Huyết Yên Kiếp

Chương 2




“Đại... Long... Ưng... Dương...”

“Đại... Long... Ưng... Dương...”

Tiếng hô khai lộ của tiêu cuộc từ xa xa vọng lại, giọng hô cao vút, khí thế ngất trời, chứng tỏ sự tự tin của tiêu cuộc trên đường bảo tiêu của mình.

Trời đang giữa trưa, buổi trưa của một ngày đầu thu.

Nhậm Sương Bạch ngồi trên một tảng đá bên lề đường, bộ áo vải rộng thùng thình phất phơ trong gió, mấy lọn tóc hai bên má thỉnh thoảng lại bị gió thổi tốc lên, lúc tung bay lúc buông xuống. Tay chàng cầm một cây gậy trúc mảnh khảnh, vẻ nhàn hạ vạch vạch chỉ chỉ trên mặt đất, tiếng hô khai lộ của tiêu cuộc chừng như chẳng làm chàng chú ý.

Tiếp theo đó, tiếng bánh xe lọc cọc vọng lại, một chiếc xe không mui được kéo bởi một con lừa to khỏe chậm rãi đi tới. Trên ván xe có hai chiếc rương gỗ niền sắt trông rất chắc chắn, quanh nắp rương được dán niêm phong cẩn thận. Một tên tiêu binh cầm cương dắt xe lừa, một tên đi trước hô khai lộ, ngoài ra còn có hai vị tiêu sư cưỡi ngựa đi sau hộ tiêu, chẳng có thanh thế gì lớn.

Nhậm Sương Bạch hơi cúi đầu, nghịch nghịch chiếc gậy trúc trong tay, chẳng lưu ý gì đến chiếc tiêu xa đi ngang trước mặt.

Tên tiêu binh đi đầu đi ngang qua Nhậm Sương Bạch thì giương đôi mục quang đầy vẻ nghi ngờ nhìn chàng mấy lượt, nhưng cuối cùng gã cũng chẳng nói gì, quay đầu đi thẳng. Hai gã tiêu sư thì từ rất xa đã cảnh giác quan sát Nhậm Sương Bạch, đến khi tiêu xa đi quá một quãng xa, hai người còn ngoái đầu nhìn lại, hình như vẫn chưa yên tâm.

Nhậm Sương Bạch dường như cũng cảm nhận được ánh mắt khác lạ của hai gã tiêu sư nhìn mình, nhưng chàng không ngẩng đầu lên, chiếc gậy trúc trong tay không ngớt vạch trên mặt đất vô số đường dọc ngang, chẳng ra hình thù gì cả. Tuy nhiên, lòng chàng đã sớm có ý định rồi.

Chiếc tiêu xa đi qua chẳng bao lâu thì tiếng vó ngựa lại vang lên, càng lúc càng tiến gần đến nơi Nhậm Sương Bạch đang ngồi. Nhậm Sương Bạch nghiêng đầu lắng nghe, gương mặt nhợt nhạt của chàng thoáng hiện nét cười.

Không sai, bốn thớt ngựa, đúng như tin tức mà chàng nghe ngóng được trước đó! Xa xa ở cuối con đường xuất hiện một đám bụi mù, bốn thớt ngựa phi với vận tốc vừa phải, chẳng ra vẻ vội vàng cũng không phải là nhàn tản. Các kỵ sĩ người nào người nấy thần thái tự tin, sắc diện trầm trầm, nhìn qua cũng biết đó là những hảo thủ từng trải sóng gió giang hồ.

Giờ thì Nhậm Sương Bạch đã đứng dậy, chờ cho thớt ngựa đầu tiên đến còn cách chàng hơn trượng thì chiếc gậy trúc trong tay bỗng giơ lên, đánh “bốp” một tiếng xuống mặt đất làm dậy lên một đám bụi.

Kỵ sĩ đi đầu là một trung niên hán tử, mũi ưng mắt ó, dáng mạo cực kỳ oai nghiêm. Từ đàng xa, nhìn thấy Nhậm Sương Bạch đứng cạnh bên đường thì đã cảnh giác, chừng khi thấy Nhậm Sương Bạch quất chiếc gậy xuống đất làm dậy lên một đám bụi thì biết đã có chuyện. Trung niên hán tử dừng cương, đưa cặp mắt nhìn Nhậm Sương Bạch từ đầu đến chân một lượt, thần thái rất trầm tĩnh.

Ba thớt ngựa còn lại đều dạt ra hai bên lề đường, phía sau yên của mỗi thớt ngựa đều có một chiếc rương nhỏ ngoài bọc giấy dầu, ba kỵ sĩ đưa mắt nhìn nhau, theo bản năng, mỗi người đưa tay lên thắt lưng nắm lấy binh khí.

Trung niên hán tử giơ một tay lên trời, ra hiệu cho đồng bọn không được nóng nảy làm càn, tiếp đó hai tay ôm quyền, cất giọng rền rền nói :

- Tại hạ Lâm Tường, chấp chưởng Đại Long tiêu cuộc ở Song Hồ trấn! Đã nhiều năm nay, nhờ chư vị bằng hữu trên giang hồ yêu mến mới có thể bình an kiếm chén cơm bằng nghề bảo tiêu này. Không biết huynh đài là anh hùng hảo hán của núi nào, động nào? Nếu tại hạ vì nhất thời sơ suất, đi ngang quý địa mà chưa kịp bái sơn thỉnh an, xin huynh đài lượng thứ cho!

Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :

- Lâm tổng tiêu đầu, xét về thân phận một Tổng tiêu đầu mà nói, các hạ là người rất khách sáo.

Lâm Tường xua tay cười lớn nói :

- Không dám! Có kiếm cơm được với nghề bảo tiêu này hay không hoàn toàn nhờ vào sự nương tay giúp đỡ của các bằng hữu đó đây. Nếu huynh đài không chê, Lâm Tường trèo cao xin cùng huynh đài kết thành bằng hữu!

Nhậm Sương Bạch lắc đầu :

- Thật đáng tiếc, chúng ta không thể trở thành bằng hữu được!

Một áng mây âm lạnh thoáng qua gương mặt Lâm Tường, nhưng hắn vẫn cố gượng cười nói :

- Nếu vậy huynh đài có điều chi chỉ giáo xin cứ nói thẳng, tại hạ sẽ cố gắng tuân mạng!

Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :

- Cũng chẳng có gì, Lâm tổng tiêu đầu, tại hạ muốn ba chiếc rương nhỏ trên lưng ngựa của ba vị nhân huynh kia!

Lâm Tường biến sắc, nhưng liền đó đã bật cười ha hả nói :

- Huynh đài nói chơi rồi, tại hạ chỉ có trách nhiệm áp giải hàng hóa, bằng mọi giá phải đưa đến nơi an toàn, chưa có sự ưng thuận của chủ hàng, tại hạ làm sao dám tự tiện đem tặng cho người khác! Nghề bảo tiêu có quy củ của nó, chắc huynh đài cũng chẳng lạ gì, chẳng phải tại hạ không tuân mạng, nhưng vì không dám phá bỏ quy củ được quy định xưa nay...

Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :

- Ta biết, bởi vậy ta cũng chẳng mong ngươi phá bỏ quy củ của nghề bảo tiêu mà đem hàng áp giải hai tay dâng tặng cho ta. Lâm tổng tiêu đầu, những việc như thế này nếu không tự mình động thủ thì sao có thể đạt được mục đích?

Lâm Tường cố nhẫn nhịn, nói :

- Xin huynh đài niệm tình bọn tại hạ ăn được bát cơm trong nghề này rất cực khổ mà chu toàn cho. Chúng ta đều là người trong giang hồ, hà tất phải dồn kẻ khác vào chân tường. Nếu huynh đài có khó khăn gì xin cứ nói, chúng ta có thể thương lượng...

Nhậm Sương Bạch lắc đầu :

- Rất đáng tiếc, chẳng có gì để mà thương lượng cả!

Lâm Tường mím chặt môi, nói :

- Huynh đài, buông tay được thì cứ buông, tha được người thì hãy tha, truy tận sát tuyệt như vậy mà làm gì?

Nhậm Sương Bạch không hề động tâm trước những lời gần như là cầu khẩn van nài của Lâm Tường, một mực lắc đầu nói :

- Ta có lý do riêng của, Lâm tổng tiêu đầu!

Song mục Lâm Tường bừng lên sáng rực, nghiến răng nói :

- Vậy thì hãy để cho tại hạ nói cho rõ ràng cái đã. Huynh đài chỉ rõ là muốn lấy ba chiếc rương ấy, lại còn chọn đúng ngay thời điểm này để chận đường ở đây, chắc là đã biết trước lần này bổn tiêu cuộc áp giải những món hàng gì rồi?

Nhậm Sương Bạch không phủ nhận, gật đầu nói :

- Không sai!

Lâm Tường hừ lạnh nói :

- Nếu vậy huynh đài cũng đã biết chuyến tiêu này liên quan đến sinh mạng thân gia của tiêu cuộc, để mất nó, không chỉ là mất trắng tài sản của bổn tiêu cuộc mà còn mất luôn cả danh tiếng của tại hạ; để mất nó, tại hạ làm sao còn đứng được trên giang hồ? Làm sao còn dám nhìn mặt ai nữa?

Nhậm Sương Bạch gật đầu :

- Nói rất đúng! Hậu quả ấy ta cũng biết rất rõ, Lâm tổng tiêu đầu. Nhưng ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, chính là có người muốn ngươi phải lâm vào cảnh khốn khổ, muốn sống không được muốn chết không xong!

Gương mặt Lâm Tường hơi giật giật, buột miệng hỏi :

- Ai?

Nhậm Sương Bạch chậm rãi buông từng tiếng một :

- “Cửu Tâm Tuyệt Đồ” Khuất Tịch!

Hai thái dương của Lâm Tường chợt phồng lên, song mục trợn trừng, thân hình từ tên lưng ngựa nhảy phắt xuống, nhảy phắt tới trước, kêu lên :

- Ngươi nói ai? Khuất Tịch? Thì ra là hắn!

Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :

- Ta với ngươi không oán không cừu, nếu không vì Khuất tiền bối, chẳng việc gì ta lại đi gây sự với ngươi.

Cố hết sức lấy lại bình tĩnh, Lâm Tường nghiến chặt răng, nói :

- Khuất Tịch oán hận ta thâm sâu như vậy, mười lăm năm nay hắn không lúc nào là không nghĩ cách dồn ta vào tuyệt địa, chắc chắn là vì Phụng Cô.

Nhậm Sương Bạch gác chiếc gậy trúc lên vai, nói :

- Tôn phu nhân Hà Phụng Cô, nguyên phải trở thành phu nhân của Khuất tiền bối. Khuất tiền bối đã nhờ người mai mối xong xuôi chỉ còn chờ ngày mang sính lễ tới làm lễ thành thân. Không ngờ trong một lần cùng ngươi đến đó, ngươi lại phản khách vi chủ giành lấy giai nhân. Những việc như thế này xảy ra với bất kỳ ai cũng vậy, sát phụ chi cừu, đoạt thê chi hận vốn là những cừu hận khó bỏ qua nhất, chẳng riêng gì một mình Khuất tiền bối.

Ngực Lâm Tường phập phù gấp gấp, giọng phẫn hận nói :

- Khuất Tịch nói với ngươi như vậy à?

Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :

- Không sai! Khuất tiền bối đã nói như vậy.

Lâm Tường giậm chân, vẻ như bị oan ức nói :

- Toàn là những lời bịa đặt, đổi trắng thành đen! Huynh đài không nên tin lời hắn, sự thực là như vầy, phu nhân ta Hà Phụng Cô xuất thân gia đình nghiêm túc, đoan chính nhu mì, biết lễ biết nghĩa, nếu nàng đã ưng gả cho Khuất Tịch có khi nào vừa mới gặp mặt ta một lần mà bỏ cũ lấy mới như vậy? Hơn nữa, ta cũng chẳng phải là cường đạo ác bá, sao lại có thể cưỡng đoạt con gái nhà lành? Những lời của Khuất Tịch còn rất nhiều điểm đáng ngờ, sao huynh đài không phân rõ trắng đen mà nghe lời một phía của Khuất Tịch?

Nhậm Sương Bạch im lặng, chờ cho Lâm Tường nói xong mới hỏi lại :

- Xem ra tại hạ đã nghĩ oan cho Lâm tổng tiêu đầu rồi, sự thực thì như thế nào?

Lâm Tường thở dài nói :

- Đúng là Khuất Tịch có yêu thích Phụng Cô và đã nhiều lần cậy người mai mối, nhưng Phụng Cô trước sau vẫn chưa ưng. Phụ mẫu nàng cũng cho rằng Khuất Tịch hơi lớn tuổi, diện mạo không tốt nên không đồng ý việc hôn nhân này. Càng về sau Khuất Tịch càng sốt ruột, mới lôi ta đến nhà Phụng Cô để nói giúp cho hắn. Lần đó việc cũng bất thành, nhưng sau lần đó giữa ta và Phụng Cô đều có ấn tượng tốt về nhau. Mãi đến khi Khuất Tịch tự nhận thấy vô vọng, ta mới một mình đến nhà nàng, cậy người mai mối và tiến tới hôn nhân. Ta làm như vậy thì có gì sai chứ? Có chỗ nào không phải với bằng hữu?

Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :

- Ngươi không hoàn toàn sai, nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Lâm tổng tiêu đầu, lẽ ra người Khuất tiền bối không lấy được thì ngươi cũng không nên lấy làm thê tử!

Lâm Tường trợn mắt nói :

- Làm gì có thứ đạo lý nào ngược đời như vậy? Không lẽ những nữ nhân bị Khuất Tịch nhắm tới mà không gả cho hắn thì phải chịu thành gái già hết sao?

Nhậm Sương Bạch thở dài nói :

- Nhưng Khuất tiền bối lại cho rằng : phàm những nữ nhân mà lão cầu thân không được, ngược lại đi gả cho bằng hữu của lão thì đó là hành động đại nghịch bất đạo, đáng bị đày xuống tận mười tám tầng địa ngục!

Lâm Tường nắm chặt song thủ, thần thái cực kỳ kích động, nói :

- Hoang đường! Hoang đường! Hắn đâu phải là Hoàng đế, thế gian này đâu phải là thiên hạ của riêng hắn!

Nhậm Sương Bạch bỏ chiếc gậy ra khỏi vai chống xuống đất, gật đầu nói :

- Tại hạ rất đồng tình với những lời của Lâm tổng tiêu đầu vừa nói, nhưng sự việc đã không thể thay đổi được, dù sao thì tại hạ cũng phải làm như vậy!

Lâm Tường trợn tròn mắt, cao giọng quát :

- Nghĩa là sau khi biết rõ trắng đen, ngươi vẫn một mực làm nô lệ cho kẻ ác, hoành hành ngang ngược, làm chuyện thương thiên bại lý ấy!

Nhậm Sương Bạch gật đầu :

- Giữa tại hạ và Khuất tiền bối đã có lời giao ước trước, việc này cũng nằm trong số những việc mà tại hạ buộc phải thực hiện. Lâm tổng tiêu đầu, tại hạ có lời xin lỗi trước!

Lòng nhẫn nại của Lâm Tường đã đến giới hạn cuối cùng, nghiến chặt răng, quát :

- Bằng hữu! Ta đã cố nhẫn nhịn, nói hết những lời phải trái với ngươi, vậy mà ngươi cứ bức rát, không xảy ra việc chém giết là chẳng chịu dừng tay hay sao?

Song mục Nhậm Sương Bạch trống rỗng nhìn về khoảng không vô định trước mặt, giọng trầm trầm nói :

- Cuộc sống của con người chẳng có gì là lạc thú, Lâm tổng tiêu đầu, hiện giờ hai ta đang phải đối mặt với một việc hết sức vô vị, thôi thì cứ theo đường có sẵn mà bước đi, giống như ngựa đã dứt cương, cứ kéo chiếc xe mà chạy, chạy được đến đâu hay đến đó, đến một ngày nhắm mắt xuôi tay, kể như là được giải thoát.

Lâm Tường phẫn hận cực điểm, cất tiếng cười như phát cuồng, nói :

- Hay lắm! Chưa biết chừng hôm nay là ngày được giải thoát cũng nên!

Xảy nghe tên tiêu sư mặt đầy vết sẹo, thân hình cao lớn dềnh dàng ở phía sau kêu lên :

- Tổng tiêu đầu, người này là một tên mù!

Lâm Tường giật nẩy người, giờ hắn mới chú ý thấy đôi mắt Nhậm Sương Bạch tuy vẫn còn nguyên vẹn, nhưng chẳng có chút thần quang. Khẽ thở dài, Lâm Tường nói :

- Huynh đài, ngươi thật sự bị khiếm thị sao?

Nhậm Sương Bạch gật đầu, thản nhiên nói :

- Vị nhân huynh ấy nói đúng, ta là một tên mù! Thật ra thì thế gian này đâu đâu cũng chỉ thấy toàn nhơ nhớp, không nhìn thấy cũng chẳng thiệt thòi gì.

Lâm Tường cảm thấy nghẹn ngang nơi cuống họng, cố nuốt khan mấy cái, nói :

- Huynh đài là một người khiếm thị, lại dám ngang nhiên đơn thân độc mã chặn đường cướp tiêu...

Nhậm Sương Bạch im lặng một thoáng rồi chậm rãi nói :

- Không có chút bản lãnh, ai dám lên Lương Sơn?

Lâm Tường nghe như có một hòn băng chạy dài trong xương sống, miệng lẩm bẩm :

- Không sai, quả là có câu nói như vậy...

Nhậm Sương Bạch trầm ngâm nói :

- Lâm tổng tiêu đầu, tại hạ nghĩ, giá có thể giải quyết việc này mà không phải đổ máu thì hay biết mấy?

Lâm Tường ngẩn người một thoáng rồi nổi cơn thịnh nộ, quát :

- Ý của ngươi là muốn bọn ta không kháng cự, giao hàng hóa cho ngươi chứ gì?

Nhậm Sương Bạch không phủ nhận, gật đầu nói :

- Làm như vậy, ít ra là cũng còn giữ được tánh mạng, tiền tài chỉ là vật ngoại thân, Lâm tổng tiêu đầu, tội gì phải vừa mất của vừa mất người?

Lâm Tường cười lạnh nói :

- Ngươi nắm chắc phần thắng đến như vậy sao?

Nhậm Sương Bạch gật đầu :

- Không nắm chắc phần thắng thì ta đã không đến.

Lâm Tường lùi lại hai bước, cao giọng nói :

- Vậy thì ngươi động thủ đi, thanh toán được bốn người bọn ta, hàng hóa sẽ là của ngươi. Bằng ngược lại, ngươi cũng phải để lại một chút gì đó mới được, hành tẩu trên giang hồ, ai ai cũng đều phải dựa vào chân tài thực học của mình, chỉ dựa vào cái miệng khó mà khuất phục được người khác!

Nhậm Sương Bạch vẫn đứng bất động :

- Ngươi không muốn nghe theo lời khuyên của ta?

Lâm Tường cất tiếng cười cuồng dại nói :

- Lời khuyên? Ha ha ha! Như vậy mà là một lời khuyên sao?

Nhậm Sương Bạch chẳng nói gì thêm, ném chiếc gậy trúc xuống, chiếc gậy chưa chạm xuống tới đất thì trong tay chàng đã xuất hiện một thanh miến đao. Giữa làn ngân quang lóe mắt, một vệt đỏ thẫm như máu, thân đao vốn mềm nhũn, nhưng bây giờ thì dựng thẳng lên, hàn khí run rẩy chờn vờn quanh thân đao, ai trông thấy cũng phải rùng mình ớn lạnh!

Chú mục nhìn thanh miến đao trong tay Nhậm Sương Bạch, sắc diện Lâm Tường thoáng hiện một đám mây u ám, cất giọng run rẩy nói :

- “Đoạn Trường Hồng”... huynh đài, ngươi... ngươi là “Lãnh Nguyệt”?

Nhậm Sương Bạch bình thản nói :

- Ta cũng là một tên mù!

Lâm Tường cố trấn tĩnh, đưa tay rút ngọn ngân xoa cán ngắn nơi thắt lưng cầm nơi tay, đầu xoa hàn quang sáng loáng, xem ra khá nặng. Trong khi đó thì tả thủ giơ lên trước ngực của hắn, giá mà Nhậm Sương Bạch có thể nhìn thấy, bàn tay xòe to như chiếc quạt, các ngón tay biến thành sắc tía. Đây chính là hiện tượng điển hình của người luyện Thiết Sa chưởng.

Bước tới một bước, Nhậm Sương Bạch trầm giọng nói :

- Tại hạ đắc tội!

Lâm Tường tập trung tinh thần chuẩn bị, sắc diện nghiêm nghị, chẳng dám đáp lời Nhậm Sương Bạch, xem ra hắn rất căng thẳng.

Miến đao đang dựng ngược lên bỗng như một dải lụa mềm nhũn rũ xuống, nhưng ngay lập tức lại nhanh như điện chớp phóng thẳng về phía Lâm Tường. Thật không thể ngờ được, thân thủ của con người lại có thể nhanh đến độ đó!

Chiếc ngân xoa khẽ rung lên, vô cùng chuẩn xác kích thẳng vào thân miến đao, thân hình Lâm Tường xoay đi một vòng, tả chưởng cũng nhanh như chớp quét ngang một chưởng, khí thế oai mãnh vô cùng.

Làn ngân quang tỏa ra từ miến đao vừa chớp động, thân hình Nhậm Sương Bạch cũng bay vọt lên không, ngàn vạn tia hàn điện như một tấm lưới phủ xuống, trùm kín khoảng không gian một trượng vuông quanh người Lâm Tường.

Lâm Tường cố hết sức huy động ngân xoa bảo vệ khắp người, tiếng kim thiết chạm nhau liên miên, tóe lửa rợp trời. Lâm Tường cảm thấy nguy cơ gần kề, một mặt giở hết sức bình ra ra chống đỡ, một mặt liên tiếp thoái lui mới tạm qua được cơn hiểm nghèo. Chỉ qua một vài lần va chạm, võ công công lực ai cao ai thấp đã rõ ràng.

Nhậm Sương Bạch chẳng để cho đối phương có thời gian để hoàn hồn, ngân quang tỏa ra từ miến đao ngưng tụ thành một vệt sáng rực, như một ngôi sao xẹt quét ngang lưng trời, ngay trước khi mười xoa chín chưởng của Lâm Tường chưa kịp kích tới các bộ vị trên người Nhậm Sương Bạch thì luồng ngân quang chợt vỡ ra, hóa thành muôn điểm hàn tinh, như một trận mưa trùm xuống người Lâm Tường.

Lâm Tường vốn xưng là “Đại Cầm Long Thủ” giờ bỗng cảm thấy tuyệt học của mình sao mà tầm thường vô dụng, không cách gì thi triển được nữa. Song phương vừa mới giao thủ, bản thân đã bị rơi vào một tấm lưới vô hình, tả xung hữu đột, cố sức vùng vẫy vẫn không sao thoát ra bên ngoài được, tấm lưới vô hình ấy lại còn thiên biến vạn hóa, lúc nào cũng tiềm ẩn những sát chiêu chực chờ kích vào những nơi yếu hại trên người, khiến hắn cảm thấy giờ tận số sắp đến.

Thân hình quay cuồng trong màn quang vũ dày đặc, trông Lâm Tường lúc này không những nhếch nhác mà còn nguy cấp nữa. Một trong ba tên tiêu sư, người đã phát hiện ra Nhậm Sương Bạch bị mù, quát lớn một tiếng xông ra phía trước, ngọn lê hoa thương trong tay cũng nhằm ngay giữa ngực Nhậm Sương Bạch thích tới, đầu thương hàn quang chớp động, vừa chuẩn xác vừa hung hiểm.

Nhậm Sương Bạch không tránh né, chẳng những không tránh né mà thân hình chàng còn nhằm ngay đầu thương lao tới. Ngay khi đầu thương vừa chạm vào áo, thân hình chàng chợt bay bổng lên, trông như một túm bông nhẹ tênh bị sức gió nơi đầu ngọn thương đẩy bay lên vậy.

Gã tiêu sư vừa định thu thế biến chiêu thì miến đao đã lướt xuống, một đạo hồng quang bừng lên, ngọn lê hoa thương cùng một cánh tay văng ra ngoài! Trong khi tiếng rú thảm chấn động lá nhĩ còn đang lởn vởn bên tai mọi người thì hai tên tiêu sư còn lại, một cầm tam tiết côn một cầm quỷ đầu đao song song lướt tới chia hai lộ tả hữu giáp công.

Nhậm Sương Bạch chờ cho binh khí của đối phương đến sát bên người mới đảo người một cái, miến đao chém xéo ra một nhát, ngọn tam tiết côn đã có hai đoạn văng lên trời.

Gã tiêu sư cầm quỷ đầu đao gầm lên như sấm, hai tay nắm chặt cán đao, vận hết sức lực hoành ngang một đao. Nếu để một đao ấy quét trúng, thân hình Nhậm Sương Bạch dù có được đúc bằng đồng cũng phải đứt làm hai đoạn. Nhưng thực tế thì quỷ đầu đao đã không chạm được vào người chàng, Nhậm Sương Bạch cúi người lướt sát trên mặt đất, hàn quang lóe lên, chiếc chân phải của gã tiêu sư theo đó mà rời khỏi người văng ra ngoài, máu tươi văng tung tóe, nhuộm đỏ cả một khoảng đất, kinh tâm động phách!

Gã tiêu sư cầm tam tiết côn giờ chỉ còn một đoạn ngắn trong tay, gầm lên như con hổ bị thương, song mục đỏ rực, cả người lẫn côn liều sống chết nhằm ngực Nhậm Sương Bạch lao tới. Miến đao cuộn tròn lại rồi bung thẳng ra, hồng quang lại bừng lên, gã tiêu sư bị văng ngược ra phía sau gần trượng.

Ba gã tiêu sư bị giải quyết trong chớp nhoáng, chờ đến khi Lâm Tường hoàn hồn quay người lại thì mọi việc đã xong, tiêu đoàn bốn người giờ chỉ còn lại một mình hắn.

Nhậm Sương Bạch đứng sừng sững bất động, song mục trống rỗng nhìn thẳng về phía trước, thanh miến đao chúi mũi xuống đất, từng giọt từng giọt máu tươi rỏ xuống đất. Trông chàng lúc này hệt như một bức tượng ác thần!

Lâm Tường mồ hôi nhễ nhại, tai nghe tiếng rên la thảm thiết của thuộc hạ, lại phải đối diện với kiếp nạn khủng khiếp, khiến gã cõi lòng tan nát, uất hận đến nghẹn thở.

Nghiếng chặt răng, Lâm Tường nói rít qua kẽ răng :

- Nhậm Sương Bạch! Người ta ai cũng nói ngươi thủ đoạn tàn độc, lãnh diện vô tình, là một sát thủ lãnh huyết hung tà. Đến hôm nay ta mới biết, con người ngươi còn tàn độc hơn lời đồn đãi gấp vạn lần! Ngươi, vì ân oán cá nhân của một người mà nhẫn tâm đại khai sát giới, tàn hại người vô can! Ngươi, đúng là chẳng còn chút lương tri nhân tính!

Nhậm Sương Bạch lắc đầu, giọng bình thản nói :

- Ta đã có lời khuyên từ trước, khuyên ngươi đừng kháng cự vô ích. Lâm tổng tiêu đầu, chỉ tại ngươi cho rằng đó là lời hù dọa suông, cũng chính ngươi nhất quyết đòi phải dùng bạo lực để giải quyết. Lâm tổng tiêu đầu, ta thông cảm với tình cảnh hiện tại của ngươi, nhưng ta không thể chu toàn cho ngươi được, đao kiếm vô tình, một khi đã động đến đao kiếm tránh sao khỏi phải trả giá.

Hai thái dương của Lâm Tường nhô lên thụt xuống giật bừng bực, gương mặt hắn hoàn toàn biến dạng, sắc mặt đỏ tía như trái táo chín :

- Nhậm Sương Bạch! Bất kể ngày hôm nay kết quả thế nào, Lâm Tường này thề quyết theo đến cùng!

Nhậm Sương Bạch gật đầu :

- Đó là phản ứng đương nhiên, nếu là ta, ta cũng làm giống như vậy!

Giọng Lâm Tường khản đặc, gầm lên :

- Nhậm Sương Bạch! Nếu không là ta thì là ngươi ngày hôm nay tất phải có một kẻ nằm xuống!

Nhậm Sương Bạch nhẹ nhàng nói :

- Lâm tổng tiêu đầu, ngươi nên suy nghĩ cho thoáng một chút.

Lâm Tường bỗng cất tiếng cười điên dại, nói :

- Nghĩ cho thoáng ư? Tính mạng, gia tài, tín nghĩa, thanh danh của ta sắp mất trắng trước mắt, còn gì nữa mà suy với nghĩ! Ha ha ha! Nhậm Sương Bạch, ngươi chẳng cần phải giả bộ từ bi nữa, ngươi cứ làm đi, làm đúng như bản tánh của ngươi đi!

Nhậm Sương Bạch thở dài nói :

- Sự thể đã đến nước này, còn đem luôn cả tánh mạng ra để đánh cuộc phỏng có ích gì?

Lâm Tường nghiến răng quát :

- Không cần nhiều lời nữa, Lâm Tường này thà chịu rơi đầu chứ chẳng chịu khuất phục. Ngươi đừng hòng bắt ta buông tay chịu trói để mặc ngươi cướp tiêu!

Nhậm Sương Bạch hơi khép mắt lại, thở dài nhè nhẹ, nói :

- Đó là ngươi muốn như vậy, chớ có trách ta, Lâm tổng tiêu đầu.

Lâm Tường chẳng nói gì thêm, bất thần xông tới, tả thủ vươn ngũ trảo như vuốt ưng nhằm mặt Nhậm Sương Bạch chộp tới, chiếc ngân xoa bên tay phải nhằm bụng dưới đối phương từ dưới móc lên, xuất thủ nhanh nhẹn, chiêu thức hiểm ác, thế muốn cùng đối phương lưỡng bại câu thương.

Thân hình Nhậm Sương Bạch đảo nhanh sang phải rồi sang trái, đột ngột xoay tròn, thế là việc quái dị xảy ra. Thân hình Nhậm Sương Bạch bỗng dưng hóa thành bảy thân ảnh xoay vòng, chẳng biết cái nào là hư cái nào là thực nữa. Bảy thân ảnh di chuyển phiêu dật, chẳng biết bóng ma quỷ ảnh như thế nào, nhưng nhìn bảy thân ảnh này người ta cứ tưởng đó chính là ma ảnh chứ không còn là thực thể nữa. Giữa ban ngày ban mặt, ngay dưới ánh nắng mặt trời, làm gì có ma quỷ hiện hình?

Không, đó chẳng phải là ma quỷ, là võ công, chỉ có điều thứ võ công này quá huyền diệu, quá ma quái, khiến cho người ta không thể nào tin nổi đó lại là võ công! Trong một thoáng, tình thế biến đổi đột ngột, Lâm Tường bị mất cái đích để tấn công, vừa lúng túng vừa kinh hãi, hắn vội vàng thu thế rút lui. Nhưng ngay lập tức, bảy đạo ngân quang từ bảy hướng khác nhau đồng xẹt xuống.

Dưới ánh ngân quang giao thoa rợp trời, Lâm Tường lảo đảo như người say rượu, liên tiếp thoái hậu, toàn thân bê bết máu! Đó là chiêu thứ nhất của “Kiếp Hình tứ thuật”: “Thất Ma Tát Võng”.

Thương thế của Lâm Tường không nhẹ cũng không nặng, gọi là không nhẹ vì ít ra thì hiện giờ hắn không còn sức lực để phản kháng nữa, nhưng nó cũng không đủ nặng để có thể mất mạng. Chỉ thấy hắn nằm đó, thân thể thương tích ngang dọc, da thịt tơi bời, nhìn bên ngoài trông vô cùng thê thảm!

Nhậm Sương Bạch cho đao vào vỏ, chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng đến từng con ngựa một, lấy chiếc rương nhỏ trên lưng ngựa xuống, cặp mấy chiếc rương dưới nách, thoáng cái đã mất dạng.

Lâm Tường mở mắt trừng trừng nhìn Nhậm Sương Bạch chậm rãi lấy từng chiếc rương rồi ung dung ra đi, thân hình hắn co rút một cách tuyệt vọng, máu không chỉ chảy bên ngoài thân thể hắn, con tim hắn cũng không ngừng rỉ máu, hai mắt hắn nhìn lên trời, trời đất toàn những đám mây u ám...

* * * * *

Chiếc xe lừa lọc cọc tiến tới, tên tiêu binh đi trước hô khai lộ vẫn liên tục hô :

“Đại... Long... Ưng... Dương...”

“Đại... Long... Ưng... Dương...”

Tên tiêu binh dắt lừa nối bước theo sát tên đi đầu, vẫn là hai tiêu sư cưỡi ngựa nhàn tản đi theo sau xe. Tất cả đều giống hệt tình hình lúc đi ngang Nhậm Sương Bạch.

Tiêu đoàn cứ như thế tiến bước, tình hình vẫn bình thường cho đến khi qua khỏi một khúc quanh.

Dưới gốc cây cổ thụ ven đường, cũng có một tảng đá lớn, Nhậm Sương Bạch cũng ngồi trên tảng đá, nhưng lần này thì tay chàng không có chiếc gậy trúc, chỉ thấy chàng ngồi thật ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối.

Tên tiêu binh đi đầu hô khai lộ chợt nhìn thấy Nhậm Sương Bạch, gã kinh ngạc ngẩn người, bước chân tự động đi chậm lại, trông thần thái hắn không còn bình thản như lần trước nữa.

Hai tiêu sư nhìn thấy Nhậm Sương Bạch thì nhìn nhau biến sắc, khẽ thúc ngựa đi nhanh lên phía trước vượt qua chiếc xe lừa, xong chậm rãi tiến về phía Nhậm Sương Bạch, thần thái xem ra vô cùng cẩn trọng.

Nhậm Sương Bạch ngước mặt lên nhìn về phía hai tiêu sư, song mục chàng trống rỗng phẳng lặng và sâu thẳm, như mặt nước hồ thu sâu không thấy đáy, phẳng lặng đến không có lấy một gợn sóng nhỏ, bình thản đến lạnh lùng.

Hai tên tiêu sư nghe như có ai đó bóp chặt trái tim trong lồng ngực, không ai bảo ai mà đồng gò bớt cương cho ngựa đi thật chậm, nhưng cuối cùng rồi cả hai cũng đến trước mặt Nhậm Sương Bạch.

Khi hai thớt ngựa còn chừng năm sáu bước nữa thì đến ngang trước mặt, Nhậm Sương Bạch nhìn về phía hai tiêu sư gật gật đầu, nở một nụ cười thật nhẹ, nói :

- Nhị vị cực khổ quá!

Hai người nhảy xuống ngựa, cố ý đứng ngáng trước mặt Nhậm Sương Bạch để cho xe lừa tiếp tục đi thẳng, gã tiêu sư thân hình gầy gò, để râu hình chữ “bát” cười giả lả nói :

- Không dám! Än được bát cơm trong nghề bảo tiêu này phải suốt ngày bôn ba bên ngoài, một nắng hai sương. Bọn tại hạ cũng đã quen rồi, chẳng hề cảm thấy như vậy là cực khổ.

Nhậm Sương Bạch cười cười nói :

- Không biết nhị vị có thể bảo xe dừng lại một lát được không?

Thái độ của tên tiêu sư để râu hình chữ “bát” lập tức biến đổi, giọng băng lạnh hỏi lại :

- Tại sao phải bảo xe dừng lại?

Nhậm Sương Bạch nhẹ nhàng :

- Bởi vì không bảo xe dừng lại cũng chẳng đi được bao xa.

Vẫn tên tiêu sư ấy, trợn trừng mắt, giọng nói nghe gay gắt :

- Bằng hữu! Ngươi định làm gì?

Nhậm Sương Bạch cười nhẹ nói :

- Nếu những gì tại hạ nói nãy giờ chưa đủ để nhị vị hiểu thì tại hạ nói trắng ra vậy. Tại hạ muốn một trăm nén vàng ròng trên chiếc xe lừa này phải để lại!

Gã tiêu sư dựng ngược đôi mày, quát vang :

- Ngươi tưởng Đại Long tiêu cuộc toàn là bị thịt hết hay sao? Hừ, nói dễ nghe quá, muốn trăm nén vàng trên xe phải để lại. Ngươi dựa vào cái gì để muốn như vậy chứ?

Nhậm Sương Bạch không hề tỏ ý nóng giận, bình thản nói :

- Dựa vào chút bản lãnh của tại hạ.

Gã tiêu sư cất tiếng cười ngạo nghễ nói :

- À, ra vậy! Ta cũng muốn xem thử bản lãnh của ngươi được bao nhiêu mà dám ngông cuồng như vậy. Không sai, trên xe có đúng một trăm nén vàng, ngươi muốn lấy nó để phát tài thì ít ra cũng phải có đủ bản lãnh mới xong!

Nhậm Sương Bạch vươn vai ngáp dài, dáng lười nhác chậm chạp đứng lên, rồi cũng chậm chạp không kém bước xéo đi mấy bước. Thế là ba chiếc rương nhỏ xếp ngay ngắn trên tảng đá vốn nằm khuất sau lưng chàng đã hiển hiện trước mắt hai tên tiêu sư.

Vừa nhìn thấy ba chiếc rương dáng trông rất quen thuộc ấy, hai tên tiêu sư đồng rùng mình một cái, trong bụng có cảm giác lộn nhào, thiếu chút nữa thì nôn thốc nôn tháo những thứ có ở trong bụng ra ngoài.

Nhậm Sương Bạch nhẹ nhàng nói :

- Nhị vị tự đánh giá xem võ công của nhị vị so với bọn Lâm Tường bốn người thế nào? Giả như nhị vị thấy hơn được thì có thể thử một chút, bằng ngược lại, tốt nhất là xin hai chữ bình an, sống được đến từng tuổi này chẳng phải dễ dàng...

Chẳng đợi Nhậm Sương Bạch nói dứt câu, gã tiêu sư để râu hình chữ “bát” đã run rẩy quát :

- Ngươi... ngươi làm thế nào mà lấy được ba chiếc rương này? Ngươi đã làm gì Lâm tổng tiêu đầu và ba vị tiêu sư rồi?

Nhậm Sương Bạch chậm rãi đáp :

- Để lấy được ba chiếc rương này, đương nhiên là nhờ vào chút bản lãnh của tại hạ, còn Lâm tổng tiêu đầu và ba vị tiêu sư lúc này ra sao... Tại sao nhị vị không trở lại mà xem thử? Nếu như nhị vị biết mình biết người, rất có thể còn nhìn thấy được.

Máu nóng sục sôi trong huyết quản, gã tiêu sư mặt đỏ phừng phừng, gân xanh nổi đầy trên trán, nghiến răng kèn kẹt quát :

- Đúng là đồ đại gian đại ác, đã giết người cướp tiêu lại còn truy tận sát tuyệt, lớn không chừa nhỏ không tha, ngay cả chút vốn còn lại cũng nhất định lấy cho kỳ hết! Ngươi... ngươi... đúng là đồ ác độc, đồ gian hiểm, ngươi không sợ trời đánh, không sợ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục sao?

Nhậm Sương Bạch bình thản như những lời mắng vừa rồi chẳng phải là mắng mình, chàng chậm rãi nói :

- Đại tiêu đầu, nhân quả báo ứng là chuyện khác, quả báo tuần hoàn thế nào hãy để cho tại hạ lo. Việc của nhị vị bây giờ là, giữ mạng hay là giữ hàng?

Gã tiêu sư điên tiết, gầm lên :

- Mẹ nó, đồ thất phu cuồng ngạo! Cho ngươi xuống Âm phủ mà cuồng ngạo với Diêm Vương!

Nhậm Sương Bạch không nói gì thêm, thân hình chàng như ảo ảnh lướt tới, thò tay chộp cứng ngực áo đối phương.

Gã tiêu sư rùn người lại giữ thế, hai tay giơ ra sau lưng, thoắt cái trong tay đã có thêm một đôi “Phân Thủy thích”, nhằm ngực Nhậm Sương Bạch đâm thẳng tới.

Gã tiêu sư còn lại, một hán tử đầu to như đấu, từ đầu đến giờ chẳng lên tiếng, thấy nói bằng lời không xong thì cũng vội vàng rút phắt binh khí, một đôi chùy có đầu nhọn, nhằm lưng Nhậm Sương Bạch giáng xuống, trông dáng vẻ đó, chừng như muốn đập nát Nhậm Sương Bạch ra thành thịt vụn mới hả lòng.

Tả thủ Nhậm Sương Bạch quét ra, ngũ chỉ vươn ra chộp lấy đôi “Phân Thủy thích”, hữu thủ hơi giơ lên, một làn quang ảnh lóe lên, gã tiêu sư đầu to chỉ thấy lóe mắt một cái, đôi song chùy cùng với mấy ngón tay đã văng lên trời.

Gã tiêu sư để râu hình chữ “bát” bị đối phương chộp cứng binh khí, nhưng gã thậm chí chẳng biết đối phương dùng thủ pháp gì để hạ thủ, lộ số kỳ dị biến ảo khôn lường. Quá hoảng hốt, gã vận toàn lực giật mạnh binh khí về, nhưng đôi “Phân Thủy thích” dường như đã dính chặt vào người Nhậm Sương Bạch, làm thế nào cũng không thể rút về được.

Quát lớn một tiếng, gã tiêu sư tính đường liều mạng, không giật binh khí về nữa mà gã dùng hết sức đâm mạnh tới. Cũng không ăn thua, gã buông luôn đôi “Phân Thủy thích”, đơn chưởng nhằm Thái Dương huyệt của Nhậm Sương Bạch kích tới.

Thanh miến đao bỗng “oang” lên một tiếng dựng dậy, lưỡi đao đón lấy hướng của thủ chưởng đánh về phía Thái Dương huyệt chàng.

Kể ra thì gã tiêu sư này phản ứng cũng chẳng đến nỗi nào. Chỉ nghe gã quát lớn một tiếng thu chưởng về, chỉ bị mất có nửa bàn tay mà thôi. Thanh miến đao sắc bén dị thường, bàn tay lướt ngang lưỡi đao, cả da lẫn xương đứt ngọt, như mấy bà nội trợ cầm dao xắt đậu phụ vậy.

Gã tiêu sư đầu to chẳng rên la gì, nhưng nhìn thấy gương mặt biến dạng, hai cánh tay vung vít liên hồi trong không khí, thân hình lảo đảo lui tuốt ra ngoài xa cũng có thể đoán biết gã đau đớn đến bực nào. Riêng gã tiêu sư để râu hình chữ “bát” thì bàn tay trái ôm bàn tay phải, kêu la dậy trời. Cũng chẳng trách gã được, thịt da con người nào phải là gỗ đá, hơn nữa người ta nói “Thập chỉ liên tâm”, huống hồ lại bị đứt một lúc nửa bàn tay?

Nhậm Sương Bạch cho đao vào vỏ, quay người nhìn về phía chiếc xe lừa vừa đi qua. Chiếc xe lừa lúc này đã đi được một quãng ngắn, đứng đây cũng còn nghe tiếng xe cọc cạch. Nhậm Sương Bạch chẳng vội vã gì, chàng chậm rãi bước đi, bởi chàng biết cỗ xe đó chẳng thể chạy lên trời được!