậm Sương Bạch, hai thân thể dán chặt vào nhau, khoảng cách giữa hai người bây giờ đã gần đến không thể gần hơn được nữa. Khi hai thân thể hoàn toàn hòa làm một, cả hai không ngăn được đồng phát ra một tiếng rên nho nhỏ...
Giọng Chung Nhược Tự run run chen lẫn tiếng thở hổn hển và tiếng rên :
- Sương Bạch ca... đây chẳng phải là lúc để chàng tự ty nữa... thiếp bất kể chàng có mù hay sáng... bất kể chàng nguyên vẹn hay tàn khuyết... thiếp muốn chàng, thiếp muốn được cùng chàng mãi mãi bên nhau... muốn thế này mãi mãi... mãi mãi...
Nhậm Sương Bạch không còn sức lực để phản kháng nữa, một tay chàng vòng qua ngang thắt lưng Chung Nhược Tự, không chỉ dùng sức lực, chàng dùng cả tâm linh của mình để siết chặt người nàng. Hai thân thể hòa làm một, cảm giác thật kỳ diệu, cảm giác lần đầu tiên Nhậm Sương Bạch nếm trải, nó là sự chín muồi của giới tính, là tình cảm trách nhiệm giữa một nam nhân trước một nữ nhân.
* * * * *
Cơn kích tình đến cao trào rồi qua đi, nhưng cảm giác vẫn ngọt ngào, vẫn nồng nàng; cảm giác ngọt ngào và nồng nàng sau kích tình đang nhè nhẹ hòa vào không gian tĩnh mịch.
Chung Nhược Tự nằm gối đầu trên đùi Nhậm Sương Bạch, đưa tay cài lại nút áo cho chàng, cử chỉ nàng thật mềm mại dịu dàng, cử chỉ của một thê tử chăm sóc cho phu quân.
Nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Chung Nhược Tự trong tay, Nhậm Sương Bạch dịu giọng nói :
- Nhược Tự, nàng không hối hận chứ?
Giọng Chung Nhược Tự dứt khoát, nói :
- Không bao giờ! Sương Bạch ca, nói để huynh biết, muội đã có dự tính trao thân này cho huynh từ lâu rồi! Nhậm Sương Bạch giật mình, nói :
- Sao nàng lại có ý nghĩ như vậy?
Chung Nhược Tự thẳng thắn nói :
- Sương Bạch ca, không biết huynh không cảm nhận được hay là huynh cố ý giả vờ không hiểu? Ngay sau lần đầu gặp mặt, muội đã cảm mến huynh, càng về sau, muội càng khẳng định, kiếp này nếu chúng ta không thành phu phụ thì muội cũng sẽ ở vậy đến cuối đời. Đã bao lần muội cố ý để lộ điều đó ra cho huynh biết, nhưng cứ mỗi lần như vậy huynh lại lãng tránh làm như không hay không biết, hại muội vừa lo vừa giận, mãi đến gần đây huynh mới có chút biểu hiện, muội mới dám khẳng định huynh cũng có ý định giống như muội. Một nữ nhân khi đã yêu mến nam nhân nào rồi, lại được nam nhân ấy chân tình đáp lại, thì việc giao thân cho người ấy là chuyện chẳng có gì phải suy nghĩ nữa, sớm hay muộn cũng đều không quan trọng. Còn huynh thì lòng tự ty quá lớn, luôn mặc cảm thân mình tàn khuyết, không muốn thành gia thất. Muội lại sợ huynh do dự làm lỡ làng duyên phận của chúng ta, nên cách tốt nhất là trao thân này cho huynh để huynh yên tâm. Sương Bạch ca, trong mấy ngày bị giam cầm ở Quỷ Mã bang, muội càng quyết tâm thực hiện điều ấy hơn, muội đã phát thệ, chỉ cần còn gặp lại huynh, việc đầu tiên là hiến cho huynh thân đồng trinh của muội...
Nhậm Sương Bạch lắc đầu gượng cười nói :
- Tại sao trong mấy ngày bị giam cầm ở Quỷ Mã bang nàng lại càng quyết tâm như vậy?
Chung Nhược Tự thở dài nói :
- Lục đương gia của Quỷ Mã bang, Bùi Cẩn, từ lâu đã theo đuổi muội, nhưng muội chưa bao giờ để ý đến hắn, lần này muội bị chúng bắt về, Bùi Cẩn cho rằng chẳng còn cơ hội nào tốt hơn nữa, rất nhiều lần hắn đến, hết cầu khẩn van xin đến hăm he dọa nạt, bắt muội phải về làm thê tử hắn, nhưng mỗi lần như vậy muội đều cương quyết cự tuyệt, khiến hắn rất mất mặt trước mọi người trong Quỷ Mã bang. Nhưng cự tuyệt thì cự tuyệt, muội chỉ sợ hắn ngấm ngầm thi hành độc kế gì đó, thân đang bị giam cầm, dù cố gắng đề phòng nhưng biết sao mà nói trước được? Muội rất sợ bị hắn làm nhục, muội hối hận vì đã không hiến thân cho huynh sớm hơn, để lần lữa đến khi gặp chuyện nhưng vầy. Sương Bạch ca, cũng may mà điều muội lo sợ đã không xảy ra, cuối cùng thì điều mong mỏi của muội cũng thành hiện thực...
Nhậm Sương Bạch cũng thở dài nói :
- Chính nhờ sự mâu thuẫn giữa Chương Cư Nhân và Bùi Cẩn đã giúp nàng, Nhược Tự, có thể nàng còn chưa biết, Chương Cư Nhân bắt nàng về vốn là để trảm thảo trừ căn, nhưng Bùi Cẩn lại không đồng ý với biện pháp đó, hai bên cứ giằng co như vậy, Bùi Cẩn lại sợ nàng quẫn trí tự tận, bởi vậy mới có chuyện phái hai toán nhân mã canh giữ nàng, trước tình hình đó, Bùi Cẩn có muốn động tà niệm cũng không dám...
Chung Nhược Tự mỉm cười nói :
- Tình hình đó thì muội cũng nhìn ra, lúc đầu muội cảm thấy vừa tức vừa sợ nhưng cũng thấy buồn cười, thế gian thật chuyện gì cũng có thể xảy ra!
Vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt như lụa của Chung Nhược Tự, Nhậm Sương Bạch trầm giọng nói :
- Cũng may mà cửa ải đầu tiên đã qua được, Nhược Tự, chỉ cần Hoàng Thiên phò trợ chúng ta một lần nữa, chuỗi ngày còn lại của chúng ta sẽ thật sự là khổ tận cam lai.
Chung Nhược Tự ngẩn người hỏi :
- Nói vậy là chúng ta vẫn chưa hoàn toàn tránh được kiếp số sao?
Nhậm Sương Bạch giọng vẫn trầm trầm nói :
- Nhược Tự, nàng không cảm thấy ta cứu nàng ra khỏi Quỷ Mã bang một cách quá dễ dàng sao?
Chung Nhược Tự nhíu mày nói :
- Cũng chưa hẳn là dễ dàng, chẳng qua vì chúng quá lơi lỏng mà thôi, nhờ vậy chúng ta mới có được cơ hội tốt.
Thần thái Nhậm Sương Bạch tỏ ra khá nặng nề, nói :
- Nàng nghe ta nói hết đã, Nhược Tự, bất luận nhờ vào nhân tố nào dẫn đến thành công của chúng ta, sau khi phát hiện nàng biến mất, chúng cũng không bao giờ chịu ngồi yên, bản lãnh của Quỷ Mã bang cao thấp thế nào ta không dám đoan chắc, nhưng thủ đoạn của Thi Tâm Ngấn thì ta đã biết, hắn là một nhân vật chẳng dễ đối phó, lại thêm Hùng Tuấn nữa, y cũng xuất thân từ Thiên Hạt hội, chắc hẳn bản lãnh cũng không phải kém. Thi Tâm Ngấn và Hùng Tuấn đều là những sát thủ chuyên nghiệp, chuyên sống bằng nghề sát thủ. Người kiếm được cơm bằng nghề này phải rất giỏi trong việc lần theo giấu vết đối phương, giờ thì chúng ta đã cách “Lạc Nhạn Pha” có đến hơn trăm đặm, nhưng như vậy vẫn chưa phải là chắc chắn thoát khỏi sự truy đuổi của chúng. Nhược Tự, nếu chúng tìm được chúng ta, nàng phải ẩn vào một nơi an toàn, dù xảy ra bất kỳ việc gì nàng cũng không được lộ diện, mọi việc đều có ta ứng phó!
Chung Nhược Tự lắc đầu nói :
- Làm gì có chuyện đó? Sương Bạch ca, chúng ta đồng tâm đồng mệnh, một khi tai ách giáng xuống, muội làm sao để cho huynh mạo hiểm một mình được? Hơn nữa muội cũng chẳng phải là không biết võ công, dù võ công muội chẳng cao thâm gì, nhưng ít ra cũng giúp huynh được một tay...
Sắc diện Nhậm Sương Bạch bỗng nghiêm hẳn lại, đây là lần đầu tiên Chung Nhược Tự nhìn thấy thần thái của chàng nghiêm lạnh đến như vậy. Chỉ nghe Nhậm Sương Bạch cất giọng đều đều nói :
- Không được! Nhược Tự, nàng không được ra mặt tranh phong với chúng, ta không thể chịu được khi thấy nàng phải chịu đựng bất kỳ sự tổn thương nào, nàng cũng không được để ta phải phân tâm lưu ý bảo vệ nàng. Một mình ta ứng chiến, ta có thể buông tay thả sức hành sự, chỉ cần không phải lo lắng cho sự an nguy của nàng, ta tin rằng chúng chúng làm gì được ta!
Chung Nhược Tự giận dỗi nói :
- Người ta nói phu thê như chim ở trong một rừng, khi gặp nạn thì mạnh ai nấy bay. Chúng ta giờ tuy chưa chính thức là phu thê, nhưng khi gặp nạn không lẽ cũng mạnh ai nấy bay được sao?
Nhậm Sương Bạch khẽ bẹo má Chung Nhược Tự, mỉm cười nói :
- Nàng nói vậy là quá kiên cưỡng rồi. Chúng ta có ai muốn tự bay đi đâu? Nhược Tự, hãy để cho ta hành sự một mình, tung hoành vạn lý mà không phải lo ngại bất kỳ điều gì. Có nàng ở bên cạnh, dù muốn dù không ta cũng phải phân thần lo cho nàng, nếu lỡ nàng có mệnh hệ nào, khoan nói đến việc thắng hay bại, không có nàng ta sống cũng chẳng ích gì nữa.
Chung Nhược Tự tỏ ra vô cùng miễn cưỡng, nói :
- Thôi được, thì làm theo ý huynh vậy, nhưng huynh phải hứa với muội một điều.
Nhậm Sương Bạch hỏi lại :
- Điều gì?
Thần thái Chung Nhược Tự cũng rất nghiêm nghị, nói :
- Huynh nhất định phải còn sống trở về bên muội, huynh phải biết coi trọng thân thể mình, Sương Bạch ca, muội cũng nói để huynh biết rõ, nếu huynh có mệnh hệ nào, muội cũng không định sống một mình trên thế gian này.
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
- Cô bé khờ à, nàng hãy còn trẻ, sao lại có thể nghĩ quẫn như vậy được?
Từ trong lòng Nhậm Sương Bạch, Chung Nhược Tự bỗng đứng phắt dậy, chỉ trong thoáng chốc ấy mà khóe mắt nàng đã ướt đẫm lệ, nói :
- Sương Bạch ca, huynh hứa với muội đi!
Nhậm Sương Bạch thở dài, chậm rãi nói :
- Thôi được, ta hứa với nàng!
Lại vùi đầu vào lòng Nhậm Sương Bạch, Chung Nhược Tự khóc tấm tức nói :
- Từ nhỏ, ngoài đại ca ra muội đã không còn ai là thân thích nữa, muội phải sống những ngày cô đơn trống vắng bên cạnh đại ca, giờ thì đại ca đã chết, chỉ còn một mình huynh thương yêu muội, chiều chuộng muội. Muội như con thuyền lênh đênh trên bể cả hai mươi mấy năm qua cuối cùng mới tìm được bến đậu. Giờ nếu cả huynh cũng ra đi, muội còn đâu dũng khí để tiếp tục sống thừa ở trên đời này nữa? Muội lấy đâu ra dũng khí để một mình tiếp bước trên con đường đầy chông gai này nữa? Sương Bạch ca, huynh thử nghĩ lại xem, lời nói của muội đâu phải là lời nói nũng với huynh?
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Ta hiểu, Nhược Tự, ta hiểu rất rõ nỗi lòng nàng...
Chung Nhược Tự vẫn nép đầu vào lòng Nhậm Sương Bạch, nói :
- Chỉ mong rằng chúng không tìm thấy chúng ta, hơn trăm dặm đường, một khoảng cách chẳng phải ngắn...
Nhậm Sương Bạch vuốt tóc Chung Nhược Tự, nói :
- Phàm suy diễn sự việc theo chiều hướng tốt thì lòng thấy khoan khoái dễ chịu, nhưng để phòng bất trắc, chúng ta cần phải có sự chuẩn bị để đối phó với tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Nhược Tự, ta biết chắc chúng sẽ không chịu bỏ qua.
Hơi dừng lời một lát, chàng chậm rãi tiếp lời :
- Thật ra thì sự việc sắp tới đây, ta còn có cách nhìn khác.
Chung Nhược Tự chớp chớp mắt hỏi :
- Huynh còn có cách nhìn khác? Đó là gì vậy?
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Từ trong tiềm thức, ta đang mong cho chúng tìm thấy chúng ta. Ta đang rất nóng lòng muốn cùng chúng giải quyết một trận dứt điểm.
Chung Nhược Tự giật nảy người, kêu lên nho nhỏ :
- Sương Bạch ca, huynh điên rồi sao? Bọn chúng người đông thế mạnh, chúng ta chỉ có hai người, nếu không may bị chúng vây chặt thì cũng dành chịu vậy thôi, có đâu lại chủ động tìm chúng để nghênh chiến?
Nhậm Sương Bạch vỗ nhẹ lên đầu vai Chung Nhược Tự, giọng vô cùng trầm tĩnh nói :
- Nhược Tự, đừng quên đại ca của nàng vì sao mà chết, cũng đừng quên vì sao mà huynh muội nàng phải bỏ Quỷ Mã bang đào vong mấy năm trời. Mối cừu hận của đại ca nàng, nỗi uất ức của huynh muội nàng cứ canh cánh mãi trong lòng ta, không lúc nào nguôi ngoai được. Sở dĩ ta coi bọn người trong Quỷ Mã bang hiện tại là tử địch của ta, không hoàn toàn là vì nàng, mà còn vì lệnh huynh nữa. Ta còn nợ anh ấy một món nợ ân tình, cho đến giờ món nợ ấy ta vẫn chưa báo đáp được, bởi vậy ta phải làm một việc gì đó, ngoài việc này ta còn biết làm gì hơn nữa?
Chung Nhược Tự bỗng trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau nàng ngẩn lên, hai mắt ươn ướt, nói :
- Nghĩ lại thấy muội quá ích kỷ, muội biết rõ tâm nguyện của đại ca, cũng biết rõ trách nhiệm mà huynh phải gánh vác, nhưng muội không thể không lo lắng đến sự an nguy của huynh, không thể lo lắng cho tương lai của chúng ta. Sương Bạch ca, muội khổ sở quá, lòng muội mâu thuẫn quá...
Nhậm Sương Bạch trầm giọng nói :
- Đừng nghĩ nhiều nữa, thuyền đến dưới dạ cầu phải tự thẳng ra, thiên hạ có nhiều việc không thể xảy ra thuận theo ý của con người. Nhược Tự, nàng ngủ một giấc đi, chúng ta cần có đủ sáng suốt để ứng phó với tình hình sắp tới.
Chung Nhược Tự chẳng nói gì thêm, nằm xuống nhắm nghiền hai mắt, chừng như nàng cũng đã thấm mệt, đang cố tìm giấc ngủ.
Biết Chung Nhược Tự chẳng dễ tìm thấy giấc ngủ, Nhậm Sương Bạch không muốn làm kinh động đến nàng, có nhiều việc đã bày ra trước mắt, hoặc giả sắp xảy đến, trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại này, chàng muốn tận dụng nó để toan tính sao cho chu toàn nhất.